Chương 12: Trần truồng quấn quýt ăn bữa sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Lê Sinh đứng trước cửa một lát, chuẩn bị đổi quần áo lên giường ôm Cố Nhiêu ngủ một giấc. Nhưng mà hắn vừa mới bước một bước thì Cố Nhiêu đang nằm trên giường cũng nhúc nhích. Tạ Lê Sinh theo bản năng dừng bước, tiếp tục đứng một bên lẳng lặng nhìn.

Cố Nhiêu vặn vẹo bên trong chăn vài cái, chăn mùa hè vốn rất mỏng, cậu lại quấn rất chặt, gần như có thể phác họa ra đường cong mê người của cậu. Trong đầu Tạ Lê Sinh lập tức xuất hiện ý nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ nhóc con này động dục trong mơ à? Trên phương diện nào đó, Tạ Lê Sinh là chính nhân quân tử nhiều năm nay vừa định tự trách mình một chút, kết quả động tác tiếp theo của Cố Nhiêu lại chứng minh suy đoán của hắn.

Chỉ thấy Cố Nhiêu rầm rì đá chăn, dùng một chân đá tám chăn đáng thương xuống giường, thân thể lộ bên ngoài cũng không phải là trần truồng, cậu mặc một cái áo sơ mi cỡ lớn, là màu trắng thanh xuân tinh khiết nhất. Tạ Lê Sinh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đó là áo của mình, không phải ngày nào hắn cũng mặc tây trang đeo cà vạt, hắn cũng có không ít quần áo rộng rãi mặc hằng ngày, chẳng qua trước nay hắn chưa từng cảm thấy áo quần của mình lại mê người như vậy. Hắn biết hành động tiếp theo của con nuôi hắn sẽ không làm cho hắn thất vọng, nghĩ như vậy, hắn dứt khoát dựa vào cửa quan sát, thuận tay lấy di động ra quay lại.

Quả nhiên trong miệng Cố Nhiêu phun ra tiếng rên rỉ nhợt nhạt, không kịch liệt giống như khi ở dưới thân đàn ông, nhưng cái giọng mềm mại dụ người lại giống hệt như kĩ nữ đang cố ý câu lấy trái tim của đàn ông, lên xuống liên tục, không cho người ta một cái kết thẳng thừng, cứ làm người ta xao động bất an. Nhưng mà giọng nói Cố Nhiêu vô ý thức phát ra lại rất hợp với vẻ mặt bất lực kia, khiến người khác lửa dục tăng cao.

Tạ Lê Sinh gắt gao nhìn chằm chằm động tác của cậu, Cố Nhiêu đang dùng tay của cậu tự an ủi trên người mình... Cậu vuốt ve trên ngực mình, không cần chỉ dạy cũng biết dùng lòng bàn tay xoa nắn thịt vú, nhéo vài cái nhưng lại cảm thấy không đủ, cái miệng nhỏ phát ra vài tiếng kêu dâm bất mãn, bộ ngực cũng ưỡn lên trên, giống như đang cầu xin càng nhiều. Cậu thường xuyên làm như vậy khi làm tình với Tạ Lê Sinh, mỗi lần như vậy thì người đàn ông sẽ mắng cậu dâm đãng, sau đó bàn tay sẽ dùng sức yêu thương cái vú trống rỗng của cậu.

Nhưng mà không có, không có... Cố Nhiêu khó nhịn vươn lưỡi liếm láp đôi môi khô ráo, hàm răng trắng tinh cũng cắn xuống dưới, chà đạp thịt môi đáng thương, làm cho chúng sưng đỏ ướt át... Cậu tăng thêm lực tay, bắt đầu bất mãn với động tác vuốt ve đơn giản, đầu ngón tay dùng sức moi đào đầu vú. Chỉ chốc lát sau, núm vú bự liền lộ ra nguyên hình, dâm đãng dựng thẳng, làm cho hai viên đậu nhô ra rõ ràng dưới lớp áo sơ mi.

Tạ Lê Sinh thèm khát nhìn Cố Nhiêu, muốn duỗi tay giúp cậu hung hăng chà đạp hai cái núm vú nứng tình không biết xấu hổ kia, mới sáng sớm mà đã có tinh thần như vậy, ưỡn cao câu dẫn đàn ông tới chịch. Càng khiến cho người ta máu sôi sùng sục chính là con cặc của đĩ dâm này cũng đứng lên, Cố Nhiêu muốn duỗi tay sờ nắn nhưng ngày thường làm tình cậu đều dựa vào mặt sau mà đạt được khoái cảm, chỉ chạm vào cặc nhỏ vài cái thì tất nhiên không thể xóa bỏ được cơn thèm khát sâu bên trong cơ thể, tiếng rên rỉ của cậu đã mang chút nức nở, kéo đến dài thật dài, lại mềm như bông, thật sự làm cho người ta vô cùng thương tiếc.

Tất cả những điều này đều đang khiêu chiến thần kinh và độ kiềm chế của Tạ Lê Sinh, cũng may sức tự chủ của hắn không tồi, lúc nào cũng có thể chịch con nuôi, nhưng cảnh Cố Nhiêu mộng xuân tự thủ dâm thì rất hiếm thấy. Cơ thể của Cố Nhiêu vặn vẹo giống hệt như gái bar đang múa thoát y, chỉ là độ mềm mại càng khiến cho người ta phun máu, cậu kéo quần xuống một chút, lộ ra mấy cọng lông, sau đó là con cặc đang nhếch lên... Hướng lên trên một chút là bụng nhỏ trắng nõn bóng loáng, rốt cuộc cũng lộ ra núm vú bự đỏ hồng. Cố Nhiêu xoay người sang chỗ khác, cưỡi ở trên gối đầu, vừa dùng gối cọ xát ngực vừa cọ cây gậy của mình, trong miệng phát ra tiếng rên rầm rì thỏa mãn. Tạ Lê Sinh thấy Cố Nhiêu lắc lư cái mông đối diện với cửa, hai cánh mông trắng tuyết pha lẫn chút màu đỏ, nhộn nhạo không chịu nổi. Nhóc con không duỗi tay xuống dưới nữa mà lại mò ra sau, muốn cắm vào trong chỗ ngứa ngáy khó nhịn nhất, kết quả còn chưa đụng tới lỗ đít đã bị Tạ Lê Sinh ngăn lại.

Tạ Lê Sinh ném văng gối đầu trong ngực Cố Nhiêu ra, không khách khí đè lên người cậu. Cố Nhiêu còn đang mơ mơ màng màng mớ ngủ, chỉ cảm thấy trên người hơi nặng, nhưng đã thành thói quen nên cậu cũng không khó chịu, ngược lại càng làm cậu an tâm. Có độ ấm nóng bỏng đang dao động trên người, mềm mại như là có người đang sờ cậu... Ưm, nhất định là ba nuôi, cậu mơ thấy mình và ba nuôi đang làm tình, thật là xấu hổ...

Nhưng lại quá thoải mái, thì ra trong mơ cũng có thể thoải mái như vậy... Cố Nhiêu nhào vào trong ngực người đàn ông, bộ dáng ngượng ngùng tùy đối phương bài bố. Tạ Lê Sinh cũng không cởi quần áo cậu mà trực tiếp kéo lên cao, cúi đầu hôn ngực cậu, cắn lên núm vú đã thèm khát hồi lâu, liếm mút vang lên tiếng 'chụt chụt', hương vị thơm ngọt này có thể làm cho hắn nhớ đến suốt một tuần.

Cố Nhiêu kẹp lấy eo người đàn ông, dây lưng có chút cứng kẹt ở trên đùi, nhưng cậu lại thích loại cảm giác lành lạnh này, quấn eo hắn vặn vẹo. Tạ Lê Sinh biết rõ cậu không nghe được nhưng vẫn không nhịn được cảm thán: "Em đúng là bé dâm đãng."

Hắn gấp không chờ nổi móc cặc bự ra, cắm vào lỗ đít đã động tình của Cố Nhiêu. Thân thể trống rỗng đã lâu rốt cuộc cũng bị tiến vào, tư vị nắng hạn gặp mưa rào quá mức sảng khoái, Cố Nhiêu bị cặc cắm vào cũng tỉnh lại. Ý thức của cậu đã khôi phục, thứ đầu tiên cảm nhận được là sự va chạm tùy ý trong thân thể, núm vú bị lôi kéo, có người đang dùng đầu lưỡi nhanh chóng liếm láp qua lại, sướng quá, thật thoải mái... Thân thể lạnh lẽo có bàn tay ấm áp đang âu yếm, sờ soạng đùi, mông và lưng cậu... Ưm, là ai vậy... Không phải ba nuôi còn chưa về sao, Cố Nhiêu không mở nổi mắt nhưng phản ứng đầu tiên chính là giãy giụa, giọng nói mơ hồ không rõ: "Cút ngay, là ai? Đừng, đừng chạm vào tôi..."

Tạ Lê Sinh nhả núm vú sưng đỏ ra, đổi lại liếm lên môi Cố Nhiêu, cười nhẹ nói: "Vừa rồi là ai một mình phát nứng trên giường, còn muốn dùng ngón tay moi lỗ đít, hả, ba đang dùng cặc bự trị bệnh nứng của em đấy, có sướng không?"

Cố Nhiêu lại nghĩ tới sự tủi thân và cảm giác trống rỗng vì cầu mà không được trong mơ, bây giờ cơn thỏa mãn lại hệt như đang ở trên thiên đường, cậu không tự chủ được đón ý nói hùa với động tác của người đàn ông: "Sướng, a... Căng quá, mông bị lấp đầy rồi. Anh, ha... sao anh lại biết tôi có bệnh nứng, buông ra, tôi chỉ cần ba nuôi chữa bệnh thôi, không cần người khác..."

Nhìn đôi mắt của Cố Nhiêu còn chưa mở ra được, vậy mà còn từ chối như có như không, Tạ Lê Sinh thấp giọng cười ra tiếng. Cố Nhiêu nghe được lại cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác thoải mái trên thể xác và tinh thần cũng vô cùng quen thuộc, cậu cố gắng mở mắt ra, thấy người đàn ông đang ở trên người mình thật đúng là Tạ Lê Sinh.

Tạ Lê Sinh hừ lạnh: "Ngủ mà còn có thể mê hoặc đàn ông đến chịch, sao em lại dâm như vậy hả?"

Cố Nhiêu kích động ôm cổ người đàn ông, ngoan ngoãn nói: "Bởi vì là ba nuôi đấy, cơ thể của người ta nhận ra ba nên mới, mới chịu bị chịch, ha... thật thoải mái... Ba nuôi, ưm..."

Cố Nhiêu treo trên người Tạ Lê Sinh, hai người còn chưa cởi quần áo, chỉ là quần áo không chỉnh tề quấn chặt nhau, nơi riêng tư dán sát, cực kì giống với cặp cẩu nam nam yêu đương đang ngoại tình vụng trộm lăn giường, việc này làm cho Cố Nhiêu cảm thấy vừa tội ác vừa kích động, mông cắn càng chặt.

Cậu mang tính chiếm hữu mà cắn ra mấy dấu trên cổ Tạ Lê Sinh, cho dù người đàn ông thúi này đi tìm người khác thì cũng sẽ làm cho con hồ ly tinh đó ghen chết. Không biết lát nữa hắn có tới phòng của Tuyết Hiên hay không, Cố Nhiêu vừa nghĩ đã trào nước mắt.

Tạ Lê Sinh đương nhiên là thấy được, vội hỏi: "Cục cưng, sao vậy?"

Cố Nhiêu quay đầu không nói, cậu không nghĩ làm mất hứng lúc bây giờ, chỉ đáng thương cầu xin: "Không sao, chỉ là quá thoải mái, ba nuôi chịch em đi..."

Tạ Lê Sinh thấy miệng cậu bĩu bĩu, lạnh mặt rút cặc ra, cảm giác trống rỗng lập tức bao phủ Cố Nhiêu, cậu cảm thấy tim mình rất đau, cảm giác không được ai yêu, một mình bị tình dục dày vò thật sự rất tra tấn người...

Tạ Lê Sinh dùng đầu cặc chậm rãi cọ xát ở cửa động, chen vào một chút lại lập tức rời khỏi, lỗ nhỏ đáng thương bị hắn xấu xa tra tấn đến mức lúc đóng lúc mở, không ngừng phun nước ra bên ngoài, trên mặt Cố Nhiêu đều là dục cầu bất mãn.

Cố Nhiêu biết người đàn ông đang muốn ép mình nói thật, đành phải nói: "Ba nuôi, ba... Ba đừng chịch em xong lại đi chịch người khác có được không, con vừa nghĩ tới đã rất đau khổ..."

Tạ Lê Sinh thiếu chút nữa là bật ngửa, tức giận hung hăng hỏi: "Mẹ nói, ngoại trừ đứa con nuôi dâm đãng là em thì tôi còn có thể chịch ai được nữa?"

Cố Nhiêu mềm mại nói: "Ba đúng là đáng ghét, làm còn không thừa nhận, rõ ràng ba đã chạm vào Tuyết Hiên, đêm đó con thấy được, anh ta ngồi xe ba về nhà, trên người toàn là dấu vết, còn thừa nhận vừa mới làm tình xong..."

Tạ Lê Sinh nghĩ lại đã lập tức hiểu rõ Cố Nhiêu đang hiểu lầm điều gì, mặt mày lập tức tối sầm, hừ lạnh nói: "Một tuần nay ông đây vì em mà vội đến mức chân không chạm đất ở vùng Trung Đông, em thì hay rồi, lại dám nghĩ như vậy về ba nuôi? Con trai, để ba nuôi dạy em, cái gì gọi là coi cha như trời, trưởng bối."

Cố Nhiêu không hiểu Tạ Lê Sinh đang nói gì cả, dường như đối phương không giống như đang tức giận. Chỉ là... Cha, trưởng bối? Người đàn ông đột nhiên nhắc tới mấy loại xưng hô này trên giường, quả thật làm cậu không chịu nổi, cảm giác loạn luân cấm kị này làm cậu quên sạch tất cả, chỉ muốn bị người đàn ông mà mình gọi là ba nuôi này hung hăng đụ địt.

Tạ Lê Sinh không cho cậu cơ hội nghĩ nhiều, lăn qua lộn lại ăn sạch người ta.

Cuối cùng Cố Nhiêu khóc đến khàn giọng, người đàn ông mới buông tha cho cậu. Trận mây mưa rốt cuộc cũng bình ổn, Cố Nhiêu ghé vào trên người hắn hỏi: "Ba nuôi, ba đi Trung Đông à?"

Cậu nghiền ngẫm câu nói vừa rồi của hắn rất lâu, trong lòng đã có suy đoán mà mình khó có thể tin...

Tạ Lê Sinh cũng không muốn gạt hắn, nói: "Ừm, bang phái mà đã hại nhà em lúc trước, cho dù lớn hay nhỏ, tôi cũng không buông tha cho bất cứ ai. Cho nên, sau này em đã có thể buông bỏ thù hận yên tâm mà sống."

Nước mắt của Cố Nhiêu lập tức rớt xuống, yên lặng nhìn đối phương: "Tại sao? Không phải ba nói con phải tự mình học thêm bản lĩnh, tự mình báo thù sao?"

Tạ Lê Sinh cười nói: "Chờ em học hỏi xong thì mấy kẻ trong bang phái kia không biết chạy đi chơi ở đâu mất rồi. Hơn nữa, sao ba nỡ để em luôn sống trong thù hận, để cho mối thù này đè nặng em, vậy cuộc sống của em còn có gì vui vẻ nữa chứ? Nếu đã nhận em làm con nuôi thì tất nhiên ba phải có trách nhiệm với em."

Cố Nhiêu tự động bỏ qua câu cuối cùng, ôm người đàn ông khóc lớn không ngừng. Sau khi xảy ra chuyện xấu, nước mắt và bi thương mà cậu nhịn đã lâu đều phát tiết ra ngay tại lúc này, từ nay về sau cậu sẽ cố gắng sống thật tốt, cố gắng yêu người đàn ông này hơn nữa.

Tạ Lê Sinh dỗ dành hồi lâu, rốt cuộc mới khuyên được Cố Nhiêu. Xong một trận lăn lộn này cũng đã hơn 9 giờ, Tạ Lê Sinh liền ôm Cố Nhiêu đi ăn sáng. Cố Nhiêu mặt mày đỏ hồng lột quần áo của Tạ Lê Sinh, lại cởi đồ của mình, bây giờ mới nhào vào trong ngực hắn lần nữa, cười duyên: "Đây là lần đầu tiên ba nuôi ăn sáng với con đấy, chỉ ăn như vậy thì đâu có gì thú vị, con muốn nhìn cơ bắp và cặc bự của ba nuôi mới có thể ăn xong được."

Tạ Lê Sinh không kịp phòng ngừa bị yêu tinh nhỏ câu dẫn, máu nóng dâng lên, lại nghĩ đến bây giờ trong nhà cũng không có ai, người hầu sẽ không đi vào nhà ăn này, vì vậy hắn thật sự trần như nhộng mà ôm Cố Nhiêu cũng trần truồng ngồi vào bàn ăn.

Lúc nãy Tạ Lê Sinh đã gọi điện nên bây giờ bữa sáng đã được chuẩn bị tốt đặt sẵn trên bàn. Ghế dựa là kiểu ghế giống như sô pha, rất mềm mại, đặc biệt thích hợp với việc ban ngày tuyên dâm. Cố Nhiêu ngọt ngào dính chặt trên người Cố Nhiêu, Tạ Lê Sinh để cậu đưa lưng về phía mình, cặc bự trực tiếp cắm vào trong cái lỗ còn ướt mềm, dẫn tới một tiếng rên rỉ ngọt dính. Tạ Lê Sinh không nhanh không chậm đâm thọc, cười nói: "Mau lấy thức ăn cho ba nuôi, ba nuôi vừa lòng mới có thể địt lỗ đít em."

Cố Nhiêu hừ một tiếng, đứng dậy, con cặc từng chút từng chút rời khỏi lỗ nhỏ, tinh dịch bên trong cũng chảy tí tách ra ngoài, theo động tác nâng mong lên mà chảy càng ngày càng nhiều, dâm đãng không thôi. Cố Nhiêu dùng đũa gắp một cái bánh bao đưa tới bên miệng Tạ Lê Sinh. Tạ Lê Sinh cắn một miếng, đồng thời dùng đầu gối đỉnh thân dưới cậu, tay Cố Nhiêu run lên, phần nhân lập tức chảy ra, rớt trên người Tạ Lê Sinh.

Tạ Lê Sinh ra vẻ tức giận: "Con nuôi đúng thật là ngốc, trừ việc phát nứng thì em còn làm gì được nữa hả? Chỉ bảo em đút ba nuôi một bữa cơm thôi mà cũng không được?"

Trong mắt Cố Nhiêu tích đầy nước, vội bỏ bánh bao sang một bên: "Ba nuôi, con xin lỗi mà."

Bộ dáng đáng thương này làm gì có người đàn ông nào nỡ trách cậu. Cố Nhiêu hôn môi đối phương, sau đó cái miệng chuyển qua chỗ bị nước canh làm dơ, cẩn thận liếm sạch cho đối phương, nuốt hết chất lỏng trên người hắn vào miệng. Ăn xong còn nói: "Ngon thật đấy, quả nhiên dính mùi vị của ba nuôi thì khác hẳn."

Tạ Lê Sinh cười nhẹ: "Vậy à? Thế nếu dính mùi vị của Tiểu Nhiêu thì sao?"

Nói xong, hắn đổ mứt dâu tây lên trên ngực Cố Nhiêu, sau đó cầm lấy bánh mì nhẹ nhàng cọ qua vú cậu, Cố Nhiêu khó nhịn dựa vào bàn, để ba nuôi dùng nó chấm mứt trái cây. Rất nhanh bánh mì đã nhiễm đỏ, Tạ Lê Sinh cắn một miếng, nói: "Quả thật rất ngon. Nhưng mà, ba cảm thấy núm vú dính mứt trái cây của Tiểu Nhiêu còn ngon hơn."

Cố Nhiêu vội vàng đè đầu người đàn ông lên ngực mình, dụ hoặc nói: "Vậy ba nuôi còn chờ gì nữa, nhanh ăn vú của Tiểu Nhiêu đi, vừa ăn vú vừa cắm lỗ đít, ha... vào rồi, thật thoải mái..."

Tạ Lê Sinh nào còn có tâm trạng ăn sáng, đè Cố Nhiêu trên sô pha rồi hung ác đụ địt.

Vốn dĩ buổi sáng Tạ Tuyết Hiên nên đến trường học, nhưng mà thầy giáo có việc gấp nên dời sang buổi chiều, vì vậy bây giờ y mới ra cửa. Ngủ dậy xong tự nhiên có chút đói bụng, y muốn vào nhà ăn xem thử món điểm tâm nào để ăn hay không, kết quả lúc mở cửa ra thiếu chút nữa đã bị chói đến mù.

Cũng may Tạ Lê Sinh và Cố Nhiêu không phải là Tiêu Nghị và Lâm Dạ, nghe được tiếng động, Tạ Lê Sinh vội vàng dùng tấm thảm trên sô pha che thân thể của hai người lại, nhưng động tác dưới háng lại không ngừng. Lúc đầu Cố Nhiêu còn có chút xấu hổ, nhưng nghĩ đến đây là tình địch của mình thì lại càng ra sức lấy lòng Tạ Lê Sinh. Tạ Lê Sinh nghĩ đến đoạn Cố Nhiêu khóc lóc kể lể vào buổi sáng kia, cười xấu xa giới thiệu: "Tiểu Nhiêu, đây là em trai ruột của ba, ngoan nào, gọi chú đi."

Cố Nhiêu choáng váng, kích động bắn ra, mông nhỏ dường như phát điên mà kẹp chặt cặc bự của người đàn ông khiến cho Tạ Lê Sinh phải gầm nhẹ. Tạ Tuyết Hiên xém chút đã phun ra một búng máu, đen mặt đóng cửa cái 'rầm'.

Bà mẹ nó, gần đây y dính phải vận xui gì vậy, hay là mấy người trong nhà đều tới kì động dục rồi, sao y đi chỗ nào cũng có thể đụng cảnh này thế nhỉ, cố tình mình lại đang trong tình trạng dục vọng không được thỏa mãn.

Loại áp suất thấp này vẫn giằng co suốt một buổi trưa. Lúc học xong đã là chạng vạng, y thế nhưng lại nhìn thấy Tịch Phong trước cổng trường. Người nọ đang đưa lưng về phía y gọi điện thoại, trên mặt mang theo bất đắc dĩ, giọng điệu lại rất dịu dàng: "Dạ, con biết rồi, mẹ yêu quý. Cố Hương tiểu lâu đúng không? Con nhất định sẽ đến. Được được, bảo đảm sẽ biểu hiện tốt trong buổi xem mắt."

Tịch Phong không chú ý tới Tạ Tuyết Hiên, nhìn thoáng qua đồng hồ liền vội vàng lên xe. Tạ Tuyết Hiên nheo mắt lại, xem mắt, ha ha! Nếu em để cho anh thuận lợi xem mắt thì em sẽ không họ Tạ nữa!

Tạ Tuyết Hiên gọi điện thoại cho Tiêu Nghị, hỏi: "Anh Tiêu, Cố Hương tiểu lâu là sản nghiệp nhà anh có đúng không?"

Nhà họ Tiêu là tập đoàn kinh doanh đa quốc gia, chẳng qua là chỉ ở bên bạch đạo, không dính dáng gì bên hắc đạo. nhưng mẹ của Tiêu Nghị là nhân vật trung tâm của một thế hệ Bạc Cánh, từ nhỏ Tiêu Nghị đã lăn lộn bên này, hắn và Tạ Lê Sinh được huấn luyện cùng nhau, cuối cùng lựa chọn ở lại đây. Nhà họ Tiêu đã có anh hai lo liệu, hắn kế thừa vị trí của mẹ, sự sắp xếp này không còn gì tốt hơn nữa. Huống chi, hắn thích sống ở đây hơn.

Tiêu Nghị ngậm lấy điếu thuốc mà Lâm Dạ châm cho mình, nghĩ nghĩ, nói: "Ừm, chắc là vậy, sao thế?"

Tạ Tuyết Hiên đi thẳng vào vấn đề: "Vậy phiền anh dẫn em đi tới đó một chuyến, em muốn bắt gian."

Tiêu Nghị thiếu chút nữa đã bị sặc thuốc, Lâm Dạ nghe xong cũng bắt đầu cười, anh dán lên tấm lưng trần trụi của Tiêu Nghị, liếm điếu thuốc trong tay hắn, đặc biết liếm qua chỗ mà Tiêu Nghị đã ngậm, cái tay linh hoạt khiêu khích dưới bụng người đàn ông.

Tiêu Nghị trở tay đánh lên mông Lâm Dạ một cái, Lâm Dạ cười ha ha, đề nghị: "Vậy thì kêu vài người bạn của anh đi, chúng ta cùng đi ăn, đã lâu rồi mấy anh không gặp đúng không?"

Tiêu Nghị nghĩ cũng phải, liền nói: "Được, em chờ trước trường đi, anh tới đón em."

Tới nơi, Lâm Dạ bị bạn của Tiêu Nghị bám lấy chuốc rượu, Tiêu Nghị mới có thể thoát thân dẫn Tạ Tuyết Hiên đi tìm người. Vốn dĩ muốn dùng thân phận tới bàn tiếp tân tra, nhưng không nghĩ lại thuận lợi như vậy, mới ra khỏi phòng đã gặp được Tịch Phong đang đi về phía này.

Trên mặt Tiêu Nghị lộ ra biểu cảm xấu xa lại phong lưu, tùy ý khoác tay lên vai Tạ Tuyết Hiên. Tạ Tuyết Hiên cũng không để ý, trước giờ y vẫn xem Tiêu Nghị là anh ruột. Tiêu Nghị hơi dán sát vào Tạ Tuyết Hiên, dùng giọng nói gợi cảm khẽ hỏi: "Tuyết Hiên, em muốn ăn món gì?"

Tạ Tuyết Hiên ngoan ngoãn đáp: "Anh Tiêu tùy ý gọi đi, anh biết khẩu vị của em mà."

Tịch Phong nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ, vô cùng khó chịu. Còn nói là muốn theo đuổi hắn, mới có mấy ngày đã bắt đầu câu ba đáp bốn. Tịch Phong yên lặng đi tới, nói bên tai Tạ Tuyết Hiên: "Tôi đột nhiên muốn tìm người nào đó làm một trận, bạn chịch, em có phải nên đi theo tôi không?"

Vẫn là bộ dáng bông hoa cao lãnh kia, nhưng lời nói lại thô lỗ không chịu nổi. Tạ Tuyết Hiên cũng rất bội phục người đàn ông này. Nghĩ một lát, y quay đầu lại nói với Tiêu Nghị: "Anh Tiêu, đây là thầy em, anh ấy có việc tìm em, em đi một lát."

Tiêu Nghị liếc mắt nhìn Tịch Phong mang ý cảnh cáo, gật gật đầu rồi quay đi.

Tạ Tuyết Hiên giơ tay chạm vào hầu kết của Tịch Phong, cười hỏi: "Thầy Tịch, thầy muốn chịch ở đâu? Không bằng... vào phòng của thầy nhé?"

Tịch Phong im lặng một lát, cười nhạt, nói: "Được thôi, đúng là một chỗ không tồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro