Chương 20: Bị hạ thuốc quẹo vào phòng khách sạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Dạ bỗng nhiên rời khỏi nhà, vứt bỏ thân phận tiểu thiếu gia nhà họ Lâm cao quý đi làm bác sĩ cho nhà người ta, chuyện này làm cho người ta rất khó nghĩ thông. Không nghĩ tới sắp tới ngày mừng thọ của ông nội thì anh lại dẫn theo một người đàn ông về. Hai người còn công khai thân mật, thậm chí Lâm Dạ chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi của đối phương, quan hệ giữa bọn họ là gì thì không cần đoán cũng biết.

Mấy anh em ngang hàng với Lâm Dạ đều âm thầm liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều chắc chắn rằng người đàn ông này là người đã lên tiếng trong cuộc nói chuyện điện thoại bữa trước, có thể chịch Lâm Dạ đến mức vừa bắt tinh vừa bắn nước tiểu thì chắc chắn là một người vô cùng hung mãnh. Nhưng mà chuyện làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là ông Lâm và ba mẹ của Lâm Dạ lại không nổi trận lôi đình, ngược lại còn dùng sắc mặt ôn hòa tiếp đón hai người.

Tiêu Nghị cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng dù sao hắn cũng là người đã gặp qua rất nhiều chuyện, mặt ngoài không thể hiện gì cả, ngược lại còn tự nhiên như người chồng đưa vợ về thăm nhà mẹ đẻ, sai người đưa qua cho mọi người, lễ phép nói chuyện với người lớn. Tuy rằng có nhiều người trong lòng còn chưa hiểu tình hình nhưng nói chung vẫn rất hài hòa.

Lúc tối quay về phòng, vừa mới đóng cửa lại thì Tiêu Nghị đã ôm Lâm Dạ điên cuồng hôn môi, Lâm Dạ vừa đón ý nói hùa với hắn vừa lui về sau, cuối cùng ngã vào chiếc giường lớn trong phòng. Nằm trên chiếc giường mình ngủ từ nhỏ đến lớn được người đàn ông yêu thương, tuy da mặt của Lâm Dạ có dày cũng có chút xấu hổ. Nhưng nghĩ đến lúc hai người còn chưa ở bên nhau, mỗi đêm anh đều cởi hết quần áo nằm trên cái giường này thủ dâm, tưởng tượng ra cảnh Tiêu Nghị địt mình đến phun nước thì Lâm Dạ lại bắt đầu cảm thấy kích động, vén áo sơ mi lên rồi dùng háng cọ cặc của Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị vuốt mông bự của Lâm Dạ, nhưng lại không có động tác tiếp theo. Lâm Dạ bất mãn dùng đầu gối cọ xát đầu cặc của Tiêu Nghị, bĩu môi nói: "Sao lại dừng, không muốn chịch em trên cái giường này à? Đây là giường em đã ngủ mười mấy năm đấy."

Tiêu Nghị cười khẽ, mặt mày cong cong làm cho Lâm Dạ si mê đến đầu óc choáng váng, thở dài: Người đàn ông của mình thật đúng là đẹp trai.

Tiêu Nghị ừ một tiếng, hỏi: "Ông và ba mẹ của em biết chuyện của bọn mình từ khi nào thế?"

Lâm Dạ có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: "Từ ban đầu đã biết rồi."

Năm đó lúc anh coi trọng Tiêu Nghị đã lập tức thẳng thắn với người lớn. Lâm Dạ là loại người một khi đã nhận định thì sẽ không thể lay động được nữa, anh biết mình đã thua trên người Tiêu Nghị, mặc kệ có thể có được người kia hay không thì anh cũng không thể kết hôn sinh con được nữa. Tính tình của Lâm Dạ rất mạnh mẽ, dám làm dám chịu, lập tức nói rõ với người thân. Anh vốn tưởng rằng sẽ bị đánh bị mắng, nhưng bọn họ lại không nhiệt liệt phản đối.

Nhà họ Lâm làm nghề bác sĩ đã qua nhiều thế hệ, vậy nên ông Lâm không giống như những người già cổ hủ coi đồng tính yêu nhau là bệnh. Cả đời bọn họ đã gặp qua vô số chuyện sống chết, lúc sinh mệnh trôi đi thì có biết bao nhiêu người khóc lóc thảm thiết, hối hận không kịp nhưng vẫn không thể thay đổi kết quả. Cho nên đối với con cháu thì bọn họ vẫ rất hiền hòa khoan dung. Cuộc sống chỉ vài chục năm, không biết sẽ gặp biết bao chuyện đau khổ, vậy nên trải qua hạnh phúc vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Vẻ mặt Tiêu Nghị có chút đắc ý, trêu chọc: "Thì ra từ sớm em đã quyết định không phải anh thì không thể. Cục cưng, em đúng thật là dễ thương mà."

Lâm Dạ hừ nói: "Anh cũng đâu có chậm hơn em bao nhiêu."

Tuy rằng Tiêu Nghị không nói nhưng Lâm Dạ biết, chắc chắn hắn đã nói chuyện bọn họ yêu nhau với người trong nhà từ sớm rồi, nếu không thì mẹ của Tiêu Nghị không có khả năng lúc thấy bọn họ trong trường hợp như vậy mà còn có thể đối với anh tốt như vậy.

Bọn họ đều suy xét vì đối phương, dùng hết sức loại trừ chướng ngại trên con đường này, bởi vì bọn họ chỉ cần đối phương dùng hết chân thành để yêu mình là được rồi.

Hai người đang ngọt ngào quấn quýt bên này, không nghĩ tới Lâm Dạ lại bị anh em nhà mình chơi xấu. Bọn họ tụm vào một chỗ gửi tình báo cho Nhạc Thanh: Người đàn ông trong điện thoại lần trước đã xuất hiện, vậy mà ông còn không phản đối, vẻ mặt rất hiền hòa. Ánh mắt Lâm Dạ lúc nhìn anh ta đúng là ngọt chết người luôn, người anh em, có lẽ cậu hết cơ hội rồi.

Nhạc Thanh dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm mấy chữ trên di động, khóe miệng tạo thành nụ cười âm hiểm, trả lời: Vậy thì chưa chắc.

Hừ, không phải là người thích Lâm Dạ mà cũng bị người đàn ông kia cảnh cáo một phen, có thể thấy được tính chiếm hữu của anh ta vô cùng mãnh liệt, nếu Lâm Dạ bị gã chơi qua, trở nên dơ bẩn thì sao? Còn Lâm Dạ, không phải cậu ta thích nằm dưới háng đàn ông bị chịch à, vậy thì gã sẽ chịch cho cậu ta thoải mái hơn, để cho cậu ta không bao giờ muốn quay về bên cạnh người đàn ông kia nữa.

Ngày kế là tiệc mừng thọ của Lâm lão gia, được tổ chức ở khách sạn lớn nhất trong thành phố. Có khách thân quen lâu năm, cũng có người vì muốn chèo kéo mà đến, tóm lại là khách khứa nhiều như nước chảy, vô cùng rầm rộ. Tiêu Nghị và Lâm Dạ đứng chung một chỗ trong đám con cháu nhà họ Lâm để phụ trách tiếp đãi khách khứa.

Tất nhiên Nhạc Thanh cũng gặp được người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, như hạc trong bầy gà kia, gã không kìm được tự cảm thấy xấu hổ, như vậy càng làm cho nội tâm gã vặn vẹo không cam lòng, hoàn toàn mất đi lý trí.

Gã thừa dịp Tiêu Nghị bị Lâm lão gia kéo đi giới thiệu với bạn bè thì bưng ly rượu đưa cho Lâm Dạ, làm ra vẻ lâu ngày gặp lại: "Đã lâu không gặp."

Lâm Dạ gật gật đầu, đưa ly rượu đến bên môi. Chần chờ một lát, khóe miệng anh hơi cong lên, uống một hơi cạn sạch ly rượu. Quả nhiên chỉ chốc lát sau đã thấy say, Lâm Dạ lười nhác nói: "Tửu lượng của tôi quả là rất kém, giờ đầu có hơi choáng váng."

Nhạc Thanh nhìn dáng vẻ gợi cảm của Lâm Dạ, sắp rớt nước miếng lại không dám tùy tiện ra tay, ôn hòa nói: "Anh có đặt phòng trên tầng, hay là em lên đó nằm nghỉ một lát, tỉnh rượu rồi xuống."

Lâm Dạ đồng ý, nhận lấy thẻ phòng Nhạc Thanh đưa cho mình rồi đi thẳng lên lầu. Nhạc Thanh tính thời gian, lại tìm người kéo chân Tiêu Nghị, chờ tác dụng của thuốc phát tác thì gã sẽ lên lầu.

Thì ra gã đã cho Lâm Dạ uống một loại thuốc kích dục rất mạnh, lúc đầu chỉ làm cho người ta xuất hiện loại phản ứng như say rượu, sau nửa tiếng đồng hồ mới nổi lên hiệu quả của thuốc kích thích, nhưng sau khi kết thúc thì người bị hạ thuốc chỉ cho rằng là mình say rượu rồi làm loạn. Gã tận mắt nhìn thấy Lâm Dạ đã uống vào, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm.

Mà Lâm Dạ cũng đã thật sự uống vào, anh lung lay đi vào phòng, cảm thấy trên người rất nóng, cởi hết tây trang trên người ra, chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót chữ T cực kì sắc tình. Không quá vài phút, cửa phòng đã bị người khác mở ra, đôi mắt của Lâm Dạ cũng chưa mở ra được, khó chịu rì rầm vài tiếng.

Người đàn ông đi đến mép giường, vừa lúc thấy Lâm Dạ đang trần truồng nằm trên giường, tư thế quyến rũ, dáng người nóng bỏng. Bàn tay to nóng bỏng bắt đầu dạo chơi trên người Lâm Dạ, vuốt ve da thịt non mịn của anh, thậm chí còn từ phía sau lưng sờ đến mông, tách cặp đùi thẳng tắp ra, nhẹ nhàng vuốt ve lỗ đít Lâm Dạ.

Lâm Dạ có thể cảm thấy lỗ đít bị sờ vô cùng ngứa ngáy, vặn vẹo cái mông dâm, nói: "Ưm... Đừng chơi mỗi bên ngoài, cắm vào trong chơi có được không..."

Người đàn ông cười cười, hỏi: "Sao không cởi quần lót ra luôn?"

Lâm Dạ xoay người lại, quấn lấy cổ người đàn ông dán về phía trước, quyến rũ nói: "Chờ anh cởi cho em. Không cởi cũng được, đẩy qua một bên là có thể trực tiếp cắm vào... Ha ha, em còn chưa từng mặc quần lót bị địt đâu."

Người đàn ông này là ai? Đương nhiên là Tiêu Nghị. Lâm Dạ uống ly rượu kia xong đã lập tức nhắn tin cho Tiêu Nghị, người mà Nhạc Thanh phái đi tất nhiên không thể cản Tiêu Nghị được, hắn đã lập tức lên đây. Tiêu Nghị ngửi thấy mùi rượu trên người Lâm Dạ, bất đắc dĩ nói: "Biết là có thứ không sạch sẽ mà em còn uống."

Lâm Dạ vẫn còn đang choáng váng, dứt khoát xem Tiêu Nghị là giường, nằm trên người hắn hừ lạnh nói: "Tên ngu kia, em là bác sĩ thiên tài, làm gì có loại thuốc nào có thể qua mặt em. Không phải là thứ gì lợi hại, chỉ là chút thuốc tình thú mà thôi, còn chưa đánh ngã được em đâu. Hì hì, dám tính kế em, em cho gã tức chết."

Vẻ mặt Tiêu Nghị lạnh lùng: "Không sao, tức chết rồi còn có anh đây, dám đụng đến người của anh, xem ra là gã chán sống rồi."

Rất nhanh thuốc trong cơ thể Lâm Dạ đã biến từ thuốc mê sang thuốc kích thích, cơn mơ hồ buồn ngủ lúc trước biến mất, cả người tràn đầy sức sống, quấn lấy Tiêu Nghị muốn ăn cặc bự.

Tiêu Nghị đùa giỡn vật nhỏ trước người Lâm Dạ, ngón cái mang kén đè lên lỗ tiểu, lại thổi hơi bên tai anh: "Cái miệng nhỏ nào muốn ăn trước đây?"

Lâm Dạ thèm khát liếm môi, rất muốn ngậm con cặc thô dài vào trong miệng, nhưng cái động nhỏ phía dưới đã ngứa không chịu nổi, lúc nãy bị ngón tay của người đàn ông sờ qua, nếp uốn trên cửa lỗ còn lưu lại độ ấm của hắn, còn có xúc cảm như có như không, mềm nhẹ mê người, trêu chọc dục vọng của anh.

Lâm Dạ lôi kéo tay Tiêu Nghị vươn tới đằng sau, để cho hắn tiếp tục sờ lỗ đít mình, mềm giọng nói: "Lỗ đít muốn ăn trướng... Hôm nay muốn cặc bự và ngón tay cùng nhau địt vào."

Hô hấp của Tiêu Nghị càng thêm thô nặng: "Không sợ cái mông dâm bị chịch lỏng sao?"

Lâm Dạ đã bắt đầu tự mình động, lắc lư dâm đãng trên giường, nhưng vẫn nuốt đầu ngón tay của Tiêu Nghị vào, tuy nhiên không có sự phối hợp của hắn thì rất khó đi vào, móng tay cứ quét qua lối đi, khó chịu không chịu nổi. Lâm Dạ nỗ lực co rút cái lỗ nứng, nói: "Lỗ đít người ta mới sẽ không lỏng đâu, ưm... Đụng vào rồi, a... Thật thoải mái, đừng lấy ngón tay ra, ha... Lỗ đít lỏng thì em sẽ dùng thuốc... làm cho con cặc của ông xã to hơn, ưm a a... lấp đầy lỗ đít lỏng..."

Tiêu Nghị nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, rút ngón tay ra, thay bằng con cặc to dài, xông thằng vào đè lên điểm nứng của Lâm Dạ. Mới đầu mà đã bị chơi tuyến tiền liệt, thật sự là quá sung sướng, đùi Lâm Dạ quấn lấy eo người đàn ông, tay bắt lấy khăn trải giường mượn lực, bắt đầu phóng đãng vặn eo lắc mông, lắc lư trái phải, làm cho cặc của đối phương va chạm vách trong của mình. Mà Tiêu Nghị phối hợp với anh hung hăng địt trên địt dưới, cơ hồ muốn chịch nát cái lỗ nứng của Lâm Dạ.

Tác dụng của thuốc ngày càng mãnh liệt, nước dưới lỗ hậu đã tràn thành sông, dâm dịch từng đợt từng đợt tưới lên cán cặc của Tiêu Nghị, càng đụ mạnh thì lực độ của nước tưới xuống càng lớn. Tiêu Nghị giống như đang muốn tìm được nguồn nước trong người Lâm Dạ, thay đổi góc độ thăm dò vào chỗ sâu nhất, nhéo mông anh, khàn giọng rên rỉ: "Ha... bảo bối, địt chết em... Thả lỏng mông một chút nào, ông xã muốn đụ vào tận cùng bên trong của em, chịch sạch nước dâm của em..."

Lâm Dạ vừa nghe hai chữ ông xã đã kích động, thả lỏng hạ thân, hoàn toàn giao quyền khống chế cho người đàn ông: "A, sướng muốn chết... Cái mông đĩ là của ông xã, ưm a... Ông xã... quyết định là được... muốn chịch thế nào thì chịch thế đó..."

Nhạc Thanh hớn hở đi từ dưới lên lầu, lại đứng ngoài cửa nghe được từ ngữ dâm đãng bên trong, trong lòng cả ngạc nhiên, chẳng lẽ là có người nhanh chân tới trước? Quả nhiên Lâm Dạ là một con đĩ, thằng nào đi vào cũng gấp gáp trèo lên. Hừ, nói không chừng đã giấu Tiêu Nghị ăn chơi với vô số người rồi, mình đi vào thì cậu ta cũng sẽ nhiệt tình chào đón, để cho mình dùng cặc chơi cái mông bự của cậu ta thôi. Cái mông kia của Lâm Dạ thật sự quá mê người, còn lớn hơn so với lúc trước, chắc chắn là đã bị đàn ông đụ nhiều, đi đường còn dâm đãng vặn vẹo, quả thật là dâm đến chảy nước.

Nhạc Thanh dùng thẻ phòng mở cửa, kết quả lại thấy một màn làm gã hộc máu. Lâm Dạ đang không biết xấu hổ chổng mông quỳ trên giường hệt như một con chó cái, quay mặt về phía cửa, mặt mày đỏ hồng, không biết trên cằm dính nước miếng của ai, môi đỏ như máu. Nhưng cơ thể xinh đẹp của anh lại bị chăn che lại, chỉ có thể nhìn xuyên qua lớp chăn mỏng mới có thể ý dâm được độ cong của anh. Mà người đàn ông đang quỳ gối phía sau hung ác địt anh thế nhưng lại là Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở cửa, nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức dùng chăn đắp lên cơ thể dâm đãng bên dưới, còn thân thể cường tráng trần truồng của mình thì không thèm che, Nhạc Thanh nhìn thấy ghen ghét không thôi.

Nhạc Thanh tức điên rời đi, đi qua đi lại bên ngoài một lúc lâu, lại không nhịn được muốn nghe lén. Chắc là hai người kia đã xong việc rồi, Lâm Dạ đang bọc quần áo quỳ gối trên giường, tuy không thể nhìn thấy cái mông bự của anh nhưng lại có thể thấy được tinh dịch không ngừng chảy xuôi từ cái nơi bí ẩn kia. Mà Lâm Dạ đang chui đầu giữa háng người đàn ông, thèm khát hút liếm con cặc kích cỡ kinh người của hắn.

Hai người trong phòng vốn không rảnh quan tâm Nhạc Thanh, biết gã đi rồi thì Tiêu Nghị lập tức đè Lâm Dạ lên giường, tàn sát bừa bãi bên trong cơ thể anh. Lâm Dạ cảm thấy không có loại thuốc kích dục nào lợi hại bằng anh nhà mình, Tiêu Nghị chính là thuốc kích dục của anh, chỉ mới tới gần đã làm anh không khống chế được, phát nứng còn hơn đĩ điếm.

Cũng may anh có thể phát dâm với Tiêu Nghị cả đời.

Lâm Dạ nghĩ, với y thuật của mình, hai người muốn duy trì khuôn mặt trẻ tuổi này sống đến cuối đời cũng rất dễ dàng, nếu ngày nào đó chức năng trong cơ thể không ổn thì cứ dứt khoát ôm nhau nằm vào quan tài, tất nhiên, anh còn muốn Tiêu Nghị cắm cặc bự của hắn vào trong lỗ đít của mình nữa.

Nếu Tiêu Nghị biết ý tưởng kinh người này của Lâm Dạ thì nhất định hắn sẽ nói: Được, vậy anh sẽ địt chết em ở trong quan tài, sau đó lại sướng chết trên người em.

---

Editor: Chời ơi là chời, cặp này bựa quá =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro