59. Kích H! Đội trưởng Khương không muốn đeo bao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội trưởng Khương không muốn đeo bao, bị phát hiện giấu súng dưới ga trải giường, ký túc xá play hoàn

Mình phát hiện mình edit các chương nhưng không thấy có phần Trứng phục sinh (ngoại truyện). Ví dụ tiêu đề có ghi là dùng roi nhưng edit 2 3 chương rồi mà không thấy đâu T^T. Hoy mọi người coi như không thấy bỏ qua nha.

  Nghiêm Sở đầu tiên là ngẩn ra, sau đó càng đỉnh vào sâu hơn, quy đầu chạm vào cái miệng nhỏ nhắn quen thuộc thì dừng lại, sau ở ở quanh chỗ đó nghiền ép chuyển động, mài ra càng nhiều nước dâm từ tử cung ra, địt đến mức thân thể Khương Từ co giật, bắp đùi không nhịn được run rẩy, hai mắt nhắm chặt, giống như khô khốc muốn nghẹt thở liều mạng há miệng hô hấp, biến tất cả những tiếng rên rỉ sinh động thở ra thành những tiếng thở hổn hển không tiếng động.

Nghiêm Sở nghe được tiếng thở gấp gáp của vợ cũng biết y bây giờ vô cùng thoải mái, cứ dùng sức đâm tới tấp qua lại cái miệng tử cung của y, lực độ khống chế vừa vặn, nhẹ hơn một phần thì sẽ khiến Khương Từ cảm thấy không thỏa mãn, nhiều một phần thì sẽ khiến y sợ hãi. Nếu như Khương Từ không mang thai, Nghiêm Sở nhất định sẽ không do dự địt thẳng vào, ở trong tử cung của y dùng sức đụ, trình độ bây giờ là vừa vặn.

"Xem ra lần sau vẫn phải mang bao cao su mới được, nhỡ đâu bà xã mới sinh xong một đứa, lại bị địt đến mang bầu." Nghĩ đến cảnh Khương Từ bị mình nhốt ở nhà, địt đến khi sinh, Nghiêm Sở cảm thấy lỗ mũi nóng lên. Hận bây giờ không thể trực tiếp mang người về nhà, ở khắp mọi nơi địt đụ, một bước cũng không cho y rời đi, đợi đến khi Khương Từ sinh đứa nhỏ, rồi lại địt cho đến khi y có thai! Đương nhiên, loại ý tưởng điên rồ này chẳng qua là bởi vì hắn thật sự quá yêu người trong ngực này, nhưng Nghiêm Sở cũng biết mình không thể làm chuyện này, nhiều nhất hắn chỉ nghĩ tới thôi.

Không ngờ lời nói của chính mình lại có ảnh hưởng đến Khương Từ, lồn dâm bên dưới vốn đã không chịu được kích thích co rút một hồi, điên cuồng phun nước.

"A ..." Khương Từ vùi vào trong cổ Nghiêm Sở chặn lại tiếng rên rỉ của mình, hai tay bị còng chỉ có thể cứng ngắc nắm lấy thanh sắt trên đầu giường, dương vật lắc lư phun ra tinh dịch, lỗ lồn cũng đạt đến cao trào.

Nghiêm Sở vốn tưởng rằng Khương Từ vì những lời nói như vậy xấu hổ trừng mình, nhưng không ngờ y trực tiếp triều thổi. Mà hắn cũng bị mút chặt trán nổi lên gân xanh, con cặc của hắn trướng to như thanh sắt, suýt nữa thì bắn ra ngoài.

"Không... Không cần đeo bao..." Khương Từ đột nhiên nhỏ giọng nói.

"Bà xã thực sự muốn bị tôi địt liên tục to bụng sao?" Giọng nói Nghiêm Sở có chút kinh ngạc, mặc dù hắn nói đùa rằng sẽ địt Khương Từ sinh thêm vài đứa nữa, nhưng trong lòng lại không đành lòng.

"Em nói... Bị anh địt mấy lần to bụng em cũng bằng lòng." Khương Từ thở hổn hển nói, cao trào vừa rồi khiến cả người y đột nhiên cảm thấy yếu ớt, toàn thân mềm nhũn trong vòng tay của Nghiêm Sở, ánh mắt từ từ tìm về tiêu cự, nhìn vào mắt Nghiêm Sở trong bóng tối.

Không lên tiếng, Nghiêm Sở bắt đầu tiến vào, tuy rằng biên độ không lớn lắm, nhưng trên giường rõ ràng rung động vài lần hắn đều đã quên. Đã không quan tâm đến việc mình sẽ bị phát hiện, hết lần này đến lần khác nghe đối phương nói những lời dễ thương này, hắn chỉ muốn đụ Khương Từ cho đến chết!

A a a a!! Không chịu nổi! Khương Từ vừa lên đỉnh xong bị địt đến mức bắt đầu rơi lệ, chỉ có thể không ngừng kêu to trong lòng, hai tay nắm chặt thanh giường.

Không được... Phải bảo Nghiêm Sở chậm một chút... Động tĩnh quá lớn sẽ bị phát hiện... Khương Từ mở miệng định nói, nhưng suýt chút nữa đã rên rỉ nên nhanh chóng ngậm miệng lại, vừa nghĩ tới phải bảo hắn dừng lại, nhưng phía dưới thoải mái căn bản không cách nào để y mở miệng, y sợ vừa mở miệng, sẽ không nói "Nhẹ một chút, không muốn bị người phát hiện" mà là "Cặc bự ông xã mau địt vào trong tử cung  a a a... Đâm vào chút nữa... Ưm... Đừng đi ra ngoài..."

Thật muốn hắn đụ vào sâu hơn... Địt đến sâu bên trong của mình...Đừng có ngừng... Mạnh mẽ địt mình... Khương Từ một bên khóc một bên dâm đãng suy nghĩ.

"Bà xã có phải muốn tôi địt sâu hơn không?" Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Sở vang lên bên tai Khương Từ.

Cảm giác được người kia không ngừng kẹp mình, lập tức biết y muốn cái gì.

"Nhưng bây giờ không thể, chờ khi bụng em lớn hơn chút nữa, về nhà địt em."

"Được."

"Cục cưng, muốn bắn vào trong sao?"

"Muốn..." Nơi đó quá lâu không bị Nghiêm Sở lấp đầy đã trống rỗng, Khương Từ hận không được hắn bắn vào càng nhiều càng tốt.

"Tôi sợ chút nữa em không dọn dẹp được."

"Không sao cả... Em... không cần dọn dẹp..." Cứ để bên trong là được.

Lời nói của Khương Từ làm cho trái tim của Nghiêm Sở căng thẳng, tinh dịch nóng hổi phun thẳng vào vách tường bên trong, hết đợt này đến đợt khác, Khương Từ theo đó lại đạt tới một lần cao trào khác.

Hai người chậm lại một chút, Nghiêm Sở mở còng trên tay Khương Từ, chạm vào cổ tay mảnh khảnh của y.

"Có đau không?"

"Không đau." Khương Từ lắc đầu, "Lần trước em dùng cà vạt trói anh, coi như trả lại anh một lần."

Nghiêm Sở mỉm cười, sau khi hô hấp hai người vững vàng, ký túc xá trở nên yên tĩnh trở lại, cũng không dám hàn huyên quá nhiều, Nghiêm Sở muốn tìm thứ gì đó lau cho Khương Từ, nhưng lại sờ được một vật nổi lên.

Lúc này Khương Từ mới nhớ nơi đó mình đặt cái gì, nhưng không kịp ngăn cản đã bị Nghiêm Sở lấy ra.

Cho dù không thể nhìn rõ, nhưng khi Nghiêm Sở cầm trong tay, nhưng lại cảm nhận được cảm giác quen thuộc, không cần nghĩ cũng biết cây súng của mình.

"Cục cưng, sao em lại mang cái này đến."

Mặt Khương Từ nhanh chóng đỏ lên như muốn bốc khói, thật may Nghiêm Sở ở trong bóng tối không nhìn thấy.

"Em..."

"Còn đặt lên giường, bà xã không phải cầm đến để thủ dâm sao?"

Không ngờ bị đối phương đoán đúng, gò má Khương Từ nóng đến mức có thể nướng chín một quả trứng gà. Không biết tại sao mình lại mang theo khẩu súng này bên người, vốn muốn giấu nó không bao giờ lấy ra, nhưng đêm nay lại len lén đặt lên giường ... Đúng là y muốn dùng nó để thủ dâm ... Bởi vì chỉ có vậy này mới có thể làm cho y nghĩ rằng y đang bị Nghiêm Sở địt.

"Tôi đã đoán đúng?" Nghiêm Sở cười tà, không ngờ rằng mình tùy ý nói đùa lại là sự thật, "Bảo bối dùng cái này tự an ủi thoải mái lắm sao, hửm?"

"Em đâu biết... Anh sẽ đến..." Khương Từ bĩu môi.

"Vậy bây giờ bà xã tôi đã thỏa mãn chưa?"

"Ừ..." Khương Từ gật đầu, hơi buồn ngủ ngáp một cái.

Nghiêm Sở hôn lên môi Khương Từ: "Không còn sớm nữa, bảo bối mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy huấn luyện. Còn nữa, nhớ cất cái này đi."

"Ừ, vậy anh thì sao?"

"Tôi sẽ ở lại với em, em ngủ tôi sẽ về." Nghiêm Sở đắp kín chăn cho y, lúc này mới nhớ ra một chuyện, sờ sờ cái ga giường bên dưới, "Hình như hơi ướt, có thể ngủ không?"

"Ưm..." Hình như không thể đổi ga trải giường, "Em ngủ bên ngoài chút là được, sáng mai hẵng thay."

Nghiêm Sở đau lòng ôm ôm y, "Nếu không tôi đưa cái của tôi cho em."

"Đừng phiền toái. Đừng nghĩ em mỏng manh thế, điều kiện khi làm nhiệm vụ ác liệt hơn cũng trải qua rồi, không có chuyện gì."

"Ngốc, không phải nghĩ em mỏng manh, là bảo bối trước mặt của nhà tôi bị cưng chiều đến dễ vỡ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro