66. Đếm ngược đến đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầu hôn ngoài dự liệu, tay súng thần chân chính của đội SWAT (Đếm ngược đến đại kết cục)

Nghiêm Sở nói xong liền bắn lượng tinh dịch mình tích tụ lâu ngày vào trong cơ thể Khương Từ. Bị dương tinh nóng hổi phun ra, Khương Từ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa kêu thành tiếng.

Vào lúc này, tàu điện ngầm đã gần đến ga, hầu hết mọi người đều xuống ga này, vì vậy ngay khi cánh cửa mở ra, đám đông đã bắt đầu vội vã chạy ra ngoài. Nghiêm Sở không ở lâu hơn sau khi bắn tinh, liền rút bộ phận sinh dục ra, sau đó dùng khăn giấy lau sạch nước bên ngoài, nhanh chóng sửa sang lại quần của hai người bọn họ. Chỉ trong vài chục giây, tàu điện đã trống hơn một nửa nhưng ghế vẫn còn đầy, thấy Khương Từ dễ dàng di chuyển, có một cô gái lập tức đứng dậy nhường ghế cho y. Hai anh chàng đẹp trai mang theo một bé con búp bê sữa xinh xắn và dễ thương, dường như ai thấy cũng đều cảm khái một tiếng, hơn nữa bây giờ không có đám người trở ngại, gần như toàn bộ khoang tàu điện đang nhìn họ.

Mặc dù Khương Từ đã lau sạch nước ở bên ngoài, nhưng ở chỗ sâu trong vẫn còn ngậm tinh dịch Nghiêm Sở. Vì sợ lộ ra ngoài, cho nên trong suốt quá trình thân thể căng cứng, nghĩ đến lần nào đó trong lúc tập luyện, lúc này Nghiêm Sở hẳn là cố ý "Trêu chọc" y, chỉ mong y kìm lại được không để chảy ra ngoài ... Nếu không lưu lại trên băng ghế thì lúng túng lắm. Phía trước quần Nghiêm Sở cũng bị Khương Từ quệt không ít nước, nhưng hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi đen cũng có thể trực tiếp che đi phần đó nên không nhìn thấy gì.

Cho dù không chảy ra ngoài, nhưng Khương Từ vẫn cảm thấy hạ thể của mình ướt vô cùng, ngay cả khi đi bộ cũng cảm thấy hơi khó chịu, lúc nào cũng cảm thấy người khác sẽ nhìn thấy nơi bị ướt của mình. Cho nên sau khi xuống tàu điện ngầm Khương Từ vẫn vào nhà vệ sinh lấy đồ vật bên trong ra, nếu không một ngày cũng không thể đưa con trai đi vui chơi được.

Chạng vạng tối.

Từ trong vườn bách thú đi ra, tiểu nhi tử được chơi vô cùng vui vẻ, nhưng Khương Từ mệt đến ngất ngây, mình mang theo một người, trong bụng còn có một người, buổi sáng lại đi tàu điện ngầm, làm sao có thể không mệt mỏi. Coi như Nghiêm Sở vì quan tâm mình, hầu như hắn luôn ôm đứa bé khi xuống tàu điện ngầm, hơn nữa để hắn nghỉ ngơi nhiều nhất có thể, nhưng y vẫn cảm thấy hơi mệt. Không biết có phải vì sinh con thứ hai hay không mà Khương Từ luôn cảm thấy thể lực không được như trước.

Ngay khi hai người chuẩn bị bắt taxi về nhà, Nghiêm Sở đột nhiên kéo Khương Từ nói: "Về nhà tôi."

"Hả?"

"Mặc dù trước đây tôi đã nói với em là tôi không có 'nhà', nhưng nhà thì vẫn phải có. Xem ra tôi chưa từng đưa em đến đó." Hai người ở bên nhau đã lâu, thậm chí đã mang thai đứa thứ hai, nhưng Khương Từ chưa từng đến nhà Nghiêm Sở. Nghiêm Sở cũng sắp quên mất rằng hắn vẫn còn một ngôi nhà, từ khi ở chỗ Khương Từ, nó đã trở thành nhà của hắn.

Rõ ràng là một chuyện rất nhỏ, nhưng Khương Từ lúc này không biết tại sao cổ họng lại nghẹn ngào, hồi lâu không nói ra được.

"Sao vậy? Có mệt không?" Thấy Khương Từ không trả lời, Nghiêm Sở vòng tay ôm eo y, khẽ nói: "Nếu mệt, chúng ta đừng đi."

"Em phải đi." Khương Từ lắc đầu. Y thực sự quan tâm đến mọi thứ về Nghiêm Sở, nhưng thường không biết làm thế nào để hỏi, vì vậy y chỉ biết im lặng chờ đợi, chờ đợi người đàn ông chủ động mở lòng.

Khương Từ lần đầu tiên đến chỗ ở của Nghiêm Sở, không quá phóng đại như y tưởng tượng. Mặc dù chiếc xe của Nghiêm Sở đã khiến y sợ hãi một lần trước đó, nhưng ngôi nhà vẫn tương đối đơn giản, có kích thước tương đương với ngôi nhà của y và được trang trí chủ yếu bằng màu đen khiến người ta có chút áp bức, chẳng trách hắn không thích quay lại.

"Bản thân tôi không sống ở đây nhiều, tôi thực sự đang nghĩ đến việc bán nó, sau đó mua một căn lớn hơn."

"Anh mua cái lớn hơn làm gì?"

"Cầu hôn em nha."

Không ngờ hắn sẽ đột nhiên bình tĩnh nói câu đó, Khương Từ đỏ bừng cả mặt.

Một tay Nghiêm Sở ôm Khương Từ hôn lên mặt y một cái: "Tôi không đùa với em. Đây là giấy chứng nhận bất động sản của căn hộ này. Em quyết định có bán hay không. Tôi sẽ mua một cái lớn hơn cho em."

"Không cần, dù sao em ở đó cũng được, nhà anh hay cứ giữ lại, nhưng em nghĩ có thể trang trí lại một chút." Khương Từ nghiêng đầu vừa vặn chạm vào môi Nghiêm Sở, hai người rất nhanh liền hôn nhau.

"Được, nghe lời bà xã."

Tiểu Bảo bảo còn bị Nghiêm Sở ôm trong ngực bây giờ đang kẹp ở giữa hai người mặt đầy ủy khuất, hai người cha chỉ chăm chăm hôn nhau, cởi quần áo làm những chuyện thẹn thùng, thời điểm nào mới nhớ ra cho cậu bú sữa a...

Đã một tháng trôi qua, tạm thời rời chuyện công việc. Không biết kết quả của việc từ chức thế nào. Nhưng một tháng nay, Khương Từ không chỉ ở nhà đàng hoàng đợi để chữa trị vết thương. Khi Nghiêm Sở đi huấn luyện vào ban ngày, y đã bí mật làm chút chuyện mà đối phương không biết.

Vào ngày này, đồn cảnh sát bất ngờ nhận được một lá thư nặc danh.

Bên trong là một tập tài liệu dày cộp, hóa ra nội dung của tài liệu nói về vụ án giết người hơn 20 năm trước. Tất cả các điểm đáng ngờ trong vụ án này đều được phát hiện trong tài liệu này, tất cả các nghi phạm bao gồm cả kẻ chủ mưu đều được liệt kê từng cái một. Động cơ và bằng chứng phạm tội rất chi tiết, toàn bộ đồn cảnh sát náo động. Không ngờ rằng một vụ án tồn tại nhiều năm chưa được giải quyết sẽ ở hơn hai mươi năm sau nổi lên mặt nước, mà người gửi bức thư này lại không thể tìm ra đó là ai.

Điều đáng ngạc nhiên nhất không chỉ là những thứ này mà là tất cả những kẻ giết người đã từng tham gia trong quá khứ, giờ không còn ai trong số chúng còn sống. Một số chết vì tai nạn, một số chết vì tự sát. Một số người than thở rằng đây là nhân quả báo ứng. Cũng có người tinh mắt đã phát hiện ra những tình tiết của vụ án dường như có liên quan gì đó đến sát thủ thần súng "Thương Kiêu", nhưng về "Thương Kiêu" người này thì ... không ai dám chắc hắn có thực sự tồn tại hay không. Dẫu sao có không ít án mạng xảy ra, thật sự không phải do "Thương Kiêu", phần lớn là cố ý bắt chước, đổ lỗi cho nam nhân này, cho nên đối với người đàn ông chỉ sống trong truyền thuyết này, nguy hiểm nhưng cũng an toàn, những nguy hiểm tiềm ẩn thực sự là những kẻ tội phạm giết người chỉ tìm kiếm lợi nhuận.

Hơn nữa, thời gian trôi qua, mọi người từ lâu đã quên đi tay bắn tỉa huyền thoại "Thương Kiêu", bởi vì trong đội SWAT, xuất hiện tay súng thần thực sự-Nghiêm Sở.

Không lâu sau khi Khương Từ bí mật gửi thư, y cũng nhận được cuộc gọi từ Lưu cục đồng ý chuyện tạm thời từ chức của y. Như thể gánh nặng bao năm mang trên người đột nhiên được trút bỏ, Khương Từ mặc dù không lỡ bỏ mọi người nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thư thái.

Vào ngày chính thức từ chức, Khương Từ được gọi vào đội SWAT, các đồng đội cũ của y đã tự tổ chức một bữa tiệc chia tay cho y.

"Đội trưởng Khương, tôi vất vả gia nhập đội cảnh sát đặc nhiệm là vì anh. Hiện tại anh đi rồi ..." Tống Thành nghẹn ngào nói xong vài câu, hai mắt đỏ hoe.

Khương Từ bất đắc dĩ vỗ vỗ bờ vai của cậu, thật ra trong lòng cũng có chút chua xót: "Sau này cũng phải cố gắng. Tôi tin tưởng rằng đội trưởng kế tiếp sẽ làm tốt hơn tôi. Hơn nữa không phải tôi đi rồi sẽ không quay lại, tương lai có cơ hội sẽ quay lại gặp mọi người. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro