Chương 7: Địa bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Địa bàn (phòng tân hôn, nước tiểu đánh dấu, phu chủ là của em)

Nơi mà bọn họ sẽ ở trong tương lai là một cái sân độc lập, Lạc Minh Lâm nắm Cẩn Thư đi một đường, xuyên qua từ sảnh chính đến phòng mới của bọn họ. Trên giường trải chăn gấm màu đỏ, dưới chân giường có lót một miếng đệm mềm làm bằng lông chồn. Lạc Minh Lâm để cho Cẩn Thư quỳ gối trên đệm, tùy tay cầm dây thừng buộc vào cột giường.

Lạc Minh Lâm duỗi tay thử thử hô hấp Cẩn Thư, lại sờ sờ cái trán, xác định trạng thái của cậu vẫn còn tốt, nói với cậu: "Tiểu Quân, còn có thể nhẫn nại một lát nữa không?"

Cẩn Thư gật gật đầu.

Lạc Minh Lâm vuốt tóc Cẩn Thư: "Ở chỗ này chờ ta, nếu có chuyện gì thì tự mình cởi dây thừng ra là được."

Cẩn Thư ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Lâm.

"Một lát nữa hỉ yến sẽ kết thúc, ta muốn cho người khác biết Tiểu Quân có bao nhiêu quan trọng đối với ta, hôm nay ta có bao nhiêu vui vẻ."

Cẩn Thư gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, ngay sau đó lại dán lên cọ cọ chân Lạc Minh Lâm, để cho Lạc Minh Lâm ra ngoài chiêu đãi khách khứa.

Tự cậu quỳ trên tấm đệm, lần đầu tiên cẩn thận đáng giá gian phòng mới này. Đây là do Lạc Minh Lâm tự tay bố trí.

Nhìn qua thì cũng tương tự như căn phòng bình thường, nhưng Cẩn Thư càng xem càng cảm thấy ngạc nhiên, cậu cảm thấy hôm nay có kết thúc ngay tại lúc này cũng đã đủ tốt đẹp rồi, nhưng mỗi lần nhìn một chỗ cậu liền cảm thấy loại tốt đẹp này còn có thể tốt hơn nữa.

Từng vật nhỏ trong phòng thể hiện tâm tư của Lạc Minh Lâm, rất nhiều thói quen và sở thích vô tình của Cẩn Thư đều được Lạc Minh Lâm để ý. Cậu cảm thấy nếu để cho mình tự sắp xếp thì chưa chắc đã hợp với ý thích của mình giống như phu chủ.

Chỗ mà cậu thường quỳ đều được lót đệm mềm.

Mùa hè cậu rất sợ nóng, lúc ngủ trưa luôn nghỉ ngơi không được tốt, phu chủ của cậu đã chuẩn bị cho cậu một cái giường gỗ ở trong phòng, mặt trên trải một lớp vải nhung thật dày, phía dưới giường gỗ có đặt một khối Hàn ngọc, để cho nó chậm rãi tản ra từng đợt khí lạnh nhè nhẹ, không đến mức làm cho hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể.

Cậu thích một ít đồ dùng nhỏ, cho nên Lạc Minh Lâm đặc biệt chuẩn bị một cái giá nhỏ đặt bên cạnh giường gỗ, mặt trên bày mấy thứ mà mấy năm nay Lạc Minh Lâm tìm được cho cậu, các loại ngọc bội, mặt dây, vật trang trí, mỗi một cái đều được chế tác tinh xảo, giá trị xa xỉ.

Thể chất song tính khiến cho cơ thể cậu rất dễ bị muỗi đốt vào mùa hè, cho nên trong các góc phòng đều cố ý đặt vào hương liệu đuổi muỗi.

Mỗi một chi tiết đều làm cho Cẩn Thư cảm nhận được tâm ý của Lạc Minh Lâm.

Thật tốt...

Đây là nơi mà cậu sẽ sống suốt nửa đời sau...

Cẩn Thư quỳ gối chờ Lạc Minh Lâm, cho dù không thể nói chuyện, không thể lộn xộn, cậu cũng không thấy nhàm chán, trong gian phòng này nơi nơi đều có dấu vết của Lạc Minh Lâm, cái này làm cho cậu vô cùng yên tâm.

Giống như cậu vốn dĩ là thuộc về nơi này, Cẩn Thư nghĩ như vậy.

Đợi đến lúc Lạc Minh Lâm quay lại, nhìn thấy chính là cảnh tượng này Tiểu Quân của hắn vô cùng an tĩnh quỳ gối nơi đó, sau khi nhìn thấy hắn trở về, đôi mắt duy nhất còn lộ ra bên ngoài nháy mắt đã có sắc thái linh động. Lạc Minh Lâm cảm thấy đây là món quà tốt nhất mà trời cao tặng cho hắn.

Lạc Minh Lâm đi qua giúp cậu cởi bỏ mạng che mặt mà cậu đã đeo một ngày, lại lấy quả cầu trong miệng ra. Bởi vì đã ngậm trong thời gian lâu lắm, nên nước miếng chảy ra rất nhiều.

Cẩn Thư cử động tay chân bủn rủn, ôm lấy Lạc Minh Lâm, có chút ủy khuất nói: "Phu chủ, em đói bụng..."

"Khát nữa..."

"Còn muốn đi đái..."

Cậu đã quỳ rất lâu, tình dục vẫn luôn tra tấn cậu đã lui xuống không ít, theo đó chính là nhu cầu sinh lý. Dù sao từ trời chưa sáng đến đêm tối, cả ngày chưa được đi đái.

Lạc Minh Lâm không khỏi cảm thấy buồn cười, quả niên là ăn no ấm cật sinh dâm dật, vẫn nên cho cậu ăn no trước rồi Tiểu Quân mới có thể cho hắn ăn tiệc lớn được. Lạc Minh Lâm cởi dây thừng ra, lại gọi người hầu mang cơm vào.

Sau khi được tự do, Cẩn Thư gấp không chờ nổi mà muốn đi qua ăn cơm, lại bị Lạc Minh Lâm ngăn lại.

"Tiểu Quân, đây là đêm động phòng của chúng ta, em không định hầu hạ phu chủ sao?"

Trong nháy mắt, trong đầu Cẩn Thư đột nhiên nhảy ra một ý tưởng, chẳng lẽ sau này nếu cậu hầu hạ không tốt sẽ không cho cậu ăn cơm sao? Ví dụ như phu chủ vẫn chưa bắn thì cậu vẫn phải chịu đói...

Lạc Minh Lâm vừa thấy bộ dáng này của Cẩn Thư liền biết cậu lại đang suy nghĩ miên man: "Không phải là không cho em ăn cơm, nhưng không thể ăn như vậy."

"Vậy thì ăn thế nào..."

Lạc Minh Lâm không trả lời, mà là từng chút giúp cậu cởi đai lưng, cởi hỉ phục, lại cởi áo trong, toàn thân Cẩn Thư chỉ còn lại những thúc cụ đã mang lên lúc Thúc lễ. Lạc Minh Lâm lại cởi dây thừng xuống, sau đó ôm Cẩn Thư vào trong ngực, sờ từng tấc từng tấc da thịt cậu, cảm nhận xúc cảm tinh tế.

"Hôm nay là đêm động phòng của chúng ta, để cho phu chủ hầu hạ em một lần nhé, lát nữa chúng ta còn phải uống rượu giao bôi."

Cẩn Thư cảm thấy... Phu chủ của cậu sao cứ thích làm cho cậu xấu hổ thế nhỉ, cơ thể trần truồng mang theo thúc cụ đầy người, bị ôm vào trong ngực đút cơm. Hơn nữa... hơn nữa phu chủ còn đang sờ sờ kẹp vú của cậu, chơi đến vui vẻ vô cùng. Nhưng cậu thật sự rất đói bụng, lúc được đút muỗng cơm thứ nhất đã quên mất cảm giác xấu hổ, vô cùng phối hợp mà ăn hết một bữa khuya này.

"Tiểu Quân, muốn đi đái sao?" Lạc Minh Lâm nhìn Cẩn Thư hỏi.

"Phu chủ, xin cho phép A Cẩn đi đái."

Lạc Minh Lâm lại nói: "Tiểu Quân, em có biết động vật đánh dấu địa bàn ra sao không? Bọn nó dùng nước tiểu của chính mình để đánh dấu, nếu động vật khác ngửi được mùi vị này, sẽ biết chỗ này đã bị chiếm lĩnh."

"Cái này." Lạc Minh Lâm chỉ vào cái đệm mà Cẩn Thư đã quỳ lúc nãy: "Chính là địa bàn của em. Tiểu Quân, đi đánh dấu địa bàn của em đi."

Cẩn Thư vô cùng khiếp sợ nhìn Lạc Minh Lâm, cậu sợ ngây người đối với sức tưởng tượng của phu chủ, cậu nghĩ đến về sau mình phải quỳ trên cái đệm dính đầy nước đái, cho dù sau đó sẽ được giặt sạch sẽ thì cái đệm này chắc chắn vẫn tạo thành ảnh hưởng tâm lý đối với cậu.

Lạc Minh Lâm tiếp tục nói: "Tiểu Quân yên tâm, chờ về sau còn có những địa bàn khác nữa, đến lúc đó sẽ để cho em đánh dấu toàn bộ."

Cậu không có lo lắng chuyện này mà!

Cẩn Thư chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà lần nữa quỳ lại trên cái đệm, nháy đôi mắt nhìn Lạc Minh Lâm, tựa hồ muốn nhìn xem chuyện này còn có đường sống nào khác hay không.

Nhưng mà Lạc Minh Lâm chính là thích vẻ mặt này của cậu, bị bắt nạt đến đáng thương lại không thể phản kháng, chỉ có thể mềm mại xin đầu sỏ gây tội là hắn giúp đỡ.

Lạc Minh Lâm cảm thấy dưới háng đã hưng phấn không chịu nổi, nhìn Cẩn Thư liền muốn tách hai chân cậu ra đâm vào, nhưng bây giờ còn chưa đến lúc, còn chưa uống rượu giao bôi. Lạc Minh Lâm cởi tã ra cho Cẩn Thư, nhéo dạ minh châu đang rũ xuống ở đằng trước, lay động trái phải.

"A... Phu chủ... Xin ngài..."

"Dừng lại..."

"Đái đi!" Lạc Minh Lâm lập tức rút kim thoa ra ngoài, nước đái không chịu khống chế mà phun ra. Cái đệm dưới thân cũng nhanh chóng dính một tảng lớn dấu vết ướt đẫm, trong không khí tràn ngập mùi khai của nước đái. Bởi vì cơ thể run rẩy mà trong phòng vang lên một chuỗi tiếng lục lạc.

Được giải phóng ngay lập tức khiến cho lỗ đít Cẩn Thư đạt tới cao trào.

Sau cao trào, Cẩn Thư có chút thoát lực, Lạc Minh Lâm lại ôm cậu vào trong ngực, dỗ cậu để cậu nhìn cái đệm dính đầy nước đái của mình.

"Tiểu Quân, nhìn xem, đây là địa bàn của em. Người khác không ai có thể đoạt được."

Lúc này Cẩn Thư đang xấu hổ không chịu nổi, toàn thân đều là vết đỏ rực, lẩm bẩm nói: "Không cần người khác, phu chủ là của em."

"Vậy lát nữa sẽ để cho em đánh dấu trên người của phu chủ nhé, ta địt em, em bị đâm chịu không nổi, sẽ phun nước đái lên người ta."

Cẩn Thư cảm thấy cảnh tượng mà Lạc Minh Lâm miêu tả thật sự là dâm loạn không chịu nổi, nhưng trong lòng lại có chút xao động. Bị phu chủ dùng vật chết đâm vào lỗ đít đã rất thoải mái, nếu đổi lại là phu chủ tự mình đụ vào lỗ lồn mẫn cảm phía trước, vẫn luôn thọc vào rút ra đến không chịu nổi, cuối cùng bắn nước tiểu, lúc đó... sẽ có bao nhiêu kích thích?

18 tuổi đúng là độ tuổi theo đuổi kích thích. Sau khi Cẩn Thư phục hồi lại từ cơn cao trào thì có chút ngo ngoe rục rịch.

Hai người ôm nhau uống rượu giao bôi, Lạc Minh Lâm ôm Cẩn Thư lên giường, tuy rằng đã trải qua một ngày hôn lễ dài dòng, nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ có trải qua bước cuối cùng này thì bọn họ mới có thể có được sự kết hợp từ thân thể đến tinh thần.

Nến đỏ trong phòng được châm một đêm không tắt, mà đêm động phòng của bọn họ mới chỉ bắt đầu.

Cẩn Thư nằm trên giường, có chút khẩn trương.

Lỗ đít song tính biểu hiện phụng dưỡng, cho nên trước hôn lễ phải trải qua dạy dỗ, đạt đến trình độ thích hợp nhất để mang đến thể nghiệm thoải mái nhất cho phu chủ; con cặc của người song tính biểu hiện ước thúc, khi nào bắn tinh, khi nào đi đái đều được nghiêm khắc quản lí; mà lỗ lồn phía trước biểu hiện trinh tiết, trước hôn lễ không thể tự mình đụng chạm, chỉ chờ đến đêm tân hôn, dùng máu xử nử phụng dưỡng phu chủ.

Tim của hắn đã sớm trao cho Minh Lâm ca ca, hôm nay rốt cuộc cũng sẽ dâng hiến bộ phận quý giá nhất trên thân thể cho phu chủ của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro