Chương 25: Anh đang làm gì! (Cốt truyện lớn, cảm giác muốn ngược)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ơ lâu quá mới đăng chương mới nè, cốt truyện không H nên k được như mong đợi của mọi người. Chương tiếp mong sẽ đăng sớm nhất có thể. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha! Hoàn tui sẽ gửi bản word nếu ai muốn.

Tác giả: Roast

Editor: Hoa Hoa

Trận đấu bắt đầu đúng vào lúc mười hai giờ đêm, lần tranh tài này có quy tắc rất đơn giản, đội nào có thể đặt cờ Tổ quốc trên đỉnh núi trong vòng hai ngày, loại bỏ tất cả đối thủ và trở về căn cứ là đã giành chiến thắng.

Trong phòng tổng chỉ huy, tư lệnh và những người khác vây quanh một chiếc bàn lớn bản đồ bằng cát, nghiêm túc xem những bức hình do vệ tinh gửi về, trong khi các kỹ thuật viên đang nghiêm túc làm ghi chép, Lâm Tiểu Mạch ngồi ở cái bàn đầu tiên, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại. Đây đều là sự nghiêm túc của các nhà lãnh đạo, cậu thật sự không quen, may là ở đây cách bàn điều khiển chính khá gần, lúc rảnh rỗi có thể nói chuyện với người trong bộ phận kỹ thuật, cũng sẽ không quá nhàm chán.

Hai đội xuất phát từ khoảng cách một km dưới chân núi ở biên giới, Lâm Tiểu Mạch mặc dù chưa qua đào tạo chiến lược quân sự chuyên nghiệp nhưng cậu biết rằng vào thời điểm như vậy,  càng sớm tìm ra đối phương và bắt được tên thủ lĩnh rất có lợi cho toàn đội. Sau một giờ, đúng như Lâm Tiểu Mạch nghĩ, một số chấm đỏ trên bản đồ không di chuyển lên đỉnh núi mà bắt đầu di chuyển sang một bên, Lâm Tiểu Mạch nghĩ có lẽ đội trưởng Cao cũng nghĩ như cậu, nhưng nếu phe địch cũng áp dụng chiến thuật này, cuộc chạm trán giữa hai đội quân cũng sẽ là một trận chiến cam go.

Mà một chỗ khác trong núi lớn, Cao Phàn và Cố Bạch dẫn theo một vài người được huấn luyện đặc biệt trước đó bắt đầu di chuyển đến địa điểm di chuyển của đối phương, việc di chuyển trong núi vào ban đêm cũng không phải là chuyện dễ dàng, đề phòng kẻ địch tìm được vị trí thì không dùng được đèn pin, một đám người chỉ có thể dựa vào ánh trăng cẩn thận xác định con đường dưới chân.

Cố Bạch giẫm lên cành cây cười nói: "Cũng may là đêm nay trăng tốt, nếu không chờ đến khi chúng ta tìm được đám người Kiều Kim, trận đấu cũng kết thúc rồi."

Trong đội có người thấp giọng phụ họa: "Đúng vậy, nếu không phải trăng tốt, đừng nói tìm nhóm bọn họ, không lạc đường là may rồi."

Cao Phàn không nói lời nào xác định phương hướng trước mặt, tư lệnh bên kia chưa nói cho hắn tin tức về việc bắt giữ nội gián. Trong lòng hắn luôn có chút bất an, mặc dù trước đã tra được là ai, nhưng muốn bắt lại vẫn phải trực tiếp hơn là bằng chứng cứ, vừa lúc mượn cuộc thi đấu này, có thể một mũi tên trúng hai đích, nhưng nghĩ tới Lâm Tiểu Mạch đang ở cùng một chỗ với nội gián, hắn rất lo lắng, mặc dù căn cứ cũng được quân đội canh giữ, nhưng Lâm Tiểu Mạch không ở dưới tầm mắt hắn, hắn không nỡ.

Thời gian trôi qua từng giờ, đã bốn tiếng kể từ khi cuộc thi bắt đầu, còn một tiếng nữa là rạng sáng rồi, bởi vì trước đó Lâm Tiểu Mạch đã ngủ rất nhiều rồi, cho nên xem cả đêm cũng không thấy buồn ngủ, nhưng tư lệnh vẫn để cậu đến lều nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi: "Tôi tức giận không được, cậu đi nghỉ trước đi, có tình huống gì sẽ bảo người thông báo cho cậu."

Lâm Tiểu Mạch tuy không buồn ngủ, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng nên vẫn đồng ý, bên này Lâm Tiểu Mạch vừa mới ngủ, máy truyền tin của Cao Phàn bên kia truyền đến: "Báo cáo báo cáo, tôi là Chó Sói, phát hiện vị trí phe địch, phát hiện vị trí phe địch."

Truyền tin liên lạc của đội và căn cứ có cùng tần số, vì vậy phòng tổng chỉ huy cũng đồng thời nhận được tin tức, tư lệnh liếc nhìn hình ảnh do vệ tinh gửi lại, vị trí của bọn Cao Phàn vừa vặn ở chỗ sườn núi, cách đối phương cũng không xa, điều này nói rõ thật ra thì phe địch cũng có suy nghĩ giống bọn họ, chẳng qua là Cao Phàn nhanh hơn bọn họ một bước.

Bên này, Cao Phàn cùng một nhóm sáu người đang ẩn náu trong một khe núi cách kẻ thù 200m, Cao Phàn nhìn đồng hồ: "Mặt trời sắp mọc."

Cố Bạch lấy kính nhìn ban đêm vừa quan sát vừa nói: "Thật may đã tìm được, trước mắt phát hiện bọn họ có 4 người."

Cao Phàn quay đầu nhìn về phía Cố Bạch: "Kiều Kim ở đó không?"

Cố Bạch cùng những đội viên khác cẩn thận nhìn: "Có, bọn họ hình như đang nghỉ ngơi?"

Cao Phàn nhíu mày: "Đừng khinh thường, Kiều Kim rất xảo quyệt" sau đó lại nói: "Trương Thạch, Hà Vân."

"Có" Hai người được gọi tên ngẩng đầu nhìn Cao Phàn.

"Hai người ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, chờ trời sáng tiếp tục đi về phía trước tìm đại đội quân của bọn họ, phát hiện thì lập tức hành động, cố gắng đảm bảo an toàn cho bản thân."

"Tuân lệnh!"

Cao Phàn lại vỗ vai Cố Bạch: "Tiểu Bạch, chút nữa tôi cùng những anh em khác đuổi theo đám Kiều Kim, cậu lên chỗ cao trước, chú ý vị trí của tôi, đừng cách quá xa, thời điểm thích hợp thì tắt vệ tinh xác định vị trí của mình đi, chúng tôi chờ Trương Thạch cùng Hà Vân bên kia hành động, cậu lại tìm chỗ tốt bắn tỉa, sau đó nghe tôi ra lệnh, nếu chúng ta bị phát hiện thì thay đổi kế hoạch, cậu lập tức tìm một chỗ để bắn tỉa."

Cố Bạch đã rất lâu rồi không được trải nghiệm qua cảm giác như thám thính trong núi sâu và rừng già, ánh mắt cũng hưng phấn sáng lên: "Được rồi!"

"Đội trưởng! Bọn họ sắp di chuyển." Một đội viên vẫn luôn quan sát nói.

"Đi, chúng ta theo sau, ba người ở đây như tôi đã sắp xếp, có chuyện liên lạc qua bộ đàm." Cao Phàn mang hai đội viên còn lại đi theo, Cố Bạch cũng bắt đầu vòng qua đám Kiều Kim đi bộ lên núi.

Bằng cách này, một nhóm ba người Cao Phàn cẩn thận đi theo đám Kiều Kim một đoạn, đến 8 giờ sáng bọn Kiều Kim lại dừng lại. Cao Phàn biết mặc dù Kiều Kim nhìn có vẻ cà lơ phất phơ nhưng y vô cùng cảnh giác, cho nên ba người Cao Phàn bọn họ vẫn luôn không dám đi quá gần. Bọn Kiều Kim dừng lại, trong nháy mắt Cao Phàn lập tức căng thẳng, nhưng đám Kiều Kim chẳng qua chỉ dừng lại một chút lại tiếp tục tiến lên, Cao Phàn cũng hai đội viên khác đều thở phào nhẹ nhõm, mà lúc này máy truyền tin của Cao Phàn truyền tới tin tức của Cố Bạch: "Báo cáo Chó Sói!"

"Chó Soi nhận được, mời nói."

''Đội trưởng, tôi đã tắt vệ tinh xác định vị trí."

"Tốt, giữ liên lạc."

Sau khi kết thúc trò chuyện, ánh mắt Cao Phàn trở nên âm trầm, quả nhiên, phòng chỉ huy bên kia trong hình ảnh vệ tinh thiếu một vị trí, nội gián nhất định sẽ thông báo, dẫu sao đối với Kiều Kim bọn họ thuộc về nhân tố không chắc chắn.

Ở doanh trại bên này Lâm Tiểu Mạch thức dậy lúc bảy giờ, nhanh chóng ra khỏi lều vải vào phòng chỉ huy, tư lệnh thấy cậu đi vào mỉm cười hòa ái: "Tỉnh rồi, chút nữa tôi bảo cảnh vê đưa chút đồ ăn sáng cho cậu."

Mấy ngày nay Lâm Tiểu Mạch được tư lệnh thân thiết quan tâm làm cho ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ: "Cảm ơn tư lệnh, đúng rồi, mọi chuyện đêm qua có thuận lợi không?"

"Vẫn tốt! Tất cả đều trong kế hoạch!"

Lâm Tiểu Mạch nghe xong thì yên tâm, tùy tiện tìm một chỗ cạnh ghế chủ trì ngồi xuống, bên cạnh vừa vặn là tổ trưởng bộ kỹ thuật, Lâm Tiểu Mạch lễ phép lên tiếng chào hỏi, tổ trưởng bộ kỹ thuật Vương Hạc An cũng nheo mắt cười chào Lâm Tiểu Mạch.

Một lúc sau bữa sáng được đưa tới, Lâm Tiểu Mạch cùng tổ trưởng Vương Hạc An cùng nhau ngồi ăn, vừa ăn vừa nói chuyện một ít vấn đề kỹ thuật, hai người ăn rất vui vẻ, mọi người vừa mới cơm nước xong liền nghe được đối thoại giữa Cao Phàn và Cố Bạch từ trong máy truyền tin, mọi người vội vàng nhìn về phía vệ tinh truyền hình ảnh về, quả nhiên thiếu một điểm đỏ, tư lệnh cũng những lãnh đạo khác nhìn nhau: "Tên nhóc Cao Phàn này thật gian xảo mà."

Có một vị lão tướng quân đang ngồi có lẽ đã về hưu cười ha ha nói: "Này, sao có thể thông minh linh hoạt hơn ông Trương chứ."

Tư lệnh khoát tay một cái: "Người trẻ tuổi bây giờ, giỏi giang hơn chúng ta nhiều lắm."

Lâm Tiểu Mạch một tay cầm miếng bánh quy tư lệnh vừa mới kín đáo đưa cho cậu từ từ gặm, nhớ lại âm thanh trầm thấp hấp dẫn của Cao Phàn thông qua mát truyền tin vừa rồi, mặt hồng hồng, thật ra thì cậu vẫn luôn thích nghe giọng nói của Cao Phàn, nhất là giọng khàn khàn trầm thấp lúc sáng sớm cùng lúc ân ái, nghĩ một chút, tiểu huyệt dưới thân lại bắt đầu hơi ướt át, Lâm Tiểu Mạch thực sự cảm thấy mình dâm quá, mỗi lần vừa nghĩ tới loại chuyện đó với đội trưởng Cao, phía dưới liền ướt không chịu được. Lâm Tiểu Mạch đang đắm chìm trong ngượng ngùng bị tổ trưởng tổ kỹ thuật vỗ một cái vào vai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Mạch đã chuyển sang ửng đỏ nghi hoặc nhìn Vương Hạc An: "Sao vậy?"

"Vừa nãy ăn sáng uống hơi nhiều nước, tôi đi vệ sinh." Tổ trưởng kỹ thuật ngượng ngùng nói.

Lâm Tiểu Mạch vội vàng di chuyển ghế của mình, sau đó lại nghĩ: "Tôi... Tôi cũng đi, cùng nhau đi." Nếu bên dưới làm quần lót ướt thì thật lúng túng.

Tổ trưởng kỹ thuật dường như có chút không được tự nhiên sau đó lại khôi phục bình thường đồng ý, hai người cũng đi vào nhà vệ sinh của doanh trại. Lâm Tiểu Mạch cởi quần lót ra, một sợi chỉ bạc kéo ra từ lỗ nhỏ, Lâm Tiểu Mạch đối với việc bản thân chẳng phân biệt được địa điểm mà phát tình thì ảo não vô cùng, đều do Cao Phàn, đúng! Đều là do Cao Phàn sai!

Mà lúc này Cao Phàn đang đi theo Kiều Kim đột nhiên hắt hơi một cái, may là cách khá xa, bọn Kiều Kim không chú ý đến.

"Đội trưởng anh bị cảm à?"

Cao Phàn liếc nhìn đội viên vừa nói: "Cậu nhìn đội trưởng các cậu xem có thấy giống người bị cảm không?"

Hai đội viên trong nhóm đã quen với đội trưởng vua phách lối này của bọn họ, liền đáp lại: "Không hề giống."

Cao Phàn lấy tay quệt mũi, sao lại đột nhiên hắt hơi, chắc là do tiểu bảo bối nhà hắn nhắc tới hắn.

Lâm Tiểu Mạch ở trong nhà vệ sinh có chút lâu, chờ lúc mở cửa đi ra liền thấy tổ trưởng tổ kỹ thuật vội vàng bỏ thứ gì vào trong túi. Lâm Tiểu Mạch vốn không để ý, nhưng vẻ lo lắng của Vương Hạc An khiến cậu bắt đầu nghi ngờ, nghĩ đến trước đó Cao Phàn nói với cậu chuyện bộ kỹ thuật có nội gián, Lâm Tiểu Mạch lập tức thận trọng hơn rất nhiều. Chuyện này tốt nhất vẫn không nên nhúng tay vào, tư lệnh tự có sắp xếp của mình, cậu vẫn nên biểu hiện tự nhiên chút.

"Ra... Ra rồi à?" Tổ trưởng kỹ thuật ân cần hỏi.

"Ừm, có hơi lâu, xin lỗi để anh phải chờ."

"Không có gì, đi thôi, cùng nhau trở về thôi." Tổ trưởng kỹ thuật bước ra ngoài trước, Lâm Tiểu Mạch đuổi theo ở phía sau.

Vào phòng chỉ huy, Lâm Tiểu Mạch vẫn luôn lặng lẽ quan sát tổ trưởng tổ kỹ thuật, cậu không nghĩ ra tại sao một quân nhân bán đứng quốc gia lại là một quân nhân, trung quân yêu nước không phải là sơ lòng sao?

Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh chóng, chiến trường vẫn luôn yên tĩnh, đến nay chưa hề có tình huống giao tranh nào, buổi trưa Lâm Tiểu Mạch nằm trên bàn nghỉ ngơi một hồi, đã gần 3 giờ rưỡi, máy truyền tin vệ tinh gửi hình ảnh và âm thanh tiếng súng về, Lâm Tiểu Mạch giật mình tỉnh.

Quan sát viên ở bên cạnh nói: "Tư lệnh, là tiếng súng phe ta."

Sau đó lại truyền về một loạt tiếng súng, hẳn là giao hỏa, mặc dù Lâm Tiểu Mạch biết lần tranh tài này đều dùng súng không đạn nhưng nghe tiếng súng thật giống như đặt mình vào trong chiến đấu này vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Cao Phàn bên này lập tức nghe được tiếng súng, tiếng súng ở trong núi rừng yên tĩnh vô cùng rõ ràng.

"Sói hoang báo cáo, sói hoang báo cáo" Máy truyền tin bên tai vang lên.

"Chó sói nhận được"

"Chúng tôi phát hiện lực lượng đông đảo của đối phương, đã nổ súng ở phía sau. Hiện tại có hai người bên ta đã bị loại bỏ, tôi và Hà Vân đều an toàn."

"Được, đã rõ, chú ý ẩn nấp."

"Đã rõ."

Đoàn người của Kiều Kim sau khi nghe được tiếng súng lập tức chạy đến nơi phát ra tiếng, Cao Phàn và hai người khác nhìn nhau một cái, chậm rãi đuổi theo, cùng lúc Cao Phàn mở máy truyền tin: "Cố Bạch nghe được trả lời, tôi là chó sói."

"Rõ thưa đội trưởng."

"Kiều Kim cách vị trí của tôi một giờ về phía tây, khoảng 200m, cũng đã di chuyển lên."

"Rõ, tôi đang tìm vị trí bắn tỉa."

Bên kia tiếng súng nổi lên bốn phía, Cao Phàn và nhóm của hắn đều ở đây chờ Cố Bạch vào vị trí.

Sau khi đợi khoảng mười phút, Cố Bạch truyền tin tới: "Báo cáo đội trưởng, tôi đã vào vị trí, Kiều Kim đang ở trong tầm kiểm soát của tôi."

"Được, chúng tôi lập tức tiến lên, cậu ngắm bắn hắn."

"Đã rõ."

Ba người Cao Phàn nhanh chóng tiếp cận Kiều Kim, mà Kiều Kim cũng rất nhanh phát hiện động tĩnh của họ, Cao Phàn ngay lập tức ra dấu, để hai người bên cạnh hắn đánh bọc sườn, còn hắn chính diện tiến tới.

Hai đội viên lần lượt bắn một phát, chẳng mấy chốc đôi bên giao chiến với nhau, các đội viên của Kiều Kim đạt được hạng nhất trước đó cho thấy họ vô cùng có thực lực, cho nên hai đội viên không hề chiếm được thế thượng phong, bị đánh phải né tránh khắp nơi, mà Cao Phàn bên này đã cùng Kiều Kim giao chiến, hai người đều chĩa súng về phía đối phương, đối với đánh cận chiến, cả hai cũng như nhau.

Kiều Kim trở tay muốn khóa hành động của Cao Phàn nhưng bị Cao Phàn khéo léo tránh thoát.

"Yo, tiến bộ không ít nha." Vừa nói vừa dựa vào ưu thế của mình chạm vào đũng quần Cao Phàn.

Cao Phàn ghét bỏ lần nữa tránh né: "Anh đúng là biến thái, hôm nay các anh nhất định phải thua."

"Ồ, cậu thực sự không cân nhắc tới việc đi cửa sau của tôi sao? Vừa mềm, vừa nóng, vừa khít, nhất định sẽ kẹp cậu thoải mái vô cùng."

Sắc mặt Cao Phàn âm trầm, cũng không có ý định phí lời với Kiều Kim, chỉ muốn khống chế Kiều Kim càng nhanh càng tốt, mà hai đội viên đã bị người của Kiều Kim loại bỏ hết, bên Kiều Kim mới chỉ bị loại một. Kiều Kim huýt sáo: "Đội trưởng Cao, ba chọi một nha ~"

Cao Phàn không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ cười lạnh một tiếng: "Phải không?"

Sau đó một tiếng súng vang lên, một người bị loại, Kiều Kim nhíu mày: "Bắn tỉa?"

Hai thành viên của đội Kiều Kim nhanh chóng bị loại, Kiều Kim và Cao Phàn vẫn tiếp tục đánh nhau, Cố Bạch nhất thời không thể nhắm được mục tiêu.

Doanh trại bên này, quan sát viên liên tục báo cáo sự thay đổi tình huống của hai bên, mắt thấy người bị loại của song phương càng ngày càng nhiều, Lâm Tiểu Mạch nhìn tổ trưởng tổ kỹ thuật làm một số động tác nhỏ, chỉ thấy hắn lấy ra một máy truyền tin tương tự ở dưới gầm bàn, sau khi gõ mật mã, Lâm Tiểu Mạch đoán rằng nhất định là hắn đang báo cáo thông tin vị trí của các thành viên trong đội Cao Phàn sắp xếp, Lâm Tiểu Mạch nghĩ, không thể để hắn gửi đi, nếu không chắc chắn họ sẽ bị loại hết, điều này càng thêm bất lợi cho bọn họ. Lâm Tiểu Mạch nhất thời nóng não, trực tiếp nắm lấy tay tổ trưởng tổ kỹ thuật: "Anh đang làm gì!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro