Chương 28: Ông xã đưa em về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Mộng xuân & H vụn, chương sau cao H)

Edit + Beta: Hoa Hoa

    Sau khi lái xe khoảng một giờ, Cao Phàn đuổi kịp những người được cử ra ngoài để đuổi theo cậu, lúc này đã đến một thị trấn biên giới nhỏ ở nước S. Cao Phàn để bọn họ ở nơi này chờ quân đội phía sau đến tiếp ứng, còn hắn tiếp tục đi thẳng đuổi theo xe Vương Hạc An. Sau không bao lâu, Cao Phàn thấy xe trước mặt dừng lại, hai lính canh cầm súng bước ra khỏi xe, sau đó một người đàn ông ở trên xe đi xuống, mà Lâm Tiểu Mạch bị người nọ vác trên vai, Vương Hạc An cũng đi xuống, cẩn thận nhìn xung quanh một chút, cẩn thận che súng trên đầu Lâm Tiểu Mạch.

    Cao Phàn hung hăng vỗ vào tay lái đặt khẩu súng trên tay xuống, cho dù hắn có tự tin vào tài thiện xạ của mình đến đâu cũng không dám mạo hiểm với Lâm Tiểu Mạch, nhìn Lâm Tiểu Mạch vô thức bị người vác vào phòng, Cao Phàn hận không thể trực tiếp xé nát bọn họ! Nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, xuống xe, lặng lẽ đi theo sau, từ khu vườn dân bên cạnh đi vào. Ngay khi Cao Phàn chạy đến chân tường, âm thành ầm ầm trên đầu khiến Cao Phàn vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng, không phải quân dụng, nhưng Cao Phàn nhìn ra được đây là một chiếc trực thăng được vũ trang. Cao Phàn nhíu chặt mày, Vương Hạc An dù là người nằm vùng của Kiều Kim, người tiếp ứng của là người bên kia Kiều Kim phái tới, nhưng hắn không tin rằng Kiều Kim, với tư cách là một quân nhân của quốc gia S, có thể bí mật tích trữ súng ống đạn dược như vậy. Cao Phàn đi từ từ đến cạnh cửa, mở cửa, lên lầu mà không gây ra tiếng động nào.

    Trên đỉnh của toàn nhà, Cao Phàn nhanh chóng tìm được chỗ nấp để trốn, chỉ thấy chiếc trực thanh lơ lửng phía trên, sau đó có hai người từ thang dây đi xuống, mặc đồng phục.     Cao Phàn cẩn thận quan sát phát hiện trên cánh tay họ đều có hình xăm giống như đầu rắn, Cao Phàn thấp giọng thầm mắng một cau, sao y lại dính líu đến đội quân đánh thuê này chứ, Kiều Kim rốt cuộc muốn làm cái gì đây!

Bên này Cao Phàn nghiến răng nghiến lợi, bên kia hai người đi xuống nhận lấy Lâm Tiểu Mạch, sau đó trực tiếp đưa lên trực thăng, nhưng Vương Hạc An được báo ở chỗ này đợi Kiều tiên sinh bên kia cho người tới đón. Chờ máy bay trực thăng đi, nhóm người Vương Hạc An đi xuống, Cao Phàn từ chỗ núp phía sau đi ra và nhìn về hướng chiếc trực thăng đang rời đi, trầm ngâm suy nghĩ. Trở về xe, một tay Cao Phàn khoác lên cửa sổ xe, châm một điếu thuốc, Vương Hạc An hắn tạm thời không muốn quan tâm, trực tiếp giao cho bọn Cố Bạch, nhưng tình hình Lâm Tiểu Mạch bên kia Cao Phàn bắt đầu có chút không nắm rõ. Quân đoàn lính đánh thuê này nổi tiếng trên thế giới, dữ tợn, máu lạnh, bạo lợi, nhưng lặng lẽ không tiếng động, nhưng bọn họ cũng không phải cái gì cũng nghe theo. Hầu hết trong số họ là các tổ chức khủng bố mà chính phủ không thể đối phó. Vì vậy, mặc dù họ nằm ngoài hệ thống quân sự của các quốc gia, nhưng số ít chính phủ kiểm soát vũ khí của họ. Bởi vì nhiều lúc, chính phủ muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của bọn họ. Có tin đồn rằng ông chủ đằng sau đoàn lính đánh thuê này là nhân vật cực kỳ tàn nhẫn, chưa có ai được nhìn thấy người thật, bởi vì người nhìn thấy hắn hôm sau sẽ không thấy được mặt trời. Cao Phàn rít một hơi thuốc thật sâu, sau đó hung hăng dập tàn thuốc lên vách tương bên cạnh rồi ném xuống đất, tiện tay lấy đi động ra, tìm một dãy số đã lâu không liên lạc.

    Khoảng nửa phút sau đầu dây bên kia mới bắt máy, sau đó trong di động truyền ra một giọng nam trầm thấp hết sức lạnh lùng: "Cao Phàn"

    Một tay Cao Phàn chống lên cửa sổ xe, gằn từng chữ nói: "Người của tôi anh cũng dám động."

    Bên kia trầm mặc một lúc mới đáp: "Gửi thông tin người của cậu tới, ba phút sau trả lời cậu." Dứt lời trực tiếp cúp điện thoại. Cao Phàn gửi đặc điểm ngoại hình và các thông tin khác của Lâm Tiểu Mạch, không tới ba phút sau di động Cao Phàn vang lên, Cao Phàn bắt máy, người đàn ông nói: "Cậu ấy đang ở trong biệt thự của tôi, nhưng tình huống cụ thể tôi không biết, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, chút nữa trở về xem cho cậu."

    Cao Phàn hừ lạnh một tiếng: "Còn có chuyện anh không biết."

    "Cậu ấy không phải do tôi đưa về." Giọng điệu đối phương lạnh lùng cứng rắn, như là xen lẫn sự không hài lòng.

    Cao Phàn không thèm để ý chút nào: "Vị trí của tôi, phái trực thăng tới đón tôi, tôi muốn tự mình mang người về."

    Chờ Cao Phàn nói xong, bên kia trực tiếp cúp điện thoại, Cao Phàn ngây ngẩn nhìn ánh trăng bên ngoài, sau đỏ nhẹ nhõm mỉm cười, bảo bối của hắn vẫn bình an vô sự. Đột nhiên lại nhớ tới người đàn ông kia nói "Cậu ấy không phải do tôi đưa về", Cao Phàn ầm thầm lắc đầu cười, Trầm Kình Thương, cũng có những việc anh không thể khống chế được.

    Lâm Tiểu Mạch ăn xong trái cây thì đi loanh quanh trong phòng, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài nhìn một chút để hiểu rõ tình hình ở đây. Lâm Tiểu Mạch cứ tưởng rằng sẽ có người canh cửa, mở cửa như ăn trộm, ngoài cửa trống không, ánh đèn màu cam trong hành lang chiếu lên tấm thảm cổ điển màu đỏ sậm, khiến cả biệt thử trở nên cao quý lại tao nhã. Lâm Tiểu Mạch từ tay vịn của hành lang nhìn xuống, phòng khách bên dưới nguy nga lộng lẫy, bên ngoài dù trời đã tối, nhưng bên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, phía dưới rải rác có mấy người giúp việc bận việc riêng, dường như đang chuẩn bị bữa tối. Lâm Tiểu Mạch đi về phía trước, chậm rãi xuống lầu, sau đó xuyên qua cửa sổ trạm trổ hoa văn bên cạnh nhìn ra ngoài sân, toàn bộ đều là người cầm súng cạnh giữ. Lâm Tiểu Mạch nuốt nước miếng, quả nhiên, hang sói dù đẹp đến đâu cũng vẫn là hang sói. Trên tầng hai, Lâm Tiểu Mạch phát hiện hai lầu quả thật không thể dùng lời nói mà hình dung được, cậu cảm thấy đây hoàn toàn không phải là một biệt thự, đây quả thực là một tòa lâu đài. Sự kết hợp hoàn hảo giữa phong cách Trung Quốc và Châu Âu, các căn phòng thiết kế cũng có thể nói là hoàn mỹ. Lâm Tiểu Mạch rón rén đi dọc theo một hành lang, đột nhiên như có tiếng răng rắc phát ra từ căn phòng phía sau lưng Lâm Tiểu Mạch truyền tới. Lâm Tiểu Mạch sợ hết hồn, thiếu chút nữa thì mềm chân ngã xuống, quay đầu nhìn không thấy ai mới yên tâm, sau đó vòng trở lại căn phòng vừa mới đi qua, định dán vào cửa nghe ngóng động tĩnh, lại không biết vừa dán tai lên cửa thì "Rầm" một tiếng, có thứ gì đó đập vào cửa. Lâm Tiểu Mạch sợ hãi, xoay người chuẩn bị trở về phòng trên lầu, lúc quay người đi, có vài thanh âm phát ra từ căn phòng phía sau lưng cậu, nhưng cách âm phòng này rất tốt, Lâm Tiểu Mạch cũng không nghe rõ, cậu cẩn thận lắng nghe.

    "Mẹ nó! Trầm... Ưm, ưm!"

    "Ưm a ~ Anh nhẹ một chút! Mẹ kiếp a a ~"

    Là giọng nói của Kiều Kim, Lâm Tiểu Mạch lập tức đỏ mặt, nhanh chóng đoán được bên trong xảy ra chuyện gì, vì vậy lặng lẽ chạy về phòng, vừa chạy vừa nghĩ, kỳ thật người đàn ông cao lớn kia đứng cạnh Kiều Kim nhìn thật đẹp đôi, ngay sau đó vội vàng lắc đầu, đã là lúc nào rồi mà cậu còn đứng đây suy nghĩ những điều này. Hu hu hu, thật là nhớ đội trưởng Cao của mình mà.

    Sau khi trở lại phòng ngồi không bao lâu, Lâm Tiểu Mạch liền nghe thấy có người gõ cửa, Lâm Tiểu Mạch thận trọng mở cửa, liền thấy ở cửa là một người quản gia vô cùng hiền hòa tốt bụng, quản gia nhìn thấy cậu thì lễ phép cúi đầu chào: "Lâm tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong, cậu có thể xuống dùng cơm."

    Lâm Tiểu Mạch ngơ ngác gật đầu, sau đó lão quản gia nói ông sẽ đứng ở cửa chờ, chờ Lâm Tiểu Mạch chuẩn bị xong sẽ dẫn cậu xuống dưới ăn cơm. Lâm Tiểu Mạch nghĩ một chút mình cũng không có gì để dọn dẹp, liền trực tiếp theo lão quản gia xuống lầu, dọc theo đường đi còn xúc động, cậu là bị người ta bắt cóc mà? Sao mà cảm giác như mình gặp ảo giác, liền nhéo vào tay mình, đau đớn vặn vẹo mặt mới dừng lại. Quản gia đưa cậu đến phòng ăn ở tầng một, vừa mở cửa đã thấy hai hàng hầu gái đi vào, ở giữa là một cái bàn dài, trên bàn bày đầy bữa tối khiến người ta liếc nhìn đã muốn ăn. Lâm Tiểu Mạch nuốt nước miếng, mùi thức ăn quanh quẩn bên chóp mũi, Lâm Tiểu Mạch xúc động tràn trề "Cũng quá là thơm nha nha nha"

    Quản gia kéo ghế ngồi vào, Lâm Tiểu Mạch không kịp đợi múc cho mình một bát canh cá ngon mắt vô cùng, sau khi uống một hớp thì dựa vào trên ghế thoải mái thở dài mọt hơi, cực kỳ giống mèo nhỏ được thỏa mãn. Lúc Lâm Tiểu Mạch đang ăn cơm, một người hầu chậm rãi đi tới, nói với quản gia: "Trầm tiên sinh nói ngài ấy và Kiều tiên sinh không ăn, nhưng muốn phòng bếp để lại chút canh và cháo", quản gia gật đầu để người hầu đi xuống, ngay sau đó thu đi hai bộ bát đũa trước mặt Lâm Tiểu Mạch.

    Lâm Tiểu Mạch nhớ tới âm thanh cậu vừa nghe được ở cửa, mặt lại đỏ lên, vội vàng cúi đầu không nói tiếng nào mà uống canh cá. Sau khi ăn no, Lâm Tiểu Mạch lại trở về phòng lúc trước, Lâm Tiểu Mạch đứng bên cửa sổ nhìn trăng sáng ngoài trời, cậu nhớ đội trưởng Cao quá đi, không biết đội trưởng Cao bây giờ có biết cậu đang ở đâu không? Có phải hay không đang cau mày lo lắng cho mình... Lâm Tiểu Mạch giơ tay lên nhìn mặt trăng, như thể cậu nhìn thấy đôi mày cau chặt của Cao Phàn, dùng ngón tay nõn nà từ từ mơn trớn, như thể đang vuốt lại đôi lông mày đó. Khi Lâm Tiểu Mạch định thần lại mới phát hiện tay mình đang cứng ngắc treo lơ lửng trong không trung, có chút bất đắc dĩ thả tay xuống, sau đó xoay người muốn kéo rèm cửa sổ, lúc này ban công bên dưới lại vang lên tiếng nói rất nhỏ.

    "Ừm ha ~ ~ A a hưm ~ Anh con mẹ nó dùng sức đi!"

    "Y a a ~ Hôm nay ~ Ưm ha ~ Không chịch chết tôi ưm a a a a a ~ Thì anh không phải đàn ông hức a ~"

    "Vậy tôi sẽ cho em xem rốt cuộc tôi có phải đàn ông không, có thể chịch em hay không"

    "Ừ ưm hmm a ~ Sướng quá ~ Hức a ~   Sướng chết em a ha ~ Cặc bự thật biết đụ ~"

    Lâm Tiểu Mạch nghe mà đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn không thể khống chế nhìn dọc theo mép cửa sổ, người đàn ông có thân hình cường tráng đặt Kiều Kim ở bức tường bên của ban công hung hăng đưa đẩy, nhưng bởi vì không ra ngoài ban công lại bị cửa sổ che chắn nên cũng không nhìn rõ lắm. Lâm Tiểu Mạch vội vàng kéo rèm cửa sổ, tim đập thình thịch, mặt và cổ đỏ ửng, Lâm Tiểu Mạch ngã mình xuống giường, vùi mặt vào trong gối. Mặc dù ngày thường cậu và Cao Phàn làm chuyện này không thấy xấu hổ, nhưng vừa nhìn thấy người khác như vậy, Lâm Tiểu Mạch vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng, hơn nữa... Bên dưới của cậu ướt sũng vì tiếng rên rỉ ướt át của Kiều Kim... bướm nhỏ co rút phun ra dịch mật, cực kỳ khát vọng có cây gậy to lớn của đội trưởng Cao đâm vào, vì cậu chặn không cho nước dâm chảy ra ngoài.

    "Ưm a ~ Ông xã ~"

    Lâm Tiểu Mạch lặng lẽ kẹp chặt hai chân, cố gắng thôi miên bản thân ngừng nghĩ về những hình ảnh đó, nhưng càng như vậy thì hình dáng Cao Phàn điên cuồng địt cậu ngày thường càng hiện rõ ràng, nghĩ chút mà dương vật nhỏ phía trước đã cương cứng ấn vào tấm ga trải giường. Trong lúc nhất thời Lâm Tiểu Mạch cảm thấy có chút oan ức, bẹt miệng, kéo chăn lên cưỡng ép mình đi ngủ. Trằn trọc gần nửa tiếng lâm Tiểu Mạch mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ, nhưng trong mơ lại tràn ngập cảnh tượng kiều diễm. Cậu bị đội trưởng Cao đè ở trên tường hung hăng địt bướm, dương vật nhỏ phía trước đã không thể bắn thêm được gì, nhưng lồn dâm vẫn cắn chặt lấy cặc bự không buông, dịch ngọt bị dương vật lớn địt cho tung tóe khắp nơi, khoái cảm giống như thủy triều từng trận quét tới, Lâm Tiểu Mạch chỉ có thể há to cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt mờ mịt, hai chân mở rộng bị đè ở trên tường, đôi vú căng tràn trên ngực theo động tác của người đàn ông mà kịch liệt đung đưa. Cao Phàn bế cậu lên, sau đó vùi sâu đầu vào bộ ngực hít liếm, cậu yếu ớt giữ lấy đầu người đàn ông, kẹp thịt vú dâng lên cho người đàn ông liếm mút, đưa hai đầu vú cọ loạn lên gương mặt nam nhân một cách say mê, sau đó người đàn ông địt sâu một phát, cậu đạt cực khoái....

    "Bảo bối ~ Bảo bối tỉnh lại đi"

    Lâm Tiểu Mạch đột nhiên mở mắt ra, sau đó mở to miệng thở hổn hển, như là muốn giải tỏa sự ngột ngạt của khoái cảm trong mộng. Cao Phàn nhìn thấy cậu thở hồng hộc vội vầng đỡ người dậy, cầm lấy một cốc nước, chậm rãi đút cho người trong ngực mình. Sau khi uống mấy hớp nước, Lâm Tiểu Mạch mới hoàn toàn tỉnh hồn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Cao Phàn. Cao Phàn nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, nín cười cúi đầu hôn lên môi tiểu bảo bối. Lông mi Lâm Tiểu Mạch khẽ động, sau đó ôm chặt cổ Cao Phàn, hô hấp hai người nhanh chóng quyện vào nhau, cả hai tựa như đem lo lắng cùng sợ hãi dung hợp vào nụ hôn này.

    Hôn xong, Cao Phàn nhẹ nhàng vuốt ve má Lâm Tiểu Mạch, khàn giọng nói: "Bảo bối, ông xã đến rồi, mang em cùng bảo bảo về nhà."

    Lâm Tiểu Mạch lăn qua ngồi trong lòng nam nhân, ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng nức nở: "Ông xã huhu, em thật ngốc, nếu không phải em bốc đồng, em sẽ không bị người ta bắt cóc, cũng không để cho anh phải lo lắng hức hức ông xã ơi em thật ngu ngốc"

    Cao Phàn vỗ vỗ nhẹ vào lưng Lâm Tiểu Mạch: "Ngoan, bảo bối đừng khóc, bảo bối của anh là thông minh nhất, là ông xã sai, không bảo vệ tốt cho em, ông xã mới là vô dụng"

Lâm Tiểu Mạch ngước đôi mắt đỏ hoe lên, dùng hai tay bịt miệng nam nhân, khóe mắt rưng rưng nói: "Không cho anh nói nói như vậy, ông xã lợi hại nhất."

    Cao Phàn cong mắt, một tay đặt sau gáy Lâm Tiểu Mạch áp về mình, cách bàn tay mềm mại của Lâm Tiểu Mạch hôn lên môi cậu, sau đó nói: "Được, không nói, ông xã mang em về nhà". Ôm lấy eo cậu, khoác áo khoác của mình cho cậu sau đó đi ra ngoài, Lâm Tiểu Mạch vì không để mình rơi xuống mà quấn chặt hai chân mình lên eo người đàn ông, nhưng tư thế này khiến cho âm hộ vẫn còn sưng huyết ẩm ướt vì mộng xuân dính sát lên thân dưới hùng dũng của Cao Phàn, Lâm Tiểu Mạch ngượng ngùng vùi mặt vào cổ Cao Phàn, mỗi lần Cao Phàn bước đi, vải vóc thô ráp lại hung hãn cọ sát vào lồn non dính nước của cậu, rốt cuộc không chịu được nữa, Lâm Tiểu Mạch liền ghé vào tai Cao Phàn thì thầm: "Ông xã..... Ông xã chậm.... Chậm một chút a ha"

    Cao Phàn nghe thấy giọng nói dính nhớp đột nhiên cảm thấy người anh em bên dưới có dấu hiệu ngẩng đầu, nuốt nước miếng khàn giọng nói: "Bảo bối, làm sao vậy?"

    Lâm Tiểu Mạch xấu hổ dụi loạn vào cổ hắn, sau đó lí nhí nói: "Ướt.... Em ướt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro