Chương 3: Phát hiện bị nhìn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+ Beta: Hoa Hoa

Cao Phàn đã xin nghỉ phép nửa tháng từ nhiệm vụ lần trước, một là hắn đã không nghỉ phép trong một thời gian dài, huống chi lần này hắn bị thương một chút. Hai là hắn muốn một mình tỉnh táo, bình tĩnh xem lại tình cảm của mình đối với đứa nhỏ kia. Nhưng trời không chiều lòng người, từ khi cha mẹ biết tin hắn nghỉ nửa tháng từ trong tư lệnh của cậu hắn, liền cứng rắn để hắn ở nhà cũ một tuần lễ. Mẹ hắn cả ngày giới thiệu đối tượng cho hắn, thúc giục hắn đi xem mắt, nói hắn đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn không để ý đến chuyện của mình, cả ngày chỉ biết ở trong quân khu huấn luyện, không thì đi làm nhiệm vụ.

Thật ra Cao Phàn muốn nói cho mẹ hắn rằng hắn cũng không sai biệt lắm có người rồi, nhưng nhìn vẻ kích động của mẹ, vẫn quyết định giấu đi trước, nhỡ đâu mẹ hắn kích động trực tiếp chạy đi tìm vật nhỏ kia, dọa người ta sợ cũng không tốt. Ở nhà cũ đợi một tuần, cuối cùng hắn cũng trở về nơi ở của mình, một tuần này hầu như ngày nào hắn cũng muốn liên lạc với đứa nhỏ kia, nhưng lại cảm thấy không tìm được lý do thích hợp nào để hẹn người ta cùng ra ngoài, nên cứ trì hoãn mãi.

Một ngày sau khi Cao Phàn rời khỏi nhà cũ, hắn lại bị Phương Viêm gọi đi uống rượu, Phương Viêm là anh em chơi đùa từ nhỏ đến lớn với hắn ở trong khu quân sự. 18 tuổi Cao Phàn nhập quân đội, Phương Viêm thì đi Anh quốc du học, năm năm sau trở về mở một nhà hàng, chính là nhà hàng mà hắn đưa đứa nhỏ đến ăn cơm ngày hôm đó.

Tại sao Phương Viêm lại tìm hắn vào lúc này, trong lòng Cao Phàn dường như hơi rõ ràng. Thời điểm Phương Viêm vừa mới trở về nước đã đến đơn vị tìm hắn, Phương Viêm liếc mắt một cái liền nhìn trúng Cố Bạch. Nhưng người ta trong sáng dễ thương như ánh mặt trời, thực ra trong lòng cậu không định yêu, hầu như tất cả nhiệm vụ và kỹ năng chiến đấu đều nằm trong cái đầu nhỏ bé của cậu. Nhiệm vụ lần trước, Cố Bạch vì bảo vệ một con tin, vô tình bị trúng đạn của tội phạm, may mắn vết thương không quá nguy hiểm, hai ngày vẫn luôn ở trong bệnh viện quân khu nghỉ dưỡng. Cao Phàn đoán cũng biết Phương Viêm tìm hắn là muốn đi gặp Cố Bạch.

Bước vào quán bar, tiếng nhạc ồn ào chấn động cả màng nhĩ của Cao Phàn, trong sàn nhảy là những vũ công nhảy những động tác gợi tình, một số chàng trai ăn mặc sexy ngồi ở quầy bar vừa nhìn thấy Cao Phàn đã không nhẫn nại được đi đến câu dẫn, người đàn ông nội tiết tố nam mạnh như vậy, nơi này của bọn họ cũng không thấy nhiều.

Cao Phàn đẩy người ta một cái, đi đến một cái ghế sô pha ở góc ngồi xuống.

"Chậc, Phương tổng thật hăng hái, ha? Hẹn đến quán bar kiểu này uống rượu." Cao Phàn ngồi xuống, dùng giọng nói từ tình hỏi người bên cạnh.

"A, đây không phải đội trưởng Cao đang nghỉ phép của chúng ta sao, muốn cho cậu thư giãn một chút, trong ngày thường đội trưởng Cao của chúng ta sống trong rừng súng mưa đạn để bảo vệ quốc gia, kỳ nghỉ phép này tôi phải tìm thú vui cho đội trưởng Cao của chúng ta chơi đùa thật tốt ~" Nam nhân bên cạnh đặt ly rượu trên tay xuống, tùy ý dựa vào lưng ghế sô pha.

"Đừng, không chịu nổi," Đội trưởng Cao thản nhiên cầm chai rượu lên, đập mở nắp chai bằng mép bàn, ngửa cổ uống một ngụm lớn.

"Cậu muốn nhìn người thì đi thăm, tìm tôi có ích gì, tôi lại không thể ép Tiểu Bạch nhìn thấy cậu."

"Đội trưởng Cao, tôi đây không phải quả thực không có biện pháp sao, mỗi lần tôi đến phòng bệnh, đứa nhỏ đó liền khóa chặt cửa, còn bảo y tá đuổi tôi đi, tôi còn chưa kịp đặt hoa xuống đâu..." Phương Viêm vô tội lại bất đắc dĩ nói.

"Tôi tìm cậu là muốn cậu nói với Tiểu Bạch, nói rằng tôi muốn cảm ơn cậu ấy vì đã cứu con tin trong nhà hàng của tôi, đặc biệt cảm ơn cậu ấy không để nhà hàng tôi có người chết, cậu là đội trưởng của cậu ấy mà, cậu nói cậu ấy có thể không nghe sao?"

"A, Phương Viêm cậu thật sự là... Khuyên cậu một câu, dưa hái xanh không ngọt!" Cao Phàn cạn lời nhìn anh em nhà mình, cảm thấy người này tại sao lại thay đổi thành vô liêm sỉ như vậy.

"Này ~ anh đẹp trai" Khi cả hai đang nói chuyện, một chàng trai bước thẳng đến và ngồi lên đùi Cao Phàn, dùng ngón tay vẽ vòng trên cơ ngực Cao Phàn.

Cao Phàn vô thức đẩy cậu bé ngồi trên đùi mình ra, nhưng khi nhìn lên thì thấy một khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, chàng trai này dáng dấp thật giống đứa nhỏ kia, trong lúc hắn sững sờ, cậu bé đã đưa tay vào đũng quần hắn, vuốt ve bộ phận sinh dục của hắn.

"Anh đẹp trai ~ Con cặc của anh thật lớn nha ~ A ~ Hừ ~ Anh ngoan, có muốn địt em đêm nay không." Cậu nhóc vặn vẹo eo mềm, khó nhịn kêu dâm.

Cao Phàn đẩy cậu bé ra lạnh lùng phun mấy chữ: "Không có hứng thú, cút." Cậu trai kia liền ủy khuấy bỏ đi, quay trở lại quầy bar giận giữ dậm chân!

"Hắc ~ anh em, cậu đây là thế nào vậy, tôi nhìn đứa bé trai kia đúng là dáng vẻ cậu thích nha!" Phương Viêm nhìn phản ứng lạnh nhạt của đội trưởng Cao, tính bát quái nhất thời khởi phát, giảo hoạt hỏi.

"Chẳng lẽ tất cả nhiệm vụ lớn nhỏ trong khoảng thời gian này đã khiến đội trưởng Cao thay đổi suy nghĩ, làm người lần nữa?!"

Cao Phàn nghe thấy lời nói đùa của bạn tốt, bất đắc dĩ nhìn Phương Viêm, trực tiếp mở thêm một chai rượu nồng độ cao, uống một hơi cạn sạch rồi đứng dậy nói:

"Tôi đi đây."

"Eh eh eh, sao vừa mới tới đã muốn đi, hả, cậu thật sự đi sao, vậy nhớ nói những gì tôi nói với cậu cho Tiểu Bạch đấy." Phương Viêm sững sờ nhìn người ta trực tiếp biến mất, ở phía sau hô lớn.

Sau khi về đến nhà Cao Phàn trực tiếp nằm lên ghế sô pha, chai rượu kia đúng là có nồng độ hơi cao, hắn có chút choáng váng. Hiện tại trong đầu tràn ngập hình ảnh cậu nhóc ngồi trên đùi mình dụ dỗ ở quán bar, hắn luôn đem mặt cậu con trai hợp lại với khuôn mặt Lâm Tiểu Mạch, nghĩ rằng nếu người ngồi trên đùi mình, sờ dương vật của mình là Lâm Tiểu Mạch... Cao Phàn càng nghĩ càng cảm thấy nóng ran không chịu nổi, cuối cùng dứt khoát cởi quần áo, mở ra giọng nói quyến rũ của đứa nhỏ nhắn cho mình mấy ngày trước bắt đầu tự thủ dâm, muốn cậu sa vào hắn, muốn hắn trở thành người đàn ông suy nhất của cậu, để cho đứa nhỏ kia kêu dâm dưới thân mình, gọi hắn là ông xã, ôm cổ hắn lên đỉnh.

Sau khi bắn xong, Cao Phàn cảm thấy sảng khoái từ lòng bàn chân đến da đầu, đứa nhỏ kia không có ở đây cũng có thể câu dẫn hắn không kiềm chế được, nếu thực sự ngồi trong lòng hắn vặn vẹo cái mông, hắn nghĩ mình có thể sẽ đụ chết cậu ở trên giường.

Dùng giấy vệ sinh lau sạch tinh dịch bắn lên cơ bụng, Cao Phàn đang định đứng dậy thì ánh mắt nhận thấy một tia sáng cực nhỏ loáng loáng vụt qua, trực giác của lính đặc chủng nói cho hắn biết, có vấn đề!

Hắn nhanh chóng đi đến phía ban công dựa vào tường, mở nhẹ tấm rèm, dùng thị lực tuyệt vời quan sát tòa nhà phía đối diện, khi tầm mắt hắn rơi vào người ở nhà phía đối diện kia, chỉ thấy có người đang kéo rèm cửa sổ, bởi vì cách quá xa, hắn không thể nhìn rõ dáng vẻ người kia.

Trở lại phòng khách, Cao Phàn trực tiếp gọi điện đến khu quân sự và nhờ bộ phận kỹ thuật giúp hắn tìm ra người sống đối diện với nhà mình, báo cáo điều tra do bên kia gửi đến khiến Cao Phàn âm thầm cong khóe miệng.

"A, nhóc con, nhìn trộm tôi..." Một ý nghĩ xấu xa tràn vào trong đầu hắn, hắn không bằng tương kế tựu kế, nhìn vẻ dễ thương của đứa nhỏ này, nhìn trộm xem rốt cuộc cậu đang làm gì vậy! A, Lâm Tiểu Mạch, thật có bản lĩnh ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro