Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hộc, hộc, hộc,...

" Judy, em không còn sức nữa, chị mau chạy, không cần phải giúp em nữa, Judy..." Một cô gái tóc vàng nhìn qua ước chừng chỉ có hơn hai mươi mấy tuổi giờ phút này đang kéo đôi chân bị thương, khuôn mặt sợ hãi ướt đẫm nước mắt.

Cô gái được gọi là Judy so với cô gái tóc vàng lớn hơn một chút, tóc màu rượu vang, khuôn mặt cô tuy rằng cũng tràn ngập sự sợ hãi nhưng ít ra  so với người còn lại cô còn có sức để chạy.

" Không, không, Rita, em nghe chị nói, chúng ta sẽ rời đi nơi này, chị nhất định sẽ mang em rời khỏi đây". Judy ôm lấy Rita, hết sức an ủi em.

Nhưng hiển nhiên,cô gái tóc vàng phải trải qua những ngày tháng sinh tử đào vong, tinh thần triệt để đã bị phá vỡ. Nhất là chân của cô, hai ngày trước cả người bị ngã sấp xuống, chân bị nhánh cây quệt một vết thương bầm máu ở đằng sau. Vết thương không được thuốc trị liệu đã lở loét sinh mủ, sự đau đớn với những cơn sốt liên tiếp đã triệt để làm tinh thần cô hỗn loạn, ngay cả ý chí muốn sống cũng không có.

" Ô ô..Judy, chúng ta không có khả năng còn sống đi ra ngoài, tất cả là lỗi của em, đáng lẽ em không nên đưa chị đến nơi này mạo hiểm, em không đi được nữa, em không đi được nữa, ô ô.."

Ào ào, mưa to không ngừng  rơi xuống.

Đây là một mảnh tùng lâm rậm rạp rộng lớn, ngày thường ngay cả dấu chân cũng hiếm thấy, cũng bởi vì nơi này có thú hoang ẩn nấp nên mọi nhà thám hiểm hay phượt thủ đều bị cấm tiến vào nhưng con người vốn là loài hay tỏ mò, một số người vì muốn tìm sự kích thích đều trộm lẻn vào

Chín ngày trước, Rita  cùng Chris còn có Rocco vì tốt nghiệp đại học còn thành công lấy được bằng tốt nghiệp nên cả nhóm quyết định phải làm một chuyến ăn mừng

Rita vô tình tìm thấy trên mạng  ảnh rừng tùng lâm của một vị thám hiểm viên đi kèm với  lời kể về loạt chuyện cũ. Vị thám hiểm viên có một người em trai xấu số, em trai hắn kết được một người bạn , cả hai vì tìm kiếm chút kích thích nên đánh liều tiến vào trong rừng  rồi mất tung tích.

Hắn liền xin sự giúp đỡ của cảnh sát, cảnh sát liên tục đi tìm cả nửa tháng cuối cùng chỉ tìm thấy chiếc giày nhiễm đầy máu cùng với hai khẩu súng săn bọn họ mang vào trong rừng lúc trước, súng săn bị bẻ gãy thành hai đoạn, trên thân súng còn có vết cắn của thú hoang.

Cuối cùng, cảnh sát phải đưa ra kết luận, hai người bọn họ khả năng trong lúc đang nghỉ ngơi lấy sức đã bị thú hoang tấn công. Thế nhưng vị thám hiểm viên này lại cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, bởi vì trước lúc mất đi liên lạc với em trai, hắn đã nhận được cuộc điện thoại có tín hiệu kém từ em trai.

Trong điện thoại , đối phương không có cơ hội nói chuyện, cả cuộc trò chuyện là tiếng thở dốc của em trai hắn cùng với tiếng chân chạy. Cuối cùng, hắn nghe được âm thanh giống như tiếng rít gào của thú hoang nhưng hắn cam đoan, chẳng hề có một thú hoang nào có thể phát ra âm thanh như vậy.

Vì thế, vị thám hiểm viên này đã cung cấp một số bức ảnh về rừng tùng lâm cũng như vị trí và treo giải thưởng : Bất kì ai có thể tiến vào đó và tìm ra chân tướng , hắn sẵn sàng trả thù lao mười nghìn đô la Mỹ.

Rita lúc ấy cũng có chút động tâm, cô liền liên hệ với vị thám hiểm viên, nghe được sự cam đoan và lời khuyên của đối phương, cô ngay lập tức gọi cho bạn thân Chris và bạn trai Rocco, còn có chị của Chris-Judy đi cùng, một nhóm bốn người cùng tiến vào rừng tùng lâm.

Bốn người bọn họ đều là người trẻ tuổi, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của vị thám hiểm viên cùng với thù lao nồng hậu, tinh thần vô cùng phấn chấn . Bọn họ  chuẩn bị rất đầy đủ , lương thực, dược phẩm, quan trọng hơn là vị thám hiểm viên còn tình nguyện đưa cho bọn họ hai khẩu súng cầm tay, một khẩu súng săn , thậm chí còn có cả súng tự động.

Bởi vậy cả bốn người đều tràn đầy  tự tin , nhưng năm ngày trước, tận mắt nhìn thấy Chris bị rơi vào bẫy, bị cọc nhọn bằng gỗ xiên ngang người đến chết, lại ba ngày trước, nhìn thấy Rocco trong đêm mưa bị người chém đứt cổ , các cô chỉ còn lại sự sợ hãi và đau khổ.

Judy một tay ôm Rita , một tay cầm chặt khẩu súng săn . Khẩu súng săn chính là cơ hội cứu mạng cuối cùng của các cô, chỉ có thứ này mới khiến cái thứ ma quỷ kia truy kích chậm lại.

Tiếng mưa rơi ào ào , bên trong còn cất giấu thanh âm thất thường.Cô không nghe nhầm, đó là thanh âm cái rìu gõ lên cây 

Thanh âm này biểu thị, người kia, đến.

Rita không kiềm chế được khóc nấc lên " Bỏ qua cho tôi.... tôi sai lầm rồi..làm ơn bỏ qua cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đem sự việc ở đây nói ra" Cô tuyệt vọng khóc , trong đầu toàn là hình ảnh Rocco bị chặt đầu, cổ chảy đầy máu , cả người run rẩy.

Judy hoảng hốt, gắt gao che miệng Rita "Suỵt, suỵt, Rita , đừng kêu, đừng kêu. Hắn bây giờ không biết vị trí của chúng ta , bình tĩnh lại." Cô giơ ngón tay ra dấu im lặng, cố gắng trấn an Rita.

Rita nghẹn ngào, không ngừng nấc lên , tựa hồ đã bình tĩnh trở lại.

Judy chậm rãi buông tay  ra, ai ngờ ngay lúc này, Rita đột nhiên đẩy cô ra, khập khiễng kéo chân hướng về phía trước chạy.

Đối với Rita, tinh thần  đã hoàn toàn bị đập vỡ thành mảnh nhỏ, trong đầu chỉ còn lại việc tìm chỗ trốn.

"Rita!" Judy hoảng hốt. Rita tinh thần bị đả kích nặng , tựa như quên đi cả nỗi đau, chạy liều mạng về phía trước. Cây cối ở đây tươi tốt to lớn, trời còn mưa vào ban đêm, cơ hồ chỉ một khoảng thời gian ngắn, bóng Rita đã mất hút.

Phanh, phanh

Tiếng rìu va chạm vào cây cối cũng dần dần biến mất, Judy sửng sốt, cô biết tên ma quỷ kia đã lựa chọn con mồi đuổi bắt là Rita.

"A!!' Một tiếng kêu thê lương đầy sợ hãi vang vọng cả khu rừng tùng lâm

Judy hung hăng run lên, cô không có nghe nhầm , đó là tiếng hét của Rita

"Làm ơn, cứu em! Judy, cứu em"

Judy thở mạnh, toàn thân của cô đều run rẩy vì sợ hãi, thật lâu sau, tiếng cầu cứu của Rita mới dừng lại. Sự tù túng khiến Judy không thể kiềm chế được nữa, cô ôm đầu gối, dựa vào một cây đại thụ khóc nấc lên.

Một đêm khủng bố lặng lẽ lắng xuống

Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuống, một chiếc lá cây rụng xuống,vừa lúc đập xuống khuôn mặt của Judy làm cô uể oải bừng tỉnh. 

Ban ngày của rừng tùng lâm, sau khi ban đêm thối lui , cái nóng oi ả bắt đầu dâng lên. Đồ ăn của các cô cùng dược phẩm đã mất đi toàn bộ, tối hôm qua vì quá mệt nên nằm dưới mưa ngủ làm cho đầu cô bây giờ bị trướng đau.

Judy nắm chặt súng săn trong tay, mím môi, chậm rãi đứng dậy, tay quen thuộc lật ra mấy tảng đá, nếu cô vận khí tốt, không chừng còn có thể tìm được mấy con trùng rết màu đỏ không tên làm thức ăn.

Nếu lúc bắt đầu cô còn có chút kháng cự, tuyệt đối sẽ không nuốt loại thức ăn tởm lợm này nhưng bây giờ cái gì cũng dám làm

Judy mặt không thay đổi đem trùng tử bỏ vào miệng, thậm chí cô còn tinh tế nhâm nhi, muốn tìm ra hương vị của chúng.

Hương vị ghê tởm làm thần kinh của Judy có chút kích thích, càng làm cô hiểu rõ, nếu không giết cái thứ ma quỷ kia, tuyệt đối không thể thoát khỏi rừng tùng lâm.

Rừng tùng lâm ẩn ở nơi núi sâu hoang vu, khắp nơi đều ẩn chứa cạm bẫy lại thêm mưa to suốt đêm, cô lại có chút phát sốt. Không được nghỉ ngơi đầy đủ, đồ ăn cùng thuốc thang không có, thú hoang tập kích, cô không nghi ngờ sẽ bỏ mạng ở nơi này!

Nếu muốn sống sót, cô phải gom  đủ dũng khí, trở lại nơi tên ma quỷ kia ở. Sau đó, đem tất cả thực phẩm với đồ đạc cô mang đến cướp về. Ở chỗ đó thậm chí còn có một chiếc điện thoại vệ tinh , là cô lúc đầu vì phòng ngừa tình huống xấu nhất mang theo.

Đáng tiếc là, tại lúc gặp nạn lần thứ nhất, bọn họ vì quá sợ hãi, chỉ kịp theo bản năng mang súng ống chạy, không kịp mang theo các vật dụng khác.

Trên đường chạy trốn, Chris không may bị trúng bẫy làm cho cả nhóm càng thêm hoảng loạn, bọn họ hốt hoảng bối rối lần tìm đường chạy nào ngờ đánh bậy đánh bạ tìm được một căn nhà gỗ giống như bị vứt bỏ.

Bên trong nhà gỗ có dấu hiệu chứng minh có  người đã từng sinh sống ở đây, phát hiện này cũng là khởi nguồn cho cơn ác mộng của bọn họ. Lúc cái thứ ma quỷ kéo đồ đạc bị bỏ lại của bọn họ đến đã thuận tay giết chết Rocco.

Judy và Rita vì có sự bảo vệ liều chết của Rocco mới có thể trốn thoát.

Hiện tại, Judy tính toán muốn trở lại căn nhà gỗ kia, thừa dịp cô còn có chút sức lực cùng tinh thần,  tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!

Tìm lại đồ đạc , lấy điện thoại vệ tinh liên lạc với thế giới bên ngoài sau đó tìm chỗ trốn, chờ cảnh sát đến ! Đây chính là đường sống duy nhất của cô, việc trở lại căn nhà gỗ là tất yếu.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro