Chương 4: Không đẹp bằng tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, Đàm Kỳ trực tiếp dẫn Khương Vận đến phòng làm việc của Phó Minh Khiêm.

Ánh mắt của cô gái này quá sắc bén, Đàm Kỳ không thuần phục nổi. Vậy hãy để cho đại ma đầu Phó Minh Khiêm đối phó đi.

Phòng làm việc của Phó Minh Khiêm thiết kế cực kỳ đơn giản.

Trong phóng chỉ có hai màu đen trắng, vừa bước vào cửa liền cho người ta cảm giác lạnh lùng. Hai bên tường là màu trắng, bức tường sau lưng Phó Minh Khiêm là màu đen. Bàn làm việc bằng đá cẩm thạch, chạm tay có cảm giác mát lạnh. Phó Minh Khiêm ngồi ở giữa, sau lưng có một giá sách cao hai mét, trên đó để đầy sách.

Khương Vận chậm rãi quan sát toàn bộ phòng làm việc, vừa quay người, liền thấy Phó Minh Khiêm đang nhìn cô: "Tham quan hết rồi sao?"

Khương Vận mặt không thay đổi gật đầu. Cô nhướng mày, nhấc chân bước từng bước đến trước mặt Phó Minh Khiêm, vươn tay sờ mặt bàn đá cẩm thạch, bĩu môi nói: "Lạnh như vậy, cơ thể Tổng giám đốc Phó chịu được sao?"

Đáy mắt Phó Minh Khiêm lướt qua ánh sáng khác thường. Anh giơ tay sờ lên mặt bàn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Có chịu được hay không, cô thử một chút không phải sẽ biết sao?"

Khương Vận giương mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt phức tạp của Phó Minh Khiêm.. Cô giống như chạm phải điện, giật mình thu tay lại, khẽ mỉm cười: "Tổng giám đốc Phó trêu đùa rồi."

Phó Minh Khiêm cúi đầu tiếp tục xem hợp đồng, đưa tay chỉ chiếc ghế bên cạnh Khương Vận, nói: "Ngồi xuống nói chuyện."

Khương Vận cũng không khách sáo, kéo ghế ngồi xuống: "Tại sao lại điều động nội bộ? Coi thường tôi?"

Lúc Khương Vận nói chuyện, cả câu chỉ có chữ cuối cùng kéo dài, nghe giống như đang làm nũng, rất có ý tứ.

"Biết vì sao nhiều năm như vậy tập đoàn Phó thị lại không tuyển nữ thư ký không?" Phó Minh Khiêm lật một trang khác, hỏi Khương Vận.

Khương Vận lui về phía sau, nghiêng người dựa vào trên ghế, buông lỏng tinh thần, hỏi lại: "Tại sao?"

"Bởi vì bọn họ vào công ty đều không phải vì công việc." Phó Minh Khiêm thả hợp đồng trong tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khương Vận. Khương Vận không tự chủ được ngồi thẳng lưng.

"Vậy tại sao bây giờ lại tuyển?" Khương Vận bị Phó Minh Khiêm nhìn chòng chọc cảm thấy lạnh sống lưng, không tự chủ được động cái mông.

Mà động tác này ở trong mắt Phó Minh Khiêm lại giống như cô không hề sợ hãi khiêu khích.

"Bởi vì những người dựa vào công việc để làm chuyện khác càng ngày càng nhiều rồi." Phó Minh Khiêm đưa tay kéo ngăn kéo bên tay trái, lấy ra một bản hợp đồng, đặt trước mặt Khương Vận.

"Ký đi.." Phó Minh Khiêm xoay chiếc nhẫn trên tay nói: "Thực tập một tháng, tiền lương hai vạn một năm, chuyển sang chính thức tăng lên ba vạn một năm."

Khương Vận nhìn bản hợp đồng trước mắt, liếm liếm khóe miệng, cười tự giễu: "Cho nên những lời anh vừa mới nói có ý là, tuyển tôi vào, mục đích là giúp anh ngăn đám hoa đào dại này sao?"

Ánh mắt lạnh lùng của Phó Minh Khiêm luôn nhìn chằm chằm cô, giống như thanh kiếm sắc bén muốn tróc ba tầng da của Khương Vận vậy.

"Những người vừa cùng cô phỏng vấn, chen phá đầu cũng không được chọn. Cô không muốn?"

"Nếu tôi đã đến phỏng vấn, tất nhiên sẽ không lãng phí nhân lực vật lực tài lực. Chỉ là tôi không thích bị người khác dùng thủ đoạn điểu động nội bộ, càng không thích bị người khác coi thường năng lực của tôi."

Khương Vận đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn cẩm thạch, học bộ dáng của Phó Minh Khiêm, nhìn chằm chằm anh: "Cho nên, tôi cần được phỏng vấn chính thức, tôi muốn anh nhìn thấy thực lực của tôi."

Phó Minh Khiêm không tự chủ được nghiêng người về phía trước. Lần này, ánh mắt của hai người chỉ cách nhau một khoảng bằng nắm tay. Phó Minh Khiêm đột nhiên mỉm cười, đứng lên. 

Khương Vận cảm giác được mặt bàn cũng rung động theo.

"Cô không sợ tôi sẽ trực tiếp sa thải cô mà chọn người khác sao?"

"Không sợ." Khương Vận cũng cười: "Không có ai thích hợp hơn tôi."

"Tại sao?" Phó Minh Khiêm có chút hứng thú hỏi.

"Bởi vì.."

"Tổng giám đốc, Hàn tiểu thư đến rồi!" Đàm Kỳ đột nhiên đẩy cửa vào. Trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc, anh ta lại xoay người xông ra ngoài.

Phanh một tiếng, cửa bị đóng lại, một chuỗi động tác như mây trôi nước chảy.

Khương Vận và Phó Minh Khiêm đều kinh ngạc đến ngây người.

Đàm Kỳ ở ngoài cửa vỗ vỗ ngực.

A!

Quá cay mắt rồi!

Khương Vận và Phó Minh Khiêm bị hành động này làm cho lúng túng, nhất là Khương Vận, trong nháy mắt Đàm Kỳ đóng cửa lại, cô vội vàng ngồi về vị trí, đưa tay sửa sang lại mái tóc dài. Lúc cô còn chưa nghĩ ra làm thế nào để phá vỡ cảnh tượng yên tĩnh này, Phó Minh Khiêm đã mở miệng trước.

"Không phải cô muốn được phỏng vấn chính thức sao? Hàn Thi Thi đến rồi, cô giải quyết cô ta, tôi sẽ coi như cô thông qua phỏng vấn, đồng thời thừa nhận năng lực của cô."

Phó Minh Khiêm ngồi xuống ghế, cầm hợp đồng lên, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Bây giờ là 9 giờ 15 phút, cô có 15 phút. Nếu chín rưỡi vẫn không giải quyết được, vậy thì thu dọn đồ đạc về nhà đi."

Khương Vận đặt túi xách lên bàn trước mặt Phó Minh Khiêm, cười khẽ, hất tóc: "Yên tâm, nhất định hoàn thành nhiệm vụ. Đúng rồi, vừa rồi tôi còn chưa nói xong lời cần nói đúng không?"

Phó Minh Khiêm ngửi thấy mùi hoa quế quen thuộc lướt qua khoang mũi.

Khương Vận không nói tiếp, chỉ cười đi về phía cửa. Lúc kéo cửa ra, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Phó Minh Khiêm.

"Bởi vì trong số những người phỏng vấn hôm nay, không ai đẹp bằng tôi."

Đàm Kỳ úp mặt trên cửa nghe lén động tĩnh trong phòng, giật mình nghe thấy giọng nói của Khương Vận truyền đến, còn chưa kịp tránh ra, Khương Vận đã mở cửa.

Hai chân Đàm Kỳ không đứng vững, cửa vừa mở anh ta liền lảo đảo vài bước. Sau đó, Đàm Kỳ vội vàng bước vào phòng làm việc, hai chân thoăn thoắt, lúc thắng lại còn suýt đâm vào tường.

Khương Vận hứng thú nhìn dáng vẻ chật vật của Đàm Kỳ, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Minh Khiêm, nói: "Công ty các người hình như rất thích làm việc lén lén lút lút?"

"Làm sao có thể?" Phó Minh Khiêm cau mày nhìn Đàm Kỳ, trong mắt tràn đầy không vui.

"Được rồi, tôi sẽ tạm thời cho rằng, trợ lý Đàm không có nghe lén, Tổng giám đốc Phó cũng không nhìn lén lúc chúng tôi đang phỏng vấn." Khương Vận mỉm cười, sải bước đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Đàm Kỳ và Phó Minh Khiêm, không khí trong nháy mắt đóng băng. Đàm Kỳ ngượng ngùng đứng thẳng lưng, vỗ vỗ quần áo, cười giả lả nói: "Thật trùng hợp, Tổng giám đốc đang bận a."

Phó Minh Khiêm hừ lạnh một tiếng, một ánh mắt cũng không nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Tự mình đến phòng tài vụ báo cáo, trừ một tháng tiền thưởng."

"Tổng giám đốc!" Đàm Kỳ yếu ớt lên tiếng, cả khuôn mặt nhăn như quả mướp đắng: "Tôi không cô ý, ngài hãy xem ở việc tôi cẩn thận chuẩn bị phỏng vấn cho ngài.."

"Hai tháng!" Phó Minh Khiêm tiếp tục tăng giá: "Nếu không đi, tôi sẽ gọi điện đến phòng tài vụ."

Đàm Kỳ còn trông cậy vào tiền thưởng để cưới vợ, nghe Phó Minh Khiêm nói thế liền vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Ngài và phòng tài vụ đều bề bộn công việc, tôi tự mình đi báo cáo. Hẹn gặp lại, Tổng giám đốc!"

Nói xong, Đàm Kỳ một lần nữa xông ra ngoài.

Phó Minh Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chớp mắt lại nhìn thấy túi xách Khương Vận đặt trên bàn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro