Chương 3: Coi thường cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Minh Khiêm vào phòng làm việc, mở camera quan sát tình hình phòng họp.

Thật trùng hợp, người đầu tiên đập vào mắt lại là Khương Vận đang đeo kính râm.

Bởi vì số người phỏng vấn là mười lăm người, cho nên Đàm Kỳ liền sắp xếp mọi người cùng ngồi trong phòng họp để tránh phiền toái, phỏng vấn công khai.

Khương Vận ngồi yên ở hàng thứ nhất.

Hơn nữa, hàng thứ nhất chỉ có một mình cô.

Thật ra những người khác cũng không phải là không muốn ngồi đằng trước, mà là bọn họ không biết Đàm Kỳ rốt cuộc muốn phỏng vấn như thế nào, Phó Minh Khiêm có thể cũng tới tham gia hay không..

Ai cũng không muốn làm con chim đầu đàn, càng không muốn còn chưa bắt đầu phỏng vấn đã kết thúc.

Khương Vận không nghĩ nhiều như thế. Lý do cô ngồi hàng thứ nhất, đơn giản là vì hôm nay cô thức dậy sớm hơn bình thường rất nhiều. Ngồi đằng trước, nói không chừng cô có thể nhanh chóng hoàn thành phỏng vấn để quay về ngủ bù a.

Ở trong mắt người khác, cô tùy ý có thể bị xuyên tạc thành ngạo mạn, hoặc là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Nhưng cô không quan tâm.

Lúc Đàm Kỳ mang theo tài liệu đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy một mình Khương Vận ngồi ở hàng thứ nhất, có chút kinh ngạc. Hắn vốn cho rằng mọi người vì lưu lại ấn tượng tốt, sẽ tranh nhau ngồi vị trí thứ nhất. Không nghĩ tới chỉ có Khương Vận to gan, đúng là hợp ý Phó Minh Khiêm.

Khương Vận thấy Đàm Kỳ nhìn chằm chằm mình, liền từ từ cúi đầu bỏ kính xuống.

Đôi mắt phượng mị hoặc hiện ra, ánh sáng trong trẻo lạnh lùng sắc bén thoáng hiện lên trong đôi mắt ấy. Con ngươi màu hổ phách, vừa giống như mật ong ngày xuân ngọt ngào, vừa giống như cát bụi ngàn năm phong ấn, lại giống như hoàng ngọc trong suốt thông thấu.

Lông mi dài cong nhẹ, làm cho đôi mắt màu hổ phách đó bớt phần sắc bén. Đuôi mắt có một nốt ruồi son, lại tăng lên vài phần xinh đẹp quyến rũ.

Nhìn như vậy, gương mặt này của Khương Vận.. Đẹp nhất chính là đôi mắt phượng này, cái mũi cùng miệng có vẻ không bằng. Nhưng tất cả tập hợp lại một chỗ, hình như...

Vô cùng thích hợp.

Xinh đẹp vô cùng.

Đàm Kỳ tấm tắc khen trong lòng.

Có thể sánh ngang với khuôn mặt kia của Phó Minh Khiêm.

Trước khi Khương Vận tháo kính mắt, Phó Minh Khiêm đến phòng nước lấy một ly cà phê. Lúc trở lại, màn hình đã bị gương mặt xinh đẹp tuyệt luân chiếm đoạt.

Ly cà phê đang bốc hơi nóng, khuôn mặt Phó Minh Khiêm từ từ giãn ra, khóe miệng vểnh lên.

Ánh mắt của anh, quả nhiên rất chuẩn.

Cúi đầu uống một ngụm cà phê, lại ngẩng đầu, đôi con ngươi màu hổ phách của Khương Vận đã nhìn chằm chằm về phía camera theo dõi.

Phó Minh Khiêm bĩnh tĩnh vươn tay di chuyển con chuột, ánh mắt Khương Vận bị phóng đại gấp mấy lần.

Trong đó có tìm tòi nghiên cứu, tò mò, hứng thú, thậm chí còn có một chút.. Đùa cợt.

Thật thú vị.

"Phỏng vấn không có gì quá khó khăn, tôi đã xem qua lý lịch sơ lược, mọi người đều rất ưu tú, cho nên không cần căng thằng." Đàm Kỳ cười đặt tài liệu lên bàn, mình xung quanh một vòng. Lúc nhìn thấy Khương Vận nhìn chằm chằm camera theo dõi, trong lòng Đàm Kỳ chợt lạnh, cũng không nhịn được nhìn theo.

Nhưng dù thế nào, Đàm Kỳ cũng là người từng trải, thấy biểu hiện này của Khương Vận, liền biết sự việc bại lộ. Đàm Kỳ lúng túng ho khan một tiếng, nghiêng đầu hắng giọng nói: "Hôm nay phỏng vấn từ đằng sau trước."

"Cái gì?"

Mọi người phía dưới kinh ngạc hét lên.

Tất cả đều cho rằng sẽ phòng vấn từ hàng đầu tiên, cho nên ánh mắt nhìn Khương Vận đều là cười nhạo, tiếc hận.. Bây giờ lại nói Khương Vận là người phỏng vấn cuối cùng?

Chẳng lẽ Khương Vận đã biết trước?

Khương Vận nghe câu này, thu hồi ánh mắt, lông mày hơi nhíu lại, có chút không vui.

Xem ra kế hoạch về sớm ngủ bù đã phá sản.

Thật ra sở dĩ Đàm Kỳ quyết định như vậy, là bởi vì Phó Minh Khiêm nhìn trúng Khương Vận. Khương Vận là người phỏng vấn cuối cùng thì trực tiếp dẫn cô đi gặp Phó Minh Khiêm là được, hoàn toàn có thể bỏ qua những thông báo phiền phức sau này.

"Được rồi, im lặng." Đàm Kỳ chỉ người ngồi hàng cuối cùng: "Cô lên trước đi."

Mặc dù đã điều động nội bộ, nhưng Đàm Kỳ vẫn cẩn thận làm việc, không thể bị người khác nhìn ra.

Khương Vận lấy tai nghe từ trong túi xách, mở nhạc trong điện thoại di động, nhắm mắt dưỡng thần. Dù sao cô cũng là người cuối cùng, không vội.

Phó Minh Khiêm nhìn hình ảnh Khương Vận nhắm mắt đeo tai nghe trên màn hình, cười lạnh. Không để ý đến cuộc phỏng vấn này như vậy, cô không muốn vào công ty sao?

Cà phê trên bàn đã lạnh, Phó Minh Khiêm mở máy tính làm việc, cầm ly cà phê uống cạn một hơi, bắt đầu xem xét hợp đồng.

Khương Vận nhắm mắt nghe năm ca khúc tiếng anh xong, người trong phòng họp đã đi hết rồi. 

Cô chậm rãi mở đôi mắt có chút đỏ do thiếu ngủ nhìn Đàm Kỳ, vốn là đôi mắt mị hoặc thoáng chốc có tia u ám lướt qua.

Đàm Kỳ hơi khẩn trương.

"Khương Vận, đến lượt cô." Đàm Kỳ lấy can đảm, ngồi thẳng lưng nhìn về phía Khương Vận.

"Đi thôi." Khương Vận cất tai nghe vào trong túi xách, đeo lại kính râm.

"Đi đâu?" Đàm Kỳ bật dậy, tài liệu trên bàn bị rơi xuống đất, hắn vội vàng khom lưng nhặt.

Khương Vận cúi đầu nhìn Đàm Kỳ dọn dẹp tài liệu, từng bước đi tới trước mặt hắn, cúi người cầm lấy lý lịch sơ lược của mình.

"Đợi đã!" Đàm Kỳ theo bản năng vươn tay đoạt lấy tài liệu trong tay Khương Vận. Hai người giằng co.

"Trợ lý Đàm, chỉ là lý lịch sơ lược mà thôi, có cái gì không thể nhìn? Chẳng lẽ là.. Lý lịch sơ lược của tôi bị trợ lý Đàm động tay động chân?" Khương Vận đột nhiên dùng lực, đoạt lấy. Nhìn thấy tên của mình được bút đỏ khoang tròn, Khương Vận cúi đầu cười ra tiếng.

Khương Vận rất ít nói, nhưng không thể không công nhận, giọng nói của cô vô cùng dễ nghe, lọt vào tai giống như có một dòng điện xẹt qua, tê tê dại dại: "Điều động nội bộ?"

Đàm Kỳ có chút giận dỗi, đỏ mặt dọn dẹp đồ đạc, không nói.

Khương Vận đặt lý lịch sơ lược lên trên bàn, vuốt tóc chậm rãi nói: "Lúc mới vào phòng, trợ lý Đàm đã nhìn tôi. Lúc tôi nhìn camera theo dõi, trợ lý Đàm hình như rất khẩn trương. Làm cho tôi nghi ngờ là lúc phỏng vấn, trợ lý Đàm không gọi tên bất kỳ ai. Nhưng đến lượt tôi, lại gọi thẳng tên."

Khương Vận vươn tay tháo mắt kính, ánh mắt lạnh lùng sắc bén: "Tại sao lại điều động nội bộ?"

Lông mày cô nhíu lại, chu môi.

"Coi thường tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro