Chương 2: Dáng dấp đẹp mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông đứng đằng sau Phó Minh Khiêm trong có vẻ hơi ngây thơ, lông mày tinh tế, mái tóc cũng được cắt vô cùng quy củ. Nếu như nói Phó Minh Khiêm sâu không lường được, thì người đàn ông này lại cẩn thận chặt chẽ.

Đàm Kỳ!

Khương Vận suy đoán thân phận của người này.

Hôm qua cô đã điều tra tư liệu Phó Minh Khiêm. Có thể đứng bên cạnh Phó Minh Khiêm chỉ có hai người. Một là em gái của Phó Minh Khiêm, Phó Trà Thiên, bây giờ đang học đại học. Một người khác là trợ lý riêng của Phó Minh Khiêm, Đàm Kỳ.

Đàm Kỳ tốt nghiệp Đại học Seoul, năm nay vừa mới 27 tuổi đã có thể ngồi vào vị trí trợ lý của đại Boss, quyền lực trong tập đoàn chỉ dưới Phó Minh Khiêm, thực lực đúng là không thể khinh thường.

Đàm Kỳ bước về phía trước máy bước, nhìn thấy Khương Vận ăn mặc tỉ mỉ, gương mặt tinh sảo đang đứng trong thang máy, còn tưởng rằng cô là tiểu như nhà nào đến mua mỹ phẩm. Đàm Kỳ cũng không đi vào, mà ấn nút thang máy bên cạnh.

Khương Vận sớm đoán được Phó Minh Khiêm sẽ không đi cùng thang máy với cô, trước khi Đàm Kỳ ấn nút thang máy, cô cũng ấn nút đóng cửa thang máy của mình.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Phó Minh Khiêm đang cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén như chim ưng bắn về phía Khương Vận. Trong ánh mắt có tìm tòi nghiên cứu, uy hiếp, còn có tò mò.

Khương Vận không có sở thích ngắm trai đẹp, lại càng không phải những cô gái nhìn thấy Phó Minh Khiêm sẽ xấu hổ đỏ mặt. Ngược lại, cô to gan làm càn, không chút sợ hãi nhìn thẳng anh, thậm chí còn tự tin quyến rũ hất tóc với Phó Minh Khiêm.

Cửa thang máy của Khương Vận đã đóng lại, thang máy bên Phó Minh Khiêm cũng đúng lúc mở ra. Đàm Kỳ bước vào trước, ấn nút giữ cửa cho Phó Minh Khiêm. Mà Phó Minh Khiêm lại chưa nâng bước, anh đứng yên tại chỗ, nhìn thang máy của Khương Vận bắt đầu lên cao, mới bước vào thang máy.

Đứng trong thang máy, tất cả mờ mịt nghi ngờ trong mắt Phó Minh Khiêm đều biến mất, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra.

Đàm Kỳ đứng bên cạnh, thấy tâm trạng của Phó Minh Khiêm cũng không tệ lắm, liền mở miệng nói: "Hôm nay địa điểm phỏng vấn là phòng họp tầng 15. Phòng họp có camera giám sát, ngài có thể ngồi trong phòng làm việc quan sát tình huống, không cần tự mình ra mặt."

Phó Minh Khiêm nâng tay nới lỏng cà vạt, nhìn đồng hồ trên tay, đã tám rưỡi: "Khi nào bắt đầu?"

"Tám giờ bốn lăm phút. Tôi đã sắp xếp người trông coi, lúc chúng ta đến cũng vừa đúng giờ. Tổng giám đốc, thư ký lần này không cần xét đến trình độ học vấn sao?" Đàm kỳ có chút khó xử: "Cứ nuôi một cái bình hoa, đặt ở trong công ty để tránh thiên tai ư?"

"Người dùng cái đẹp làm hành trang để gây dựng sự nghiệp rất nhiều, một mình gặp bọn họ, không hay. Tìm một người phụ nữ đi cùng, có thể hóa giải khó xử. Cho dù không hiểu cái gì, cũng có tác dụng." Phó Minh Khiêm nhàn nhạt nói.

Có đôi khi, biết càng nhiều lại càng nguy hiểm.

Biết càng nhiều, dã tâm càng lớn. Anh không hi vọng bị người khác làm phiền.

"Khó xử cái gì?" Đàm Kỳ đánh bạo hỏi một câu.

"Sợ cậu bị thiệt." Phó Minh Khiêm đột nhiên nhìn về phía Đàm Kỳ, dọa Đàm Kỳ sợ hãi lui về sau vài bước, sặc nước miếng.

Cái gì gọi là sợ cậu chịu thiệt? Rõ ràng là Phó Minh Khiêm sợ mình bị thiệt, mới tìm một nữ thư ký để chắn hoa đào a..

Mỗi lần ra ngoài bàn hợp đồng với đối tác nữ độc thân, Phó Minh Khiêm luôn bị xin thêm Wechat. Thậm chí còn có người trực tiếp chạy đến công ty quang minh chính đại mời Phó Minh Khiêm ăn cơm. Có những người sau khi dốc hết vốn liếng, thủ đoạn cũng không thể lay động Phó Minh Khiêm, mới chán nản dời tầm mắt. Cho dù như thế thì người trước đi, người sau đến vẫn đông cuồn cuộn.

Thang máy dừng ở tầng 15, Phó Minh Khiêm dẫn đầu bước ra ngoài. Cùng lúc đó, thang máy bên cạnh cũng bước ra một đôi chân trắng nõn đi giày cao gót.

Bóng hình xinh đẹp lượn lờ, Khương Vận nghiêng đầu nhìn sang.

Đằng sau Khương Vận còn có mấy người phụ nữ trang điểm tinh sảo bước ra, chắc là ở tầng khác cùng lên. Trong nháy mắt nhìn thấy Phó Minh Khiêm, bọn họ lập tức mặt đỏ tai hồng. Có người cúi đầu líu ríu đi về phía phòng họp, có người lớn mật ngẩng đầu gọi một tiếng "Tổng giám đốc Phó".

Phó Minh Khiêm cũng không lạnh lùng như Khương Vận nghĩ, không để ý đến bọn họ, mà hơi gật đầu coi như đáp lại.

Nhân phẩm cũng không tệ lắm.

Khương Vận nhếch môi.

Phó Minh Khiếm giống như cảm nhận được tầm mắt của Khương Vận, theo bản năng quay đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt đánh giá trần trụi của Khương Vận.

Khương Vận bị dọa sợ. Bởi vì cô đang tĩnh tâm suy tư, đột nhiên bị người khác nhìn chằm chằm, có chút giật mình. Nhưng vì cô đeo kính râm, Phó Minh Khiêm cũng không nhìn thấy ánh mắt gợn sóng của cô.

Như vậy rất tốt, sẽ không làm cho Phó Minh Khiêm cảm thấy cô cũng giống như những người phụ nữ khác, thấy anh liền không thể cử động, tứ chi co rút, mắt nổ đom đóm.

Sao cô có thể không có tiền đồ như thế được!

Đàm Kỳ đi ra, nhìn theo ánh mắt của Phó Minh Khiêm. Trong nháy mắt nhìn thấy Khương Vận, hơi giật mình nói: "Thì ra cô gái kia cũng tới phỏng vấn a.."

Khương Vận nghe thấy câu nói của Đàm Kỳ, cũng không nói gì, chỉ nâng tay chỉnh lại mắt kính, bình tĩnh tự nhiên đi về phía phòng họp.

Lúc đi qua Phó Minh Khiêm, mái tóc dài mềm mại quét qua bả vai anh. Mùi hương hoa lài thanh nhã truyền đến, Phó Minh Khiêm cau mày, trái tim nổi lên cảm xúc khác thường.

Đàm Kỳ nhìn Phó Minh Khiêm, nghiêm túc nói: "Phỏng vấn lần này, tổng cộng có 15..."

"Không cần phỏng vấn nữa." Phó Minh Khiêm phiền não vươn tay phủi phủi bả vai, nhưng chóp mũi vẫn quanh quẩn mùi hương kia. Anh cúi đầu sửa sang lại ống tay áo, cố gắng dời đi lực chú ý của khứu giác: "Cứ chọn người vừa rồi đi."

"Ai a? Cái người cao nhất sao?" Đàm Kỳ nghĩ đến Khương Vận, khiếp sợ nhìn Phó Minh Khiêm: "Tại sao? Không phải nên phỏng vấn công bằng sao? Ngài cũng đồng ý sẽ nghiêm túc phỏng vấn..."

"Bởi vì... Dáng dấp đẹp mắt." Phó Minh Khiêm đút tay vào túi quần, đi thẳng đến phòng làm việc. Hình như nhớ tới cái gì, lại quay đầu nói: "Có thể chắn hoa đào."

Đàm Kỳ nhìn Phó Minh Khiêm nhàn nhã bước vào phòng làm việc, không nhịn được oán trách: "Người ta còn không có bỏ kính xuống đâu, ngài đã chắc chắn người ta xinh đẹp? Nhìn thấy ngài vào thang máy, cũng không biết mở cửa cho ngài. Ngài xác định cô gái này đến làm thư ký, mà không phải đến chọc giận ngài chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro