Chương 5: "Ba ba cùng con gái"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( 2N1Đ cười sảng luôn á 🤣🤣🤣. Có ai xem không?)

Edit: ✨✨ KyKy✨✨

Thật sự có?

Bác sĩ Kỳ muốn hỏi thêm Lục Yến Thần lại không chịu nói.

Đây là bí mật của Khương Dư Miên, anh sẽ không nói trừ phi Khương Dư Miên chủ động mở miệng.

Bác sĩ Kỳ khó hiểu: 【 Mấy người không phải muốn tra rõ việc xảy ra vào ngày thi đại học sao?】

L: 【 Chuyện này cùng việc hôm thi đại học không liên quan. 】

Không liên quan?

Bác sĩ Kỳ nhìn về phía người đang chấp nhất vẽ ngôi sao Khương Dư Miên đột nhiên hiểu rõ.

Anh ta hỏi Khương Dư Miên về ấn tượng khi gặp được Lục Yến Thần là muốn chỉ dẫn Khương Dư Miên dùng một loại tư duy khác để nhớ lại. Kết quả Khương Dư Miên bắt được trọng điểm là "Ấn tượng sâu nhất khi gặp Lục Yến Thần".

Trên giấy dần dần thêm nhiều ngôi sao đưa Khương Dư Miên về ký ức bốn năm trước.

~~~~~~

Ban đêm.

Trên hành lang trống vắng, phòng bệnh vắng vẻ, chỉ có ánh sáng mờ nhạt bên cửa sổ.

Thiếu nữ mười bốn tuổi ngồi dựa ở trên giường bệnh nghiêng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vô cùng yếu ớt.

Mềm mại yếu ớt giống như chú chim nhỏ bị bẻ gãy cánh.

Kẻ thù cướp đi mạng sống của cha mẹ để trả thù, bọn họ liều chết bảo hộ con gái mình. Khương Dư Miên may mắn sống sót bị thương đùi phải, lúc ấy được đưa đến bệnh viện.

Ông nội thành kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lại cố nén nội tâm vô cùng thống khổ lo liệu hậu sự. Khương Dư Miên tham gia lễ tang cha mẹ, sau đó vết thương lại càng thêm nặng phải nằm viện tĩnh dưỡng.

Trừ bỏ ông nội có rất ít người tới thăm cô, Khương Dư Miên thường xuyên ở một mình.

Bỗng nhiên có ngày có một thanh niên mặc áo lông cao cổ màu xám đến thăm cô. Cô nhớ rõ anh trai này cùng ông nội Lục cùng nhau tới tham gia lễ tang cha mẹ cô, đó là Lục Yến Thần hai mươi tuổi.

Lục Yến Thần là tới bệnh viện để tạm biệt.

Chiều hôm đó ông nội không có ở đó, anh liền lẳng lặng ngồi ở phòng bệnh cùng cô đến chạng vạng.

Lục Yến Thần mua cho cô một phần bữa tối. Khương Dư Miên chậm rì rì ăn xong, thấy sắc trời đã muộn, mới nhỏ giọng hỏi: "Anh không về nhà sao?"

Lục Yến Thần thản nhiên nói: "Chờ ông em tới anh lại đi."

Màn đêm buông xuống ngôi sao bao xung quanh ánh trăng.

Ban đêm im ắng, cô thói quen ngẩng đầu nhìn lên trời, ở trong vô số ngôi sao ấy tìm kiếm bóng dáng thương nhớ.

Khi còn nhỏ bà nội qua đời, cô vẫn luôn khóc, mẹ liền đem cô ôm vào trong ngực an ủi: "Bà nội không có rời đi, chỉ là biến thành ngôi sao ở trên trời nhìn Miên Miên."

Cô nghĩ nghĩ, liền buột miệng thốt ra: "Anh, con người sau khi chết sẽ biến thành ngôi sao đúng không?"

Vừa nói xong Khương Dư Miên liền hối hận, cô lại phạm sai lầm.

Y tá thay thuốc cho cô sẽ ở trước mặt cô nói "Đúng vậy.". Nhưng lúc sau lại coi chuyện đó như truyện đùa cùng đồng nghiệp nói: "Lời này đứa trẻ năm tuổi đều không tin."

Cậu mợ khó khi đến thăm cô sẽ nói: "Chúng ta biết cháu khổ sở nhưng là Miên Miên người chết không thể sống lại đừng cả ngày mơ mộng nữa."

Đúng vậy đã mười bốn tuổi như thế nào còn có thể hỏi câu này vừa nghe là biết nói dối.

Khi thần sắc cô hoảng hốt, một âm thanh rõ ràng trầm ổn xuyên thấu vào tai.

Lục Yến Thần chăm chú nhìn cô, cặp mắt đen đầy chuyên chú: "Thật sự."

"Cảm ơn anh." Khương Dư Miên nghĩ anh thật đúng là người tốt ngồi cùng cô một buổi trưa, còn phối hợp nói dối an ủi cô.

Trong phòng trầm mặc một lát, Lục Yến Thần bỗng nhiên đứng dậy.

Nghe được động tĩnh Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh từ phía bên kia đi về phía mình.

Ánh mắt Khương Dư Miên nghi hoặc thấy anh ngồi xổm xuống chỉ về phía sau lưng: "Anh dẫn em đi xem."

Trong nháy mắt, Khương Dư Miên trong mắt phát ra ánh sáng.

Đêm hôm đó, cô nằm trên lưng Lục Yến Thần nhìn bầu trời sao trời ở sân bệnh viện đi thật lâu.

Thanh niên trầm ổn cõng thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, đi mỗi một bước đều đạp lên đầu quả tim Khương Dư Miên.

Cô biết là giả nhưng anh lại vô cùng ôn nhu mà đem trái tim đã vỡ thành từng mảnh nhỏ của cô gom lại. Điều đó đủ để cô chống đỡ đi qua những năm tháng cô độc không nơi nương tựa.

~~~~~~

Buổi sáng hôm nay, bác sĩ Kỳ đều không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất anh ta biết như thế nào làm yếu bớt phòng tuyến tâm lý của Khương Dư Miên.

Trị liệu tâm lý không thể một lần là xong bác sĩ Kỳ không hề vội vàng.

Sau khi kết thúc, bác sĩ Kỳ đem tiến độ trị liệu báo cho Lục Yến Thần.

So với những lời hư ngôn đó, Lục Yến Thần càng chú trọng kết quả: "Trạng thái của em ấy có thể nhập học hay không?"

"Tôi xem cô bé đó tựa hồ còn không quá muốn đến nhưng nơi nhiều người mà sắp tới khai giảng, phòng học chính là nơi đông người." Bác sĩ Kỳ kiến nghị, "Hiện tại vừa lúc mang cô bé đó đi ra ngoài thích ứng."

Từ phòng tư vấn đi ra, Lục Yến Thần đưa cô lên xe, tay vịn cửa xe khom lưng dò hỏi: "Buổi chiều anh có việc để tài xế đưa em trở về, được không?"

Khương Dư Miên quay đầu nhìn về phía ngoài xe, ngón tay giật giật, cô nhẹ nhàng gật đầu hai cái.

Thời điểm ở Thanh Sơn biệt thự cô liền biết Lục Yến Thần rất bận, hôm nay đã trì hoãn anh một buổi sáng cô như thế nào sẽ không biết xấu hổ lại lãng phí thêm thời gian của anh.

Mấy ngày sau, Lục Yến Thần cũng không quay về Lục gia.

Khương Dư Miên ở trong nhà cũng nghe được không it việc náo nhiệt tất cả đều là do Lục Tập gây ra .

Việc Lục Tập gây sự với cô ở trong sân bị lão gia tử biết được liền cấm túc anh ta đến lúc khai giảng.

Lục Tập vốn định mượn danh nghĩa nhuộm tóc đi ra ngoài, kết quả lão gia tử vung tay lên, trực tiếp đem thợ cắt tóc mời về nhà, không chỉ có đem nhúm tóc hồng kia nhuộm đen còn thuận tiện đem kiểu tóc của Lục Tập cắt thành đầu tấc.

Lục Tập cao 1m83 cắt đầu tấc thoạt nhìn thoải mái hơn không ít. Anh ta thích mặc áo thun rộng, màu sắc không giống nhau, mỗi ngày một kiểu bởi vì không thể ra cửa liền nằm ở nhà chơi game, hoàn toàn chứng minh cái gì gọi là cà lơ phất phơ phú nhị đại.

Biết những việc này, Khương Dư Miên suy nghĩ, Lục Yến Thần cùng Lục Tập là anh em ruột cùng cha mẹ sao hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Ba mẹ bọn họ qua đời sớm, Lục Yến Thần từ rất nhỏ liền bắt đầu độc lập. Lục Tập 18 tuổi đang tìm hoan mua vui hưởng thụ cuộc sống mà Lục Yến Thần liên tục nhảy lớp 18 tuổi liền tiến vào Lục thị làm việc, ngắn ngủn mấy năm bằng bản lĩnh ngồi vào vị trí tối cao của "Tập đoàn Thiên Dự".

Trên bản tin kinh tế tài chính, tin tức liên quan tới "Thiên Dự" Khương Dư Miên đều xem một lần, trừ bỏ cùng công ty Mỗ gia đạt thành hợp tác trên mạng còn nhắc tới bản thân Lục Yến Thần.

Người đưa tin không hề keo kiệt dùng các loại ca từ để ngợi ca anh.

Người như vậy, nên có bao nhiêu ưu tú mới xứng đôi với anh?

Khương Dư Miên cầm điện thoại nhìn thật lâu, thẳng đến khi dì Đàm tới gõ cửa: "Miên Miên, sắp khai giảng, có đồ gì muốn mua sao? Dì cùng con đi mua?"

Đây không phải là lần đầu tiên dì Đàm nhắc tới muốn đi cùng cô ra ngoài nhưng mỗi lần Khương Dư Miên đều lắc đầu cự tuyệt.

Trung tâm thương mại nhiều người lại ầm ĩ, cô không muốn đi. Đồ dùng học tập đơn giản chính là giấy bút cùng phụ trợ văn phòng phẩm, những thứ đó cô đều có, không cần mua thêm.

Liên tiếp bốn năm ngày, dì Đàm cũng không thể đưa Khương Dư Miên ra ngoài, bà chỉ có thể gọi cho Lục Yến Thần: "Miên Miên vẫn không chịu ra ngoài."

Lúc trước chính là Lục Yến Thần đặc biệt nhắc nhở qua, để bà đưa Khương Dư Miên ra ngoài một chút, đáng tiếc một lần cũng chưa thành công.

Khoảng cách khai giảng còn không đến một tuần, dì Đàm nghĩ biện pháp: "Yến Thần a, lần trước Miên Miên không phải cùng cháu đi ra ngoài sao, nếu không cháu lại mang con bé đi ra ngoài một chút?"

Dì Đàm là thiệt tình thương tiểu cô nương kia mới có thể để bụng như thế.

Trong điện thoại Lục Yến Thần nhíu mày.

Gần nhất bận đi công tác không rảnh lo việc khác, giữa trưa có tiệc cần anh ra mặt, ngày mai đi công tác nước ngoài, việc bên kia tương đối khó giải quyết, mười ngày nửa tháng cũng chưa về được.

Lúc sau Lục Yến Thần nói: "Dì hỏi em ấy buổi chiều có được không."

"Được!" dì Đàm gấp không chờ nổi đem tin tức này nói cho Khương Dư Miên, quả nhiên, Khương Dư Miên không có cự tuyệt.

Dì Đàm đi rồi, Khương Dư Miên đứng trước tủ quần áo bồi rối hồi lâu, trong lòng chỉ có một ý niệm: Lập tức thấy được Lục Yến Thần!

Trong tủ quần áo tất cả đều là Lục lão gia tử phân phó người đưa tới, toàn bộ dựa theo phong cách "Tiểu nữ hài" nên thiên hướng phong cách đáng yêu chiếm đa số.

Cô ở trước tủ quần áo do dự, dứt khoát nhắm mắt lại cầm lấy bộ ở giữa lấy ra. Mở mắt xem là chiếc váy liền màu van.

Chiếc váy liền chiết eo cao, ôm người, vạt váy dài tạo cảm giác thanh xuân.

Chiếc váy vô cùng khí chất Khương Dư Miên không quá thích ứng, nhưng được chứng cưỡng bách không cho phép cô đổi.

Khi xuống lầu, dì Đàm thấy cô ăn mặc như vậy mặt đều mau cười thành một đóa hoa: "Miên Miên mặc như vậy thật là đẹp mắt."

Ở nhà khoảng thời gian này, Khương Dư Miên đều mặc váy dài rộng hoặc quần áo thoải mái, mỗi ngày đều ở nhà khí sắc cũng không tốt lắm. Hôm nay thay đổi váy áo có vẻ rực rỡ hẳn lên.

Nhận được lời khen trực tiếp như vậy, Khương Dư Miên câu nệ mà dắt dắt làn váy cúi đầu.

Không biết Lục Yến Thần nói buổi chiều cụ thể là mấy giờ, cô đợi đến 4 giờ nghe được bên ngoài có động tĩnh lỗ tai lập tức dựng thẳng.

Quay đầu xem, nam nhân đứng ở cạnh cửa ánh nắng vàng ở phía sau, lười biếng tùy ý tư thái làm người không dời mắt được.

Lục Yến Thần ôm cánh tay hướng cô gọi: "Khương Dư Miên."

Rõ ràng vô cùng chờ mong, thời khắc nhìn thấy anh lại không tự chủ mà bước chậm lại. Dần dần tới gần, Khương Dư Miên càng thêm rõ ràng mà quan sát anh, áo sơ mi cởi bỏ hai cúc, cổ tay áo xắn lên.

Khương Dư Miên cảm giác hôm nay Lục Yến Thần có chút không giống trước đó, anh đang cười động tác cũng ôn nhu trong mắt tựa hồ có thêm thứ gì đó.

Cảm giác này, cô hình dung không ra.

Ngày thường anh ôn hòa, trầm ổn nhưng lúc này tựa người ở cạnh cửa động tác có vẻ tùy tính, cặp mắt đen chuyên chú mà nhìn cô có thể câu hồn người.

Anh dương môi một giây kia, xem đến Khương Dư Miên trái tim thình thịch nhảy.

Cô không dám nhìn tiếp sợ tâm tư của mình trong mắt anh không che giấu được.

Đứng sát vào chút Khương Dư Miên thấy trên người anh có hương rượu nhàn nhạt.

Tháng tám nóng bức, 4 giờ chiều trời vẫn rất nắng, Khương Dư Miên đi theo Lục Yên thần ra cửa, dì Đàm đuổi theo đưa mũ che nắng vào trong tay cô: "Da Miên Miên trắng nên đừng để phơi đen nha."

Chiếc mũ vàng cùng chiếc váy hôm nay cùng màu chỉnh thể phong cách hiện lên. Khương Dư Miên đội mũ lên đầu đến khi lên xe mới gỡ xuống.

Hôm nay là lần đầu tiên Khương Dư Miên ra ngoài sau khi đến Lục gia, Lục Yên Thần đem quyền lựa chọn đưa cho cô: "Có muốn đi chỗ nào không?"

Khương Dư Miên lắc đầu người dán ở bên cửa sổ.

Mục đích của cô chỉ có một, từ lúc Lục Yến Thần xuất hiện cũng đã đạt tới.

Côkhông chọn Lục Yên thần liền trực tiếp phân phó tài xế: "Đi trung tâm thương mại."

Trung tâm thương mại............

Nghe thế Khương Dư Miên không tự chủ được mà căng thẳng, lưng thẳng lên như là muốn đi đánh giặc.

Xe ngừng ở gara, bọn họ đi thang máy lên trên. Khi đang muốn đóng cửa, đột nhiên tới một đám người làm thang máy chật kín người.

Khương Dư Miên tức khắc ngừng thở, sắc mặt khẽ biến.

Bên cạnh vươn một bàn tay che trước người cô, Lục Yến Thần không dấu vết cùng cô đổi vị cách trở cô cùng những người đó tiếp xúc.

Khương Dư Miên cúi đầu cánh tay bảo hộ phía trước mình, giống như, cũng không phải như vậy sợ hãi.

Ra thang máy, Lục Yến Thần hỏi cô muốn đi đâu, Khương Dư Miên muốn nói với anh mới phát hiện chính mình không mang điện thoạithoại.

Con gái ra cửa giống nhau sẽ mang túi nhỏ mà Khương Dư Miên không có thói quen này, hôm nay lại mặc váy không có túi hơn nữa khi ra cửa trong đầu đều là anh làm sao nhớ được không mang điện thoại.

"Quên mang điện thoại? Thói quen đó nhưng không tốt."

Bọn họ tìm được cửa hàng văn phòng phẩm mua giấy bút.

Viết chữ có thể nói chuyện nhưng Lục Yến Thần vẫn cứ dặn dò nàng: "Về sau đi học muốn mang điện thoại gặp được việc khó khăn kịp thời xin giúp đỡ."

Khương Dư Miên lại lắc đầu, trên giấy viết: 【 Trường học không cho mang di động. 】

Trước kia khi cô học cao trung chỉ biết chủ nhiệm lớp 12 không cho phép đem điện thoại tới trường hoặc yêu cầu nộp lên. Tuy rằng có bạn học giấu ở cặp sách lặng lẽ chơi, nhưng Khương Dư Miên hiển nhiên không phải kiểu người đó.

Lục Yến Thần nhìn đến mấy chữ kia, không nhịn được mà bật cười.

Thật là ngoan hết mức.

Anh hỏi: "Không mang theo điện thoại như thế nào liên hệ?"

Khương Dư Miên đáp: 【 Về nhà liền có thể. 】

"Đi theo anh." Lục Yến Thần có mục đích mới.

Khương Dư Miên không nghĩ tới, Lục Yên thần mang cô tới cửa hàng điện tử.

Đi ngang qua khu máy tính, điện thoại, bọn họ đi vào khu đồng hồ. Dưới ánh mắt mê man của Khương Dư Miên, Lục Yên Thần chỉ vào kệ đồng hồ điện tử trẻ em nói với cô: "Chọn một cái."

Đồng hồ trẻ em đơn giản dễ thao tác có thể gọi điện thoại có thể nhắn tin mang ở trên tay không sợ quên vô cùng thích hợp.

Khương Dư Miên ngốc tại chỗ, nghi hoặc lại kinh ngạc.

Thấy cô không cô, Lục Yến Thần chỉ vào một chiếc trong đó nói: "Vậy lấy cái này."

Anh chọn một chiếc màu trắng giơ lên hỏi: "Thích sao?"

Nhìn cặp mắt kia lấp đầy ý cười cùng khuôn mặt xuất chúng ấy Khương Dư Miên nhún nhảy mà viết xuống hai chữ: 【 Thích. 】

Nam nhân cong cong khóe môi, đối với phản ứng của cô thực vừa lòng.

Lục Yến Thần đi tính tiền, Khương Dư Miên liền đứng ở chỗ cũ cùng mọi người vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Mặc váy vàng thiếu nữ đứng ở đại sảnh như phát sáng, xinh đẹp lại nghịch ngợm, duyên dáng yêu kiều, giống hương cam tràn ngập hơi thở mùa hè.

Hai nam sinh mới vừa mua xong tai nghe quay người lại liền nhìn thấy cô, nóng lòng muốn thử tiến lên: "Em gái nhỏ, có thể cho xin phương thức liên hệ sao?"

Nghênh diện người xa lạ đột nhiên tới gần, Khương Dư Miên hô hấp căng thẳng, cô muốn chạy hai chân phảng phất như mọc rễ tại chỗ không thể động đậy.

Lục Yên Thần cầm hộp đồng hồ mới cùng biên lai quay lại vừa lúc gặp được một màn này.

Đôi mắt người đàn ông híp lại, đi nhanh về hướng đó: "Miên Miên, lại đây."

Ngữ khí ôn hòa như thường kia khiến thân thể đang cứng đờ của Khương Dư Miên phảng phất một lần nữa được rót vào năng lượng, chạy đến phía sau anh trốn tránh.

Hai nam sinh hai mặt nhìn nhau lại thấy Lục Yên Thần trong tay cầm đồng hồ trẻ em, có chút không thể tưởng tượng.

Không khỏi nhớ tới trên mạng lưu truyền truyện cười, nữ sinh đuổi theo nam sinh 1m8 mấy muốn xin phương thức liên hệ, kết quả người ta vén tay áo nói: "Chị gái à, em không có WeChat chỉ có đồng hồ điện tử này thôi."

Nam sinh đứng ở tại chỗ bất động, không cam lòng mà tưởng nghiệm chứng cái gì.

Chỉ thấy Lục Yên Thần nâng cổ tay Khương Dư Miên lên tự mình đeo đồng hồ trẻ em cho cô.

Dưới ánh mắt khó tin của hai nam sinh, Lục Yên Thần không nhanh không chậm lấy ra cái mũ vừa rồi Khương Dư Miên tháo xuống, đội trên đầu cô.

Nam sinh vô cùng khiếp sợ.

Đây là......

Tuổi trẻ ba ba cùng con gái trưởng thành sớm?

--------------------------------------------------------------

31.08.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro