Chương 1: Đại nhân nhà ta sao rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió rét căm căm, chịu đựng một cơn mưa dài, Tô Cầm phiêu đãng ở trên đường cái không một bóng người.

Bầu trời đổ xuống một trận mưa nhỏ, mưa bụi tinh tế xuyên qua người nàng, không dính nửa phần góc áo, lặng yên rơi xuống trên mặt đất.

"Ai, ta hình như thật sự đã biến thành quỷ."

Tô Cầm bay tới dưới mái hiên một cửa hàng, cúi đầu nhìn xiêm y sạch sẽ, lẩm bẩm nói.

Mọi chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, nàng nhớ rõ lúc đó bản thân đang ở trên đường cái, bỗng nhiên có một chiếc xe lao như bay đến đâm thẳng vào nàng.

Một khắc kia, Tô Cầm cảm thấy như có thứ gì đó trong thân thể bị xé toạc ra, nàng vô cùng khó chịu, mắt vừa nhắm, đã không còn cảm giác gì nữa.

Chờ đến khi nàng lấy lại ý thức, đã nhìn thấy bản thân ở trong bộ dạng này, làm một u hồn phiêu đãng ở trên đường.

Trạng thái như vậy, khiến Tô Cầm giằng co trong một khoảng thời gian rất lâu.

Ban ngày, nàng sợ hãi tránh né đám người ở đây. Tuy rằng đã biến thành một u hồn, thân thể không có bất kì cảm giác gì, nhưng khi nhìn thấy người khác đi xuyên qua thân thể mình, Tô Cầm nàng vẫn không thể nào chấp nhận được.

Tô Cầm cũng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, đến một nơi dân cư thưa thớt tạm thời dàn xếp.

Nhưng mà, sau vài lần thử nghiệm, nàng phát hiện bản thân chỉ có thể ở trên con phố này, từ đầu đường đến cuối phố. Trừ những nơi đó ra, chỉ cần bước ra khỏi phố một bước, nàng sẽ tự động bị hút trở về.

Loại cảm giác này giống như trạng thái linh hồn nàng là cực nam nam châm, mà ngõ nhỏ này là cực bắc nam châm, nàng bị hút không cách nào kháng cự.

Nếm thử không có kết quả, Tô Cầm đành phải nhận mệnh!

Oán thầm...

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa từ nơi xa truyền đến.

Hai mắt Tô Cầm tỏa sáng.

Chuyện vui tới!

Mấy ngày nay, lạc thú duy nhất của nàng là buổi tối đi khắp nơi dọa người.

Nhưng mà, từ ngày hôm qua sau khi trời mưa, buổi tối dân chúng ra ngoài rất ít, chuyện vui duy nhất nàng cũng không có cơ hội để làm.

Giờ phút này có tiếng vó ngựa, Tô Cầm sao có thể không hưng phấn đây.

Tâm tư vừa lóe, Tô Cầm nhặt đạo cụ của mình lên, một cây dù cũ nát, bay nhanh về hướng phát ra tiếng động.

Ha ha, buổi tối nhìn thấy có một cây dù bay đến, nhất định sẽ hù chết các ngươi!

Tô Cầm kích động cười rộ lên.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

Như nhịp trống mãnh liệt, càng lúc càng dày đặc, cũng càng lúc càng khiến Tô Cầm hưng phấn, tốc độ nàng nhanh hơn gió, mục tiêu nhắm ngay nam nhân cầm đầu.

....

Tô Cầm ngây ngốc đứng tại chỗ, lòng còn sợ hãi.

Mới vừa rồi thật sự là dọa chết nàng. Người nọ cưỡi ngựa hùng hổ phi tới, kiếm trong tay không chút lưu tình chém xuống, lập tức dù nứt thành mảnh nhỏ. Tô Cầm đánh một cái giật mình, vèo bay về hướng bên cạnh.

Người này thật đáng sợ! Khí thế quá hung ác! Đến một quỷ hồn như nàng cũng không nhịn được cảm thấy sợ hãi.

Tô Cầm xoay người, chậm rãi đi theo phía sau nam nhân.

....

"Nguy hiểm thật."

"Đúng vậy. Không trung đột nhiên bay tới một cây dù, không ngờ địch nhân lại có môn công phu lợi hại như thế, có thể khiến cây dù to như vậy di chuyển một cách uyển chuyển nhẹ nhàng, nếu không phải nhờ có chủ thượng, chúng ta nhất định sẽ bị thương."

"Ân."

Tô Cầm nghe hai nam tử một béo một gầy phía sau nói chuyện, trong lòng có chút buồn cười.

"Tê --"

Con ngựa bỗng nhiên ngửa đầu lên trời hí to, lỗ tai Tô Cầm rung động nổ vang, cả người đều vô cùng khó chịu. Xung quanh xảy ra chuyện gì nàng cũng không rõ, chờ khi lỗ tai của nàng dễ chịu hơn một chút, đã nhìn thấy tất cả ngựa ở đây đều ngã xuống, những người kia đang đánh nhau cùng một nhóm người khác.

Đao quang kiếm ảnh, leng keng rung động. Sau một nén nhang, trên mặt đất xác chết nhiều vô số.

Tô Cầm nhìn về phía những thi thể kia, một nhát duy nhất, động mạch ở cổ bị cắt đứt, không chút vết thương dư thừa nào.

"Chủ thượng, tất cả đều đã xử lý xong."

"Ừ... đi nơi đó xem!" Nam tử nhìn về một hướng, trong ánh mắt đột nhiên phát ra tia sắc bén.

Tô Cầm cùng mọi người theo tầm mắt hắn nhìn qua.

Ngõ nhỏ cách đó không xa, có một bóng người nằm ở chỗ góc tường.

Bởi vì khoảng cách khá xa, rất dễ dàng bỏ qua chi tiết này.

Tô Cầm nhìn mắt nam tử, người này thật sự quá mức nhạy bén.

Hai người chạy đến phía đối diện, chỉ chốc lát sau đã thấy quay về: "Hồi bẩm chủ thượng, người này một kiếm xuyên tim, đã chết từ lâu."

Nam tử gật đầu, thanh âm lạnh lùng nói: "Đi."

Tô Cầm nhìn nam tử cùng mọi người bay nhanh rời đi, còn chưa kịp cảm khái, đã cảm thấy phía sau truyền đến một lực hút cực lớn.

"Ai..."

Tô Cầm hô to.

Bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó, trước mắt Tô Cầm tối sầm, sau đó hôn mê bất tỉnh.

...

"Đại nhân, đại nhân..."

Thật ồn!

"Đại nhân, đại nhân người không được có chuyện gì a..."

"Câm miệng!"

Tô Cầm nhịn không được mở miệng mắng, quả nhiên đã khiến giọng nói kia lập tức im bặt.

Trong lòng Tô Cầm vừa lòng, mặc kệ bản thân lâm vào bên trong giấc ngủ.

Nhưng mà, không đến mười lăm phút, giọng nói lúc trước lại đột nhiên lớn tiếng hô: "Đại phu, đại phu mau tới đây, đại nhân nhà ta tỉnh rồi, đại phu ngươi mau tới đây!"

Tô Cầm không kiên nhẫn mở to mắt, đang muốn mở miệng răn dạy chủ nhân giọng nói kia, tất cả lực chú ý lại bị tình cảnh trước mắt hấp dẫn.

Nàng... túm được chăn!

Chăn, chân chân thực thực đắp ở trên người nàng!

Nhưng mà, nàng không phải là quỷ sao?

Tất cả đồ vật, nàng đều chỉ có thể nhìn mà không thể tiếp xúc, nhưng hiện tại những thứ xảy ra trước mắt là chuyện thư thế nào?

Tô Cầm giật giật tay, cánh tay không từ trong chăn xuyên qua, nàng lấy tay từ trong chăn ra, tròng mắt lại thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Ngón tay nhỏ dài, khớp xương rõ ràng, da thịt trên mu bàn tay trắng trẻo nõn nà.

Khiến Tô Cầm kinh ngạc nhất chính là, mu bàn tay này trơn bóng không một vết sẹo.

Đây rõ ràng không phải tay nàng!

Tô Cầm nhìn về phía cái bóng in trên mặt đất.

Nàng chuyển động về phía bên trái một chút, cái bóng cũng chuyển động về phía bên trái theo.

Nàng chuyển động về phía bên phải một chút, cái bóng cũng chuyển động về phía bên phải theo.

Nàng có thực thể, không còn ở trạng thái linh hồn nữa!

Tô Cầm khẳng định chắc chắn.

"Đại nhân, đại nhân..."

Bên ngoài, nam nhân vừa nãy nói chuyện vội vàng chạy vào, phía sau còn đi theo một vị đại phu trẻ tuổi.

Tô Cầm nhanh chóng nằm lại trên giường, nhắm mắt, lỗ tai dựng đứng lên.

"Đại phu, đại nhân nhà ta vừa rồi có mở miệng nói chuyện, ngươi mau khám thử xem."

"Ai, được rồi."

"... đại phu, thế nào rồi? Đại nhân nhà ta có nguy hiểm gì nữa không?"

"Kỳ quái! Theo lý mà nói, Tô Thừa tướng bị thương ở tim sẽ không qua nổi đêm nay, hiện giờ lại đột nhiên tỉnh lại, kỳ quái kỳ quái..."

"Đại phu, lời này của ngươi là có ý gì?" Thanh âm nam tử nghe qua có vẻ rất phẫn nộ: "Đại nhân nhà ta cát nhân tự có thiên tướng, đương nhiên có thể hóa nguy thành an."

"Sở Sở công tử xin đừng vội trách móc, tại hạ không hề có ý muốn nguyền rủa Tô thừa tướng."

"Hừ, không có thì tốt!"

"Sở Sở công tử xin yên tâm, giờ phút này tuy tâm mạch Tô Thừa tướng có chút suy yếu, nhưng cũng đã khôi phục lại bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là có thể hoàn toàn khỏi hẳn, tại hạ sẽ kê một phương thuốc, hai bát nước nấu thành một bát thuốc, Sở công tử chờ Tô thừa tướng tỉnh lại cho ngài ấy uống là được."

Tiếng bước chân vang lên, thanh âm càng lúc càng nhỏ, Tô Cầm đoán hẳn là đại phu kia đã rời đi.

"Sở Sở, đại nhân sao rồi?"

Lại một thanh âm từ phía ngoài cửa truyền đến.

"Đại nhân có tỉnh qua một lần, đại phu cũng đã tới xem qua, nói đã qua cơn nguy kịch, không có gì đáng ngại, tỉnh dậy uống thuốc sau đó an dưỡng thân thể thật tốt là có thể khôi phục lại bình thường."

"Ân, chúng ta đi xử lý chuyện khác, để yên cho đại nhân nghỉ ngơi.".

Cửa phòng bị đóng lại, một lúc sau, nằm ở trên giường Tô Cầm mở to mắt ra.

Tô Thừa tướng!

Bị thương ở tim!

Tô Cầm nheo mắt, sắp xếp lại tất cả những suy nghĩ trong đầu.

Nàng nhớ rõ thuộc hạ bên người nam tử kia từng đi qua thăm dò người nằm ở chỗ góc tường, thời điểm trở về còn hồi báo: "Hồi bẩm chủ thượng, người này một kiếm xuyên tim, đã chết từ lâu." Chờ sau khi nam tử kia mang theo người rời khỏi, nàng mới bị một lực hút cực mạnh hút đi.

Tô Cầm phỏng đoán, người chết ở ngõ nhỏ kia chính là Tô Thừa tướng, không biết là do nguyên nhân gì, sau khi Tô Thừa tướng chết, nàng đã bị hút vào trong thân thể của hắn.

Tô Cầm chậm rãi từ trên giường bò dậy, đi đến trước gương.

Trong gương, bóng người mơ hồ, nhưng mà vải bố trắng băng bó chỗ tim lại phi thường chói mắt.

Tô Cầm đặt bàn tay lên trái tim, thịch, thịch, thịch, tiếng tim đập truyền đến, mỏng manh, rồi lại mạnh mẽ.

Nàng chết, đi tới một triều đại xa lạ, ở trong tình trạng linh hồn vất vưởng.

Nhưng giờ phút này nàng đã được sống lại, linh hồn chui vào trong thân thể Tô Thừa tướng.

Nếu ông trời đã cho nàng cơ hội, nàng nhất định phải cố gắng sống thật tốt ở triều đại này.

Tô Cầm gật đầu thật mạnh.

Đúng rồi, thân phận khối thân thể này là Thừa tướng, không phải nàng sẽ phải làm nam nhân đấy chứ!

Nghĩ đến vấn đề này, Tô Cầm thò tay vào trong quần sờ soạng một phen.

Còn tốt còn tốt, không có thứ dư thừa kia, nàng vẫn là nàng.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tô Cầm một lần nữa nằm lại lên giường.

Thừa tướng một quốc gia, hẳn là dưới một người trên vạn người, vậy tại sao lại bị người giết hại?

Còn nữa nam tử hung ác nàng gặp phải kia là ai?

Nếu sau này gặp lại nam tử kia, hắn có thể hay không còn nhớ rõ Tô tướng, cũng chính là nàng hiện tại, mà ra tay giết người diệt khẩu?

...

Một đống vấn đề xoay quanh trong đầu, Tô Cầm suy nghĩ hồi lâu cũng không có đáp án, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Một lần nữa tỉnh lại, Tô Cầm vừa mở mắt đã nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau y như đúc.

Một khuôn mặt mang theo tươi cười, một khuôn mặt không chút cảm xúc, điểm tương đồng chính là, trong ánh mắt hai người đều chứa đầy sự vui mừng.

"Đại nhân, người tỉnh rồi."

Nam tử trên trên mặt mang theo tươi cười mở miệng nói.

Tô Cầm nhận ra thanh âm này, nói: "Sở Sở."

"Đại nhân, ta và Thanh Thanh đã xử lý xong mọi chuyện, đại nhân không cần lo lắng, thời gian này chú ý nghỉ ngơi thật tốt là được."

Tô Cầm gật đầu, rốt cuộc cũng biết tên của nam tử còn lại.

"Ân, vất vả cho các ngươi rồi."

"Phịch" một tiếng, Thanh Thanh và Sở Sở bỗng nhiên cùng đồng thời quỳ xuống trên mặt đất.

Trong lòng Tô Cầm giật mình, trên mặt lại bất động thanh sắc.

"Thuộc hạ bảo hộ đại nhân không tốt, khiến đại nhân rơi vào hiểm cảnh, kính xin đại nhân trách phạt!"

"Các ngươi có tra ra được dấu vết hung thủ để lại?"

Trở thành Tô Thừa tướng, chuyện đầu tiên nàng phải làm là điều tra rõ xem ai muốn mạng của nàng.

Thứ nhất là giúp Tô Thừa tướng báo thù.

Thứ hai, nếu địch nhân vẫn chưa được giải quyết, một ngày nào đó sẽ còn quay lại ám sát, mỗi ngày của nàng sẽ trôi qua trong bất an.

Thanh Thanh cùng Sở Sở vẻ mặt xấu hổ.

"Hung thủ sắp xếp chu đáo chặt chẽ, đầu tiên là dụ chúng ta rời khỏi bên người đại nhân, sau đó liền đối với đại nhân hạ sát chiêu, thuộc hạ vô năng, trước mắt vẫn chưa tra ra được hung thủ là ai, đại nhân lúc đó có từng thấy qua bộ dáng hung thủ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro