Chương 2: Lúc ấy sắc trời tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Cầm lắc đầu.

"Lúc ấy sắc trời quá tối, ta cũng không để ý."

Sở Sở thở dài, đôi tay ôm quyền, trầm giọng nói: "Đại nhân thỉnh yên tâm, thuộc hạ sẽ mau chóng tìm ra hung thủ."

Tô Cầm gật đầu: "Các ngươi lui ra trước đi."

"Rõ, đại nhân."

Hai người cung kính hành lễ với Tô Cầm, rất nhanh từ trong phòng lui ra ngoài.

Tô Cầm chờ tiếng bước chân đi xa, qua hồi lâu, lúc này mới xốc chăn lên bước xuống giường.

Nàng đi đến trước gương đồng, tò mò nhìn kỹ bộ dáng hiện tại của mình.

...

Thời điểm nha đầu bưng đồ ăn vào phòng, nhìn thấy Thừa tướng đại nhân đang há hốc miệng, nhìn qua có vẻ rất giật mình.

"Đại nhân, làm sao vậy?"

Nha đầu khẩn trương hỏi.

Tô Cầm vội khép miệng lại, lắc lắc đầu: "Không có việc gì."

Ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng trong lòng Tô Cầm rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Vẻ ngoài của Tô Thừa tướng này, đẹp vượt qua tưởng tượng của nàng.

Sáng như minh châu, chi lan ngọc thụ, khó phân nam nữ...

Tất cả mỹ từ dùng để hình dung cái đẹp, đặt ở trên người nàng, đều không đủ chuẩn xác.

Một khuôn mặt như thế, dù cho mặc trên người y phục nam trang, cũng khó giấu được nét riêng của nữ tử tuyệt sắc.

Khiếp sợ qua đi, trong lòng Tô Cầm vô cùng lo lắng.

Vị Tô Thừa tướng này bị người sát hại, chẳng lẽ có người phát hiện thân phận nữ nhi của nàng?

Nếu là như thế, người giết hại Tô Thừa tướng hẳn không phải kẻ thù của nàng. Giả dụ là kẻ thù, nhất định sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, chỉ cần biết cách lợi dụng, nhất định sẽ khiến Tô tướng thân bại danh liệt, còn hơn là âm thầm ám sát người.

Không phải kẻ thù, người sát hại nàng kia, có thể đã nhận lợi ích từ người khác.

Tô Cầm phỏng đoán lung tung, thất thần khảy khảy đồ ăn trong chén.

"Đại nhân, có phải các món ăn hôm nay không hợp khẩu vị của người?"

Vẫn luôn trầm mặc nha đầu đột nhiên mở miệng hỏi.

Tô Cầm nao nao, nói: "Mấy ngày này bên ngoài phủ có kẻ khả nghi nào xuất hiện không?"

Nha đầu suy nghĩ trong cuốc lát, lắc đầu nói: "Đại nhân thứ lỗi, nô tỳ không chú ý."

Tô Cầm hạ mí mắt, xem ra, nha đầu hầu hạ này không phải tâm phúc của Thừa tướng.

Nếu từ nàng hỏi thăm chút tin tức cơ bản, hẳn sẽ không khiến người khác hoài nghi.

Quyết định xong, Tô Cầm nâng mắt nhìn về phía nha đầu kia.

Gương mặt nha đầu lập tức ửng đỏ, thẹn thùng cúi thấp đầu.

Tô Cầm lúc trước không chú ý, giờ tinh tế quan sát, mới phát hiện trên mặt nha đầu này có một lớp trang điểm nhẹ.

Nhìn bộ dáng rũ mi cúi thấp đầu này, chẳng lẽ là thích Tô Thừa tướng?

Như vậy... càng thêm thuận tiện cho nàng hành sự.

Ăn xong bữa cơm, Tô Cầm từ trên người nha đầu biết thêm được rất nhiều chuyện.

Nơi này cũng không phải kinh thành, Tô Thừa tướng tới đây là để điều tra án.

Thanh Thanh cùng Sở Sở là hai người Tô Thừa tướng tín nhiệm nhất, điểm này, từ lời nói và việc làm lúc trước của hai người Tô Cầm cũng đoán ra được, giờ phút này nha đầu nói như vậy, càng là khẳng định thêm suy đoán của nàng.

Tô Cầm buông đôi đũa, lập tức, nha đầu đưa qua một chiếc khăn màu trắng.

"Ngươi đi theo ta một chuyến tới thư phong."

Lau miệng xong, Tô Cầm phân phó.

Nha đầu vẻ mặt vui mừng, trái tim bắt đầu bồn chồn, nàng kích động mà nhìn về phía Tô Cầm, nhỏ giọng nói: "Vâng, đại nhân."

Tô Cầm đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Nha đầu mơ mơ hồ hồ đuổi kịp theo nàng.

Thời điểm gần đến ngã rẽ, Tô Cầm dừng bước chân.

Nha đầu đi đường vẫn luôn cúi thấp đầu, cũng không phát giác ra động tác của Tô Cầm, chờ đến khi nàng có phản ứng, cả người đã đụng trúng vào Tô Cầm.

".... đại nhân."

Tô Cầm nhíu mày, xụ mặt, vẫn không nói chuyện.

Nha đầu vẻ mặt chuyển từ vui mừng sang lo sợ, nàng cắn môi dưới, quỳ trên mặt đất. Trong lòng nàng vô cùng ảo não, thật vất vả mới được đại nhân ưu ái, có thể đi theo phía sau đại nhân, chính mình sao lại không cẩn thận phạm phải sai lầm đây.

"Ngươi đứng lên đi!"

Đang ảo não, nha đầu nghe thấy thanh âm lạnh băng từ đỉnh đầu truyền đến.

"Đại nhân thứ tội, đại nhân thứ tội."

"Ngươi đứng ở ngoài cửa thư phòng, chưa được sự cho phép của ta, không được phép rời đi."

"... vâng, đại nhân."

Nha đầu cuống quít bò dậy từ trên mặt đất.

Tô Cầm bất động thanh sắc nhìn phương hướng nàng rời đi, mặt không biểu tình dạo bước đuổi kịp.

....

Thư phòng là nơi cực kỳ quan trọng, xử lý công vụ các thứ đều là ở nơi này.

Tô Cầm vừa bước vào, mọi người đều tự động lui ra, lúc gần rời đi, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Những việc này khiến Tô Cầm rất vừa lòng.

Không có người ở đây, càng tiện cho nàng hành sự.

Để hiểu biết về một thế giới, cách nhanh và hiệu quả nhất đó chính là tra sách sử.

Tô Cầm nhìn lướt qua, lấy một quyển sách sử thật dày ra.

Trên trang giấy màu trắng, tất cả đều là chữ Hán phồn thể, trừ bỏ vài từ lạ ra, cũng không quá gây khó khăn cho Tô Cầm.

Triều đại này là Tống triều, trước Tống triều là  Đường triều, trên sách sử ghi lại Đường triều, có Lý Thế Dân mở ra Trinh Quán chi trị, có nữ đế Võ Tắc Thiên thống trị Chu triều, còn có đất nước thái bình thịnh thế dưới thời Lý Long Cơ.

Đường triều trong sử sách kia, giống y chang với lịch sử Trung Quốc mà Tô Cầm biết.

Nhưng mà, ở ngay sau Đường triều, tại đây lịch sử đã xảy ra lệch lạc.

Triều đại vẫn là Tống triều, chẳng qua, dùng rượu tước binh quyền không phải Triệu Khuông Dận, mà là một nam nhân tên Thác Dực, quốc hiệu là Khai Nguyên.

Thời gian hiện tại Tô Cầm ở, là giáp năm Đại Tống Khai Nguyên.

Mười hai năm này, Thác Dực chăm lo việc nước, mở ra một Tống triều thịnh thế.

Thủ công nghiệp, thương nghiệp, nông nghiệp, so với Tống triều phồn thịnh trong lịch sử Trung Quốc, không chút nào thua kém.

Nếu không phải Tô Cầm đọc qua một lượt sách sử, xác định không có đồ vật hiện đại nào, nàng nhất định sẽ cho rằng đoạn lịch sử sai lệch kia, là do linh hồn người tên Thác Dực xuyên không về quá khứ, sau đó xử lý Triệu Khuông Dận, trở thành Hoàng đế Tống triều.

Trừ vài điểm đó ra, thu hoạch lớn nhất của Tô Cầm chính là, biết được vì sao gương mặt nữ khí mười phần của nàng lại không bị ai nghi ngờ.

Tất cả đều phải nhắc tới công lao của vị Hoàng đế Thác Dực kia.

Trên sách sử có ghi, hắn vô cùng hâm mộ danh sĩ phong lưu Ngụy Tấn, quần áo trang điểm, phần lớn là mô phỏng theo người này.

Các triều thần thấy thế, cũng bắt đầu chạy theo phong trào Ngụy Tấn đang nổi lên.

Trên làm dưới theo, thời gian sau phong trào Ngụy Tấn đã mở rộng và lưu truyền khắp Đại Tống.

Chỉ cần là người đọc sách, đều không thể thiếu được điểm chút phấn thơm.

Một vài nam tử tuấn lãng, nếu thoa chút phấn lên, khuôn mặt sẽ còn cảnh đẹp ý vui hơn cả nữ tử.

Mà nhân tài kiệt xuất trong số đó, chính là vị Tô Thừa tướng này.

Nàng xuất hiện, đã đẩy phong trào phong lưu Ngụy Tấn lên một tầng cao mới.

Gặp nàng, sẽ không ai nói nhìn nàng giống nữ tử, ngược lại đối với tướng mạo âm nhu của nàng vô cùng hâm mộ.

Thiên tử Thác Dực đã từng tán thưởng, nhiều người như vậy, chỉ có Tô khanh hợp với phong cách phong lưu Ngụy Tấn nhất.

Bao nhiêu yêu thích, bộc lộ hết ra ngoài.

Trên sách sử phê bình, Tô Thừa tướng có được địa vị như hiện nay, trừ bỏ tài học ra, còn là nhờ hậu ái của Thiên tử.

...

Tô Cầm khép sách sử, nghi vấn trong lòng vừa được giải trừ, một nghi vấn khác lại xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro