Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Đều trách tôi, do kỹ thuật diễn của tôi tốt.

Editor: Be Lười

Tuy nhiên, ảnh hưởng của scandal không chỉ khiến cho fan hâm mộ bao vây tấn công, bản thân Chu Tương rơi vào lịch sử đen, mang đến ảnh hưởng không chỉ trên internet.

Vai nữ chính của Chu Tương định ra từ trước trong bộ phim mới, không thể diễn được.

Nhà sản xuất, biên kịch lo lắng hình tượng của cô sẽ ảnh hưởng đến lượng người xem, dù sao làn sóng âm thanh kêu gọi tẩy chay cô không dừng, trong thời gian ngắn có lẽ cũng không áp xuống được, cho nên muốn đem vai diễn của cô từ nữ chính đổi thành nữ ba.

Boss tức giận, phẫn nộ quát mắng công ty sản xuất, ngay cả cái cơ bản nhất, khả năng phân biệt thị phi cũng không có, cũng sẽ không quay được thứ tốt gì. Quyết đoán ngay cả nữ ba cũng không diễn, trực tiếp để cô rời khỏi đoàn phim.

Thật ra thì Joey đã sớm phát hiện ra việc yêu đương của cô, nhưng cũng không ngăn cản, anh biết cho dù ngăn cản cũng vô dụng. Chỉ có thể nhắc nhở cô, phải phân biệt được cái gì là tình cảm, cái gì là lợi ích.

Cô không phải con nhóc mới ra mắt, như thế nào lại không hiểu những điều này. Nhưng bước đầu tiên để chữa bệnh trầm cảm, không phải là học cách tin tưởng người khác sao?

Sau này cô mới hiểu ra, tin tưởng và mù quáng, hai từ dễ bị nhầm lẫn, nhưng lại có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Không phải đợi bao lâu, cô hiểu ra một điều cái mà gọi là rơi xuống đáy rồi làm lại, chính là vào lúc bạn rơi xuống vực sâu, phải bắt đầu làm lại từ đầu.

Nữ đạo diễn nổi tiếng người Nhật tìm cô, muốn cô diễn vai nữ chính, không ngờ chính gặp phải Boss từ chối khéo.

Chu Tương cho là bởi vì trong phim có quá nhiều vấn đề tiêu chuẩn, mới từ chối. Cho đến khi Joey nói với cô, sau khi Boss đích thân xem qua kịch bản, xuất phát từ bệnh tình của cô mà suy nghĩ, nhân vật áp lực như vậy tốt nhất là không lên nhận.

Cô nhìn thoáng qua mu bàn tay vẫn còn cắm kim truyền dịch, đều là bởi vì hôm trước uống nửa lọ thuốc ngủ. Cơn ác mộng bắt đầu vào lúc sáng sớm, cô được đưa vào bệnh viện cấp cứu, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bắt buộc phải rửa ruột, cuối cùng ngay cả dịch mật đều phun ra.

Sau khi tỉnh lại cô cười, lần đầu tiên nhìn thấy Boss như vậy, vốn là một người đàn ông trung tuổi, lại nhìn giống như già đi mười tuổi, mặt đầy râu ria, lôi thôi lếch thếch.

Chu Tương kiên trì muốn nhận bộ phim này, tuyên bố rằng cô không thể lãng phí học phí cho trung tâm tiếng Nhật được. Không lay chuyển được nguyện vọng của bản thân cô, nghỉ ngơi mười ngày, chờ bồi dưỡng đủ tinh thần, cô liền bay sang Tokyo.

Bộ phim này có thể mang lại cho cô cái gì thì cô không xác định, nhưng chắc chắn là so sánh với hiện tại thì sẽ tốt hơn.

Trong thời gian đó, Hứa Hoan Triết có gọi điện thoại cho cô một lần, cô chỉ nói tất cả vẫn tốt, vì bận bịu đóng phim nên cũng chưa có liên lạc, không hề nói câu nào đến việc đã từng vào bệnh viện.

Cũng không phải xuất phát từ ý không muốn để cho anh ta lo lắng, mà nhiều hơn nữa là muốn bảo vệ chính bản thân mình.

Ngoài Boss, Joey và bác sĩ Lâm ra thì không có ai biết cô bị bệnh trầm cảm, có đôi khi ngay chính bản thân cô đều không nhớ. Cô cảm thấy so với những lời mắng chửi tăng theo cấp số cộng, thì những ánh mắt đồng tình càng làm cho bản thân cô xấu hổ, không có chỗ che thân.

Khua chiêng gõ trống trong vòng ba tháng, sau khi quay xong đạo diễn tặng cô một bó hoa tươi, ôm cô một cái và nói, "Em là một cô gái cần được bảo vệ, hy vọng em có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, chúc em may mắn trong tương lai. Có cơ hội thì chúng ta lại hợp tác."

Trên đường đi đến sân bay Narita, tình cờ cô nhìn thấy một cửa hàng bánh nước ngoài, cố ý xuống xe mua một chiếc bánh ngọt matcha. Joey không nói gì đối với hành vi của cô, nhưng cũng không cho cô sắc mặt tốt.

Dưới tình huống bình thường, Hứa Hoan Triết ở trong biệt thự mà công ty cung cấp cùng với đội ngũ của anh ta, thỉnh thoảng sẽ đến nhà trọ mà anh ta mua. Buổi tối hôm nay, anh ta đặc biệt ở nhà trọ đợi cô.

Mặc dù công tác bảo vệ riêng tư của khu nhà trọ này không tệ, nhưng mà Joey vẫn lo lắng. Để Chu Tương đi lên, còn mình đứng ở dưới đợi cô.

Bánh matcha để trong chiếc đĩa sứ trắng sơn vàng, ánh sáng chiếu lên bàn ăn một vòng tròn. Hứa Hoan Triết nhuộm tóc cho album mới, là màu xanh lá nhạt.

Anh ta cúi đầu, cầm cái nĩa vẽ ở trên bàn mấy lần, lông mi rủ xuống, nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt.

Chu Tương không nhịn được hỏi, "Anh muốn nói cái gì?"

Sau khi chờ đợi một lúc lâu, anh ta mới nói, "Em không giống như trong tưởng tượng của anh."

Anh ta mím môi, "Anh nghĩ rằng em là một người không thú vị, nhưng ít ra cũng là một người có tính tình, giống như ở trong phim truyền hình vậy."

Sau đó anh ta ngẩng đầu, nhìn Chu Tương mỉm cười, "Nhưng em khác biệt nhiều lắm."

Chu Tương không có biểu hiện gì, chỉ nói, "Đều trách tôi, là do kỹ thuật diễn của tôi quá tốt."

Anh ta hơi nhăn mày, "Là do em quá yên lặng, anh có cảm giác em sẽ không để ý bất cứ chuyện gì ở trong lòng."

Sau khi scandal lộ ra ánh sáng, Hứa Hoan Triết thậm chí mong chờ cô sẽ cãi nhau cùng anh ta, hy vọng cô sẽ làm loạn, sẽ chất vấn anh ta. Các loại tiếng mắng chửi trên internet, có đôi khi ngay cả anh ta đều không chịu đựng được.

Nhưng mà Chu Tương lại luôn giữ im lặng, giọng điệu nói chuyện với anh ta như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô bình tĩnh như thường đi Nhật Bản quay một bộ phim điện ảnh, sau khi quay xong cô trở về nước, mang về một chiếc bánh ngọt matcha.

Mà người đại diện của anh ta thì yêu cầu anh ta chia tay càng sớm càng tốt.

Anh ta nói, "Có đôi khi anh nghĩ, em có phải hay không biết, anh kết giao cùng em không phải bởi vì thích em, cho nên em cũng chơi đùa cùng anh một chút?"

Hứa Hoan Triết cố gắng mỉm cười, nhưng lại hơi oan ức, làm Chu Tương cảm thấy giật mình. Rõ ràng người nên cảm thấy thiệt thòi là cô, anh ta đã cướp vai diễn của cô.

Anh ta đặt nĩa xuống, chần chừ nói, "Bây giờ anh nói chia tay...."

Tạm dừng một chút.

Anh ta nói tiếp, "Có lẽ cũng không ảnh hưởng nhiều đến em đâu nhỉ?"

Chu Tương cúi đầu xuống, ngón tay vân vê ly cà phê, bờ vai và khung xương của cô rất nhỏ, luôn làm anh ta muốn ôm cô vào lòng, cũng vì khi ở bên cạnh cô, anh ta không hiểu rõ tình cảm của chính mình.

Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu hỏi, "Tôi có thể hắt nước vào người anh không?"

Hứa Hoan Triết hơi sững sờ, "Có thể, nhưng tốt nhất không...."

Lời nói còn chưa kết thúc, khi chân ghế phát tiếng động ngắn chói tai, anh ta theo bản năng nhắm mắt lại. Nước ấm đập vào mặt, chảy xuống từ trên tóc anh ta, thấm ướt cổ áo.

Chu Tương vuốt cái ly trong tay, nói, "Tính cách của tôi nhạt nhẽo, không có nghĩa là tôi không có tình cảm. Tôi không tức giận phát cáu, không có nghĩa là tôi không đau khổ."

Hứa Hoan Triết ngẩng đầu, có chút khó tin nhìn người đứng trước mặt anh ta. Đây là lần đầu tiên cô nổi giận với anh ta, có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Cô nói, "Tôi vẫn luôn cố gắng, anh không nhìn thấy, cũng không cần dễ dàng chối bỏ tôi."

Cô sẽ không để cho người khác nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình, cho nên khi nước mắt sắp rơi xuống, cô cầm ly cà phê ở trên bàn lên, hung hăng đập vỡ.

Bộp một tiếng, mảnh thủy tinh vỡ bay khắp nơi, Chu Tương không quay đầu lại rời đi.

Thói quen tốt của cô làm cô tiện tay đóng cửa, sầm một tiếng, giống như cho Hứa Hoan Triết một bạt tai.

Anh ta hơi chán nản ngồi yên, mảnh vỡ thủy tinh dưới ánh đèn chói lóa mắt. Anh ta cười tự giễu một tiếng, không nghĩ ra lý do gì để có thể đuổi theo.

Chu Tương nhìn khuôn mặt của mình trong thang máy, vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ do hình tượng của cô quá lạnh nhạt cao quý, mới làm cho anh ta cảm thấy có thể tùy ý tổn thương, mà đúng lúc cô lại có một trái tim mạnh mẽ?

Phải nói chuyện với Joey về vấn đề này, có thể đừng tạo cho cô một vẻ ngoài thành thục như thế được không, cô cũng chỉ là một cô gái hơn 20 tuổi, bị lợi dụng lăng xê, bị lừa gạt tình cảm, bị hàng vạn người xa lạ mắng chửi đến nỗi thương tích đầy mình, không sụp đổ mới là lạ.

Nhưng khi cô nhìn thấy Joey tựa vào cửa xe hút thuốc, lại không còn gì để nói. Joey nghe thấy tiếng động, quay đầu thấy cô yên lặng ngồi vào ghế phụ xe, anh ném điếu thuốc trong tay xuống, giẫm tắt.

Từ đây đến nhà trọ của cô chỉ có một đoạn, lại chỉ có âm thanh lạnh lẽo của người dẫn chương trình. Mấy lần Joey muốn mở miệng, lời đến khóe miệng lại nuốt lại.

Đột nhiên Chu Tương nói một câu, "Em vừa mới bị đá."

Joey phanh gấp, "Fuck..."

Đưa cô trở về, Joey lại kiểm tra một lần xem trong nhà cô có đồ vật nguy hiểm hay không, xác định thuốc ngủ trong trong ngăn kéo đã bị anh thu hết rồi, sau đó mới rời đi. Chu Tương bất đắc dĩ đứng ở cửa ra vào phất phất tay đưa tiễn Joey, cảm thán nghệ sĩ đối với người đại diện thật là không có một chút riêng tư nào mà...

Đem rương hành lý để vào một bên, lấy một bộ nội y sạch sẽ từ trong tủ quần áo ra, giống như ngày thường đứng trước gương trong phòng tắm, tháo trang sức lau đi lớp trang điểm, tắm rửa rồi sau đó đổi một bộ quần áo ngủ nhẹ nhàng thoải mái.

Yên lặng như vậy, cho đến khi có tiếng gọi video từ trong laptop phá vỡ. Cô ngồi dưới đất, dựa vào giường sững sờ một lúc lâu, mới nhấn đồng ý.

Bên kia video vẫn là gương mặt quen thuộc, bác sĩ Lâm đeo mắt kính gọng vàng. Cô đột nhiên nghĩ đến, trước đây chính là anh ấy nói, có thể thử kết giao với Hứa Hoan Triết...

Thế là, trong lúc bác sĩ Lâm còn chưa kịp chào hỏi, đã bị mắng đầy đầu, "Hóa ra anh là lang băm!"

Chu Tương ném laptop sang một bên, cảnh mà bác sĩ Lâm nhìn thấy chính là trời đất quay cuồng, sau đó chỉ có thể nhìn thấy đèn treo trong phòng cô.

Anh lo lắng gọi vài tiếng, không có người trả lời. Anh vội vàng tìm tai nghe đeo vào, cố gắng lắng nghe động tĩnh, đang lo lắng có muốn gọi điện cho người đại diện của cô hay không thì hình ảnh trong màn hình thay đổi, cửa phòng cô hiện lên.

Anh nhẹ nhàng thở ra, không nhìn thấy người, chỉ có thể nhìn cánh cửa nói, "Cô tức giận à?"

"Không có."

Chu Tương dừng một chút, dùng sức hít hít mũi, trả lời, "Tôi chỉ khóc mà thôi."

Lấy gối đầu che kín mặt, đem một bụng tủi thân và oán trách giao cho nước mắt, phát tiết ra ngoài.

Cô chỉ là một người khó mở nội tâm, cho dù quan hệ có thân mật như thế nào, cô cũng sẽ giấu kín mình, không cho đối phương biết. Bởi vì sợ sau khi đối phương biết, sẽ không thích người như cô nữa.

Trong mắt người khác Chu Tương có bao nhiêu kiêu ngạo, thì cô liền có bao nhiêu sợ hãi.

Cô biết đây là bệnh, cần phải trị.

Cho nên cô không kháng cự việc Hứa Hoa Triết đến gần, thậm chí còn muốn anh ta lại gần một chút. Chỉ cần lại gần một chút, cô liền có thể tiết lộ từng chút một bản thân mình cho anh ta biết. Từng chút, từng chút một cho đến khi anh ta nhìn thấy tất cả về cô.

Nhưng lúc này, anh ta lại nói, từ lúc bắt đầu anh ta đã không có ý định đi vào trong lòng của cô.

Dũng khí mà cô thật vất vả mới lấy được, tự mình đấu tranh với sự nhát gan của mình, đảo mắt đã thua thất bại thảm hại.

Trên mặt anh phóng viên đẹp trai mang theo nghi ngờ nhìn cô.

Chu Tương cười nhẹ, "Thật xin lỗi, tôi thất thần."

Cô trả lời tiếp, "Tôi cảm thấy vừa gặp đã yêu chỉ là một cơ hội, tốt nhất vẫn nên chờ đến khi hiểu rõ về nhau rồi hãy kết giao."

Sau khi chia tay, cô luôn không dám nhớ về Hứa Hoan Triết, đối với Chu Tương mà nói có ý nghĩa như thế nào, liền trở thành một cái kết không thể giải được.

May mà có vấn đề này, trong vài giây ngắn ngủi trong đầu cô lướt qua mọi chuyện về cô và Hứa Hoan Triết, cũng trở nên bình thường trở lại.

Hứa Hoan Triết xuất hiện đúng lúc, mới làm cô coi là thuốc tốt. Thật ra chỉ là một vị khách qua đường trong sinh mệnh của của cô, sau khi gặp được liền rời đi.

Đáng tiếc nhất là chiếc bánh gato matcha kia, lặn lội đường xa mang về cuối cùng lại bỏ.

Liên tục thất thần hai lần, Joey cũng không nhịn được mà ở bên cạnh giả vờ ho khan vài tiếng nhắc nhở cô.

Phóng viên hỏi, "Gần đây, nghệ sĩ trong giới liên tục truyền ra tin vui, cô có kế hoạch kết hôn vào năm bao nhiêu tuổi hay không?"

Chu Tương cười khổ, "Cũng phải có đối tượng thì mới có thể thể kết hôn được."

Anh ta lại hỏi, "Vậy cô hy vọng đối tượng của mình sẽ như thế nào?"

Cô suy nghĩ, hỏi lại, "Anh có biết một bộ phim Hồng Kông tên là 'Hoa Khôi Cảnh Sát Gỉa' không?"

Ánh mắt anh ta chớp chớp, "À, đã rất lâu rồi, tôi nhớ được diễn viên chính là Trương Bồi Bồi và Ngô Hồng Sinh."

Chu Tương gật đầu, "Khi còn bé tôi đã xem bộ phim này, sau đó vẫn luôn muốn gả cho Ngô Hồng Sinh."

Câu trả lời này của cô không tính là thật, nhưng cũng không giả.

Cái tên Ngô Hồng Sinh này, không biết từ lúc nào không chỉ là đại diện một người, mà còn là xưng hô dành cho một nam thần. Ai cũng có thể nói, bạn trai tôi là Ngô Hồng Sinh, chồng tôi là Ngô Hồng Sinh, nhưng ai cũng biết đó chỉ là trò đùa, không có ai tin là thật.

Cho nên khi nghe được câu trả lời của Chu Tương, phản ứng của anh phóng viên cũng chỉ là cười.

Joey lại không yên tâm, bời vì từ nghĩ từ ngữ câu trả lời này của Chu Tương có hơi lạ, cô dùng chính là gả cho. Anh có lẽ nên nhắc nhở một chút, khi biên tập có thể xử lý một chút, dù sao bây giờ vẫn chưa hoàn toàn vượt qua thời kỳ 'Cô nói cái gì cũng sai'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro