Chương 45: Sinh thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Đã là cuối thu, việc này thuyết minh sinh thần Diệp Cửu Thu sắp tới rồi.

Vào ngày thứ mười sau khi hắn hồi phủ, vừa lúc là sinh thần 17 tuổi của hắn.

Bởi vậy hắn không hồi phủ xong liền vội vã rời đi, đi sơn trang bế quan, mà lưu lại trong nhà, làm bạn với phụ mẫu, tựa như quá khư hầu hạ bên gối. Hắn mỗi ngày đều cùng mẫu thân làm tri kỷ trò chuyện trong chốc lát, còn bồi phụ thân phẩm trà ngắm cảnh ven hồ, cũng sẽ cùng tiểu muội chơi đùa. Hắn ôm tâm tình như bình thường trải qua 10 ngày này, như là quên hết Âm Thi Tông, cũng quên hết Tu chân giới, quên hết thảy.

Mà Diệp Lăng cùng Liễu Nguyệt cũng không hỏi hắn việc của huynh trưởng, cũng không đề cập tới việc khi nào hắn rời đi, phảng phất như trong phủ chưa từng xuất hiện bất luận biến cố gì, ánh mắt nhìn Diệp Cửu Thu luôn là ấm áp mềm mại.

Dưới sự yên lặng mỗi ngày, là lẫn nhau hiểu rõ trong lòng.

—— Diệp Cửu Thu phải rời đi.

Không chỉ bởi vì hắn muốn tìm các huynh trưởng, còn bởi vì hắn đã bước lên con đường của chính hắn, tương lai của hắn không ở Đại Yến Quốc, mà là một thế giới càng rộng lớn hơn.

Vào ngày sinh thần Diệp Cửu Thu, Diệp phủ cũng không bày tiệc linh đình để chúc mừng, chỉ mời một đám bằng hữu cùng chơi với Diệp Cửu Thu từ nhỏ đến lớn tới, dẫn đầu chính là Ngụy Thanh Thanh. Một đám người lôi kéo Diệp Cửu Thu chơi đùa đến khuya, mới say lờ đờ mắt mông lung dưới chân phù phiếm rời đi.

Thời điểm những người này rời đi còn lôi kéo tay Diệp Cửu Thu nói lời thấm thía, nói cái gì mà “Diệp Tiểu Thu ngươi ở bên ngoài chịu khổ, mấy tên bắt cóc ngươi kia mà bị ta nhìn thấy, ta liền chém ra làm trăm mảnh!” “Nhìn đến dáng vẻ hiện tại này của Diệp Cửu Thu ngươi, huynh đệ bọn ta đã yên tâm rồi!” “Về sau lão tử rốt cuộc có thể không cần đi theo sau ngươi, lo lắng đề phòng sợ ngươi bị người ta lừa, lão tử mười mấy tuổi liền bị ngươi làm cho sầu tới bạc cả tóc!” Linh tinh, Diệp Cửu Thu nghe mà quẫn bách không thôi, chỉ cảm thấy tất cả chuyện cũ đều là hắc lịch sử, không đành lòng nhìn lại.

Bọn họ cũng không biết Diệp Cửu Thu đã là tu sĩ, lúc trước khi hắn mất tích, Diệp phủ đối ngoại nói là hắn bị ác nhân bắt đi, mà nay trở về là được Ngụy tam thúc trùng hợp cứu ra.

Sau khi tiễn từng bằng hữu một ra cửa xong, Diệp Cửu Thu trở lại phòng, thấy Diệp Lăng cùng Liễu Nguyệt đều đứng ở trong phòng chờ hắn. Trong mắt bọn họ có thương cảm cũng có không thể buông, giống như đã sớm đoán trước được giờ khắc này.

Đều nói trong thiên hạ này phụ mẫu là người hiểu hài tử của mình nhất, Diệp Cửu Thu nghĩ, những lời này quả nhiên không sai.

Hắn muốn đi sơn trang ở ngoại ô tìm hiểu công pháp Trúc Cơ kỳ từ trên Đạo Điển, bế quan tu luyện đến đầu mùa hạ, sau đó liền trực tiếp đi Thiên Ma Cung tham gia Linh Khư thịnh điển. Hắn sợ xuất quan xong lại về nhà nhìn một cái, sẽ càng thêm luyến tiếc.

“Tiểu Thu, lại đây.” Liễu Nguyệt hướng hắn vẫy tay, đợi khi hắn đi đến bên người, nàng giơ tay vén một lọn tóc rũ trên gương mặt hắn, ánh mắt trìu mến mà băn khoăn dừng ở trên mặt hắn, “Qua một ngày hôm nay, con liền mười bảy rồi.”

“Vâng.” Diệp Cửu Thu nhẹ nhàng lên tiếng.

“Ta nghe nói thời gian tu sĩ có thể sống rất lâu. Mười năm, 50 năm, trăm năm sau, không biết tiểu Thu sẽ biến thành bộ dáng như thế nào, ta thật muốn chính mắt trông thấy.” Liễu Nguyệt tựa hồ đang tùy tiện tưởng tượng, ý cười nhịn không được từ khóe môi tràn ra.

Đôi mắt Diệp Cửu Thu chua xót, miễn cưỡng cong khóe môi: “Sao lại nói như thể lập tức không thấy được nhi tử vậy? Nhi tử sẽ còn trở về thăm người.”

Liễu Nguyệt lắc đầu cười nhạt, cũng không nói gì nữa. Nàng biết Diệp Cửu Thu sẽ còn trở về, hài tử của nàng là người trọng tình, tất nhiên không buống xuống được người nhà. Nàng chỉ là tức cảnh sinh tình, bỗng nhiên nghĩ tới nếu trăm năm sau, nàng cùng Diệp Lăng, còn có những người thân cận hiểu Cửu Thu đều không còn nữa, nhưng Cửu Thu vẫn còn tồn tại. Khi đó Cửu Thu nên đối mặt như thế nào với việc đảo mắt liền cảnh cũ cố nhân không ở, cảnh còn người mất?

Nàng luyến tiếc thấy Cửu Thu khi đó lẻ loi một mình.

“Phụ thân, nhi tử cũng sẽ tìm các ca ca trở về, người hãy yên tâm.” Diệp Cửu Thu lại nhìn về phía Diệp Lăng, ngữ khí thận trọng hứa hẹn, “Cho nên người không cần quá mức lo lắng. Đại ca nhị ca trở về, nhất định sẽ không muốn thấy hai người vì bọn họ mà bạc đầu đâu.”

Diệp Lăng mỉm cười: “Tiểu Thu, con để lại cho chúng ta nhiều đan dược linh thảo như vậy, chúng ta chính là muốn bạc đầu, đầu cũng không bạc được.” Ông đi đến bên người Diệp Cửu Thu, duỗi tay trái phải ôm lấy Liễu Nguyệt cùng Diệp Cửu Thu, nhẹ giọng nói, “Ta cùng với nương liền chờ tin tốt của con, tiểu Thu.”

“Vâng!” Diệp Cửu Thu gật đầu thật mạnh.

“Đi đi, chúng ta đưa con ra cửa.” Diệp Lăng buông tay, bế Diệp Mộ Đông đang ngủ gà ngủ gật một bên ghế, đôi mắt cũng có chút ướt, “Lần sau con trở về, phụ thân sẽ ở cửa đón con.”

Diệp Cửu Thu yên lặng gật đầu. Hắn biết trong lòng phụ mẫu nghĩ gì. Tu chân giới không phải nơi bình thản tốt đẹp gì, khắp nơi đều là đầm rồng hang hổ, nơi nơi đều có nhân tâm hiểm ác, bước vào sau, không phải muốn toàn thân mà lui là có thể toàn thân mà lui, có lẽ hắn có khả năng rời đi, nhưng cuối cùng chưa chắc có khả năng trở về. Mẫu phụ hắn nhất định là ôm loại nhận thức này, tiễn hắn rời đi.

Nghĩ đến tâm tình phụ mẫu lúc này, trong chớp mắt hắn cũng có chút dao động, cứ như vậy lưu lại, xem quá khứ hơn nửa năm qua chính là một giấc mộng, hắn thủy chung vẫn luôn là tiểu thiếu gia Diệp phủ. Nhưng ý tưởng này cũng chỉ là trong chớp mắt.

Hắn đã liên lụy quá sâu tới Tu chân giới, không thoát thân được, cũng không nghĩ thoát thân. Không nói hắn không thể từ bỏ Diệp Cửu U, sư phụ cùng Hà sư huynh, cũng không nói hắn còn muốn tìm huynh trưởng, chỉ riêng nói Bạch Nhiên, người nọ hiện giờ còn chưa chết, nếu là tương lai một ngày nào đó tìm tới Diệp phủ, vậy chẳng phải là hắn lại liên lụy người nhà sao?

Hắn cần phải rời đi, cần phải bước lên trên con đường tu luyện. Tu chân là một đơn hành đạo*, hoặc là luôn tiến về phía trước, hoặc là từ trên cao ngã xuống, vạn kiếp bất phục. Cũng không cách nào lùi bước hay đổi ý.

* Đường 1 chiều

Không cường đại mà nói, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác làm cho chính mình tuyệt vọng. Đạo lý này hắn đã sớm tự thân lĩnh hội qua.

Đi đến đại môn Diệp phủ, Diệp Cửu Thu bước xuống bậc thang, đứng ở phía dưới nhìn lên phụ thân cùng mẫu thân, đáy mắt bọn họ đều thấy lớp thủy sắc hơi mỏng. Hắn nghĩ chính mình hiện tại đại khái cũng là dáng vẻ này, khả năng còn chật vật hơn chút, không khỏi cảm tạ buổi đêm quá tối, làm phụ mẫu không thấy rõ thần sắc của hắn.

Hắn hít sâu một hơi, muốn cho yết hầu khô khốc có thể nói tự nhiên chút. Đồng thời, hắn nhìn nhìn trái phải, ánh mắt xẹt qua đường phố trống vắng cùng nóc nhà quanh thân, không thể tìm được thân ảnh chính mình muốn tìm, chỉ có thể thất vọng thu hồi ánh mắt.

“Tìm ai sao?” Diệp Lăng hỏi.

Diệp Cửu Thu lắc đầu: “Là bằng hữu mang mặt nạ kia. Y đại khái đã đi trước.” Nguyên bản còn muốn để Cửu U cũng cùng phụ mẫu nói nói mấy câu, hắn luôn cảm thấy Cửu U thực để ý người nhà của hắn. Khe khẽ thở dài, hắn hoãn thanh nói, “Cha, nương, con cũng phải đi rồi.”

Diệp Lăng cùng Liễu Nguyệt im lặng gật đầu, lúc này vô pháp mở miệng, sợ mở miệng chính là muốn hắn lưu lại.

Diệp Cửu Thu khẽ cắn môi, tàn nhẫn xoay người, dọc theo con đường lát đá đi nhanh hướng ra khỏi thành. Nhưng sau khi hắn đi được một khoảng, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng mẫu thân phía sau la lên: “Tìm đạo lữ đi, tiểu Thu, sau đó mang về cho chúng ta nhìn xem!”

Dưới chân hắn lảo đảo một cái, trong lòng trầm trọng giống như đã ngã xuống ở đây. Hắn không thể tưởng tượng được quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó dùng Bộ Bộ Sinh Liên nhanh chóng chạy thoát, sợ mẫu thân nhà mình giữ chặt hắn bắt hắn bảo đảm.

Vào đêm thành trì cực kỳ an tĩnh, nhảy khỏi tường thành xong lại đến vùng ngoại ô, bốn phía càng thêm yên tĩnh vô cùng. Đi trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Cửu Thu lại không có cảm giác cô đơn như ở một mình, hắn nghĩ tới người nhà trong thành phía sau, trong lòng liền ấm áp.

Tìm được phương hướng, hắn chạy hướng sơn trang Diệp gia nơi Phong Ngọc Thư cùng Hà Sơn Kiến bế quan. Sơn trang Diệp gia đồng dạng ở trên một ngọn núi cao, đỉnh núi bằng phẳng rộng lớn tự nhiên, phòng ốc liền lập ở trên đó.

Diệp Cửu Thu tới nơi đây, liền thấp giọng gọi vài tiếng “Cửu U”, lại không thấy người đi ra. Hắn đứng tại chỗ yên tĩnh đợi thật lâu, cuối cùng lại ở gió lạnh cúi đầu buông tiếng thở dài, bước chân chợt động.

Ở phía sau hắn, Diệp Cửu U lẳng lặng hòa mình với bóng cây cối, nghĩ tới khi sinh thần 17 tuổi của chính mình, cũng là ban đêm dạng này, y ở trước mộ toàn tộc Diệp gia quỳ đến sáng sớm, y liền vô pháp bình tĩnh đứng ở trước mặt Diệp Cửu Thu.

Chính mình ghen ghét chính mình, sẽ ở trước mặt thiếu niên lộ ra biểu tình xấu xí như thế sao? Diệp Cửu U nhắm mắt, thần sắc y giờ phút này, không muốn bị Diệp Cửu Thu thấy.

Phụ cận sơn trang bị Phong Ngọc Thư thiết hạ trận pháp, tín vật để vào trận pháp Phong Ngọc Thư đã truyền tin đưa cho Diệp Cửu Thu. Lúc này tay hắn cầm tín vật, không hề bị ngăn cản liền tiến vào trong. Tiến vào bên trong trang, theo phương hướng linh lực chảy, thực dễ dàng tìm được nơi hai người Phong Ngọc Thư cùng Hà Sơn Kiến bế quan.

Đó là chỗ tĩnh thất, mấy gian tĩnh thất bị hai người đả thông, hình thành một không gian rộng lớn. Đạo Điển được đặt ở trong trung tâm tĩnh thất, mà Phong Ngọc Thư cùng Hà Sơn Kiến mỗi người chiếm cứ một gian tĩnh thất, lúc này khí tức rất nhẹ nhàng, đang ở bên trong tu luyện.

Bên người hai bọn họ cũng bày ra cấm chế, Diệp Cửu Thu không đi gần, không nghĩ làm bọn họ tỉnh.

Hắn cũng khoanh chân ngồi xuống tĩnh thất còn trống bên cạnh, sau khi điều tức đến trạng thái tốt nhất, mới thật cẩn thận để thần thức đi tiếp xúc Đạo Điển.

Diệp Cửu U nói, hắn tu hiện tại là Đạo mà Thi Sát lão tổ tìm hiểu, không phải của chính hắn. Cho nên hắn muốn từ trong Đạo Điển tìm hiểu ra Đạo của chính mình.

Hắn kỳ thật cũng không biết nên làm như thế nào, nhưng sau khi thần thức tiếp xúc đến khối ngọc giản nho nhỏ kia, hắn liền không cần suy nghĩ nên làm như thế nào nữa.

Hắn dường như lâm vào bên trong một cái không gian mênh mông, không gian này có không trung cùng đại địa, cũng có vạn vật thế gian, có gió thổi, nước chảy, lửa cháy, núi cao... Nhưng kỳ dị chính là, hắn thấy, kỳ thật chỉ là một ít những đường nét hoặc đơn giản hoặc phức tạp, màu sắc khác nhau đan chéo quấn lấy nhau, nhưng hắn biết, đồ án những đường nét đan chéo nhau này chính là không trung đại địa, là chim bay cá nhảy, là hoa điểu trùng ngư.

Đây là, quy tắc cơ sở nhất trong pháp tắc thiên địa. Ẩn chứa quỹ đạo cùng đạo lý của vạn vật trên thế gian.

Toàn bộ thế giới huyền bí, làm người nhịn không được trầm mê thật sâu.

Thần thức của hắn rong chơi trong đó, phảng phất như quên đi là vì sao mà hắn đến đây. Hắn mê muội xem qua mỗi một loại hoa văn cùng đồ án, rốt cuộc đình chỉ bước chân khi nhìn thấy ám tử lôi vân quay cuồng trên không trung phía xa.

Nói là lôi vân, nhưng kỳ thật kia chỉ là đường cong màu tím lúc sáng lúc tối được phác hoạ ra không ngừng quấn lấy nhau.

Hắn nhớ tới Vạn Mộ Phần Tràng lúc mới gặp Diệp Cửu U, vì thế liền thuận theo bị hấp dẫn đi qua. Đứng ở dưới lôi vân kia, liền không nhúc nhích nữa.

Trong lôi vân có một lực lượng hủy diệt, vô cùng cuồng bạo, vô cùng đáng sợ, lúc mà nó đánh xuống, lôi quang trong chớp mắt làm sáng ngời toàn bộ thế giới, tiếng sấm làm không gian cùng đại địa đồng loạt run rẩy, nó rơi xuống, liền có thể yên diệt hết thảy.

Hắn muốn lực lượng như vậy, có thể trấn áp địch nhân.

Trong lôi vân cũng có sinh cơ ấp ủ, lôi công kích mộc cháy khô nứt toác, nhưng khi nghênh đón mùa xuân tiếp theo, vỏ cây cháy đen sẽ bóc ra, chồi non mới tinh nhú lên, sinh cơ càng thêm mạnh mẽ.

Hắn cũng muốn sinh lực này, có thể bảo hộ người hắn muốn bảo hộ.

Văn ấn lôi vân kia nhập vào sâu trong đáy mắt hắn, dấu vết đại đạo không ngừng tiếp tục biến hóa. Trong mắt hắn trong chốc lát có ngàn vạn đạo loạn lôi đánh xuống, trong chốc lát lại có lôi điện màu bạc như hoa cỏ nở rộ, thay đổi liên tục, lại vô cớ sinh ra một cỗ khí thế người sống chớ gần làm người sợ hãi.

Ở nơi Diệp Cửu Thu không thấy được, linh lực vẫn luôn vận chuyển trong thân thể hắn bỗng nhiên lệch khỏi quỹ đạo nguyên bản, chạy qua hướng một đoạn kinh mạch khác chưa bao giờ khai thác tới. Theo thời gian dần dần qua đi, lộ tuyến theo công pháp hắn tu luyện lúc trước đã hoàn toàn thay đổi, vô thanh vô tức sửa thành một loại lộ tuyến khác.

Mà ở bên ngoài, không ngừng có âm khí tử khí đen nhánh tràn ra từ trên da hắn, mỗi khi tràn ra liền có một đạo hồ quang* thật nhỏ chợt lóe trong không trung, đem khí thoát ra yên diệt.

* Còn được gọi là phóng điện hồ quang , là hiện tượng trong đó điện trường quá mạnh và chất khí bị đánh thủng điện tiếp tục tạo thành plasma , làm cho dòng điện đi qua môi trường cách điện (chẳng hạn như không khí ) ở điều kiện bình thường , hoặc khi vật dẫn xuất hiện trong mạch điện cao áp được cấp điện Khi tách khỏi vật dẫn, ở hai đầu sẽ xuất hiện hồ quang.

Trong cơ thể hắn, cũng có hồ quang giống vậy hoành hành ngang ngược phảng phất như đang dọn dẹp địa bàn, một đường tới gần thức hải của hắn.

Trong thức hải hắn có khế ước mệnh thi đã kết cùng Diệp Cửu U, những tiểu tia chớp này như là muốn quét sạch hết thảy dấu vết công pháp lúc trước, liền không chút lưu tình đánh xuống khế ước kia. Lúc này Diệp Cửu Thu như có cảm giác, trong lòng đột nhiên cả kinh, nhanh chóng thu hồi ý thức từ trong ảo cảnh, ý chí vô cùng kiên định ngăn cản: Không thể phá hư khế ước!

Hắn tình nguyện không tu Đạo Điển, cũng không muốn mất đi khế ước! Trời biết sau khi khế ước này bị hủy, Cửu U sẽ như thế nào.

Hắn vừa có niệm này, tia chớp liền tiêu thất trong hư không.

Hắn cảm thụ được khế ước không có biến hóa, hơi nhẹ nhàng thở ra. Lúc này mới lại cẩn thận cảm thụ một lần nữa, tức khắc kinh hỉ, Đạo của hắn đã hoàn thành, công pháp Trúc Cơ kỳ cũng đã ấn dấu vào trong cơ thể. Thử tu luyện hấp thụ linh lực, linh lực lập tức cuồn cuộn mà đến, làm hắn vui sướng không thôi.

Hắn dừng tu luyện, mở mắt ra, lại phát hiện trong tĩnh thất chỉ có Hà sư huynh, vị trí nơi sư phụ hắn ngồi đã không còn người.

Hắn mới hậu tri hậu giác nghĩ, chính mình cảm thấy chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủn, nhưng trên thực tế thì sao?

Nghĩ đến Hà sư huynh đã từng nói với hắn tu chân không có năm tháng, hắn đột nhiên đứng lên, sợ hãi chính mình bỏ lỡ thời gian đi Linh Khư thịnh điển, đi nhanh ra ngoài, muốn nhìn một chút đêm nay là đêm nào.

Rời khỏi tĩnh thất, hắn ngẩng đầu, thấy một vầng trăng sáng cong cong trên không trung, thế mà vẫn là ban đêm.

Nhưng đã không phải ban đêm khi hắn tới kia.

Khi hắn tới, cỏ cây khô vàng, lá rụng lả tả, mà nay cỏ cây sinh sôi, ở trong màu xanh lục nhàn nhạt có trùng kêu chim hót, nghiễm nhiên là xuân ý mông lung.

Chỉ một cái chớp mắt, hắn liền bỏ qua một mùa đông.

Hắn hậu tri hậu giác giơ tay sờ sờ xuống mái tóc dài rối tung của chính mình, đã dài ra nhiều như vậy. Hắn khác lấy ra một đoạn dây đem tóc dài buộc lên, chậm rãi đi ra khỏi nơi này, không muốn quấy rầy đến Hà Sơn Kiến. Khi đến trước toà tháp cao nhất, hắn thả người nhảy, dẫm nhẹ mượn lực, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh tháp, muốn từ nơi này nhìn kinh đô phía xa, có lẽ có thể thấy ngọn đăng trong Diệp phủ.

Nhưng khi hắn nhảy lên đến đỉnh tháp, ánh mắt đầu tiên thấy đó là hai đạo thân ảnh bên ngoài sơn trang, đứng ở đỉnh núi bên cạnh.

Một người hắc y bọc thân giống như hòa vào trong bóng đêm, một người hồng y trương dương, vạt áo trong gió đêm bay phất phới.

Hắn nhận ra bóng dáng hắc y kia, là sư phụ hắn Phong Ngọc Thư.

Vậy còn hồng y nhân thì sao?

Hắn theo bản năng đạp một bước về phía trước, tựa hồ như vậy thì có thể thấy rõ ràng. Nhưng lúc bước ra lại bị một bàn tay từ sau lưng vươn tới nắm cổ áo.

“Đừng đi qua.”

Là thanh âm của Diệp Cửu U, giọng trầm thấp, phảng phất như là sợ quấy rầy đến cái gì.

Tác giả có lời muốn nói: _(:з” ∠)_ Lại một quyển sắp kết thúc rồi ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro