Chương 52: Tương ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Ba người Diệp Cửu Thu được đưa tới một tiểu viện trong lâu.

Bằng vào thân phận của bọn họ, chỉ có thể ở lầu một. Mấy tầng lâu trên, nghe nói đều bị cao tầng Thiên Ma Cung bao hết.

Diệp Cửu Thu đi theo sau Hà Sơn Kiến tiến vào phòng, tiến vào liền ngửi thấy một hương hoa rất nhạt lại cực kỳ dễ ngửi. Hắn nhẹ nhàng ngửi ngửi, nhận thấy không đúng, vô thức nhăn mày, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Cửu U: Mùi hương này có vấn đề?

Diệp Cửu U hơi hơi gật đầu, cho nên phải chú ý, đừng hít vào quá nhiều.

Mùi hoa này được điều chế từ nhiều loại linh thực thôi tình trợ hứng, thành phẩm nghiền nát thành phấn, dung nhập vào mỗi một đồ vật ở trong phòng. Tỷ như sơn họa trên đầu giường, tỷ như dầu thắp dưới ngọn linh hỏa đang lay động, ngay cả mỗi khúc gỗ kiến tạo nên căn phòng, trong đó đều có trộn lẫn loại bột phấn này.

Đi vào trong phòng, liền không tránh khỏi hương khí này. Trừ phi hủy cả gian phòng.

Y có thể biết hết mấy thứ linh tinh này, hoàn toàn là nhờ một nữ tử theo con đường này ban tặng. Diệp Cửu U nghĩ, giơ tay sờ sờ hoa văn màu đen ngang dọc trên mặt, đôi mắt trầm xuống.

Y rất vui với việc thấy Diệp Cửu Thu mặt xám mày tro, nhưng không đại biểu y muốn nhìn thấy bộ dáng Diệp Cửu Thu sau khi bị dược vật xấu xa này khống chế.

Diệp Cửu Thu nhanh chóng phát hiện tâm tình ác liệt lúc này của y, còn tưởng rằng Diệp Cửu U chán ghét hoàn cảnh nơi này. Hắn một bên chuyển qua hô hấp trong, một bên nghĩ, phải nhanh một chút đem việc này làm cho thỏa đáng rồi rời đi.

Trong phòng có bốn người ngồi.

Một người là Cát Ứng Đài, trung niên khô gầy, là người trung gian kia. Một người tai to mặt lớn, trắng nõn sạch sẽ, ngồi ở chỗ kia giống một cái màn thầu vừa trắng vừa lớn, rất khó tưởng tượng được hắn ta là tu sĩ. Người này hẳn là chủ quản phường thị. Hai người phân biệt ngồi bên cạnh bọn họ đều là một nam tử tuổi trẻ mỹ mạo.

“Vị này chính là Lâm chủ quản.” Cát Ứng Đài giới thiệu bọn họ cho nhau, “Vị này chính là Lâm An.” Gã ta vỗ tay cười nói, “Lúc trước ta cũng không phát hiện, Lâm An ngươi thế mà lại cùng họ với Lâm chủ quản. Đêm nay liền hảo hảo nói chuyện đi.”

Lâm An là tên giả Hà Sơn Kiến dùng, hắn chắp tay hành lễ, sau khi ngồi xuống, vị nam tử lúc trước dẫn bọn hắn vào liền ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cho dù cả nửa thân mình nam tử kia đều dựa vào người hắn, trên mặt Hà Sơn Kiến cũng không nhìn ra nửa phần khó chịu, thản nhiên như thường, rõ ràng từng câu từng chữ giao thiệp cùng đối phương.

Cát Ứng Đài không giới thiệu Diệp Cửu Thu cùng Diệp Cửu U. Vì trước khi gặp mặt, Hà Sơn Kiến cũng không giới thiệu Diệp Cửu Thu với gã ta, vì thế gã liền vô thức cho rằng Diệp Cửu Thu là tùy tùng của Hà Sơn Kiến. Mà Diệp Cửu U ngay ngày hôm nay mới xuất hiện, cũng bị gã cho là hộ vệ Hà Sơn Kiến thuê.

Rốt cuộc ở Tu chân giới cũng có một ít thương nhân tu vi không cao, nhưng thân gia lại so với chưởng môn một phái còn phong phú hơn, vậy cũng chỉ có thể mời tán tu có tu vi cao thâm tới bên người bảo hộ.

Nhờ có Diệp Cửu Thu xuất huyết đập bó lớn linh thạch, hiện giờ Hà Sơn Kiến đã bị ngộ nhận là thương nhân như vậy.

Hai bên trao đổi, sau khi Hà Sơn Kiến dâng lên cho Lâm chủ quản đan dược, mọi việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Một viên Duyên Thọ Đan, có thể tăng một năm thọ mệnh, chắc hẳn Lâm chủ quản tu vi không cao sẽ khá cần. Một viên Trú Nhan Đan, hắn ta đại khái cũng sẽ rất vui lòng đem đan này đi lấy lòng giai nhân.

Hai loại đan dược đều tương đối quý hiếm, vì tác dụng đối với tu sĩ không lớn, tài liệu yêu cầu rất nhiều chủng loại lại còn quý hiếm, cho nên rất ít tu sĩ bỏ được mà luyện chế. Không cần phải nói, đan dược này vẫn là từ trong nhẫn trữ vật của Thi Sát lão tổ, lão sống nhiều năm như vậy, đan dược vật phẩm sưu tập được ném vào góc, nhiều đến mức sợ là chính lão cũng không nhớ rõ. Cũng chỉ có Diệp Cửu Thu sau khi được Hà Sơn Kiến nhờ vả, không muốn quá phiền hà rắc rối nên tìm ra được đồ vật có thể dùng.

Có đan dược linh thạch mở đường, rất nhanh, hai bên đều thu được kết quả vừa lòng.

Diệp Cửu Thu lặng lẽ thở ra một hơi, kiểu nói chuyện ngươi lừa ta gạt, lòng dạ thâm trầm này, chính là nghe thôi đã cảm thấy mệt. Nhưng dù mệt, cũng phải học.

Hắn ở trong lòng yên lặng nói với chính mình: Ngươi xem, Hà sư huynh nhất định cũng không thích tình cảnh này, nhưng khi cần phải làm, Hà sư huynh lại có thể làm thật tốt.

Có một số việc không phải nói chán ghét, liền có thể không làm.

Hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, đáy mắt kiên định. Lại nhìn về phía Hà Sơn Kiến, trong mắt tràn đầy kính nể, ngược lại làm Hà Sơn Kiến âm thầm trừng mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt 'ngươi lại làm cái quỷ gì' biểu tình xấu hổ.

Thỏa thuận xong, bọn họ liền chuẩn bị cáo từ. Nhưng vị Lâm chủ quản kéo Hà Sơn Kiến lại, cười tủm tỉm tỏ vẻ nếu đã tới nơi này, sao không hảo hảo chơi một hồi rồi hẵng về?

Thái độ hắn ta kiên quyết, một bộ nếu Hà Sơn Kiến không nể mặt, hắn ta liền trở mặt.

Hà Sơn Kiến đành phải ngồi xuống, dưới mặt ngoài mỉm cười là cơ bắp cứng đờ căng chặt, hắn liếc mắt nhìn Diệp Cửu Thu cùng Diệp Cửu U một cái, ở trong lòng thở dài, làm bộ tự nhiên phất tay cho bọn họ lui ra.

Diệp Cửu Thu trong lúc nhất thời không giúp được gì, chỉ có thể trước đồng tình liếc hắn một cái, sau liền theo Diệp Cửu U xoay người ra cửa.

Đi ra ngoài, hắn mới tiến đến bên cạnh Diệp Cửu U hỏi: “Làm sao mới có thể cứu sư huynh ra?”

Diệp Cửu U không nhanh không chậm đáp: “Đêm nay là hắn khi dễ người khác, lại không phải người khác khi dễ hắn, nói cái gì mà cứu hắn?”

Phản ứng được ý tứ trong lời Diệp Cửu Thu, hắn chợt đỏ mặt, lắp bắp: “Hà sư huynh, là... là không tình nguyện.”

“Ngươi biết hắn tình nguyện hay không tình nguyện?” Diệp Cửu U hướng ra ngoài tiểu lâu, bước lên bậc thang, quay đầu nhìn hắn, “Ngươi có đi hay không?”

Diệp Cửu Thu chớp chớp mắt, trong lòng cân nhắc một chút, hắn lưu lại có thể làm được gì chứ? Vọt vào đi khiêng Hà sư huynh ra sao? Mà sư huynh đại khái cũng có biện pháp thoát thân đi? Bởi vì huynh ấy là Hà Sơn Kiến mà!

Hắn nhanh chóng hướng Diệp Cửu U gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”

Đáng thương Hà sư huynh cứ như vậy bị hai người vứt bỏ.

Ra khỏi tiểu lâu, có một đoạn thềm đá dài. Thời điểm bước xuống thềm đá, Diệp Cửu Thu thấy rất xa có một đám người vây quanh đang hướng đến chỗ bọn họ. Xem thanh thế kia, đại khái chính là khách quý bao hạ mấy tầng trên của tiểu lâu.

Cũng không biết là ai.

Hắn không muốn bị chú ý, trước khi đối phương cùng bọn họ nghênh diện đối mặt, liền lôi kéo Diệp Cửu U đứng sang bên cạnh, để chừa ra đường ở giữa.

Lúc này hắn cũng thấy rõ, bị chúng tinh phủng nguyệt ở trong đám người, là một nam tử trẻ tuổi, có một gương mặt tuấn mỹ, nhưng bề ngoài nhiều hơn một phần bừa bãi cùng tuỳ tiện lại vừa lúc phá hủy điểm này, làm người vừa thấy liền biết người này không phải mặt hàng tốt lành gì.

“Hắn ta là ai?” Diệp Cửu Thu thấp giọng hỏi. Trẻ tuổi như vậy, tu vi cùng là Trúc Cơ giống hắn, lại nhìn như có địa vị rất lớn? Chẳng lẽ là người Thiên Ma Cung?

Diệp Cửu U khó có được thuận theo để hắn kéo đến bên cạnh, lúc này nghe hắn hỏi, liền mở miệng trả lời: “Là nhi tử một vị Nguyên Anh trưởng lão Thiên Ma Cung, tên là Thiên Ma Tử.”

“Thiên Ma tử?” Diệp Cửu Thu kỳ quái lẩm bẩm, Thiên Ma Tử Thiên Ma Cung, cung chủ Thiên Ma Cung cho phép hắn ta gọi một cái tên như vậy? Không sợ phạm húy?

Diệp Cửu U chợt phản ứng lại, y tựa hồ đã nhớ sai. Lúc trước không phải có nghe nói, người bị tập kích đến nỗi phải Huyết Độn chạy trốn kêu Ma Long Tử sao?

Y sửa đúng: “Là Ma Long Tử.”

Ma Long Tử? Người lúc trước trốn đến máu chảy đầy mặt ở Sam Thụ trấn? Gia hỏa xui xẻo bị Bạch Nhiên lừa đến xoay vòng vòng?

Diệp Cửu Thu không khỏi lại nhìn người nọ, lại phát hiện người lúc trước còn ở xa đã kích động lẻn đến gần chỗ này, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm hắn.

“Ngươi biết ta?” Ma Long Tử vừa mừng vừa sợ nhìn hắn, “Ngươi gọi ta là cái gì?”

Hắn từ khi được cứu ở Sam Thụ trấn, vẫn luôn nhớ kỹ Diệp Cửu Thu, nghĩ về sau chắc chắn sẽ thâm tạ báo đáp. Cho nên hắn trở về Thiên Ma Cung, tìm mọi cách đều phải làm cho phụ thân gỡ xuống Huyền Thưởng Lệnh treo thưởng Diệp Cửu Thu và Phong Ngọc Thư. Nhưng lúc này, thông qua Huyền Thưởng Lệnh, hắn lần đầu tiên nhìn thấy được bộ dáng ân nhân cứu mạng của hắn.

Vừa liếc mắt một cái, Ma Long Tử liền chiết tâm với thiếu niên trong ngọc giản, đôi mắt sáng người nhàn nhạt cười, tư dung sơ triển.

Hắn tùy thân mang theo ngọc giản kia, hàng đêm như nhập ma nhìn phát ngốc. Đợi khi thương thế hắn dưỡng đến không sai biệt lắm, hắn vừa ra khỏi tông, liền đi thẳng đến Chiết Kích thành, tới Thanh Phong Tiểu Trúc này.

Hắn trước đây là khách quen của Phấn Hồng các, Thanh Phong Tiểu Trúc lại rất ít tới. Nói tóm lại là hắn hứng thú với nữ tử hơn nam tử, nam tử bên này nhiều nhất chỉ là nếm thử mới mẻ.

Đi vào Thanh Phong Tiểu Trúc, có người hiểu biết liền thân mật oán trách hắn, sao còn nhớ rõ tới Thanh Phong Tiểu Trúc này?

Hắn sao có thể nói là xem một bức họa, xem đến hỏa dục đốt người, chỉ có thể tới đây thư giải, vậy quá mất mặt, cho nên hắn không kiên nhẫn trả lời: “Phấn Hồng các kia không phải bị cha ta hủy rồi sao?”

Bởi vì không có Phấn Hồng các cho nên mới tới nơi này? Không khí giữa đám người chợt cứng đờ trong chớp mắt.

Còn may đám người này đều biết tính cách Ma Long Tử trước nay đều là nói chuyện không qua não kiểm duyệt, vì thế rất nhanh lại ngươi một lời ta một lời trêu chọc Ma Long Tử. Ai cũng biết hầu hạ tốt vị này, nói không chừng vị này tùy tay ném ra một thứ, liền có thể làm cho bọn họ thoát khỏi tình cảnh thanh xuân qua đi liền đến tuổi già 'phù dung sớm nở tối tàn'.

Nhưng ai biết lúc này Ma Long Tử đã sớm không còn chú ý tới bọn họ.

Hắn thấy hai người Diệp Cửu Thu cùng Diệp Cửu U trên thềm đá.

Lúc này vị trí giữa bọn họ thực vi diệu, hai người kia từ trên cao nhìn xuống hắn. Tựa như tình cảnh đêm đó, hắn ngã trên mặt đất, ân nhân đứng ở chỗ cao.

Trong lòng Ma Long Tử vừa động, không hiểu sao lại cảm thấy này cảnh tượng này thật quen thuộc.

Ánh mắt hắn rơi xuống mặt Diệp Cửu U, thoáng nhìn qua hoa văn màu đen dữ tợn kia liền dời đi. Sau đó nhìn về phía Diệp Cửu Thu, chỉ là một gương mặt thanh tú bình thường, cùng bộ dáng hắn ngày đêm thương nhớ hoàn toàn không liên quan.

Nhận sai sao?

Hắn thất vọng thu hồi ánh mắt, nhưng bỗng nhiên thấy môi thiếu niên giật giật. Cách quá xa hắn không nghe thấy thanh âm, nhưng lại thấy khẩu hình. Kia rõ ràng là niệm ba chữ “Thiên Ma Tử”!

Gọi hắn là Thiên Ma Tử, nhất định chính là người kia!

Trong lòng hắn kích động, nhịn không được thân hình nhoáng lên, ngay cả thân pháp đều dùng tới, nhanh chóng đứng ở trước mặt Diệp Cửu Thu, không dám tin tưởng xác nhận: “Ngươi biết ta? Ngươi gọi ta là cái gì?”

Diệp Cửu Thu sao có thể đoán được, Ma Long Tử cư nhiên bởi vì cảm thấy quen mắt, thế mà ở xa nhìn chằm chằm vào hắn, còn nhìn đến cẩn thận như vậy.

Hắn chống lại ánh mắt nóng cháy của Ma Long Tử, một bộ thấp thỏm lo âu, cúi đầu ấp úng: “Ma Long Tử?” Trong lòng hắn lại nghi hoặc không thôi, hắn là làm sao lại bị chú ý tới?

“Không, cái ngươi nói trước kia” Vẻ mặt Ma Long Tử chờ mong, “Là nói Thiên Ma tử đi?” Lời hắn ta nói tuy là nghi vấn, nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn.

Ách, bị nghe thấy rồi sao?

Rõ ràng cách xa như vậy, thính giác người này nhạy bén đến cỡ nào? Diệp Cửu Thu thầm than một tiếng đen đủi, nhưng thấy thái độ của Ma Long Tử không giống như muốn gây sự, vì thế bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận.

“Là ngươi!” Ma Long Tử kinh hỉ vô cùng, há mồm liền muốn kêu ra tên Diệp Cửu Thu, nhưng lại ngừng không nói. Hắn nghĩ Diệp Cửu Thu nếu đã dịch dung đến đây, tất nhiên là không hy vọng người khác biết được thân phận của hắn. Hắn ta động não một hồi, quyết định không vạch trần.

Hắn ta cũng tự cho là săn sóc, hạ thấp thanh âm, vô cùng đắc ý nói: “Ngươi kêu Diệp Cửu Thu đúng không. Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác.”

“...” Diệp Cửu Thu yên lặng nhìn hắn ta, cảm xúc người này biến hóa quá nhanh, hiện tại đến tột cùng là đang đắc ý cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro