Chương 53 Linh Khư thịnh điển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Ma Long Tử rốt cuộc nhìn thấy mỹ nhân mình thương nhớ đêm ngày -- tuy rằng mỹ nhân hiện tại đã dịch dung thành một khuôn mặt thanh tú phổ thông, nhưng hắn ta lại có thể tự giác xuyên thấu qua bề ngoài nhìn đến bản chất, cho dù nhìn thấy trong mắt là dịch dung, Ma Long Tử cũng có thể tự động mang dung mạo nguyên bản tinh xảo của Diệp Cửu Thu ghép vào. Vì thế Diệp Cửu Thu cho dù là nhíu mày hoặc mỉm cười bình thường, ở trong mắt hắn xem ra đều chỉ có một chữ: Mỹ!

Vì để nhìn nhiều thêm vài lần, hắn ta thực ân cần mời Diệp Cửu Thu cùng hắn lên lầu.

Về phần Diệp Cửu U, hắn ta chỉ vì kiếm hảo cảm từ Diệp Cửu Thu, giả mù sa mưa hỏi tên xong, liền không tiếp tục phản ứng.

Kỳ thật nếu Diệp Cửu U lớn lên có điểm anh tuấn chút, có lẽ hắn ta sẽ thêm chút chú ý cho y, dù gì thì người này cũng đi theo bên người Diệp Cửu Thu. Nhưng sau khi hắn ta thấy rõ gương mặt Diệp Cửu U, liền cảm thấy không hề có lực cạnh tranh gì đáng nói, ngay cả một cái uy hiếp đều không được tính là, hắn tự nhiên cũng liền không bỏ vào mắt.

Diệp Cửu Thu bất đắc dĩ, hắn mới vừa từ trên người sư huynh học được, có một số việc mặc dù không thích, cũng vẫn phải làm, hiện tại việc này liền đưa tới cửa.

Hắn không biết Ma Long Tử vì sao lại đối xử với hắn... đặc biệt như thế, bởi vậy cũng không biết thái độ của chính mình ở mức nào sẽ chạm đến giới hạn nhẫn nại của Ma Long Tử đối với hắn. Nếu cự tuyệt, có thể làm người này tức giận hay không? Nếu đắc tội Ma Long Tử, vậy bọn họ ở Chiết Kích thành sợ là liền không sống nổi nữa.

Hắn gật đầu đồng ý, thầm nghĩ còn may có Cửu U theo bên người, như vậy hắn an tâm không ít.

Ma Long Tử vui sướng, vẫy lui đông đảo mỹ nhân bên người, gặp được chính chủ, còn giữ mấy người này làm chi? Hơn nữa hắn ta còn muốn lưu lại cho Diệp Cửu Thu một cái ấn tượng tốt -- chính hắn ta cũng biết ăn chơi đàng điếm, thanh sắc khuyển mã* sẽ làm người cảm thấy chán ghét.

* Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui. Ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc

Hắn ta ở phía trước dẫn đường, lặng lẽ liếc về phía sau một cái, khi thấy Diệp Cửu Thu, khóe môi không khỏi nhếch lên. Liền tính thấy Diệp Cửu U cũng theo đi lên, tâm tình vui sướng cũng không hề giảm bớt chút nào.

Diệp Cửu Thu đi theo Ma Long Tử quay lại tiểu lâu vừa mới rời đi kia. Nguyên lai khách nhân tôn quý bao hạ lầu trên chính là Ma Long Tử.

Vừa đi, Diệp Cửu Thu chợt phát hiện, từ bắt đầu tới giờ, Cửu U vẫn luôn không nói chuyện.

Hắn kỳ quái nghiêng đầu nhìn Diệp Cửu U, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt thâm trầm cổ quái của đối phương, ánh mắt này làm hắn bất giác chột dạ trong lòng, lưng chợt lạnh, tay cùng chân trong nháy mắt đều run rẩy -- dự cảm không lành!

"Làm sao vậy?" Vì cái gì lại dùng ánh mắt kỳ dị như vậy nhìn hắn?

Diệp Cửu U mặc mặc, tiếp theo rời tầm mắt, nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn nhà, không tiếng động lắc đầu, tỏ vẻ không có gì.

Diệp Cửu Thu nửa tin nửa ngờ liếc y một cái, rồi lại biết chính mình hỏi lại cũng không hỏi ra cái gì, đành phải hồ nghi quay đầu, đi theo Ma Long Tử lên lầu.

Lên lầu, vào phòng, lại là hương khí quen thuộc kia.

Diệp Cửu Thu lập tức lại chuyển thành hô hấp trong, một động tác này sau khi bị Ma Long Tử nhận thấy được, hắn ta cuống quít nói: "Hoàn cảnh nơi này chẳng ra làm sao, nếu không chúng ta đổi nơi khác?"

"Không cần." Diệp Cửu Thu nói, cảm thấy thái độ đối với hắn thật cẩn thận của Ma Long Tử quả thực là quỷ dị vô cùng. Hắn thử thăm dò hỏi: "Chúng ta đã từng gặp ở đâu sao? Ngươi vì sao phải đối với ta..." Giống như rất quen biết.

Ma Long Tử sửng sốt, tâm niệm vừa chuyển, hay là Cửu Thu không muốn nhắc lại ân cứu mạng?

Thi ân không vọng báo, quả nhiên cùng bề ngoài của hắn giống nhau, thanh lệ thoát tục, tựa như mang lộ thanh trúc* a! Ma Long Tử ở trong lòng tán thưởng không thôi, hoàn toàn quên mất chính mình trước kia vẫn luôn gọi loại người này là đầu óc có bệnh, có lợi mà không lấy, ngu phát khóc,... linh tinh.

* giọt sương trên lá trúc, ý là thanh cao thuần khiết

Nhưng sao có thể không cho hắn ta báo ân đâu? Không báo ân mà nói, hắn ta còn có thể tiếp cận hắn như thế nào? Sắc mặt Ma Long Tử nghiêm túc, nói: "Đêm đó là ngươi đã cứu ta, không có ngươi, liền không có ta hiện tại."

Đêm đó? Diệp Cửu Thu chợt nhớ tới đêm đó ở Sam Thụ trấn, nghĩ nghĩ, trong lòng bật cười, xác định là Ma Long Tử nhận sai người.

Hắn nói: "Đạo huynh đại khái là nhận sai người rồi." Hiện tại thẳng thắn là tốt nhất, nếu thuận nước đẩy thuyền làm bộ là ân nhân cứu mạng của người ta, chờ đến khi người thật xuất hiện, Ma Long Tử phát hiện chính mình bị lừa gạt, chắc chắn là lửa giận ngập trời, phía chính mình liền có đại phiền toái.

Diệp Cửu Thu tuy không sợ phiền toái, nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ ôm một thân phiền toái.

Ma Long Tử thấy hắn còn không thừa nhận, tức khắc nóng nảy, không cho hắn ta báo ân là trăm triệu không được!

"Sao có thể nhận sai?" Hắn ta chém đinh chặt sắt nói, "Ta nghe thấy rõ ràng, lúc ngươi rời đi lưu lại tên chính là Diệp Cửu Thu! Ngươi dám nói đêm đó ngươi không ở Sam Thụ trấn sao?"

"..." Là tên hỗn đản thiếu đạo đức nào tùy tiện lấy tên hắn dùng! Lại không phải làm chuyện xấu, hà tất phải đội danh hắn!

An tĩnh đứng ở góc tối Diệp Cửu U, nhẹ nhàng giật giật đuôi lông mày, ánh mắt bay bay nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Phi thường vô tội Diệp Cửu Thu một bụng buồn bực không nói nên lời, lúc này lại không thể bịa chuyện đêm đó hắn không ở. Việc bọn họ dừng chân ở Sam Thụ trấn, chỉ cần Ma Long Tử có tâm muốn tra, nhất định sẽ tra ra được.

Ma Long Tử xem Diệp Cửu Thu trầm mặc coi như cam chịu, tức khắc hớn hở mặt mày: "Đêm đó thật sự phải cảm tạ ngươi! Ân tình này ta sẽ tương báo gấp trăm lần!"

"Ngươi nhớ kỹ lời đêm nay ngươi nói." Diệp Cửu Thu ngước mắt, chậm rì rì nói. Ngươi phải nhớ kỹ, là ngươi quyết tâm nhận định ta là ân nhân cứu mạng, nếu là sau này chân tướng rõ ràng, còn hy vọng ngươi đừng thẹn quá thành giận.

Ma Long Tử lại cho rằng lời hắn nói là một loại ý tứ khác, lập tức nghiêm túc bảo đảm: "Chỉ cần ta làm được, ngươi đều có thể mở miệng yêu cầu!"

Diệp Cửu Thu chớp chớp mắt, chợt nhớ tới đích xác có một việc có thể hỗ trợ hắn.

Bọn họ ở trên phố cũng nghe nói, Ma Long Tử sở dĩ có thể được phụ thân hắn tìm về, là bởi vì bằng hữu của phụ thân hắn Thương đạo nhân, trong tay có một pháp bảo tên Khuy Địa Kính, có thể chiếu phạm vi ngàn dặm tìm người.

Khi hắn nghe được tin tức này, đầu tiên nghĩ tới chính là nếu mình có loại pháp bảo này, có phải tìm huynh trưởng càng dễ dàng hay không?

Nhưng Khuy Địa Kính này là pháp bảo của lão quái Nguyên Anh, hắn cũng chỉ có thể ngẫm lại.

Bất quá hiện tại có Ma Long Tử, có phải là có một đường hy vọng hay không?

Tinh thần hắn rung lên, mở miệng nói: "Ta nghe nói ngươi là nhờ một pháp bảo kêu Khuy Địa Kính tìm được, đúng không?"

Ma Long Tử gật đầu.

"Ta có thể mượn Khuy Địa Kính dùng một chút sao?" Hắn lại hỏi, "Ta có một bằng hữu, mà nay tung tích không rõ, ta muốn tìm tung tích của hắn."

"Khuy Địa Kính?" Ma Long Tử lập tức lộ vẻ khó xử, hắn ta xấu hổ cúi đầu gãi gãi tóc, cảm thấy mới vừa khoác lác, mà ngay cả yêu cầu thứ nhất của người ta đều làm không được, quả thực là quá khó coi.

"Nếu không tiện thì thôi bỏ đi." Diệp Cửu Thu thở dài, cũng đúng, pháp bảo của Nguyên Anh lão quái nào có dễ mượn như vậy.

"Không phải là ý tứ này." Ma Long Tử buồn rầu nói, "Nếu ngươi mở miệng sớm một ngày, ta đều có thể mượn cho ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, 5 ngày sau Linh Khư mở ra, mà Khuy Địa Kính lại là khen thưởng của thịnh điển lần này, đã bị thu vào mật thất, được mấy tông môn liên hợp trông giữ. Ta vô pháp đi lấy."

Diệp Cửu Thu hiểu được.

Hắn ở Chiết Kích thành mấy ngày, đối này Linh Khư thịnh điển cũng có chút hiểu biết.

Tuy nói phương pháp mở ra mấu chốt là ở chỗ Thiên Ma Cung, nhưng mỗi một lần thịnh điển, đều có các môn phái khác dẫn đệ tử trong tông tiến đến tham dự. Một là vì tìm tạo hóa trong đó, hai cũng là vì giao lưu luận bàn giữa các môn phái, thật là thủ đoạn tranh đấu đáng sợ.

Linh Khư chỉ có tu sĩ dưới Kim Đan mới có thể tiến vào, vừa lúc để đệ tử Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ của các đại môn phái tiến vào. Trong Linh Khư có rất nhiều một thứ kêu Trùng Huyền Tinh, vô luận là luyện khí hay là luyện đan, nhập luyện thứ này, đều có thể đề cao xác suất thành công, thậm chí có khả năng làm phẩm chất đan dược hoặc binh khí ở trình độ nguyên bản tiến thêm một giai.

Tóm lại là thứ tốt.

Nhưng Linh Khư mười năm mới mở ra một lần, số lượng Trùng Huyền Tinh mỗi lần mang ra tuy nhiều, nhưng so với số lượng tu sĩ hi cầu nó, tức khắc liền ít đến đáng thương.

Mà trong Linh Khư tuy rằng sản sinh ra Trùng Huyền Tinh, nhưng càng nhiều lại là cấm chế mạnh mẽ cùng bẫy rập trí mạng, hơn phân nửa người đều có vào không có ra, việc này cũng dẫn tới không ít tu sĩ muốn cầu kỳ ngộ dừng bước tại đây.

Thiên Ma Cung cùng những đại môn phái khác đối với Trùng Huyền Tinh có nhu cầu cực lớn, vì kích động tu sĩ tiến vào Linh Khư, liền liên thủ thiết lập khen thưởng cho mười người đứng đầu. Khen thưởng có thể là đan dược, pháp bảo, công pháp, linh thảo, đều là từ mấy đại môn phái lấy ra.

Thứ tự mười người đứng đầu dựa theo số lượng Trùng Huyền Tinh mang ra bao nhiêu mà xếp hạng, Trùng Huyền Tinh bọn họ mang ra cũng không cần nộp lên trên, các môn phái nếu cần, còn lấy ra đồ vật khác theo chân bọn họ đổi.

Nhìn như mấy môn phái có điểm ăn mệt, Trùng Huyền Tinh ấn giá gốc mua không nói, còn muốn đáp đi pháp bảo hoặc là đan dược của mấy môn phái.

Nhưng trên thực tế, mỗi lần thịnh điển mười người đứng đầu cơ hồ đều là đệ tử các đại môn phái, rất ít có tán tu, bởi vậy cái gọi là lấy ra khen thưởng mười người đứng đầu, cũng chỉ là đang lưu chuyển giữa bọn họ mà thôi.

Diệp Cửu U trước đây nhất châm kiến huyết chỉ ra, Linh Khư thịnh điển đối với các đại môn phái, chính là nơi rèn luyện đệ tử, đua đòi khoe lông chim. Về phần tán tu, là cu li liều thân liều mạng vì các đại môn phái mang ra Trùng Huyền Tinh.

Diệp Cửu Thu nghe thấy Khuy Địa Kính đã bị lấy làm khen thưởng mà liên hợp trông giữ, cũng không khỏi thở dài, việc này so đoạt pháp bảo từ trong tay Nguyên Anh lão quái còn khó khăn hơn nhiều a.

Bất quá --

Hắn rũ mắt nhìn bàn tay đặt trên đầu gối của mình, nghĩ thầm, nếu chính mình tham gia Linh Khư thịnh điển, đoạt được thứ tự, Khuy Địa Kính kia không phải liền danh chính ngôn thuận thuộc về sở hữu của hắn sao? Căn bản không cần đi đoạt gì đó.

"Xin hỏi đạo huynh, Khuy Địa Kính kia, là đứng thứ mấy khen thưởng?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

"Nghe nói khen thưởng lần này không phân thứ tự." Ma Long Tử vuốt cằm nghĩ nghĩ, "Hình như là nói mọi người yêu cầu không giống nhau, nói không chừng khen thưởng đệ nhất danh nhìn trúng ngược lại là của đệ thập danh -- cho nên lần này, tựa hồ là từ đệ nhất danh đến đệ thập danh, theo thứ tự chọn lựa đồ vật chính mình muốn từ trong đám khen thưởng."

Diệp Cửu Thu sau khi nghe xong, trái tim phanh phanh phanh kịch liệt nhảy lên, cảm giác đây chẳng phải là chuẩn bị cơ hội cho hắn sao?

Hắn nhịn không được trộm quay đầu lại nhìn Diệp Cửu U, sau khi nhìn thấy Diệp Cửu U khẽ gật đầu, trong lòng hắn cuối cùng đã có quyết định.

"Ma Long Tử, ta muốn tham gia Linh Khư thịnh điển lần này. Nhưng nói thật ra, ta đối với Linh Khư hiểu biết không nhiều lắm, ngươi là người Thiên Ma Cung, có thể nói cho ta kỹ càng tỉ mỉ tình huống sao?" Diệp Cửu Thu mỉm cười hướng Ma Long Tử.

Ma Long Tử chần chờ: "Nơi đó rất nguy hiểm."

"Ta nhất định phải đi." Diệp Cửu Thu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, "Cho nên ngươi nếu nói với ta càng kỹ càng tỉ mỉ, ta tiến vào trong đó sẽ càng an toàn."

Ma Long Tử nhìn kiên định trong mắt hắn, không khỏi sửng sốt, sau một lúc lâu mới ngơ ngẩn gật gật đầu, tỏ vẻ hắn minh bạch. Hắn ta mở miệng bắt đầu giảng giải, tâm thần lại phân một nửa hoảng hốt treo ngược cành cây -- sao lại thế này? Tim đập giống như so với bất cứ thời điểm nào đều nhanh hơn!

Cacao: "Truyện ta đăng trên wattpad. Nếu ai đọc thì lên đó nha(・ัω・ั)."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro