Chương 54: Tâm duyệt quân hề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

* Trong câu thơ: "Tâm duyệt quân hề quân bất tri" của bài thơ Việt nhân ca. Nghĩa là: Lòng mến chàng rồi chàng có hay?

Ma Long Tử cùng Diệp Cửu Thu nói hồi lâu, nhưng hắn ta xưa nay... Nói tốt là không quan tâm đến sự vụ lớn nhỏ trong Thiên Ma Cung, ấn sự thật mà nói chính là không học vấn không nghề nghiệp. Sự tình hắn ta biết về Linh Khư, đều là nghe người khác nghị luận, mà bí mật thâm sâu chân chính, hắn ta lại nửa điểm cũng không biết.

Bất quá loại sự tình này Ma Long Tử cũng sẽ không nói ra. Cho nên đương lúc hắn ta đem những hiểu biết trong đầu đều vứt ra sau, liền ra vẻ thâm trầm nhìn liếc mắt nhìn phía ngoài cửa sổ: “Đêm đã khuya, Cửu Thu ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, ngươi ở nơi nào, ngày mai ta lại đến tìm ngươi nói tỉ mỉ.”

Tiêu sái thoát thân lại có thể thuận tiện hỏi ra nơi ở của mỹ nhân, còn hẹn trước lần gặp mặt tiếp theo, Ma Long Tử đắc ý tán thưởng chính mình quá cơ trí.

Khóe miệng Diệp Cửu Thu trừu trừu, thật vất vả mới ngăn chặn buồn cười xuống họng, đối với một tu sĩ mà lại nói đêm đã khuya? Ma Long Tử đến tột cùng là làm thế nào nghĩ ra?

Hắn cũng nhìn ra trong bụng Ma Long Tử chẳng có bao nhiêu tin tức, gật đầu nói: “Cũng tốt.” Hắn đem Vọng Uyên Lâu báo cho Ma Long Tử, nói có thể đi nơi này tìm hắn.

Ma Long Tử lập tức ghi nhớ địa chỉ này, thầm nghĩ đêm nay trở về liền đòi phụ thân tư liệu về Linh Khư, nhớ kỹ xong, lại phân ra tám, chín lần nói cho Diệp Cửu Thu nghe, như vậy bọn họ liền có thể mỗi ngày gặp mặt bồi dưỡng cảm tình.

Bọn họ rời khỏi phòng, trong lòng mỗi người đều vừa lòng.

Khi xuống đến đại sảnh dưới lầu, Ma Long Tử mới bỗng nhiên nhớ tới, hắn ta tới nơi này là vì thư giải hỏa khí, vậy Diệp Cửu Thu tới chỗ này —— hay là cũng vậy!

Nghĩ đến đây, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Cửu Thu, vẻ mặt không thể tin được cùng bi thương: “Ngươi tới đây là vì...”

Bị hắn ta nói như vậy, Diệp Cửu Thu cũng muộn màng nhớ tới, Hà sư huynh còn ở dưới lầu!

Hắn nhìn Ma Long Tử, thầm nghĩ vị này so với Lâm chủ quản bên trong kia, địa vị cao hơn nhiều đi? Vì thế hắn đem sự tình phường thị đơn giản nói một lần.

Ma Long Tử càng nghe tâm tình càng thoải mái, đầu tiên là biết được Diệp Cửu Thu không phải tới này tìm hoan, tiếp theo đó là âm thầm cao hứng chính mình rốt cuộc có thể vì Diệp Cửu Thu làm một việc. Loại như tìm hiểu tin tức về Linh Khư, hắn ta trước mắt hoàn toàn không có bất luận giá trị gì, nói dùng cái này tới báo ân, chính hắn ta đều cảm thấy quá keo kiệt.

“Còn không phải là phường thị sao? Ta quay lại làm người kia cho ngươi chọn vị trí náo nhiệt nhất.” Ma Long Tử mang bọn họ đi đến phòng Hà Sơn Kiến, một chân đá văng cửa phòng, “Cái gì Lâm chủ quản? Nghe cũng chưa nghe qua, hắn dám làm khó dễ bằng hữu các ngươi, lão tử giết hắn!”

“...” Diệp Cửu Thu yên lặng đi theo sau hắn ta, hướng mắt nhìn vào trong phòng, lại thấy trong phòng trống không, đã không còn bóng người.

Đây là, đã rời trận địa tiết tấu?

Diệp Cửu Thu chớp chớp mắt, thử tưởng tượng một chút tình cảnh của Hà sư huynh hiện tại, không khỏi nổi lên từng trận ác hàn. Dùng sức lắc đầu, đem cảnh tượng trong đầu ném ra.

Ma Long Tử cũng đoán được người trong phòng lúc này đã đi làm cái gì, bất quá lúc này đối mặt với Diệp Cửu Thu, nhắc tới loại sự tình này, hắn ta hiếm thấy có chút ngượng ngùng: “Bọn họ khả năng đi... này nọ, ngươi còn muốn tiếp tục tìm hắn sao?”

Diệp Cửu Thu nhíu nhíu mày, vẫn gật đầu.

Nếu Hà sư huynh không vui, cũng vừa lúc có thể mang hắn đi. Nếu vui... Mặt hắn không biểu tình nắm chặt tay, vậy cũng phải mang đi! Loại địa phương này, tuyệt không thể dính vào.

Ma Long Tử lên tiếng, rất nhanh dưới sự dẫn dắt của người quản sự, bọn họ liền tìm được Hà Sơn Kiến ở trong một gian phòng.

Khi mở cửa Diệp Cửu Thu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, lại không thấy được cảnh tượng hỗn loạn như trong tưởng tượng, chỉ nhìn thấy Hà sư huynh ngồi dựa vào đầu giường, kiện áo ngoài khoác lỏng lẻo trên người, lộ ra lồng ngực màu mật tinh tráng rắn chắc, ổ chăn bên cạnh hắn phồng lên, có một người gối đầu lên đùi hắn, từ nơi này xem qua, chỉ thấy được tóc đen rối tung cùng hơn phân nửa gương mặt tái nhợt.

Gương mặt kia thật quen thuộc nha...

Diệp Cửu Thu như nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở to hai mắt. Nhưng trong chớp mắt liền phản ứng lại, hơi hơi nhích người sang, đem tầm mắt Ma Long Tử chặn lại, mỉm cười nói: “Bằng hữu ta giống như bị chút kích thích, đợi ta một lát ta đi an ủi hắn. Ngươi đi về trước đi, ngày mai ta ở khách điếm chờ ngươi.”

Ma Long Tử cũng nóng lòng muốn trở về tìm tư liệu để học thuộc, vì thế hắn ta cũng không nán lại, bàn giao vài câu với người quản sự Thanh Phong Tiểu Trúc, để cho bọn họ hảo hảo chiêu đãi mấy người Diệp Cửu Thu xong, liền vội vàng cáo từ rời đi.

Lúc này Diệp Cửu Thu mới cùng Diệp Cửu U đi vào phòng, khép cửa lại.

“Hà sư huynh, đây là có chuyện gì?” Diệp Cửu Thu nhìn nữ tử cung trang đã từ trên giường nhảy xuống, nhịn không được bật cười. Đây chẳng phải là mệnh thi của Hà sư huynh sao?

“Người vừa rồi là như thế nào?” Hà Sơn Kiến một bên mặc quần áo, một bên hỏi lại.

Diệp Cửu Thu liền đem chuyện Ma Long Tử đơn giản nói một lần, cuối cùng nói: “Phương diện phường thị đã không có việc gì. Hà sư huynh không cần lại phải nhọc lòng.”

Hà Sơn Kiến nghe hắn nói xong, lập tức liền đứng dậy: “Nếu đã như thế, liền không cần phải ngây người ở nơi này!” Hắn thu hồi mệnh thi, nhanh chóng đi ra ngoài, “Vừa đi vừa nói chuyện.”

Diệp Cửu Thu đuổi kịp hắn, cùng nhau ra khỏi Thanh Phong Tiểu Trúc, rời phố Hoán Khê.

Đồng thời, dưới sự truy vấn của Diệp Cửu Thu, hắn cũng đem nguyên do sự tình nói ra.

Hắn bồi hai vị kia uống không ít linh tửu. Hai người kia sa vào thế tục, tu vi không cao, rất nhanh liền say. Say xong, nên mang từng người trở về phòng. Hắn lúc ấy lấy lý do không tốt lắm thoái thác, lại không nghĩ tới càng thoái thác, hai người kia càng hăng hái, nói là cùng nhau tới nơi đây ngoạn nhạc, sao có thể ném hắn đi một mình? Nói cái gì phải cho hắn nếm thử hương vị.

Hắn bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đồng ý, coi như lừa gạt hai con ma men này. Đợi sau khi hai người từng người đi vào phòng, hắn cũng đuổi người bên người đi, tính toán một mình trong phòng ngủ đến hừng đông.

Lại không dự đoán được, hai người kia thế mà nhàm chán đến mức vòng về xem hắn có lâm trận bỏ chạy hay không. Khi đó trong phòng hắn chỉ có một người, vì lừa dối cho qua, liền gọi mệnh thi ra, nhét vào trong chăn, lại lần nữa lừa gạt hai người.

Sau đó hắn cũng lười thu hồi mệnh thi, tính toán chờ một đêm này qua đi, lại thu hồi mệnh thi.

Diệp Cửu Thu nghe xong, cảm khái vỗ vỗ bả vai Hà Sơn Kiến: “Hà sư huynh, huynh...” Hắn nghẹn nửa ngày nghẹn không ra lời an ủi nào, cuối cùng chỉ khô khan nói, “Huynh cũng là quá vất vả rồi.”

Hà Sơn Kiến thở dài: “Diêm Vương dễ thấy tiểu quỷ khó lường, giống Cát Ứng Đài, Lâm chủ quản mấy người này, khí lượng hẹp hòi, hơi chút bất hòa thôi cũng sẽ âm thầm ngáng chân. Nếu có sở cầu với bọn họ, thì mọi chuyện đều phải theo.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Hôm nay công lao của ngươi là lớn nhất. Đáp lên người Ma Long Tử, tiểu quỷ ngược lại là có thể không cần để ý tới.”

Diệp Cửu Thu gật đầu.

“Bất quá, nếu là ngày nào đó hắn ta phát hiện ngươi không phải là ân nhân của hắn...” Hà Sơn Kiến nhăn mày.

“Ta đã làm tốt chuẩn bị hắn ta tới tìm phiền toái.” Diệp Cửu Thu bất đắc dĩ cười nói, tuy nói việc này hoàn toàn là Ma Long Tử một đầu nhiệt nhận định hắn, nhưng hắn biết, chờ đến ngày chân tướng rõ ràng, Ma Long Tử tuyệt đối sẽ không nhớ là chính hắn ta nhận sai, ngược lại sẽ đem hết thảy đổ lên đầu hắn.

Hắn cũng không muốn ăn mệt. Cho nên trước khi sự thật còn chưa bị phơi bày ra ánh sáng, hắn muốn kiếm đủ chỗ tốt từ trên tay Ma Long Tử. Coi như Ma Long Tử trước tiên bồi thường tổn thất tạo thành do sau này đuổi giết hắn.

Hà Sơn Kiến thoáng đồng tình liếc hắn một cái, hắn cảm thấy Diệp Cửu Thu có thể chất đặc biệt chiêu vận đen. Nhưng trái lại, vận đen này nọ nếu có thể hóa giải, sẽ biến thành chỗ tốt làm người đỏ mắt.

Tựa như Thi Sát lão tổ muốn xuống tay với hắn, kết quả lại bị hắn đoạt được nhẫn trữ vật, Đạo Điển.

Nhưng không biết lần này sự tình sẽ phát triển như thế nào?

Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến trở lại Vọng Uyên Lâu, mỗi người chuẩn bị về phòng chính mình.

Khi đi qua trước phòng Phong Ngọc Thư, Diệp Cửu Thu theo bản năng ngoái lại nhìn cửa phòng —— hôm nay hắn còn chưa tiếp xúc với quan tài của sư phụ, Hoàng Tuyền chi lực cũng không thể chuyển vận cho Địch sư thúc.

Hà Sơn Kiến thấy bộ dáng hắn chần chờ, nhịn không được đứng lại, thấp giọng hỏi: “Ngươi đối với quan tài của Phong trưởng lão cảm thấy thực hứng thú?”

Diệp Cửu Thu cả kinh: “Nhìn ra được sao?”

Hà Sơn Kiến khẳng định gật đầu: “Thực rõ ràng.”

Còn thực rõ ràng?!

Tự cảm thấy đã làm thực thiên y vô phùng* không có sơ hở Diệp Cửu Thu trong nháy mắt bị mũi tên chân tướng nhọn hoắt bắn trúng đầu gối, quyết đoán quỳ xuống, hắn không dám ôm hy vọng nhìn Hà Sơn Kiến: “Sư huynh, huynh nói sư phụ cũng đã nhìn ra sao?”

* Áo trời ko kẽ hở

“Ngươi cảm thấy sao?” Hà Sơn Kiến trừng hắn một cái, vô tình xoay người trở về phòng, không phản ứng hắn.

Diệp Cửu Thu ưu thương cúi đầu, lẩm bẩm tự nói: “Ta cảm thấy? Ta cảm thấy Hà sư huynh đều có thể nhìn ra, sư phụ nhất định cũng đã sớm phát hiện.”

Nhớ tới chính mình tự cho là đúng ở trước mặt sư phụ trang các loại vô tình, còn tự cảm thấy trang thật tự nhiên cho nên trong lòng vẫn luôn rất đắc ý, kết quả ở trong mắt sư phụ xem ra lại là sơ hở đầy mình —— Diệp Cửu Thu đột nhiên mặt đỏ tai hồng, cảm thấy thẹn đến không được. Hắn ngồi xổm trên hành lang, che lỗ tai nóng bừng, thấp thấp kêu rên: “Ta thật là một tên ngu xuẩn!”

Diệp Cửu U đứng bên cạnh hắn, rũ mắt lạnh lùng xem hắn, tán đồng “Ân” một tiếng.

Ngươi chính là một tên ngu xuẩn.

Diệp Cửu Thu ủ rũ cụp đuôi trở lại phòng của chính mình, rối rắm hơn nửa đêm, nghĩ nên làm thế nào thẳng thắn nhận khoan hồng với sư phụ.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, mới cẩn thận nghĩ lại một chút, rõ ràng là vì muốn tốt cho Địch sư thúc, hắn vì sao phải hành sự sợ hãi rụt rè, trốn trốn tránh tránh như vậy?

Nói rõ cùng sư phụ, quang minh chính đại hỗ trợ không được sao?

Hắn càng nghĩ, càng cảm thấy chính mình trước đây quả thực không thể hiểu được. Vì sao không nói cho sư phụ? Là bởi vì cần phải bảo mật chuyện Tam Thế Quan với sư phụ?

Vì sao phải bảo mật? Ngay cả Đạo Điển kia hắn đều có thể giao cho sư phụ, Tam Thế Quan này lại có cái gì tốt mà không được lộ ra?

Chính mình lúc trước vì cái gì ngay cả điểm này cũng không nghĩ tới? Rõ ràng có thể tiến thẳng tới mục đích, không cần quanh co vòng vèo như thế.

Suy nghĩ nửa ngày, Diệp Cửu Thu vẫn chỉ có thể than một tiếng, chính mình lúc trước có bao nhiêu ngu xuẩn?

“Ta đây liền đi nói chuyện Tam Thế Quan cho sư phụ.” Hắn đứng lên, trước tiên vẫn là dò hỏi ý kiến của Diệp Cửu U.

Diệp Cửu U nhướng mày: “Sớm nên như thế.” Đồng thời trong lòng y có chút tiếc hận, về sau liền không được nhìn thấy bộ dáng Diệp Cửu Thu phạm xuẩn nữa rồi.

Diệp Cửu Thu thấy y như vậy, lập tức hiểu được: “Ngươi sớm đã biết?” Thấy Diệp Cửu U chậm rãi gật đầu, hắn trừng lớn đôi mắt, ủy khuất nói: “Ngươi đều không nói cho ta!”

Diệp Cửu U hướng hắn dương dương khóe môi, này không phải chuyện quá rõ ràng sao?

Diệp Cửu Thu hồi phục lại tinh thần, đúng nha, không phải là chuyện quá rõ ràng sao. Cửu U từ trước đến nay vẫn luôn thích xem bộ dáng hắn mặt xám mày tro. Cũng không biết là vì sao.

Hắn thở dài, héo rũ ra cửa, đi tới chỗ của sư phụ. Mà khi tới trước cửa phòng Phong Ngọc Thư, hắn đột nhiên dừng chân lại, giờ mới nhớ tới hiện tại vẫn là nửa đêm. Hắn nghĩ nghĩ, tính toán trở về, ngày mai lại nói, nhưng trước khi xoay người, hắn nhận ra cửa phòng Phong Ngọc Thư đang mở.

Sư phụ lại đi ra ngoài sao?

Vì thế hắn chui ra cửa sổ, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy mấy cái lên trên nóc nhà. Vọng Uyên Lâu rất cao, đứng ở nơi này nhìn xuống, cơ hồ có thể đem hết ngọn đèn cả tòa thành này thu vào đáy mắt. Đặc biệt là có thể trông thấy Thiên Ma Cung ở đằng xa, cung điện san sát nối tiếp nhau, ẩn sâu trong mây mù trộn lẫn ma khí, mông lung tựa như một con hung thú đang vùi đầu ngủ say, thần bí lại đáng sợ.

Hắn lên trên nóc nhà, quả nhiên nhìn thấy hai người đang ngồi ở phía xa.

Hắc y chính là sư phụ, hồng y chính là Địch sư thúc. Nguyệt hoa lẳng lặng rơi trên thân hai người bọn họ, vô cớ có loại hương vị yên tĩnh an bình.

Diệp Cửu Thu lại do dự, hắn cảm thấy lúc này chính mình không nên đi quấy rầy hai người.

Nhưng hiện thực cũng không cho hắn bao nhiêu thời gian do dự, liền giúp hắn làm ra lựa chọn.

Hắn sư phụ thấy nhà mình hơi hơi nghiêng mặt, chậm rãi cúi người, cánh môi dừng trên khóe môi Địch sư thúc. Giờ khắc này, lạnh lẽo hờ hững trong mắt sư phụ không thể hòa tan được mềm mại cùng chuyên chú, mà nhìn từ sau lưng, động tác lại mang theo một loại quạnh quẽ cùng cô tịch không nói nên lời.

Diệp Cửu Thu xem đến sửng sốt, sau một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, lập tức xoay người rời đi.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất của mình, hoang mang rối loạn trở lại phòng, giống như nhìn thấy được cái gì không nên thấy, sau khi ngồi ở trong phòng, tiếng trái tim phanh phanh phanh nhảy lên rõ ràng, kinh động tới cả màng tai của chính mình.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Ảo giác đi!

Nhưng khi hắn nhắm mắt, một màn kia liền vô cùng rõ ràng hiện lên trước mắt.

Trong mắt sư phụ tràn đầy ôn nhu, gương mặt Địch sư thúc trắng bệch cứng đờ, không hiểu sao lại làm hắn tâm sinh thương cảm.

Diệp Cửu U vẫn luôn đi theo hắn, cùng hắn thấy một màn này. Y xem bộ dáng Diệp Cửu Thu thất hồn lạc phách, nhíu mày: “Ngươi đối với sư phụ như vậy... bất mãn?”

Trong lòng Diệp Cửu Thu đầy các loại hoảng loạn, cũng không chú ý tới xưng hô trong miệng Diệp Cửu U, hắn vô thức lắc đầu: “Không phải.” Hắn nghĩ nghĩ, rối rắm nhăn mày, đem tâm tình bị kích thích quá lớn sửa sang lại một chút, mới ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Cửu U, xin giúp đỡ nói: “Ta thấy rồi làm sao bây giờ?”

“Ta là nói, cái này không nên bị người khác thấy đi” Diệp Cửu Thu đổi loại cách nói, hắn cảm thấy chính mình không nên thấy.

“Hắn hẳn là đã phát hiện ngươi.” Diệp Cửu U chậm rãi nói, “Nhưng bị ngươi nhìn thấy thì lại như thế nào?”

Đúng là không quan tâm cái nhìn của người khác, cho nên Phong Ngọc Thư cũng sẽ không vì Diệp Cửu Thu ở một bên, liền từ bỏ tâm tình, không làm những gì muốn làm.

Lúc ấy hắn muốn hôn Địch Sóc, hắn liền hành động. Chẳng sợ hắn biết Diệp Cửu Thu ở ngay sau mình.

Điều này nói lên, Phong Ngọc Thư mới là người so với bất cứ ai khác đều tùy hứng cố chấp hơn. Tính tình càng đạm mạc, sau khi gặp được người hay việc muốn nghiêm túc, mới có thể càng thêm chấp nhất.

Diệp Cửu Thu nghe Diệp Cửu U nói, tâm tình dần bình tĩnh lại.

Nghĩ nếu là sư phụ mà nói, đích xác có khả năng như thế, hắn không khỏi cười khổ, sư phụ cũng có chỗ làm người đau đầu a. Loại sự tình này, không trải chăn cho hắn giảm sốc đã để hắn biết, trái tim đều bị dọa đến ngừng đập có được không!

Ngày mai đi nói chuyện Tam Thế Quan, nhất định phải hướng sư phụ oán giận điểm này!

Buông xuống hoảng loạn trong lòng, hắn lại nghĩ tới một sự kiện khác: “Cửu U, Địch sư thúc là thi khôi, sư phụ cùng y...” Hắn dừng câu chuyện, không muốn nói ra loại lời nói “là không có khả năng có kết quả”.

“Nếu tương lai Địch Sóc độ kiếp thành công, cải tử hoàn sinh, có cái gì không có khả năng?” Diệp Cửu U hừ nhẹ một tiếng, “Lại nói, cho dù Địch Sóc cả đời chỉ có thể là thi khôi, Phong Ngọc Thư cũng chẳng thèm để ý.”

Diệp Cửu Thu yên lặng gật đầu, nghĩ thầm sư phụ nguyện ý như thế, hắn đích xác không có lập trường đi nhọc lòng.

Nói xong, hắn cũng không có tâm tư tu luyện, đêm nay tạp niệm quá nhiều, tu luyện cũng vô dụng.

Hắn lên giường nghỉ ngơi, thời điểm nhắm mắt, bỗng nhiên nghĩ đến:

Từ nam tử cùng nam tử đến người cùng thi khôi...

Năng lực tiếp thu của con người thật là đáng sợ a.

Dọc theo đường đi hắn phát hiện, ban đêm có khi sư phụ sẽ mang theo Địch sư thúc ra ngoài, ở chỗ nào đó ngồi xuống thì là cả một đêm. Tựa như ngày ấy ở sơn trang Diệp gia hắn nhìn thấy lúc trước vậy.

Hắn trầm ngâm một lát, cảm thấy vừa lúc thừa dịp Địch sư thúc ở đây, có thể nói kỹ càng tỉ mỉ cùng sư phụ về chuyện Tam Thế Quan.

..................................

Việt nhân ca

Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu.
Mông tu bị hảo hề,
Bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.

 

Dịch nghĩa

Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.
Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.
Thật lấy làm xấu hổ,
(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).
Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.

Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái.

Đây được coi là bài thơ dịch đầu tiên trong văn học Trung Quốc. Bài này có ảnh hưởng trực tiếp tới Sở từ.

Truyện được đăng trên Wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro