Chương 55: Quân bất tri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Dưới ánh trăng, hai bàn tay giao nhau nắm chặt lấy nhau. Ngón tay đều thon dài xinh đẹp, chỉ là phía trên ấm áp mềm mại, ở dưới lạnh băng cứng đờ.

Là sư phụ cùng Địch sư thúc?

Hắn đến gần xem, khi nhìn thấy khuôn mặt hai người, đột nhiên bị giật mình đến toát mồ hôi lạnh.

—— “Ngô!”

Diệp Cửu Thu bỗng nhiên xoay người từ trên giường ngồi dậy, ôm chăn trong tay, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.

Hắn còn nhớ rõ hình ảnh cuối cùng hắn thấy, một người mặt mày thanh tuấn, tư dung đoan chính thanh nhã, một người hoa văn đen nhánh lan đầy mặt, dữ tợn quỷ dị. Kia rõ ràng chính là hắn sau khi lớn, cùng Diệp Cửu U sau khi cởi mặt nạ!

Trái tim hắn kịch liệt nhảy lên, tựa như vẫn còn đang nằm mộng, lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, ướt đẫm.

“Ngươi làm sao vậy?” Bên cạnh truyền đến một thanh âm quen thuộc, trầm thấp, bình tĩnh, luôn có thể gãi đúng chỗ ngứa trấn an cảm xúc của hắn.

Diệp Cửu Thu bị một tiếng này kéo trở về hiện thực, hắn trì độn chớp chớp mắt, chậm rãi thở ra một hơi: “Nguyên lai là mộng nha.” Hắn xuống giường, hướng Diệp Cửu U nói: “Cửu U, ta cùng ngươi nói, ta mơ thấy sư phụ hắn...”

“Không phải mộng.” Diệp Cửu U đi đến trước giường, giơ tay véo mặt hắn một phen, mặt không biểu tình, “Là thật sự.”

Diệp Cửu Thu bị đau đến lại lần nữa thanh tỉnh ba phần, cuối cùng cũng hoàn toàn thoát khỏi hoảng hốt tàn lưu sau những cảnh trong mơ.

Hắn rốt cuộc nhớ tới tất cả việc tối hôm qua, không khỏi buồn rầu: “Ta thấy sư phụ rồi, nên nói như thế nào? Nói ta không để ý sao? Hay không nói gì mới là tốt nhất?”

Diệp Cửu U nhàn nhạt nói: “Ngươi đi gặp hắn, còn gọi hắn là sư phụ, nhìn thấy như vậy, đối hắn mà nói cũng đã đủ rồi.”

“Phải không?” Diệp Cửu Thu nghĩ nghĩ, lại tự mình trả lời, “Không sai!” Sư phụ nhìn ra được ý tưởng cùng thái độ của hắn, chính là hắn muốn ngụy trang, ở trước mặt sư phụ cũng chẳng ngụy trang được đi?

Nhìn sắc trời, cũng không còn sớm, nghĩ tới khả năng trong lát sau Ma Long Tử sẽ tìm tới, Diệp Cửu Thu lập tức nhấc chân đi đến phòng Phong Ngọc Thư.

Gõ của, tiến vào xong, liền thấy Phong Ngọc Thư đã ngồi trên ghế trước cửa sổ chờ hắn, mà không xa bên cạnh, chính là cỗ Thanh Đồng quan kia, nghĩ đến Địch sư thúc đang nằm bên trong.

Diệp Cửu Thu bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực may mắn. Bởi vì Cửu U không giống với thi khôi như Địch sư thúc, y có thần trí, có cảm xúc của chính mình, rất nhiều thời điểm sẽ làm hắn quên mất sự thật rằng y không phải người. Hơn nữa Cửu U tuy không rời khỏi Tam Thế Quan, nhưng cũng có thể trường kỳ ở bên ngoài quan tài, không giống như Địch sư thúc, ban ngày ở ngoài lâu sẽ bị tổn thương, không thể tùy thời bồi bên người sư phụ.

Hắn thất thần trong chớp mắt, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, hắn vì cái gì muốn đem Cửu U với hắn đánh đồng cùng Địch sư thúc với sư phụ? Lắc đầu, hắn nhanh chóng vấn an Phong Ngọc Thư.

Phong Ngọc Thư lẳng lặng gật đầu, để hắn ngồi xuống, sau đó chờ hắn nói.

Tối hôm qua, Diệp Cửu Thu ở phía sau, hắn thật ra cũng nhận thấy được. Chỉ là hắn chưa bao giờ tính toán lừa gạt chuyện của chính mình với đệ tử duy nhất của mình. Có một số việc che đậy lâu dài, sẽ hủ bại biến chất, còn không bằng phơi ra ánh sáng để người biết được.

Hắn không cố tình, chỉ là vừa lúc đúng thời cơ.

Vừa lúc một khắc kia, hắn nhớ tới lúc trước thiếu niên hồng y đứng trước mặt chính mình, trương dương khiêu khích, lại nghĩ tới nam tử anh tuấn ho ra máu nhắm mắt trong ngực chính mình. Thế sự biến ảo, cảnh còn người mất, lại nhìn thi khôi hai mắt vô thần tái nhợt dưới ánh trăng, liền tính là hắn, sinh ra trong thời điểm tàn khốc cũng nổi lên một khoảnh khắc mềm yếu cùng vô lực, bằng cách nào cũng phải chạm vào, mới có thể xác định người trước mắt không phải là hư ảo, vẫn còn tồn tại bên người hắn.

Vừa lúc một khắc kia, Diệp Cửu Thu xuất hiện ở trên nóc nhà.

Môi hắn cảm nhận được cánh môi lạnh băng của Địch Sóc, là loại lạnh lẽo mang theo âm khí cùng tử khí, một đường nhuộm dần tiến vào trong lòng hắn.

Khi đó hắn nghĩ, nếu Cửu Thu không thể tiếp thu, không muốn nhận người sư phụ là hắn, vậy hắn liền mang theo Địch Sóc rời đi, tìm một nơi ít dấu chân người đến ở. Từ đây cũng chỉ có hắn cùng Địch Sóc hai người.

Hắn ở nóc nhà ngây người một đêm, trong lòng chính mình suy nghĩ cái gì, chính hắn cũng không hoàn toàn rõ ràng.

Duy nhất biết được chính là, trong lòng hắn rất rối loạn.

Nhưng buổi sáng Diệp Cửu Thu đẩy cửa tiến vào, hắn nhìn thấy Diệp Cửu Thu biệt biệt nữu nữu, bộ dáng thật cẩn thận, rối loạn trong lòng liền an ổn xuống.

Đứa nhỏ này cũng không để ý.

Nghĩ đến đây, Phong Ngọc Thư xưa nay thần sắc hờ hững thế mà lại có chút nhu hòa, hắn hơi hơi cong khóe môi, ý cười nhàn nhạt xem Diệp Cửu Thu đang ngây người trước mặt.

“Sư phụ?” Diệp Cửu Thu ngơ ngác mở miệng, chỉ cảm thấy sư phụ hắn có tiên nhân chi tư, hoàn toàn mê hoặc mắt hắn.

“Ngươi còn có việc gì muốn nói?” Phong Ngọc Thư xem bộ dáng hắn phát ngốc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhắc nhở nói, “Nói đi.”

Diệp Cửu Thu lúc này mới nhớ tới chính sự.

Hắn nói: “Sư phụ, người nghe qua Tam Thế Quan chưa?”

Phong Ngọc Thư nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: “Chưa từng. Đó là vật gì?”

Diệp Cửu Thu lặng lẽ liếc Diệp Cửu U một cái, nở nụ cười, nguyên lai cũng không phải chỉ có một mình hắn không biết thứ này.

Diệp Cửu U không cùng hắn chấp nhặt. Sự tồn tại của Tam Thế Quan, là việc thuộc về cao tầng ở Tu chân giới đều biết. Cao tầng ở nơi này, chính là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên, thậm chí đều không bao gồm Nguyên Anh kỳ.

Phong Ngọc Thư thật sự là thiên tài hiếm thấy, tư chất vô song, nhưng đáng tiếc hắn ở trong tiểu môn phái, vô pháp tiếp xúc đến những thứ bí ẩn của cao tầng Tu chân giới, bởi vậy có rất nhiều bí văn hắn toàn không biết.

Diệp Cửu Thu đem tin tức Tam Thế Quan báo cho Phong Ngọc Thư, đương nhiên hoàn toàn là một bộ rập khuôn những gì Diệp Cửu U đã nói cho hắn.

Chỉ là hắn đem Tam Thế Quan nói thành pháp bảo của Diệp Cửu U —— trên thực tế cũng chính là của Diệp Cửu U. Mà Hoàng Tuyền chi lực cũng chỉ có Diệp Cửu U mới có thể triệu hoán sử dụng, nói như vậy là tốt nhất cũng không quá.

Sau khi nghe được Hoàng Tuyền chi lực có thể trước thời gian đánh thức thần trí của thi khôi, Phong Ngọc Thư hiếm thấy mất bình tĩnh, từ trên ghế đứng dậy, bình tĩnh nhìn Diệp Cửu Thu: “Lời này là thật?”

Diệp Cửu Thu chắc chắn gật đầu: “Ta dám phát hạ Đại Đạo chi thệ.”

Phong Ngọc Thư vừa nghe hắn nói như vậy, ngược lại trước buông xuống chuyện Tam Thế Quan, răn dạy hắn: “Đại Đạo chi thệ là chuyện bực nào, sao có thể tùy thời treo bên miệng? Sau này không được nhắc lại.”

Diệp Cửu Thu rụt cổ tỏ vẻ đã biết.

Mà Diệp Cửu U lúc này cũng tiến lên một bước, giơ tay gọi ra một đạo Hoàng Tuyền chi lực, đem u ảnh màu vàng nhạt đưa đến trước người Phong Ngọc Thư, để hắn tự mình cảm thụ lực lượng thần bí cùng huyền ảo này.

Một lát sau, trong mắt Phong Ngọc Thư ẩn ẩn kích động, hắn xác định lực lượng này có thể lay động giam cầm hồn phách trong cơ thể thi khôi.

Diệp Cửu Thu tuy rằng biết lúc này quấy rầy sư phụ là không tốt, nhưng lại không muốn cho sư phụ hy vọng, rồi lại làm sư phụ tuyệt vọng. Hắn vẫn đưa ra điểm mấu chốt nhất: “Sư phụ, Địch sư thúc y... là bao lâu sau khi chết mới luyện chế thành thi khôi?”

Phong Ngọc Thư nghe hắn nói xong, trong lòng biết Diệp Cửu Thu đang lo lắng cái gì.

Trong cơ thể thi khôi giam cầm ba hồn bảy phách.

Nếu thi thể đã chết từ lâu, hồn phách này đã nhập luân hồi, khi luyện chế thành thi khôi, sẽ triệu âm hồn du đãng trong nhân gian nhập thể, tăng thêm giam cầm. Như vậy khi thi khôi này khôi phục thần trí, cũng không phải người nguyên bản kia, mà là một nhân cách hoàn toàn mới.

Phong Ngọc Thư giải thích cho Diệp Cửu Thu, Địch Sóc sẽ không xuất hiện loại tình huống này.

Sau khi Địch Sóc chết, hắn đã dùng thủ đoạn đặc thù tạm thời bảo trì hồn phách Địch Sóc không tiêu tán, sau đó đuổi đến Âm Thi Tông, lập tức liền đem y luyện chế thành thi khôi. Trong thân thể Địch Sóc, phong ấn chính là ba hồn bảy phách của chính y.

Đây cũng là lý do hắn biết rõ ma đạo song tu rất nguy hiểm, hơi vô ý sẽ ngã xuống, nhưng vẫn lựa chọn đường này. Bởi vì ngay lúc đó thời gian rất eo hẹp, cũng không cho phép hắn phế đi căn cơ tiên đạo sửa tu ma đạo. Chỉ có thể ma đạo song tu.

Sau khi luyện chế tốt thi khôi, hắn cũng vô pháp đi trùng tu. Bởi vì ở Âm Thi Tông, lấy thân phận của hắn, nếu không đủ thực lực, là không cách nào sống sót.

Diệp Cửu Thu nghe Phong Ngọc Thư nói xong, cảm thấy lấy biểu hiện của chính mình ở Âm Thi Tông cùng so với sư phụ, quả thực chính là phế vật đạt chuẩn. Hắn kính nể nhìn sư phụ, theo bản năng liền mở miệng: “Sư phụ nhất định là phi thường thích Địch sư thúc, mới có thể vì y làm đến một bước này.”

Nói xong hắn liền nhanh chóng giơ tay bịt miệng, đôi mắt bất an chớp chớp nhìn Phong Ngọc Thư, ở trong lòng trái phải cho chính mình hai cái tát, đã nói không đề cập tới rồi cơ mà!

Mà Phong Ngọc Thư lại nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, ta thực thích y.”

Diệp Cửu Thu thấy rõ ràng cảm tình nơi đáy mắt hắn, giống như một mạch nước ngầm, xưa nay đều giấu dưới nền đất, cho dù nước ngầm chảy mãnh liệt cũng không có người phát hiện, mà nay rốt cuộc chảy tới trên mặt đất, một tầng lại một tầng sóng nhỏ dâng lên, dần dần tràn ngập đôi mắt, bao trùm lạnh băng cùng hờ hững dĩ vãng.

Hắn bị khiếp sợ ngốc ngay với tại chỗ.

Hắn cũng không phải khiếp sợ Phong Ngọc Thư cứ như thế thản nhiên trắng trợn bày tỏ cảm tình đối với Địch Sóc, mà là khiếp sợ với một sự kiện khác ——

Hắn phát hiện ánh mắt Phong Ngọc Thư lúc này rất quen thuộc.

Sở dĩ quen thuộc, là bởi vì hắn mới ở trong mộng tối hôm qua thấy được!

Ở trong mộng, hắn sau khi lớn lên kia chính là dùng loại ánh mắt này nhìn chăm chú vào Diệp Cửu U.

Sư phụ thích Địch sư thúc, cho nên khi nói đến Địch sư thúc là loại ánh mắt này. Vậy hắn thì sao? Hắn vì sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn Cửu U?

Phảng phất như linh quang chợt hiển, thể hồ quán đỉnh, trong lòng có một tiếng sấm đánh cái đùng, mặt trời chân lý chói qua tim làm những ý niệm chôn sâu trong lòng hắn đã không chỗ che giấu, làm hắn trong phút chốc tâm loạn như ma. Khiếp sợ nhiều lại có chút mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, không thể tin tưởng rồi lại có chút đã dự kiến được bên trong, quả nhiên là cảm giác này. Nhưng càng nhiều lại là hoảng loạn cùng mờ mịt, việc này... nên mở miệng thế nào?

Vào Wattpad đọc để ủng hộ mình nha!!♡♡♡♡
ヾ(='ω´=)ノ”

Hắn chợt vô cùng uể oải, cảm thấy Cửu U nhất định là coi thường hắn.

“Diệp Cửu Thu.” Đang nghĩ ngợi tới người, liền nghe thấy thanh âm Diệp Cửu U.

“Ân?” Diệp Cửu Thu chột dạ hoảng sợ, chân tay luống cuống đứng yên, mới dùng ánh mắt trông mong nhìn lại đối phương.

Diệp Cửu U xem hắn làm một bộ đáng thương hề hề, nghĩ thầm người này lại suy nghĩ cái gì? Không phải là vì Địch sư thúc cùng sư phụ mà cảm thấy tiếc hận thương cảm chứ?

Nghĩ nghĩ, đích xác có khả năng là như thế. Nếu là vì sư phụ —— ngữ khí đối với Diệp Cửu Thu nhu hòa không ít: “Đi thôi.”

“Nhưng sư phụ...”

“Ngươi lại phát ngốc?” Diệp Cửu U nhíu mày, “Ngươi không nghe thấy sao? Sư... Phong Ngọc Thư sắp đánh sâu vào cảnh giới Nguyên Anh, tính toán sau khi chúng ta tiến vào Linh Khư liền tìm nơi bế quan. Đợi hắn bế quan ra, lại nói việc Hoàng Tuyền chi lực sau.”

Bế quan?!

Diệp Cửu Thu đột nhiên quay đầu nhìn sư phụ nhà hắn, hắn nhớ không lầm mà nói, sư phụ mới kết đan không bao lâu đi? Là chuyện một hai năm trước?

Phong Ngọc Thư nói: “Ít nhiều là nhờ Đạo Điển của Cửu Thu ngươi.”

Chính là có Đạo Điển cũng không nhanh như vậy a. Diệp Cửu Thu trừng lớn đôi mắt, hắn tu chính là Đạo Điển hoàn chỉnh, tốc độ cũng là cực nhanh, nhưng so cùng sư phụ vẫn là không bằng a.

Phong Ngọc Thư lý giải sai ý tứ của hắn, cho rằng hắn đang lo lắng thời gian bế quan, vì thế liền giải thích: “Không cần lo lắng. Trước khi các ngươi ra khỏi Linh Khư, ta sẽ xuất quan.”

Diệp Cửu Thu tức khắc chết lặng, nói cách khác, sư phụ người tính toán trong ba tháng phá đan thành anh?

Hắn thi lễ, đi theo Diệp Cửu U yên lặng rời khỏi phòng.

Hắn cuối cùng cũng minh bạch thiên tư tuyệt diễm của sư phụ là có bao nhiêu tuyệt diễm. Yêu nghiệt, không phải chính là đây sao?

Ra khỏi phòng, hắn hồi phục tinh thần từ trong tốc độ tu luyện khủng bố của sư phụ, vừa thấy hiện tại chính mình và Diệp Cửu U hai người ở cùng một chỗ, tức khắc đỏ mặt, hoảng loạn đến cơ hồ cùng tay vung cùng chân.

Có một số việc, ý thức được, liền không cách nào làm bộ không biết, trong lòng sẽ vẫn luôn để ý, sẽ vẫn luôn nhớ.

Ta sắp xong đời. Diệp Cửu Thu ưu thương nghĩ, từ trên các mặt ý nghĩa đều là.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro