Chương 56: Nhìn thấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Sau khi ra khỏi phòng Phong Ngọc Thư không lâu, Ma Long Tử liền tới Vọng Uyên Lâu.

Diệp Cửu Thu cùng Ma Long Tử ngồi xuống một bàn sát cửa sổ, nhấp một ngụm linh trà, lúc này mới nói đến chuyện Linh Khư. Diệp Cửu U cùng Hà Sơn Kiến cùng ngồi một bên nghe, việc này làm Ma Long Tử có chút buồn bực.

Hắn có được không ít tư liệu về Linh Khư, nhưng không nói toàn bộ ngay cho Diệp Cửu Thu trong hôm nay. Thời điểm Linh Khư mở ra tính từ hôm nay còn có năm ngày, hắn ta tính toán mỗi ngày nói một chút, vậy có thể đường đường chính chính mỗi ngày tới đây thấy Diệp Cửu Thu.

Nói tới tin tức về Linh Khư, bên trong có chút hỗn loạn cùng vài tin tức vụn vặt không liên quan, xử lý làm hắn ta tốn hết thời gian một ngày.

Cùng nhau dùng cơm chiều xong, Ma Long Tử vẫn chưa muốn quay về Thiên Ma Cung, nhưng tin tức liên quan tới Linh Khư có thể nói hôm nay hắn ta đã nói xong rồi, vì thế ngồi thừ một chỗ phát sầu nghĩ đề tài. Kết quả hắn ta còn thật sự nghĩ ra được.

“Cửu Thu, ngươi biết Bạch Nhiên đi?” Hắn ta nhắc tới Bạch Nhiên hiện tại còn trọng thương trên giường, “Hắn giống ngươi đều là người Âm Thi Tông.”

Diệp Cửu Thu ngẩn người, không nghĩ tới Ma Long Tử lại nhắc tới cái tên này. Hắn rũ mắt, che lại cảm xúc âm trầm nơi đáy mắt, nhẹ giọng nói: “Biết.”

Ma Long Tử thấy hắn như vậy, mới nhớ tới Bạch Nhiên đề qua một chút.

Bạch Nhiên từng nói, gã là phản bội tông môn rời đi, tuy trên đường gặp phải đoàn người Dương Minh, nhưng giữa đường người chiếu cố gã lại sơ sẩy, khiến cho gã bị yêu thú mang đi. May mà ông trời không tuyệt đường người, gã gian nan chạy thoát, một đường trằn trọc đi tới Chiết Kích thành.

Ban đầu Ma Long Tử có thể xem Bạch Nhiên thuận mắt, chính là xem ở trên phân lượng Bạch Nhiên là bị đám người Dương Minh “vứt bỏ”. Ở trong mắt Ma Long Tử, Bạch Nhiên vì Dương Hoành mới phản bội tông môn, nhưng Dương Minh lại không cho người hảo hảo chiếu cố Bạch Nhiên, ngược lại làm cho Bạch Nhiên thiếu chút nữa táng thân trong miệng thú. Bạch Nhiên đối với Dương Minh có oán, điểm này hắn ta lấy làm vui mừng.

Bởi vì việc này, hắn ta mới cho Bạch Nhiên cơ hội đi theo bên người hắn. Sau đó trong lúc tiếp xúc, lại phát hiện Bạch Nhiên người này xác thực không tồi, rất hợp khẩu vị của hắn ta, suy nghĩ, cách làm việc đều tương đối tinh tế, hầu hạ người thực thoải mái, vì thế đi đâu cũng mang Bạch Nhiên theo.

Ma Long Tử đem những việc này kể cho Diệp Cửu Thu nghe, trọng điểm là ở chỗ vì Bạch Nhiên cầu tình giải vây. Đại ý là Bạch Nhiên phản bội tông môn cũng không phải vì đối với tông môn có ác ý, mà là vì trọng tình trọng nghĩa mà bất đắc dĩ. Bạch Nhiên sau khi phản bội tông môn cũng ăn không ít khổ, xem như đã nhận được giáo huấn.

“Hắn cùng ngươi đều là hạt giống không còn sót lại nhiều lắm của Âm Thi Tông, hiện tại Âm Thi Tông cũng không còn nữa, ngươi tha thứ cho hắn được không?” Ma Long Tử giúp Bạch Nhiên cầu tình, tuy rằng hắn ta từng nổi lên tâm tư không nên có với Bạch Nhiên, nhưng nếu Bạch Nhiên đối với hắn ta sinh tử không bỏ, hắn ta tự nhiên muốn xem đối phương như người một nhà. Hiện tại cũng thật tình muốn giúp Bạch Nhiên nói chuyện.

Diệp Cửu Thu mím môi, trong lòng cười lạnh, Bạch Nhiên đến tột cùng đã bỏ canh mê hồn gì cho Ma Long Tử, thế mà làm Ma Long Tử coi trọng tôn sùng gã như vậy.

Trọng tình trọng nghĩa? Đối với tông môn không có ác ý?

Ma Long Tử vì sao không nghĩ, liền tính lời Bạch Nhiên nói là thật sự, thì giữa cứu giúp Dương Hoành cùng bảo hộ tông môn hai việc này, liền có mâu thuẫn không thể hòa hợp. Cứu Dương Hoành, bí mật về Vấn Thảo Cảnh của Âm Thi Tông chắc chắn trốn không thoát khỏi sự khống chế của Thiên Ma Cung, đây là đối với tông môn không có ác ý?

Huống chi, tất cả lời Bạch Nhiên nói đều là hư giả vọng ngôn!

Ma Long Tử thấy hắn không nói lời nào, cho rằng hắn khó giải được khúc mắc, lại vội vã nói: “Bạch Nhiên tuy phản bội tông môn, nhưng lại nghĩ tới vì tông môn báo thù. Hạ tử thủ với Âm Thi Tông chính là đám người Dương Minh kia, hắn nói với ta, nếu có cơ hội, nhất định phải diệt trừ tận gốc bọn chúng, an ủi trên dưới Âm Thi Tông trên trời có linh.”

Xác thực, hạ tử thủ chính là đám người Dương Minh. Nếu không có Dương Minh, Âm Thi Tông nhiều nhất chỉ là trở thành con rối, mà không phải hoàn toàn huỷ diệt.

Nhưng Bạch Nhiên nói với Ma Long Tử những lời này, chẳng lẽ không phải hướng Ma Long Tử thể hiện quyết tâm, hoàn toàn đứng về phía Ma Long Tử, làm Ma Long Tử càng thêm tín nhiệm gã sao?

Diệt trừ Dương Minh mà nói có lẽ cũng có một nửa xuất phát từ thật tâm. Rốt cuộc gã xem như từ “chí hữu” của Dương Hoành làm phản thành hảo huynh đệ của Ma Long Tử, đã đắc tội Dương Minh. Dương Minh hiện tại dù chưa để gã vào mắt, nhưng lại không bài trừ khả năng ngày nào đó ông ta cảm thấy gã chướng mắt, muốn giết gã thì sao?

Diệp Cửu Thu biết Bạch Nhiên, gã ta sẽ không cho phép bất cứ người nào có khả năng uy hiếp đến sự tồn tại của gã.

Bạch Nhiên thật sự muốn giết Dương Minh, nói không chừng đã nghĩ tới lợi dụng thủ đoạn của Ma Thần Tử. Nhưng mà là vì an nguy của chính gã mà suy nghĩ, chứ không phải vì Âm Thi Tông.

Diệp Cửu Thu đứng ở một góc độ khác, bình tĩnh suy tư, cơ hồ xuyên thủng ý đồ của Bạch Nhiên.

Hắn đã từng bị Bạch Nhiên che đôi mắt, bịt đôi tai, thấy không rõ chân tướng, hiện tại lại có thể kéo tơ lột kén từng chút một vạch ra bản chất bên trong, không bị biểu hiện bên ngoài của tên kia lừa bịp.

Nhưng nếu không phải đã từng bị lừa gạt phản bội đến thảm như vậy, không có chính bản thân thể hội bản tính giả nhân giả nghĩa của Bạch Nhiên, hắn hiện tại đại khái cũng không thể ngẫm ra ý đồ của gã.

Ma Long Tử hiện tại, đại khái cũng giống hắn trước kia, bị bao phủ trong đại võng tinh mỹ nhưng giả dối mà Bạch Nhiên bện ra, bị thao tác của tên kia nắm giữ tư tưởng cùng hành động.

Thật đáng thương thật đáng buồn lại đáng giận.

Diệp Cửu Thu thở dài, hắn có thể tưởng tượng được, sau khi Bạch Nhiên lợi dụng Ma Thần Tử xong, kết cục của Ma Thần Tử này sẽ thảm đạm đến nhường nào. Bạch Nhiên là người sẽ đạp lên thi cốt của người khác, từng bước một đạt thành dã tâm của chính mình, vô luận là địch nhân, hay là người bị gã coi trọng nhưng lợi dụng, kết cục đều sẽ không tốt được bao nhiêu.

Ma Long Tử thấy hắn thở dài, trong lòng hoảng hốt, cảm thấy chính mình quá mức nôn nóng, khúc mắc trong tâm đã kết, sao có thể nói giải liền giải đâu?

“Ngươi hảo hảo suy xét một chút, ta nói thật, hắn nhất định rất cao hứng có thể nhìn thấy ngươi... đồng môn các ngươi.” Ma Long Tử nhìn thoáng qua Hà Sơn Kiến bên cạnh, miễn miễn cưỡng cưỡng đem Hà Sơn Kiến thêm vào.

Lúc sau Ma Long Tử liền cáo từ rời đi, hắn ta vẫn muốn cho Diệp Cửu Thu hảo hảo ngẫm lại.

Diệp Cửu Thu đứng trước cửa sổ thấy hắn ta đi xa, cảm thấy tầng mặt nạ dối trá kia của Bạch Nhiên rõ ràng chọc một cái liền rách, nhưng vì sao Ma Long Tử lại nhìn không thấu?

Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hà Sơn Kiến: “Hà sư huynh, lúc trước có phải huynh cũng cảm thấy ta rất xuẩn đúng không?”

Hà Sơn Kiến nghe vậy, dùng ánh mắt “ngươi rốt cuộc cũng biết” nhìn hắn.

Diệp Cửu Thu cảm khái: “Ta cuối cùng cũng minh bạch tâm tình Hà sư huynh ngày đó xem ta.”

Nói xong, nhớ tới không lâu sau khả năng sẽ phải cùng Bạch Nhiên mặt đối mặt giao phong, hắn liền hứng thú rã rời, xua xua tay đi về phòng chính mình. Hắn dù sao cũng phải hảo hảo ngẫm lại, làm thế nào phá hư bàn tính như ý của Bạch Nhiên.

Mà Ma Long Tử sau khi trở lại Thiên Ma Cung, liền hứng thú vội vàng chạy đi tìm Bạch Nhiên.

Tối hôm qua hắn trở về, vội vã tìm tư liệu về Linh Khư, cũng liền không đi chỗ Bạch Nhiên bên kia nói cho gã, chuyện gặp được Diệp Cửu Thu này. Hiện tại vừa lúc đi nói, xem gã có tính toán gì.

Bạch Nhiên ở Viêm Ma điện tại Bắc điện, mà Ma Long Tử ở Đông điện, khoảng cách không đến mức xa.

Ma Long Tử đến trước phòng Bạch Nhiên, gõ gõ của: “Bạch Nhiên, ngươi tỉnh sao?”

Bạch Nhiên ở trên giường mở mắt ra, thầm nghĩ ngươi kêu lớn tiếng như vậy, đang ngủ cũng bị ngươi đánh thức.

“Tiến vào đi.” Gã nói.

Ma Long Tử đẩy cửa tiến vào, cười cười tiến đến trước giường gã: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Bạch Nhiên bất đắc dĩ cười nói: “Khôi phục còn tốt. Chỉ là lần này Linh Khư, sợ là phải bỏ lỡ.”

“Địa phương nguy hiểm như Linh Khư, không đi cũng được! Muốn đan dược pháp bảo gì, sao phải đi chỗ đó tranh? Nói cùng cha ta một tiếng là được.”

“Chính là ta nghe nói, Ma Long Tử ngươi muốn đi?” Bạch Nhiên nghi hoặc hỏi.

Ma Long Tử nghe gã nói đến việc này, lập tức cười đắc ý: “Ta đi cũng không phải là vì mấy đồ vật tục tằng như khen thưởng thứ hạng kia. Ta đi là vì một người! Lại nói, ta tới đây chính là muốn về hắn.”

“Ai?” Trong lòng Bạch Nhiên không có bao nhiêu hứng thú, nghĩ cũng biết Ma Long Tử ăn chơi trác táng này lại coi trọng ai. Mà là ai cũng chẳng quan trọng, chỉ cần không phải gã là được.

“Diệp Cửu Thu.” Ma Long Tử gằn từng chữ một niệm ra cái tên này, sau đó liền đỏ mặt, “Hắn muốn vào Linh Khư, nơi đó nguy hiểm như vậy, ta phải bồi hắn.”

“Ai?” Bạch Nhiên bớt hoảng hốt, cảm thấy có thể là chính mình nghe lầm.

“Diệp Cửu Thu. Ngươi có biết hắn không? Tuy rằng hắn và ngươi vào cùng một tông môn.” Hai mắt Ma Long Tử trông mong nhìn gã, “Nếu ngươi nhận thức hắn, liền nói cho ta chuyện của hắn ở Âm Thi Tông đi. Còn có hắn thích cái gì, ghét cái gì?”

Diệp Cửu Thu?

Trước đây trêu chọc Dương Hoành, mà nay lại trêu chọc Ma Long Tử? Này đến tột cùng là loại nghiệt duyên gì?

Khuôn mặt thiếu niên tinh xảo hoặc nhân hiện lên trước mắt, sinh động tươi mới. Bạch Nhiên nhắm mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên rất nhiều ý niệm, ngay cả gã cũng chưa từng nghĩ đến chỉ là một cái tên Diệp Cửu Thu thôi, cũng đủ làm nhiễu loạn nỗi lòng gã. Cuối cùng gã dọn sạch những tạp niệm khác, bắt được ý niệm mấu chốt nhất —— phải tìm được Diệp Cửu Thu, tung tích Dương Hoành ngày đó, Diệp Cửu Thu là manh mối gần với đáp án nhất.

Gã bên này suy tư, Ma Long Tử bên kia lại lải nhải bên tai gã, làm gã bực bội không thôi, hận không thể một tát đem gia hỏa này đá ra ngoài.

Nhưng khi gã trợn mắt, lại là cảm kích cười nhạt: “Không nghĩ tới ngươi thế mà gặp được hắn. Việc này đối ta mà nói thật là một tin tức tốt.”

“Ngươi làm sao mà gặp được hắn?” Gã lại hỏi.

“Lúc trước ta không muốn quấy rầy ngươi dưỡng thương, cũng không có tới nói tỉ mỉ với ngươi. Ngày ấy sau khi ta Huyết Độn chạy trốn, ngẫu nhiên gặp được hắn, là hắn đem ta an trí đến một chỗ yên tĩnh, tránh khỏi kiếp nạn.” Ma Long Tử nói, “Không nghĩ tới, hôm qua ở trong Chiết Kích thành, ta không ngờ lại gặp được hắn.” Hắn ta đắc ý cười to, “Cái này chứng minh ta cùng hắn có duyên!”

Ánh mắt Bạch Nhiên âm trầm, nghĩ thầm Diệp Cửu Thu vẫn mềm lòng như vậy, tu sĩ một thân máu đen hôn mê bất tỉnh ven đường hắn cũng muốn cứu sao?

Bất quá Diệp Cửu Thu càng là như thế, với gã mà nói càng là tin tức tốt.

“Hắn muốn vào Linh Khư?” Bạch Nhiên chậm rãi hỏi, không dấu vết, từng chút một từ trong miệng Ma Long Tử moi ra tình huống hiện tại của Diệp Cửu Thu.

Bên cạnh Diệp Cửu Thu có hai người, một người đại khái là Hà Sơn Kiến, một người khác mang mặt nạ... Đó là ai? Phong Ngọc Thư sao?

Diệp Cửu Thu còn mang Phượng bội trên người, nói cách khác hắn vẫn tiếp tục tu luyện Âm Xá quyết?

Còn tu luyện Âm Xá quyết, liền đủ để thuyết minh Diệp Cửu Thu khả năng còn chưa phát hiện kế hoạch của Dương Hoành, càng chưa phát hiện tác dụng của gã ở trong đó.

... Sự tình còn có chuyển cơ, nói không chừng gã còn có thể lại một lần nữa làm hảo sư huynh của Diệp Cửu Thu.

Bạch Nhiên cong cong khóe môi, đáy mắt ẩn một đường lạnh lẽo như một con động vật săn mồi.

Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại là địch minh ta ám XD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro