Chương 57: Đêm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Bốn ngày sau đó, Ma Long Tử mỗi ngày đúng hạn tới tìm Diệp Cửu Thu, mang đến cho Diệp Cửu Thu không ít tin tức về Bạch Nhiên.

Bạch Nhiên thông qua hắn ta thử Diệp Cửu Thu, mà Diệp Cửu Thu cũng thông qua hắn ta, quan sát Bạch Nhiên.

Diệp Cửu Thu đã đoán được, nay Bạch Nhiên vẫn nghĩ hắn còn chưa nhìn thấu được âm mưu của gã cùng Dương Hoành. Vì thế hắn biểu hiện ra trước mặt Ma Long Tử, cũng không hoàn toàn là cảm xúc kháng cự căm hận với Bạch Nhiên, ngẫu nhiên cũng có niệm tình cũ mà do dự cùng chần chờ.

Mà Bạch Nhiên căn cứ vào thái độ của Diệp Cửu Thu mà gã nói bóng nói gió ra moi ra từ chỗ Ma Long Tử, phỏng đoán ra phán đoán của bản thân lúc trước là chính xác. Gã nghĩ, Hà Sơn Kiến bên kia nhất định đã nói bậy gã không ít với Diệp Cửu Thu, Diệp Cửu Thu hiện giờ biểu hiện ra bài xích không vui đối với gã cũng là tự nhiên.

Nhưng chỉ cần phản cảm với gã của Diệp Cửu Thu là xuất phát từ giáo huấn của người khác, mà không phải ý chí của chính hắn, vậy gã có thể xoay chuyển cái nhìn của Diệp Cửu Thu về gã.

Hà Sơn Kiến trên phương diện thao túng nhân tâm này, xa xa không bằng gã.

Bạch Nhiên từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nghĩ đến thực tốt, lại không biết, trong những ngày gã mưu tính Ma Long Tử, Diệp Cửu Thu đã không còn là thiếu niên đơn thuần lương thiện gã nhận thức kia nữa.

Ngày này, đúng một ngày cuối cùng trước khi Linh Khư mở ra.

Một ngày này ở Chiết Kích thành rốt cuộc chính thức mở cổng đối ngoại, không cần tín vật, đông đảo tu sĩ chờ bên ngoài đều có thể vào thành.

Lập tức, trong Chiết Kích thành liền chen đầy tu sĩ đến từ khắp nơi, từ trên lầu khách điếm nhìn xuống, trên đường phố cơ hồ ngay cả một vị trí để đặt chân đều rất khó tìm.

Nghe nói tham dự Linh Khư thịnh điển này, trừ bỏ mấy đại môn phái tu chân ở Tây đại lục, Bắc đại lục liền kề, thậm chí là Đông, Nam đại lục đều có tu sĩ mộ danh tiến đến. Đương nhiên cũng không chỉ ma đạo tu sĩ, ngay cả môn phái đứng đầu tiên đạo như Nhất Kiếm Các, không chỉ có phái môn hạ đệ tử đến tham gia, hơn nữa còn cùng Thiên Ma Cung liên hợp tổ chức thịnh điển lần này. Có mấy đồ vật trong khen thưởng mười người đứng đầu, chính là Nhất Kiếm Các lấy ra.

Vốn dĩ Diệp Cửu Thu trải qua Vấn Thảo Cảnh xong, cho rằng giữa người tu tiên cùng người tu ma chính là thế bất lưỡng lập, gặp mặt liền phải động thủ đánh đến ngươi chết ta sống. Chính là sau khi cùng Phong Ngọc Thư và Hà Sơn Kiến đồng hành, mới dần dần hiểu được, tu sĩ ích kỷ vô tình, trừ bỏ cá biệt mấy tên đầu óc có bệnh, ai lại không dưng đuổi theo người khác đánh đánh giết giết? Có thời gian kia còn không bằng đi bế quan tu luyện, nếu không thì đi dạo khắp nơi nói không chừng còn có thể ở trong bụi cỏ nhặt được cơ duyên gì đó.

Cái gọi là tranh đấu, đều là từ ích lợi dựng lên. Nếu có xung đột ích lợi, tu tiên cùng tu tiên đều có thể đánh lên, càng không nói đến tu tiên cùng tu ma. Nếu không có chỗ tốt, ngồi thành một đống cùng uống trà cũng không muốn nhấc tay động thủ.

Về phần tu tiên cùng tu ma càng dễ dàng đánh nhau, việc này liền cùng phe phái có quan hệ. Ít nhất tông môn tu tiên còn tu luyện lý niệm nhất trí, tôn trọng đạo pháp tự nhiên, ở giữa có giao lưu lẫn nhau, có cái gì phân tranh, trừ phi là sinh tử đại thù, bình thường đều lén hiểu rõ lẫn nhau, cũng sẽ không xé rách mặt xông lên đánh giết. Tông môn tu ma cũng giống thế.

Bỏ qua tu tiên cùng tu ma sang một bên, ở Mãng Hoang đại lục kỳ thật còn có một cỗ thế lực làm người không thể bỏ qua.

Yêu tu!

Yêu thú Thất giai tương đương với tu sĩ Nguyên Anh, hóa thành hình người. Những yêu thú hóa hình này thống lĩnh Hắc Vụ Lâm ở Bắc đại lục, nghe nói trong rừng rậm này có ngàn vạn yêu thú, nếu dốc hết toàn bộ lực lượng, thú triều kia đủ để san bằng một đại môn phái tu chân.

Bởi vậy Tu chân giới rất kiêng kị đối với thế lực ở Hắc Vụ Lâm này.

Diệp Cửu Thu tò mò, không biết Linh Khư thịnh điển lần này có thể hấp dẫn yêu thú hóa hình tới hay không? Ngược lại cũng không phải nói tiến vào Linh Khư, yêu thú Nguyên Anh kỳ muốn vào cũng không vào được —— mà là tới giao dịch Trùng Huyền Tinh mang ra từ trong Linh Khư, nghe nói đồ vật kia đối với yêu thú cũng có nhiều chỗ tốt.

Hắn gặp qua yêu thú, cũng đã giết qua, ở trong mắt hắn đó chính là... dã thú đã khai linh trí, còn sở hữu pháp thuật kỳ dị.

Hà Sơn Kiến cảnh cáo hắn đừng có đem loại ý tưởng này nói ra, nếu không dẫn tới yêu tu lợi hại, thì lại là một cọc đại phiền toái.

Nói đến Hà Sơn Kiến, hắn đã tiến vào phường thị. Linh Khư thì hắn không tính toán đi vào, có Diệp Cửu U đi theo Diệp Cửu Thu, hắn cũng không lo lắng lắm. Về phần Diệp Cửu U trong mắt hắn tu vi ít nhất cũng là Nguyên Anh trở lên, làm sao mà tiến vào được Linh Khư ——

Cao nhân tiền bối nếu nói muốn vào, đó chính là có biện pháp tiến vào.

Hà sư huynh hoàn toàn không nghi ngờ điểm này.

Diệp Cửu Thu bên này tiễn Ma Long Tử đi, xem sắc trời đã tối, lại không thấy Hà sư huynh trở về, liền tính toán đi phường thị xem, có chỗ nào cần hỗ trợ hay không.

Hắn ra khỏi khách điếm, hướng phường thị mà đi, Diệp Cửu U đi theo phía sau hắn.

Đường phố đã không còn phải chen chúc như ban ngày, nhưng Diệp Cửu Thu không muốn dựa vào người khác quá gần, vì thế liền không thể tránh khỏi dịch về phía Diệp Cửu U kia. Hắn vừa mới bắt đầu nghĩ đến chuyện Linh Khư, về Ma Long Tử, về Bạch Nhiên, cũng không chú ý tới điểm này, thẳng đến lúc vì tránh né một tu sĩ bước chân vội vàng, hắn lui một bước về phía sau, đụng phải một lồng ngực cứng rắn, mới phát hiện sự tình có điểm không đúng.

Hắn liền lấy tư thế này, ngơ ngác xoay đầu, tầm mắt vừa hướng lên trên, liền thấy Diệp Cửu U mím chặt khóe môi, cũng không vui rũ mắt.

Hắn chớp chớp mắt, lại cúi đầu nhìn nhìn trái phái... Đây là, ngã vào lồng ngực Cửu U?

Ý thức được điểm này, khắp lưng hắn đều nóng rát tới bỏng da.

“Nhìn đường.” Diệp Cửu U thấy hắn nửa ngày không có động tĩnh gì, giơ tay đem hắn đẩy ra, trong miệng phun ra hai chữ.

“... Ân.”

Diệp Cửu Thu cúi đầu đi nhanh vài bước, kéo ra khoảng cách. Ở nơi Diệp Cửu U không nhìn tới, chút màu đỏ đẹp mắt bò lên trên cổ hắn, không nhanh không chậm, lặng yên không một tiếng động lan đến khắp gương mặt, lỗ tai, làm hắn cảm thấy toàn thân nóng đến càng ngày càng lợi hại.

Diệp Cửu U ở phía sau thấy hắn cúi đầu đi đường, không khỏi nhíu nhíu mày, lại tăng thêm ngữ khí lặp lại: “Nhìn đường.”

Diệp Cửu Thu nhanh chóng bước đi, cắn cắn khóe môi, trong lòng ủy khuất, ngươi cũng không biết ta thích ngươi. Ta như bây giờ, tất cả đều là bởi vì ngươi.

Hắn bỗng nhiên muốn cứ như vậy mở miệng nói luôn cho Diệp Cửu U, nhưng khi xoay người, đối diện với đôi con ngươi âm trầm kia của Diệp Cửu U, hắn lại đem lời nói nuốt xuống.

Hắn hiện tại có thể phát hiện hỉ nộ ái ố của Cửu U, nhưng vẫn không nhìn thấu cảm tình phức tạp Cửu U che giấu trong mắt kia.

Có lúc hắn phát hiện khi Cửu U xem hắn, sẽ dùng một loại ánh mắt thực kỳ lạ, trong ánh mắt kia bao hàm rất nhiều cảm xúc, nhưng hắn lại xem không hiểu.

Hắn còn chưa hoàn toàn hiểu hết Cửu U. Tỷ như nói, hắn không biết Cửu U sinh thời là ai, cũng không biết vì sao Cửu U đối với người bên cạnh hắn lại quen thuộc như vậy. Cửu U có thể hiểu rõ Bạch Nhiên, âm mưu của Thi Sát lão tổ, đối với quá khứ của sư phụ cùng Địch sư thúc cũng rõ như lòng bàn tay, còn không biết tại sao lại thực để ý người nhà của chính mình...

Nơi nơi chốn chốn đều lộ ra thần bí, làm người mê võng hoang mang.

Nhưng hắn chưa bao giờ hỏi Cửu U những việc này, nói là trực giác cũng được, nói là hắn chung quy vẫn có điểm hiểu Cửu U cũng thế, trong lòng hắn rõ ràng, những lời này hỏi Cửu U, cũng sẽ không có đáp án.

Đây là một cấm kỵ Cửu U thiết hạ, không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào.

Nếu là ngày nào đó Cửu U nguyện ý vì hắn mà cởi bỏ cấm kỵ này, có lẽ là trong lòng y có cảm tình mới có hồi đáp đi? Diệp Cửu Thu khẽ thở dài, nói trắng ra là, chính hắn đối với chính mình không có tin tưởng. Hắn sợ tâm tư chính mình bị Cửu U biết rồi, người nọ liền rời đi.

Đừng nói cái gì mệnh thi cùng chủ nhân là nhất thể, Diệp Cửu Thu tin tưởng, chỉ cần Cửu U muốn chạy, cái gì cũng không cản được y.

Hắn cần phải chờ. May mà thời gian của hắn cùng Cửu U còn rất dài, sớm chiều chung đụng, chung quy có một ngày, hắn có thể làm Cửu U trong lòng cũng chứa bóng dáng của hắn.

Diệp Cửu U nhìn bóng dáng Diệp Cửu Thu, khép hờ mắt trầm ngâm, người này mấy ngày nay thực không thích hợp, là bởi vì gặp Bạch Nhiên sao?

Bạch Nhiên loại mặt hàng này, đáng giá để Diệp Cửu Thu vì gã mà khác thường đến tận bây giờ? Toàn thân y tản ra khí tức, phá lệ lạnh lẽo, tức khắc làm người qua đường quanh thân y trong lòng lạnh cả người, sôi nổi tránh đi, kiêng kị liếc mắt nhìn y xong liền vội vàng rời đi.

Đọc truyện ở Wattpad. Ăn cắp là chó, đọc ở chỗ khác cx là chó nốt(ʃƪ^3^)

Phường thị ở thành Đông.

Từ cửa thành Đông đi ra ngoài, chính là đường đi thông đến Thiên Ma Cung. Có thể nói, Chiết Kích thành xây dựng trên con đường nhất định phải đi qua để đến Thiên Ma Cung.

Phường thị là mấy đường phố liên tiếp, bên ngoài đồng dạng có trận pháp bao quanh. Chỉ là trận pháp này cũng không ảnh hưởng người ra vào, lúc trước Diệp Cửu Thu đã từng tới, lúc này quen cửa quen nẻo liền tìm tới chỗ ngã tư đường, cửa hàng của Hà Sơn Kiến ở nơi đó.

Diệp Cửu Thu đi vào, thấy Hà Sơn Kiến chỉ bày trong tiệm một kiện pháp bảo Huyền cấp cao giai, là một mặt cờ. Đây là pháp bảo trong nhẫn trữ vật của Thi Sát lão tổ, vẫn là Diệp Cửu Thu lấy ra giao cho Hà Sơn Kiến, bởi vì công pháp của hắn hiện giờ cùng mấy vật này khắc chế lẫn nhau, cầm trong tay cũng vô dụng.

Trừ bỏ cái này, trên kệ để hàng còn bày biện mấy khối ngọc giản thuần sắc.

Diệp Cửu Thu không hề khách khí, trực tiếp lấy một khối, thần thức đảo qua, phát hiện bên trong là giới thiệu mười mấy loại đan dược tam giai. Hắn lại cầm một khối khác, phát hiện bên trong lại là tài liệu liên quan đến trận pháp. Liên tiếp nhìn mấy cái, hắn hiểu được, Hà sư huynh đây là đem tất cả đồ vật phân loại.

Trong mấy thứ này, đại bộ phận Diệp Cửu Thu đều nhận ra được, là đồ vật từ trong nhẫn trữ vật nhảy ra, thứ hắn không dùng được.

Nhưng hắn cũng chú ý tới, còn có một bộ phận nhỏ không phải đồ vật hắn lấy ra.

Hà Sơn Kiến nói, kia đều là tàng tư của hắn.

Diệp Cửu Thu kinh ngạc: “Huynh từ đâu đào ra mấy thứ này?” Cơ hồ đều là đồ cổ, như là trận pháp đồ bị tổn hại, đan phương tàn khuyết,v.v... tuy rằng phần lớn đều có tỳ vết, nhưng xem dao động đặc thù mơ hồ tản ra từ trong đồ cổ, mấy thứ này đều không phải phàm vật.

Hà Sơn Kiến mặt không biểu tình nhìn hắn: “So ra kém ngươi. Đều là mấy năm trước vào cổ mộ đào ra được.” Hắn tích cóp nhiều năm, là làm chuẩn bị cho sau này dưỡng thi khôi.

“...” Diệp Cửu Thu biết Hà sư huynh đây là lại không cân bằng, hắn cái gì cũng không làm lại có được một đống lớn đồ tốt, hắn xấu hổ cười cười, “Vất vả sư huynh.”

Hà Sơn Kiến trừng mắt nhìn hắn một cái, liền tiếp tục tiếp đãi tu sĩ bị pháp bảo Huyền cấp hấp dẫn lại đây.

Diệp Cửu Thu không chen tay vào được, co ở một bên tìm một góc an tĩnh nhìn, lần đầu phát hiện Hà sư huynh cư nhiên có thể nói nhiều như vậy.

Cho đến đêm khuya, Hà Sơn Kiến mới thu hồi ngọc giản, tính toán cùng Diệp Cửu Thu quay về khách điếm. Nếu không phải ngày mai Linh Khư mở ra, mấy người bọn họ cần xác định an bài cho từng người, hắn căn bản sẽ không rời khỏi phường thị.

Đi trên đường, Diệp Cửu Thu rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Sư huynh, huynh rất nghèo sao?” Vấn đề này hắn nghẹn thật lâu, vì dọc đường đi Hà Sơn Kiến đau lòng linh thạch, lại đối với phường thị giao dịch vô cùng bức thiết.

Hà Sơn Kiến lâu rồi mới lại nhìn hắn cười lạnh, dưỡng thi khôi thực phí linh thạch! Đặc biệt là hắn muốn dưỡng chiến thi! Giống loại đại thiếu gia từ khi bắt đầu tu luyện liền có tài nguyên không thiếu như Diệp Cửu Thu này sẽ không hiểu được!

Xem ánh mắt của sư huynh ngươi, ta đã hiểu được. Diệp Cửu Thu yên lặng quay đầu, coi như hắn chưa từng hỏi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro