Chương 58: Tiến vào Linh Khư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Cacao

Ngày kế, Linh Khư sắp mở ra, cửa thành phía Đông Chiết Kích thành mở rộng ra, đại lượng tu sĩ tràn về Thiên Ma Cung.

Diệp Cửu Thu trong chốc lát vẫn chưa đi chen chúc cùng mọi người, hắn đang cửa thành Tây đưa Phong Ngọc Thư rời đi.

Phong Ngọc Thư bế quan, muốn tìm một nơi an toàn thanh tĩnh, ít nhất không thể ở trong địa vực bị Thiên Ma Cung nghiêm mật theo dõi.

“Tiến vào trong, phải nghe theo Diệp Cửu U.” Phong Ngọc Thư ở cửa thành dặn dò Diệp Cửu Thu, đồng thời, hắn lấy ra một cây roi dài màu đỏ sậm, giao cho Diệp Cửu Thu, “Cây roi này là của Địch Sóc, có thể phá một vài cấm chế bình thường, ngươi cầm sử dụng cho tốt.”

Diệp Cửu Thu cuống quít cự tuyệt: “Đồ của Địch sư thúc, ta sao có thể lấy?”

“Chỉ là tạm thời cho ngươi mượn thôi, nhận lấy.” Diệp Cửu U ở phía sau hắn mở miệng, ghét bỏ nhìn hắn, sao có thể tự mình đa tình như thế? Đoán cũng biết sư phụ đưa hắn cái gì, cũng luyến tiếc đưa pháp bảo của Địch sư thúc ra.

Diệp Cửu Thu nghe xong, tức khắc trên mặt nóng lên, nhanh chóng nhận lấy cây roi, lúng túng nói: “Vậy đa tạ sư phụ.”

Phong Ngọc Thư gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đánh không lại liền chạy, ở trong đó không cần cậy mạnh. Có người khi dễ ngươi, nhớ kĩ người, ra ngoài rồi một đám chúng ta đi tìm.”

“...” Loại lời nói như này có thể ở bên ngoài nói một cách đương nhiên như vậy sao sư phụ? Diệp Cửu Thu nhịn không được cong cong khóe môi, “Vâng ạ.”

“Sư phụ người cũng bảo trọng.” Cuối cùng, hắn nghiêm túc nói, tuy nói sư phụ thiên tư trác tuyệt, nhưng phá đan thành anh luôn có nguy hiểm rất lớn, bằng không lúc trước cũng không có nhiều người thất bại như vậy.

“Ba tháng sau, ta sẽ ở bên ngoài Linh Khư chờ các ngươi.” Phong Ngọc Thư nhìn hắn một cái, lại hơi hơi gật đầu với Diệp Cửu U, lúc sau tay áo rộng phất qua, phi kiếm ngang trời, mang theo hắn biến mất ở phía chân trời.

“Ba tháng a...” Diệp Cửu Thu nhìn phía chân trời hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt, hắn cười khẽ, “Tốc độ tu luyện này của sư phụ mà truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu đại môn phái cầu hắn gia nhập tông môn.”

“Cũng không biết có bao nhiêu đại môn phái, cầu mà không được ra tay huỷ hoại hắn.” Diệp Cửu U lành lạnh nói.

Tươi cười của Diệp Cửu Thu lập tức cứng đờ, ánh mắt ai oán liếc y một cái, hắn thân là đệ tử của sư phụ, có chung vinh dự đắc ý một chút, đến cả cái này Cửu U cũng không cho phép sao?

Sau một lúc lâu, hắn héo rũ thở dài: “Đi thôi, đi Thiên Ma Cung, chờ Linh Khư mở ra.”

Hà Sơn Kiến từ rất sớm đã đi phường thị, hiện tại chỉ có hắn cùng Diệp Cửu U hai người, theo đám đông đi hướng Thiên Ma Cung.

Xuyên qua nội thành, ra cửa thành phía Đông, trước mắt chính là một con đường vô cùng rộng lớn, dọc theo đường đi hơi chênh vênh và dốc, kéo dài lên phía trên, cuối con đường đó là điện đàn Thiên Ma Cung rộng lớn bao la hùng vĩ.

Nơi này gần phương Bắc, màu xanh lục hai bên đường còn thực thưa thớt, đá vụn đất cát đạp dưới chân, nhìn ra phương xa ma khí cuồn cuộn, có loại cảm giác hoang vu mà thê lương.

Trên đường lớn, tu sĩ từ ngoài tới đồng dạng bị cấm phi hành, Diệp Cửu Thu chỉ có thể dùng thân pháp đi đường. Nếu là đi đường bình thường, chỉ sợ là đến tối cũng chưa tới nơi.

Con đường này rất dài, tuy nói ra khỏi thành liền có thể thấy Thiên Ma Cung, nhưng Diệp Cửu Thu đi được nửa canh giờ, xem Thiên Ma Cung, vẫn như cũ một chút biến hóa đều không có. Hắn lại quay đầu, thình lình phát hiện chính mình đang ở giữa sườn núi, có thể đem Chiết Kích thành cùng với vùng đất xung quanh thu hết vào đáy mắt.

Nơi này là ngọn núi lớn, có thể xứng với mấy từ 'cao ngất trong mây'.

Lúc sau hắn lại gục đầu lên đường, rốt cuộc ở trước lúc chính ngọ* chạy tới dưới chân Thiên Ma Cung.

* 12 giờ trưa

Chân chính tới được Thiên Ma Cung, Diệp Cửu Thu mới thấy rõ diện mạo thật của tòa quái vật khổng lồ này.

Hắn từng ở Chiết Kích thành từ xa xem Thiên Ma Cung mấy lần, tuy rằng kinh ngạc cảm thán với quy mô cùng khí thế, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, chân chính Thiên Ma Cung lại lơ lửng giữa không trung, cái bóng của nó khổng lồ che trời lấp đất, khí thế áp chế làm người cơ hồ không thở nổi.

Nơi này là đỉnh núi. Chỉ có con đường lớn vừa rồi có thể đi, ba mặt còn lại đều là đoạn nhai, che kín cấm chế, làm người không thể nào đặt chân.

Diệp Cửu U nhìn đoạn nhai phía sau, đôi mắt âm u, lúc trước y từ nơi đó rơi xuống, thế mà còn có thể tồn tại.

Đỉnh núi cũng không phải đất bằng, mà là chợt lũng xuống, hình thành một huyệt động u ám sâu không thấy đáy, như là một miệng núi lửa đang tạm ngừng hoạt động, lại càng thêm sâu thẳm khủng bố, gió thổi từ bên trong ra lạnh đến tận xương, tiếng gió “Ô ô” vọng lên, tràn ngập bất tường*.

* Không rõ, bí ẩn

Thiên Ma Cung lơ lửng phía trên huyệt động sâu thẳm này, từng hàng kiến trúc đậm màu đan xen san sát nối tiếp nhau, trung tâm có một đạo ma khí phóng thẳng lên trời, lại ở trên không phân tán thành từng đợt từng đợt nhè nhẹ, rũ dây mà xuống, giống như một cái lọng che, bao phủ Thiên Ma Cung kín mít.

Từ người khác xem ra, Thiên Ma Cung bị một tầng lụa mỏng u ám che lấp, vô cùng thần bí lại vô cùng trang trọng.

Cái loại tiểu địa phương như Âm Thi Tông quả nhiên không thể cùng người ta so. Diệp Cửu Thu cảm khái không thôi, hắn không tới gần huyệt động, mà chỉ xa xa liếc mắt nhìn một cái, liền thành thành thật thật ngốc ở trong đám người.

Sau đó không lâu, hắn thấy phía trên Thiên Ma Cung có một người xuất hiện, người nọ nhìn một vòng chung quanh đám tu sĩ rộn ràng nhốn nháo, khi nhìn đến chỗ bọn họ, liền phi thân nhảy xuống, xuyên ra tầng ma khí kia, chuẩn xác hạ xuống bên cạnh hắn.

Hắn ta hành động bá đạo, rõ ràng nơi này có người lại vẫn nhảy tới nơi này, cường ngạnh làm người khác phải nhường vị trí cho hắn ta. Mà những tán tu thấy hắn ta từ trong Thiên Ma Cung đi ra, cũng không dễ chọc, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Kéo thù hận như thế tự nhiên là Ma Long Tử, hắn ta hoàn toàn không để ý ánh mắt bất thiện những người khác nhìn hắn, chỉ hướng về phía Diệp Cửu Thu cười: “Cửu Thu, ngươi tới rồi.”

Diệp Cửu Thu cười “Ân” một tiếng, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên Thiên Ma Cung.

Ở vị trí Ma Long Tử vừa mới đứng kia, hắn lại thấy một bóng dáng của người quen.

“Bạch sư huynh.” Trong miệng hắn nhẹ nhàng niệm cái xưng hô này, đôi mắt ánh ánh mặt trời, làm người thấy không rõ thần sắc hắn lúc này, cảm xúc trong lời nói của hắn, có lẽ cũng chỉ có chính hắn mới biết.

Bạch Nhiên cũng đang nhìn hắn, còn có Diệp Cửu U bên cạnh hắn.

Nhưng gã suy nghĩ cái gì, Diệp Cửu Thu đã sớm đoán được rõ ràng.

“Thân thể hắn còn chưa khỏi hẳn, không thể tham gia thịnh điển lần này.” Ma Long Tử ở bên cạnh vì “hảo huynh đệ” của mình kéo đồng tình, “Bất quá hắn nghe nói ngươi muốn tham gia, cho nên mới nhờ ta đưa hắn ra, đứng xa xa nhìn ngươi.”

Diệp Cửu Thu thu hồi ánh mắt, hỏi lại: “Vậy gã vì sao lại không xuống đây gặp ta?”

Ma Long Tử cũng hỏi Bạch Nhiên như thế, hắn ta thuật lại nói: “Hắn nói hắn biết ngươi đối hắn có hiểu lầm, hy vọng thời gian ở Linh Khư ngươi có thể một mình hảo hảo ngẫm lại, không nên bị lời nói của người khác lừa gạt. Hắn muốn đợi ngươi đi ra, rồi mới lại gặp mặt nói chuyện.”

Diệp Cửu Thu nghĩ nghĩ, nhẹ giọng bật cười: “Thì ra là thế.” Bạch Nhiên thật là cân nhắc rõ ràng hắn của quá khứ. Một mình hảo hảo ngẫm lại? Là muốn dao động suy nghĩ của hắn, làm hắn hoài nghi cùng do dự sao?

Nếu không phải hắn phát hiện gương mặt thật của người này, nói không chừng niệm tình Bạch Nhiên lúc trước thân thiết hiền lành, đúng là sẽ như gã mong muốn.

“Đúng đúng, chính là như vậy.” Ma Long Tử cho rằng hắn nghe lọt tai, không khỏi vui vẻ ra mặt, đắc ý ở chỗ tối đánh cho Bạch Nhiên một cái thủ thế: Thế nào, huynh đệ đã giúp ngươi làm một việc tốt!

Diệp Cửu Thu thấy Ma Long Tử như thế, giống như nhìn thấy quá khứ của chính mình, thuần túy tín nhiệm Bạch Nhiên người này.

Chỉ là đáng tiếc, tín nhiệm giao sai người rồi.

Nên làm như thế nào để Ma Long Tử nhìn thấu bản chất của Bạch Nhiên? Diệp Cửu Thu nghĩ, chỉ dựa vào lời nói, không lấy ra được chứng cứ xác thực gì, Ma Long Tử sẽ tin sao?

Bạch Nhiên cùng hắn ta trải qua nguy cơ sinh tử, bực này tình nghĩa, không phải đơn giản một hai câu nói là có thể hoàn toàn phá hư.

Để hắn ngẫm lại biện pháp. Diệp Cửu Thu hơi hơi híp híp mắt, hắn không muốn nhìn Bạch Nhiên ở trước mặt chính mình thảnh thơi lắc lư.

Bạch Nhiên không đứng ở chỗ đó bao lâu, đã được người đỡ về. Cũng không biết là thân thể thật sự không được, hay chỉ là làm cho Diệp Cửu Thu xem.

Thời gian trôi qua, lúc mặt trời lên đến chính giữa, bốn đội nhân mã lục tục lao ra từ trong Thiên Ma Cung, chiếm cứ bốn điểm tạo thành một hình tứ giác trên không trung.

Diệp Cửu Thu ngẩng đầu nhìn, từ trong tiếng nghị luận của tu sĩ bên cạnh, biết được thân phận những người này. Đều là người tổ chức thịnh điển lần này.

Chiếm cứ phía Đông, là người Thiên Ma Cung, dẫn đầu là một nam nhân hung hãn khí thế tựa như ma thần, chính là phụ thân Ma Long Tử, Ma Thần Tử. Phía sau là đệ tử Thiên Ma Cung muốn tham dự thịnh điển lần này.

Diệp Cửu Thu nghe được lời này, không khỏi phân thần liếc mắt nhìn Ma Long Tử một cái, tên này nửa điểm uy thế cũng chẳng di truyền được từ phụ thân hắn ta.

Ma Long Tử lại hiểu lầm một cái liếc mắt này của hắn, cho rằng Diệp Cửu Thu đang nghi hoặc vì sao hắn ta không ở trong đội ngũ kia, lập tức giải thích nói: “Ta không hành động cùng bọn họ, ta đi theo ngươi.”

Diệp Cửu Thu im lặng, hắn kỳ thật muốn cùng Cửu U đơn độc ở chung... Quên đi, có Ma Long Tử ở cùng, hành trình trong Linh Khư lại nhiều thêm vài phần bảo đảm. Hắn cũng không tin, không có mười phần bảo đảm, Ma Thần Tử sẽ bỏ được mà thả rông con mình tiến vào Linh Khư.

Hắn tiếp tục nhìn lên bầu trời.

Phía Bắc chính là kiếm tu của Nhất Kiếm Các, một thân kiếm ý cô đọng, đặc biệt là nữ tử dẫn đầu, không gian quanh thân phảng phất như lúc nào cũng bị kiếm ý chặt đứt, không gian bị xé rách thành vết nứt làm người kinh tâm.

Lấy tu vi của nàng cũng không đến trình độ xé rách không gian, này chỉ là kiếm ý quá mức manhj mẽ làm cho người ta tạo thành ảo giác. Nhưng việc này cũng đại biểu cho, nàng có tiềm lực sau này có thể xé rách hư không.

Phía Nam cũng là tiên môn, lấy đan xưng đạo, là tông môn Bắc đại lục, tên là Tử Vân Tông. Đoàn người đều có đan hương lượn lờ, từ trước đến nay, đây là môn phái có khí chất tiên tu nhất Diệp Cửu Thu từng được chứng kiến.

Phía Tây chính là Trưởng Yêu Môn ở Bắc đại lục, đều là ma tu.

Bất quá Diệp Cửu Thu nghe bên cạnh nghị luận, có không ít người hoài nghi trong Trưởng Yêu Môn có lẫn yêu tu, thậm chí có người hoài nghi sau lưng Trưởng Yêu Môn chính là Hắc Vụ Lâm.

Bất quá Tử Vân Tông, Trường Yêu Môn cùng Hắc Vụ Lâm quan hệ đều không tồi thật ra là thật. Tam phương thế lực đều ở Bắc đại lục, nhưng hai tông môn cộng vào đều không thắng nổi một cái đùi là Hắc Vụ Lâm, thế vạc ba chân không được thành lập, nhưng Hắc Vụ Lâm cũng không có ý tưởng xưng bá thâu tóm gì, kết quả cuối cùng tự nhiên là tam phương hòa thuận ở chung. Ít nhất mặt ngoài xem như là vậy.

Một lát sau, ma khí màu đen ở trung tâm Thiên Ma Cung bỗng nhiên phun trào mà ra, từ các cột trụ thô to nhanh chóng khuếch tán rộng ra, cho đến khi ma khí nồng đậm bao trùm hơn phân nửa cung điện Thiên Ma Cung, mới có một người từ trong cung bay ra. Hắn một thân ma diễm, khuôn mặt mơ hồ, thanh âm truyền khắp đỉnh núi: “Linh Khư tức khắc sẽ mở ra, tu sĩ dưới Kim Đan kỳ đều có thể đi vào. Người muốn đi vào, lưu lại trên đỉnh núi, những người ở lại, toàn bộ lui xuống phía dưới chân núi.”

Những người tới đây cơ hồ đều là muốn vào Linh Khư xông xáo, nhưng vẫn có tu sĩ muốn xem náo nhiệt.

Lúc này nghe xong, cứ việc trong lòng không muốn, vẫn phải nghe lời lui ra phía sau. Miễn cho trong chốc lát người trên đỉnh núi đều tiến vào Linh Khư, liền thừa chính mình lẻ loi đứng ở chỗ đó, bị thấy được tuyệt đối sẽ được ăn một chưởng.

Người vừa nói chuyện, chính là cung chủ Thiên Ma Cung!

Cung chủ Thiên Ma Cung không chờ mọi người thối lui, tiếp theo liền phất tay áo rộng, chém ra mười cánh cổng chứa pháp bảo đan dược hoặc là tiên quang lượn lờ, hoặc là ma khí tận trời, hoặc là đan hương hóa điệp, hoặc là linh khí mờ mịt.

Đều là thứ tốt làm người đỏ mắt, thèm nhỏ dãi, Diệp Cửu Thu nghe thấy tu sĩ chung quanh đồng thời kinh ngạc cảm thán, ngay cả hô hấp đều dồn dập không ít.

Diệp Cửu Thu cũng gắt gao nhìn thẳng vào một cái kính cổ trong đó, tim đập nhanh hơn, đó chính là Khuy Địa Kính, có thể chiếu phạm vi ngàn dặm tìm người! Có được nó, việc hắn tìm huynh trưởng, liền sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Quy củ lần này cùng dĩ vãng bất đồng.” Cung chủ Thiên Ma Cung ở trong lúc mọi người xem đến đỏ mắt, lại thu hồi mười kiện pháp bảo đan dược linh khí bức người kia, mở miệng nói, “Mười thứ khen thưởng không phân biệt thứ tự, từ người mang ra nhiều Trùng Huyền Tinh nhất được chọn lựa đầu tiên, theo thứ tự đến người thứ mười.”

Lúc này, có một vài tu sĩ muốn thối lui xuống dưới chân núi cũng bắt đầu chần chờ, nghĩ nghĩ, lại dứt khoát trở lại trong đám người trên đỉnh núi, nghiễm nhiên là tâm động.

Diệp Cửu Thu thở dài, người chết vì tiền chim chết vì mồi, tu sĩ cũng không tránh khỏi.

Kỳ thật mọi người đều biết, mười người đứng đầu này cơ hồ sẽ không lạc đến trên đầu mình, đều là đệ tử tứ đại môn phái trên không kia tranh đấu, chính là vẫn ôm hy vọng mỏng manh đi vào.

Rất nhanh, có số ít tu sĩ rời khỏi đỉnh núi. Cung chủ Thiên Ma Cung lại xác nhận một lần nữa: “Người đứng ở nơi này, đều tiến vào Linh Khư có phải hay không?”

Không có người lại thối lui.

Hắn vừa lòng gật gật đầu, tung ra một trận quang vũ, dừng ở trước người mỗi tu sĩ.

Diệp Cửu Thu nắm lấy cốt phiến màu trắng treo ở trước người mình, cầm trong tay nhìn nhìn, còn chưa nhìn ra được cái gì, liền nghe thấy cung chủ Thiên Ma Cung nói: “Luyện hóa vật này, liền có thể vào Linh Khư. Ba tháng sau, dựa vào vật này, có thể truyền tống ra khỏi Linh Khư.”

Hắn nói xong, ma khí trong Ma Cung chợt bùng nổ, che trời lấp đất trào ra ngoài cung điện. Nhưng cũng không tỏa ra khắp nơi, mà lại giống như thác nước, từ trên cung điện chảy xuống, chảy vào vực sâu vạn trượng phía dưới cung điện.

Trong huyệt động sâu không lường được kia phát ra tiếng nổ nặng nề, một lát sau, gió lạnh từ bên trong tăng lên không chỉ gấp mấy lần, thổi ra miệng huyệt động, thậm chí thổi tới đỉnh núi.

Chúng tu sĩ bị thổi đến ngã trái ngã phải, thẳng đến khi nghe được một tiếng quát chói tai từ trên không: “Còn không luyện hóa cốt phiến!”, Mới sôi nổi cường ngạnh chống đỡ đem cốt phiến luyện hóa.

Diệp Cửu Thu liếc mắt nhìn Diệp Cửu U một cái, thấy Diệp Cửu U gật đầu, hắn mới dùng linh lực nhanh chóng luyện hóa cốt phiến. Luyện hóa xong, hắn kinh ngạc phát hiện, gió lạnh lúc trước làm người đứng còn không nổi, lập tức phảng phất như nhu hòa hơn rất nhiều.

Lúc này những người ở bốn phía trên không trung, trừ bỏ người dẫn đầu, đệ tử còn lại toàn bộ phóng vào trong huyệt động.

Huyệt động kia thế mà lại chính là cửa vào Linh Khư!

Diệp Cửu Thu tuy đã sớm từ trong miệng Ma Long Tử biết được việc này, nhưng hiện tại nhìn đến vẫn cảm thấy kỳ diệu không thôi.

Đã có tu sĩ sôi nổi nhảy vào trong đó, Diệp Cửu Thu thấy bọn họ rơi vào vực sâu, chớp chớp mắt, không còn thấy thấy bóng dáng đâu nữa.

Thật sự phải nhảy xuống?

Diệp Cửu Thu đang muốn hỏi Diệp Cửu U, lại phát hiện Diệp Cửu U duỗi tay cầm cánh tay hắn, một tay khác xách vạt áo Ma Long Tử, sau đó liền nhảy vào trong vực sâu.

“A a a a a!” Ma Long Tử kêu thảm thiết, đã nói thời điểm nhảy xuống phải nắm lấy tay nhỏ của Cửu Thu kêu một hai ba cơ mà!

Diệp Cửu Thu cũng ở trạng thái không trọng lực mà hết sức khẩn trương, nhưng rất nhanh, hắn cảm giác có một cơn gió xoáy bao bọc lấy chính mình, một trận liền làm hắn thoát ra khỏi cảm giác không trọng lực.

Khi lần nữa mở mắt, hắn đã đạp chân lên đất, đứng ở trong một mảnh không gian tối đen duỗi tay không thấy năm ngón.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro