Chương 63: Giả Hồng Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Đối với việc lên núi hay không, Diệp Cửu Thu có chút do dự. Nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ ra một chủ ý.

Hắn không vội vã lên núi cũng không rời đi, mà cùng mọi người tìm kiếm chung quanh núi lớn. Hắn nghĩ, nếu trên núi không có nguy cơ nào khác, chỉ là bởi vì có bảo vật sắp xuất thế, mới hấp dẫn mọi người không xuống núi, như vậy sẽ luôn có tu sĩ lên núi, nhưng cuối cùng lùi bước từ bỏ, không muốn cuốn vào tranh đấu, lựa chọn xuống núi. Mặc kệ là ở nơi nào, đều không thiếu hạng người tham sống sợ chết.

Nếu có thể tìm được loại người này hỏi rõ tình huống trên núi, vậy thì không còn gì tốt hơn. Nếu không tìm thấy, vậy lên núi không, thì phải xem có người nào ý nguyện.

Với hắn mà nói, hắn muốn đi lên, nhưng phía trước may rủi chưa định, không thể đi lên.

Có quá nhiều người ràng buộc hắn, cha mẹ thân nhân ở Đại Yến Quốc xa xôi, huynh trưởng hiện giờ không rõ tung tích... đều giống như một loại ước thúc ràng buộc cơ thể hắn, làm hắn không cách nào nhẹ nhàng đi vào nơi nguy hiểm. Cho nên Tu chân giới mới có một cách nói muốn tu luyện thì phải đoạn tiền trần. Bị hồng trần thế tục vây khốn, lòng có vướng bận, tu hành khó có thể tiến thêm.

Diệp Cửu Thu biết rõ là như thế, lại không muốn chém hết tiền duyên, giống như những người khác tu đến không còn thất tình lục dục, lãnh đạm hờ hững.

Có "buông bỏ" mới có "đắc được". Hắn đích xác bị hồng trần trói buộc, nhưng hắn vui vẻ chịu đựng.

Bất quá có lẽ lần này ông trời cũng giúp hắn. Hai ngày sau, bọn họ tới một phương hướng khác bắt được một tán tu tiến vào Linh Khư, tuổi khá lớn, không chỉ cáo già xảo quyệt, càng đặc biệt tích mệnh, biết tiến thối. Ông ta đã lên núi, nhưng tự giác tranh đấu cũng không chiếm được lợi, vì thế hảo hảo thu liễm lòng tham, lựa chọn xuống núi tìm kiếm Trùng Huyền Tinh.

Vì để đám Diệp Cửu Thu bỏ qua cho, ông ta nói ra hết những gì biết được.

Sự thật như bọn họ sở liệu, trên núi đích xác có bảo vật sắp xuất thế, bất quá lão nhân không hỏi thăm quá nhiều, ông ta thấy trên núi nhiều người, mà người tài ba lại càng nhiều, chính mình so không được, liền nhanh chóng xuống núi. Ông ta cũng sợ chính mình biết quá nhiều, liền luyến tiếc rời đi, sau này tranh đấu lại bỏ mạng vô ích.

Mà trên núi trừ bỏ cấm linh, còn cần chú ý chính là, cấm chế trên núi đều còn hoàn hảo, cũng không đình chỉ vận chuyển giống như mọi người tưởng tượng.

Trên núi cũng có rất nhiều tu sĩ, hiện giờ còn ở trong Linh Khư, sợ là tuyệt đại đa số đều đang chờ ở bên trên.

Lão đầu biết nhiều như vậy, có hai người Diệp Cửu U cùng Đồ Kỉ ở đây, ông ta cũng không dám gạt người.

Hỏi xong, Diệp Cửu Thu lại không chút lưu tình đoạt hết Trùng Huyền Tinh trên người ông ta, sau đó mới thả người đi.

Diệp Cửu U tùy ý xem hành vi thuần thục đánh cướp của hắn, thầm nghĩ này là học của ai? Lại là Hà Sơn Kiến?

Trong phường thị Chiết Kích thành, Hà Sơn Kiến đang vội vàng làm giao dịch mua bán bỗng nhiên đánh cái hắt xì, ngẩng đầu nhìn thái dương chính ngọ bên ngoài, nói thầm một câu: “Lại qua hơn mười ngày, mấy người nên đi ra rồi đi? Chờ Diệp Cửu Thu đi ra, ta thế nào cũng phải dùng linh thạch dìm chết hắn!”

Hắn kéo ra một tươi cười ác ý, nhưng khi nhìn thấy người đi vào cửa hàng, tươi cười cương cứng ở trên mặt. Hắn ngẩn người, sau đó kinh ngạc cảm thán đi ra tiếp đón: “Phong trưởng lão, ngài xuất quan? Ngài... đã là Nguyên Anh kỳ?”

Phong Ngọc Thư một thân hắc y thon dài, tóc dài đen nhánh quy quy củ củ xõa ở sau người, khuôn mặt thanh lãnh như băng tuyết. Thần sắc hắn đạm mạc, hơi hơi gật đầu, xem như tán thành lời Hà Sơn Kiến nói.

Hà Sơn Kiến bị thiên tư yêu nghiệt của Phong Ngọc Thư chấn động nửa ngày không nói nên lời, đợi sau khi Phong Ngọc Thư rời đi, hắn mới bình phục tâm tình, an ủi chính mình, không quan hệ, dựa theo tài liệu lấy được trong khoảng thời gian này, hắn rất nhanh liền có thể đem thi khôi của chính mình tăng lên Trúc Cơ đại viên mãn, đến lúc đó kết đan cũng chỉ là một bước xa.

Mà trong Linh Khư, Diệp Cửu Thu cảm nhận được ánh mắt Diệp Cửu U nhìn qua, động tác thu hồi Trùng Huyền Tinh đều chậm lại. Hắn ngẩng đầu, hướng Diệp Cửu U lộ ra một tươi cười thuần lương vô hại, nhỏ giọng nói: “Làm như vậy không sai đi? Tuy rằng lão nhân cho chúng ta tình báo, nhưng ở chỗ này, ông ta cũng là đối thủ của ta nha.”

“Ai nói ngươi sai?” Điều Diệp Cửu U chưa nói xong chính là, nếu đổi là tiểu tử Đồ Kỉ kia, sợ là lão nhân không chỉ phải nộp Trùng Huyền Tinh lên, mà mạng nhỏ cũng phải nộp lên.

Có lẽ lại qua vài thập niên mấy trăm năm nữa, Diệp Cửu Thu cũng sẽ biến thành tu sĩ như Đồ Kỉ đi?

Diệp Cửu U nhíu nhíu mày, chợt trầm mặc.

Nghe được tin tức, sau khi lên núi chỉ cần không xông loạn vào cấm chế, thì tạm thời không có nguy cơ nào khác, mấy người cũng tính toán đi lên núi xem.

Có cơ duyên mà không thử tranh một phen, vậy còn tu đạo gì nữa!

Bọn họ về chân núi nơi ban đầu, cũng chính là phía dưới thác nước vạn trượng kia, tính toán vẫn là từ nơi này đi lên, rốt cuộc phía trên này chính là nơi luyện khí của cổ tông.

Trước khi lên núi, bọn họ đem đan dược vũ khí có khả năng cần để sẵn ra, đều lấy ra khỏi túi trữ vật, bởi vì trên núi cấm linh, lên rồi liền không cách nào lấy đồ vật từ trong túi trữ vật ra nữa.

Trước khi Diệp Cửu Thu lên núi, nghĩ tới Diệp Cửu U là thi khôi của hắn, nếu hắn không thể dùng linh lực, Cửu U có thể lâm vào ngủ sâu hay không?

Hắn nhỏ giọng hỏi, Diệp Cửu U chỉ cười nhạo một tiếng: “Ngươi cảm thấy hành động của ta, là ngươi dùng linh lực khống chế sao?”

Diệp Cửu Thu nhanh chóng lắc đầu, chê cười! Nếu có thể khống chế, vậy lúc trước hắn sẽ không ngay cả quan tài đều không nâng nổi, mở không ra.

“Vậy thì không phải rồi.” Diệp Cửu U nói, đồng thời bảo Diệp Cửu Thu lấy hắc quan ra, để y cõng ở sau lưng.

Diệp Cửu Thu cho là do có thời điểm y cần nằm vào tĩnh dưỡng, vì thế lấy hắc quan từ trong túi trữ vật ra, giao cho Diệp Cửu U. Động tác của hắn rất cẩn thận, ở trong mắt Đồ Kỉ cùng Ma Long Tử, hắc quan kia như là Diệp Cửu U tự mình lấy ra.

Thấy Diệp Cửu U cõng quan tài sau người, ánh mắt Đồ Kỉ ngưng lại, tiếp theo rầm rì vài tiếng, nguyên lai là tu thi khôi, trách không được dùng một tay hảo độc.

Ma Long Tử đi đến bên cạnh Diệp Cửu Thu hỏi: “Ngươi thì sao?”

Diệp Cửu Thu giơ Kim Lôi Trúc kiếm trong tay lên cho hắn ta xem: “Ta dùng cái này.”

Ma Long Tử nhìn Diệp Cửu U, lại nhìn hắn, gật gật đầu, hắn ta minh bạch. Không có linh lực, liền không thể sử dụng thi khôi, cõng quan tài kia cũng chỉ có thể lấy làm pháp bảo đập người. Diệp Cửu U còn dễ nói, thân mình nhỏ nhắn này của Diệp Cửu Thu mà vung lên quan tài, hắn ta ngẫm lại liền cảm thấy hoảng sợ.

Mấy người đều chuẩn bị tốt, liền từng người dọc theo vách núi mà leo lên.

Không có linh lực, nhưng tố chất thân thể vẫn cao hơn so với phàm nhân mấy lần. Chỉ cần một khắc, bọn họ liền đến điểm cuối thác nước.

Đi tuốt đằng trước chính là Diệp Cửu U cùng Đồ Kỉ, Diệp Cửu Thu cùng Ma Long Tử theo sau.

Bởi vậy khi Diệp Cửu U leo đến đất bằng phía trên, Diệp Cửu Thu từ phía dưới vừa vặn có thể thấy có một thanh kiếm vừa rộng lại lớn từ phía trên đột ngột xuất hiện, cứng rắn chém tới chỗ Cửu U cùng Đồ Kỉ, giống như muốn đánh hai người xuống vách núi.

Thật tàn nhẫn! Hiện tại trên người hai người không có linh lực phòng hộ, nếu là bị chuôi đại kiếm này đánh trúng, không chết cũng trọng thương!

Diệp Cửu Thu theo bản năng muốn kêu lên nhắc nhở, nhưng thanh âm hắn còn chưa phát ra, liền thấy Diệp Cửu U vươn tay phải trắng bệch khô khốc giấu ở trong tay áo kia, ngón tay dài mảnh vô cùng mềm nhẹ dừng ở trên thân kiếm, động tác thong thả ưu nhã, tựa như một con bướm đập cánh đậu trên bông hoa.

Chính là động tác thong thả mắt thường đều có thể thấy rõ như vậy, thế mà chuẩn xác bắt được thân kiếm. Chính là động tác mềm nhẹ tựa gió như vậy, làm đại kiếm thế tới hung mãnh chợt ngừng, đình trệ ở giữa không trung, không thể tiến lui.

Sau đó năm ngón tay thon dài kia thu lại, đơn giản nắm chặt, Diệp Cửu Thu liền nghe thấy âm thanh vỡ vụn giòn vang, trợn mắt há hốc mồm nhìn pháp bảo tuyệt đối còn cao cấp hơn so với Kim Lôi Trúc kiếm của hắn giống như đồ sứ mà vỡ vụn, hóa thành mảnh nhỏ ngân bạch bay bay xuống dưới.

Hết thảy việc này nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đều phát sinh trong chớp mắt.

Thời điểm Diệp Cửu Thu lắc mình né tránh mảnh nhỏ, Diệp Cửu U đã bước lên đất bằng phía trên.

“Kiếm của ta!”

Lúc Diệp Cửu Thu nghe thấy tiếng hô đau đớn này, cũng đã theo sau bước lên đất bằng. Sau khi đứng vững, hắn liền nhìn về nơi phát ra tiếng, ngoài ý muốn gặp được ba gương mặt quen thuộc.

Khi ở dưới Thiên Ma Cung, hắn gặp qua ba người này trong bốn đội ngũ ở giữa không trung.

Hình như là tu sĩ Nhất Kiếm Các.

Ánh mắt Diệp Cửu Thu lạnh xuống, quả nhiên, tu tiên tu ma đều giống nhau, chẳng ai coi trọng tính mệnh con người, tàn khốc lạnh nhạt đến mức làm người giận sôi.

Nơi này chỉ có ba người, mà đội ngũ Nhất Kiếm Các ngày đó không chỉ có ba người này. Những người còn lại đâu?

Diệp Cửu Thu nhìn bốn phía xung quanh, thấy cách đó không xa phòng ốc liên miên, cùng con đường mòn phía trước dãy phòng ốc, sau đó ánh mắt ngưng lại, thấy phương xa có một người bước lớn chạy tới bên này, hình như là một nữ tử.

“Ngươi dám huỷ kiếm của ta!” Lúc này, vẻ mặt nam tử vừa mới ra tay phẫn nộ như muốn ăn thịt người, sắc mặt trắng bệch, con mắt đỏ lừ trừng Diệp Cửu U, khóe môi còn có vết máu. Nhưng gã tốt xấu gì vẫn còn mấy phân lý trí, biết ở địa phương này, ngay cả pháp bảo Hoàng giai thượng cấp của hắn đều có thể bị gia hỏa này tùy tay huỷ đi, nếu muốn tùy tay giết gã, cũng là việc dễ như trở bàn tay.

Trong lòng gã cũng cáu giận, tuy nói Đại sư tỷ dặn dò không thể gây chuyện, nhưng gã nghĩ, đều qua hơn hai tháng mới đến nơi này, hơn phân nửa không có năng lực gì. Gã là một kiếm tu, lại uất ức ngồi xổm ở chỗ này hơn một tháng, ăn không ngồi rồi, mới nhàn rỗi muốn tìm chút niềm vui, trêu chọc mấy cái tu sĩ mới tới mà thôi.

Có Đại sư tỷ công đạo, gã nào dám đả thương người, chỉ là dọa mấy người này chút thôi. Thế kiếm kia nhìn thì hung mãnh, kỳ thật chém không đến người cũng sẽ dừng lại. Lại không nghĩ, vào đầu nam nhân mang mặt nạ quỷ dị kia, thế nhưng vừa ra tay liền hủy trường kiếm hắn tâm huyết tương tu, hại hắn bị phản phệ đến nội thương.

Lúc này, nữ tử từ nơi xa kia cũng tới gần chỗ này. Người này thấy nữ tử tới, tinh thần lập tức rung lên, dường như có một chút tự tin, chạy nhanh đến bên người nữ tử.

Diệp Cửu Thu thấy nàng kia tư thế hiên ngang oai hùng, một thân kiếm ý sắc bén kinh người, lại là người dẫn đầu nhất kiếm các ngày đó. Những môn phái khác, dẫn đầu đều là lão quái Nguyên Anh, lúc trước hắn còn tưởng nữ tử này cũng là Nguyên Anh, hiện tại xem ra cư nhiên không phải, bằng không cũng không có khả năng tiến vào Linh Khư.

Cũng phải, kiếm tu cùng tu sĩ khác bất đồng. Những tu sĩ khác đều phải kết đan xong mới có thể phi hành, nhưng kiếm tu chỉ cần Trúc Cơ, liền có thể ngự kiếm mà đi. Ngày ấy ở giữa không trung, Nhất Kiếm Các đều là dựa vào thực lực của chính mình dừng ở giữa không trung.

Nàng kia như là đang hỏi tình huống nơi này, Diệp Cửu Thu thấy nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua nam tử, làm nam tử co rúm lui ra phía sau vài bước, tiếp theo nàng liền nhanh chóng đi về phía Diệp Cửu U.

Không biết vì sao, Diệp Cửu U vẫn luôn không có động tác gì quá lớn, hoàn toàn không giống như Diệp Cửu Thu tưởng tượng, lập tức tránh ra, ai cản đường liền một chân đá bay.

Thật là cổ quái, không giống phong cách hành sự của Cửu U chút nào. Diệp Cửu Thu cau mày nghĩ, đột nhiên chuông cảnh báo trong lòng reo vang, hay là... Chẳng lẽ Cửu U coi trọng cô nương này?!

Trong lòng hắn cả kinh, lại nhìn kỹ nữ tử đang đi đến gần, không chỉ mỹ lệ, dáng người thướt tha, mà còn so với tầm thường nữ tử càng thêm khí thế, không hề thua kém nam tử hạo nhiên khí khái, làm cả người nàng sắc bén bắt mắt, một thân xán lạn sáng rọi như ngọn lửa sáng ngời loá mắt, làm người không khống chế được bị hấp dẫn.

Nữ tử xuất sắc như thế, ngay cả hắn đều nhịn không được nhìn nhiều vài lần, nếu Cửu U liếc mắt một cái đã nhìn trúng, cũng không phải việc gì kỳ quái. Diệp Cửu Thu cay đắng nghĩ, nếu Cửu U thật sự nhìn trúng, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Tại hạ là Giả Hồng Liên, không biết các hạ xưng hô thế nào?”

Ngay cả thanh âm đều có khí tràng như vậy.

“Diệp Cửu U.”

Ngữ khí của Cửu U có phải quá ôn hòa hay không?

Diệp Cửu Thu khẩn trương hề hề nhìn hai người, một tiểu nhân ở trong lồng ngực bất ổn làm ầm ĩ, xong rồi xong rồi, sư phụ, Hà sư huynh mau tới dạy hắn xem gặp được tình địch nên làm như thế nào đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro