Chương 62: Cấm linh địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu không rõ vì sao Diệp Cửu U phải cho Đồ Kỉ đi theo bọn họ. Một tiểu hài tử không biết lại lịch... Không, Đồ Kỉ chỉ có bề ngoài là tiểu hài tử, trên thực tế là bằng tuổi hắn. Có một người như vậy ở bên cạnh, hắn sao còn có thể không kiêng nể gì sử dụng Tứ Phương Châu?

Hay là nói, Cửu U có tự tin xử trí tốt Đồ Kỉ? Tựa như xử trí Ma Long Tử?

Hắn nghĩ trăm lần không ra, cuối cùng vẫn là nhịn không được lặng lẽ hỏi Diệp Cửu U.

Diệp Cửu U chỉ nói cho hắn, phàm là gặp được nơi có Trùng Huyền Tinh, liền âm thầm nói vị trí cho y. Để y đi trước mang theo mấy người tìm kiếm.

Nếu Đồ Kỉ hoài nghi, cũng chỉ hoài nghi y. Đây là chuyển dời lực chú ý của Đồ Kỉ từ trên người Diệp Cửu Thu lên người y.

Chỉ bằng Diệp Cửu Thu hiện tại còn chưa ứng phó được Đồ Kỉ, như vậy liền để y tới đi.

Đồng thời, y cũng đem mấy chi tiết về Đồ Kỉ nói ra không sót một chữ nào, miễn cho Diệp Cửu Thu xem thường đối phương, thiếu cảnh giác với hắn. Tuy rằng y lấy việc Diệp Cửu Thu vấp phải trắc trở làm vui, nhưng rơi vào tay Đồ Kỉ, cũng không chỉ đơn giản là vấp phải trắc trở là có thể xong việc.

Tiểu hài tử kia là thất lang, sói xảo trá tàn khốc là thiên tính từ khi sinh ra đã có, như huyết dịch chảy xuôi trong thân thể hắn.

Vì không để Diệp Cửu Thu chết oan chết uổng trên tay người một nhà tương lai, y cần phải nhắc nhở Diệp Cửu Thu phòng bị kỹ Đồ Kỉ.

Đầu óc yêu thú thông thường không linh thông, nói chung, tu vi càng cao, linh trí càng cao. Cũng có chủng tộc cá biệt tương đối đặc thù, trời sinh linh trí đã cao hơn những Yêu tộc khác, tỷ như Yêu tộc loại Viên Hầu (vượn, khỉ). Mà Phong Lang nhất tộc ở phương diện này cũng có ưu thế chủng tộc nhất định.

Không lâu sau khi Đồ Kỉ sinh ra, liền ăn nhầm hóa hình thảo, từ hình thái sói con hóa thành trẻ con nhân loại.

Người là vạn vật chi linh, yêu thú tu luyện thành công, đều hóa thành hình người. Nhân hình cùng đại đạo thiên địa càng thêm phù hợp, tu luyện càng thêm dễ dàng.

Đồ Kỉ tuy là Yêu tộc, nhưng lại ngang với lấy thân phận nhân loại học tập tu luyện từ khi sinh ra. Trừ bỏ bề ngoài phát triển chậm hơn, linh trí lại không hề thấp hơn so với nhân loại.

Cho nên không thể bởi vì dung mạo hắn non nớt, liền vô thức thả lỏng cảnh giác.

Diệp Cửu Thu thấy Diệp Cửu U khó có được thận trọng cường điệu như thế, nên cũng điều chỉnh tốt tâm thái chính mình, chọn xong thái độ đối đãi Đồ Kỉ. Nhưng thật ra Ma Long Tử, ở trong Linh Khư đen nhánh yên tĩnh ngốc đến nhàm chán, trừ bỏ xum xoe trước mặt Diệp Cửu Thu, thì chính là chạy đến bên cạnh tiểu hài tử trêu đùa nhân gia, đạt được vài cái xem thường.

Bọn họ vẫn hành tẩu trên lòng sông, dọc theo đường đi dưới sự chỉ thị của Diệp Cửu U, tìm được không ít Trùng Huyền Tinh.

Ma Long Tử đối với việc này không nghĩ quá nhiều, hắn ta biết Diệp Cửu Thu và Diệp Cửu U ở cùng nhau, hai người đều tìm ra được bí pháp này cũng không có gì ghê gớm.

Mà Đồ Kỉ thì cảm thấy giật mình.

Sau khi liên tiếp không ngừng tìm được Trùng Huyền Tinh, ánh mắt hắn nhìn Diệp Cửu U đều không đúng, lực chú ý cơ hồ đều đặt ở trên người Diệp Cửu U, ý đồ tìm ra bí kíp phát hiện Trùng Huyền Tinh của Diệp Cửu U.

Hắn cũng càng thêm ngoan ngoãn, sợ Diệp Cửu U nói muốn đuổi hắn đi. Ngay cả Ma Long Tử ồn ào ngu ngốc làm đủ trò trước mắt hắn, hắn đều nhất nhất nhẫn nại.

Có Đồ Kỉ, bọn họ một đường hoành qua đi, lại nhẹ nhàng không ít, cơ hồ không có bao nhiêu âm hồn có thể tạo thành phiền toái cho bọn họ.

Đương nhiên, dưới sự độc đoán của Diệp Cửu U, một viên Trùng Huyền Tinh bọn họ cũng không phân cho Đồ Kỉ. Bất quá ngay cả việc này Đồ Kỉ vẫn nhịn.

Rốt cuộc, ở trong Linh Khư chừng hơn hai tháng, bọn họ cuối cùng cũng đến Linh Khư —— hoặc là nói đã từng là trung tâm cổ tông.

Ở trước mặt bọn họ là một ngọn núi lớn, đường sông đến chỗ này thì dứt.

Diệp Cửu Thu ngẩng đầu, nhìn mặt vách đá bị chém nứt trước mắt, cơ hồ có thể tưởng tượng được phong cảnh khi xưa: trên vách đá cao vạn trượng, có một thác nước như dải ngân hà rơi xuống, thẳng tắp dừng dưới chân núi, phát ra tiếng ầm ầm vang lớn. Trong khoảnh khắc hơi nước tỏa khắp, châu ngọc văng khắp nơi, dưới ánh nắng trời quang mây tạnh, tiên khí mù mịt. Dưới chân núi, dòng nước chảy xiết cuốn đại lượng bọt biển màu trắng, dọc theo đường sông uốn lượn chảy đi xa.

Chỉ là hiện giờ, thác nước sớm đã biến mất, chỉ còn vách núi trụi lủi, cùng lòng sông khô cạn dưới chân.

Đại điện của trung tâm cổ tông nằm ở phía trên, nếu nói trong Linh Khư còn có cấm chế không thể phá giải, vậy cũng là ở phía trên nơi này.

Ngọn núi vô cùng khổng lồ, đủ để chứa hơn vạn tu sĩ tiến vào Linh Khư.

Dọc đường đi ngoại trừ Đồ Kỉ, bọn họ không gặp được tu sĩ nào khác. Tuy nói có một bộ phận là bởi vì vận khí, nhưng cũng có phần lớn nguyên nhân, là đại đa số tu sĩ đều bước lên ngọn núi này.

“Từ nơi này đi lên, là có thể đến nơi luyện chế pháp bảo binh khí của cổ tông.” Ma Long Tử có chút hưng phấn, hắn ta đi đến chỗ vách đá, “Nơi đó từng có vô số tu sĩ muốn tiến vào, lại bị cấm chế cản trở bên ngoài, không nghĩ tới hôm nay tiện nghi chúng ta.”

Diệp Cửu Thu bất đắc dĩ, không muốn nhắc nhở hắn ta, bọn họ đã tới chậm lâu như vậy, có thứ gì tốt sợ là đều bị cầm đi rồi!

Mà Diệp Cửu U ngẩng đầu lẳng lặng quan sát ngọn núi này, hơi hơi trầm ngâm.

“Ngươi cũng cảm thấy không thích hợp?” Đồ Kỉ đi đến bên cạnh y, mở miệng hỏi. Hắn rất kiêng kị Diệp Cửu U, một là bởi vì thực lực đối phương cao hơn hắn, hai là bởi vì hắn hoàn toàn không biết gì về Diệp Cửu U cả, mà Diệp Cửu U lại thập phần hiểu rõ hắn, việc này làm hắn cảm thấy hoang mang, cho nên lựa chọn lưu lại, muốn dò ra bí ẩn trong đó. Dù sao hắn muốn chạy, tùy thời đều có thể đi, đánh không lại Diệp Cửu U là một chuyện, có thể chạy thoát hay không lại là một chuyện khác.

Diệp Cửu U không trả lời, ngược lại cúi đầu nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy sao?”

Đồ Kỉ kỳ quái liếc y một cái, cứ cảm giác cách Diệp Cửu U nói chuyện với hắn luôn mang theo một tia quen thuộc, chẳng lẽ bọn họ thật sự từng gặp qua ở đâu sao?

Mấy ngày gần đây hắn tự hỏi vấn đề này, cơ hồ đã đem ký ức phiên lật tung lên, nghĩ đến đau cả đầu, cũng chưa thể tìm được đáp án, hiện tại cũng chỉ là hơi sửng sốt, liền dứt khoát từ bỏ suy nghĩ. Hắn chỉ vào ngọn núi lớn nói: “Ấn theo thời gian mà nói, những tu sĩ đi trước chúng ta, đã nên đến nơi này từ lâu rồi. Bất luận cấm chế trên núi biến mất hay không, bọn họ cũng nên xuống dưới sớm.”

Nếu cấm chế không biến mất, vậy bọn họ phải thất vọng ra về, một lần nữa đem lực chú ý đặt trên Trùng Huyền Tinh trong Linh Khư.

Nếu cấm chế biến mất, vậy bọn họ nên đoạt chút gì đó, chạy nhanh rời khỏi núi này trốn đi, miễn cho bị người chặn giết.

Chính là dưới chân núi này, chẳng thấy được bóng một tu sĩ nào. Mà mấy người bọn họ một đường đi tới, cũng không gặp được một người. Hay thật ra bọn họ không nghiêng không lệch bỏ lỡ hết tu sĩ bên trong?

“Mà trên núi này, yên tĩnh đến lợi hại.” Đồ Kỉ nhíu mày, yên tĩnh theo lời hắn, là trên núi không có chút linh khí nào dao động kịch liệt, nói cách khác không có tu sĩ tranh đấu. Phải biết rằng, mỗi người trong Linh Khư đều là đối thủ, gặp mặt đấu võ là chuyện tuyệt đối.

Chẳng lẽ trên núi thật sự không có tu sĩ? Hay là nói có gì đó hạn chế bọn họ, làm mọi người không cách nào động thủ?

Diệp Cửu U híp mắt, chậm rãi nói: “Thật ra ta lại để ý một chuyện khác.”

“Cái gì?” Đồ Kỉ hỏi.

“Ngươi không phải sói sao?” Diệp Cửu U nói, “Chẳng lẽ không nhận thấy được, càng tới gần ngọn núi này, khí tức hủ bại trong không khí càng dày đặc?”

“Đừng có mà nói như kiểu lão tử là chó vậy!” Đồ Kỉ nghiến răng, sau lại không tình nguyện gật đầu, “Đúng là thế.”

Từ khi Diệp Cửu U mở miệng, Diệp Cửu Thu liền nghiêng lỗ tai lắng nghe. Hắn cũng mơ hồ ý thức được có chỗ không đúng, hiện tại nghe hai người nói, tức khắc xua tan mây mù, thấy được rõ ràng.

Nói cách khác, là bản thân ngọn núi lớn này có vấn đề? Diệp Cửu Thu một lần nữa đặt ánh mắt lên trên ngọn núi, lại không thể nhìn ra bất cứ manh mối gì.

Lúc này, người đến trước vách núi, chuẩn bị leo lên thác nước, Ma Long Tử bỗng nhiên kinh hô: “Đây là chuyện gì!”

Diệp Cửu Thu nhìn hướng hắn ta, thấy tay hắn ta đặt trên vách núi đột nhiên rụt về, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vách núi.

“Làm sao vậy?” Diệp Cửu Thu hỏi hắn ta.

Ma Long Tử quay đầu, trên mặt còn kinh nghi bất định như cũ: “Ta vừa mới đụng tới vách núi, một thân linh lực đã bị phong ấn, giống như bị biến thành một phàm nhân bình thường vậy.” Loại cảm giác hư không nháy mắt mất đi lực lượng này làm hắn ta sợ hãi, người tu ma tôn trọng lực lượng, tư vị lập tức bị đánh về làm phàm nhân, thật sự làm hắn ta cảm thấy không dễ chịu.

Linh lực bị phong ấn?

Diệp Cửu U duỗi tay chọc chọc đầu Đồ Kỉ: “Ngươi đi thử đi.”

Đồ Kỉ kiên quyết không chịu: “Sao ngươi không đi?” Nếu lời Ma Long Tử nói là thật, vậy khoảnh khắc linh lực hắn bị phong ấn, nếu có người ra tay với hắn, không phải là hắn chết chắc sao?

Hắn vừa mới nói xong, liền phát hiện một cỗ lực lượng vô pháp tránh thoát kiềm chế hai tay hắn, quay đầu một cái, liền thấy Diệp Cửu U mang theo tươi cười sắc lạnh xách hắn lên, ném về phía vách đá.

Ngu xuẩn, cho rằng hắn cứ thúc thủ chịu trói như vậy sao? Đồ Kỉ ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, lập tức vận chuyển linh lực, cong thân đáp đất.

Nhưng linh lực hắn vận chuyển đi, thân thể lại cứng đờ, trong thời gian ngắn căn bản vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị đánh tới vách núi.

“Phanh” một cái, hắn bị dán lên vách núi, sau đó chậm rãi trượt xuống.

“Diệp Cửu U! Ngươi làm cái gì với ta!” Hắn tức giận kêu to.

Diệp Cửu U búng búng ngón tay giấu ở trong tay áo, móng tay dài đen nhánh chậm rãi khôi phục lại bộ dáng bình thường. Độc thi khôi này thế mà dùng thập phần tốt, y nhớ kỹ.

“Cảm giác thế nào?” Y nhẹ nhàng hỏi.

Đồ Kỉ thấy Diệp Cửu U vẫn chưa ra tay với hắn, lại cảm thụ được trạng thái toàn thân cứng còng lúc này, không muốn lãng phí át chủ bài bảo mệnh trân quý, vì thế —— tiếp tục nhịn! Hắn quay đầu oán hận nói: “Linh lực đích xác bị phong ấn.”

“Ta đã nói mà.” Ma Long Tử lúc này mới phục hồi tinh thần, oán giận nói, “Diệp Cửu U, ngươi cư nhiên không tin ta.”

Diệp Cửu U liếc hắn ta một cái, Ma Long Tử toàn thân trên dưới không có chỗ nào viết có thể tin cậy cả.

“Ánh mắt này của ngươi là ý gì!” Ma Long Tử bạo phát.

“Nói vậy, chỉ cần tiếp xúc với ngọn núi này, sẽ bị phong linh lực sao?” Diệp Cửu Thu nhanh chóng nói chen vào, hắn cảm thấy Cửu U nơi nơi đều kéo thù hận, “Nếu không chúng ta đổi chỗ khác thử xem?”

Hắn nói rất có đạo lý, mà đồ Kỉ sau khi rời khỏi vách núi, vận chuyển linh lực, rất nhanh liền tiêu trừ trạng thái cứng còng, lại không dám tìm Diệp Cửu U phiền toái, vẫn là đi theo mấy người thử chỗ khác trên núi lớn, cuối cùng cho ra kết luận: bước lên ngọn núi này, liền bị phong ấn linh lực.

“Nói như vậy, không cảm thụ được linh lực dao động trên núi là bình thường.” Diệp Cửu Thu lẩm bẩm tự nói, nếu tu sĩ trên núi cũng không có linh lực, vậy còn lấy cái gì mà đánh nhau?

Nhưng một ngọn núi quỷ dị như vậy, bọn họ thật sự phải đi lên sao?

Bước lên, liền đánh mất linh lực để tự bảo vệ mình, chuyện mạo hiểm như vậy, bọn họ nên làm hay không?

Ma Long Tử cũng rõ ràng tình thế, hắn ta ở một bên thầm nói: “Nếu những tu sĩ đó bị nhốt trên núi không xuống được còn dễ nói. Vạn nhất là tự bọn họ không muốn xuống thì sao? Có thể kiên trì ngốc loại địa phương này không xuống, rốt cuộc là lực hấp dẫn bao lớn mới có thể làm được?”

Đồ Kỉ lại trừng hắn ta một cái, tên ăn chơi trác táng này chỉ biết nhìn đến có chỗ tốt, không nghĩ tới hung hiểm giấu phía sau sao?

Bất quá Ma Long Tử nói không sai, nếu thực sự có đồ vật hấp dẫn chúng tu sĩ lưu lại trên núi, vậy đồ vật kia tuyệt đối là một tồn tại khó lường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro