Chương 61: Đồ Kỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu đào cho Bạch Nhiên một cái hố, chỉ chờ sau này ra khỏi Linh Khư, xem người nọ rơi vào trong hố thảm như thế nào.

Ma Long Tử đúng là không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng không sai, nhưng thủ đoạn của hắn ta tuyệt đối so với Diệp Cửu Thu càng ác hơn nhiều. Hắn ta tuy trọng tình nghĩa, nhưng thực chất cũng không phải người tốt lành gì, bằng không lúc đầu coi trọng Bạch Nhiên xong, liền không nói hai lời gạt người ta tu luyện Âm Xá quyết. Nếu Bạch Nhiên tu luyện, bị hắn ta gieo dấu vết, vậy cả đời này Bạch Nhiên liền tính huỷ.

Đối với người không liên quan, Ma Long Tử có thể lãnh khốc nhẹ nhàng bâng quơ hủy diệt bọn họ.

Lại nói tiếp, Tu chân giới nguyên bản không có người thực sự tốt.

Bao gồm cả Diệp Cửu Thu, cũng đã nhiễm chút màu đen, bước lên con đường tu sĩ thuần túy.

Ma Long Tử hoảng hốt trầm tư mấy ngày, cũng ít ngôn quả ngữ mấy ngày, hắn ta không muốn suy nghĩ, hảo huynh đệ vẫn luôn cho rằng có thể cùng chính mình tính mạng tương giao kỳ thật chỉ là bề ngoài, không muốn tin tưởng ngay cả hảo cảm của hắn ta với Bạch Nhiên, đều là đối phương tính kế mà ra. Nhưng hắn ta cũng nhìn ra Diệp Cửu Thu nói chính là tình hình thực tế, vì thế hắn ta không thể làm như không thấy đủ loại đáng ngờ trong đó.

Ma Long Tử trầm ngâm một đoạn thời gian rất dài, sau lại giống như đã nghĩ thông suốt, mới một lần nữa khôi phục tinh thần.

Diệp Cửu Thu nguyên bản tính toán chính là hạ một cây châm trong lòng Ma Long Tử.

Hắn cũng không biết chuyện về Âm Xá quyết Ma giữa Long Tử cùng Bạch Nhiên, chỉ muốn thông qua việc Bạch Nhiên từng trợ Dương Hoành tính kế hắn kia, lại lợi dụng cảm tình của Ma Long Tử đối hắn, làm Ma Long Tử đối với Bạch Nhiên tâm sinh hiềm khích. Lúc sau lại chậm rãi dẫn đường Ma Long Tử đối với Bạch Nhiên giả nhân giả nghĩa sinh ra hoài nghi.

Chỉ là mấy ngôn từ ít ỏi của hắn ngày đó, giống như trực tiếp chọc tới chỗ đau của Ma Long Tử, lập tức đạt thành kết quả ngoài dự đoán, kết quả tốt đến mức kế hoạch tiếp theo của hắn đều không dùng được, cái này cũng làm cho hắn có chút kinh ngạc.

Nhưng việc này chỉ có thể thuyết minh, Bạch Nhiên cũng không phải không hề có sơ hở, gã cũng có thời điểm sơ sẩy, bím tóc bị kéo ra.

Cũng không biết gã lưu lại dấu vết gì ở chỗ Ma Long Tử.

Lại xem bộ dáng Ma Long Tử tinh thần sa sút, hắn đại khái có thể đoán được Ma Long Tử suy nghĩ cái gì, tư vị bị một người thân cận lừa gạt phản bội, hắn thực minh bạch. Sau lại nhìn thấy Ma Long Tử trọng chấn tinh thần, hắn cũng không nói gì, trong lòng biết Ma Long Tử tuyệt đối không tùy ý để việc này dễ dàng trôi qua.

Hắn chỉ đứng một bên xem Bạch Nhiên rơi vào hố là được.

Trong lúc Ma Long Tử đang trầm ngâm, cũng không quên báo cho Diệp Cửu Thu, Âm Xá quyết có khuyết thiếu, tốt nhất vẫn nên từ bỏ tu luyện. Đương nhiên, hắn ta cũng không đem chân tướng của Âm Xá quyết báo cho Diệp Cửu Thu, Âm Xá Cửu Vũ quyết là truyền thừa bí mật của Thiên Ma Cung, điểm này đúng mực hắn ta vẫn minh bạch.

Diệp Cửu Thu gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng Âm Xá quyết là Cửu U nói hắn có thể tu luyện, hắn cũng không tính toán từ bỏ. Cho dù hắn mơ hồ đoán được công pháp này chắc chắn có miêu nị gì đó.

Diệp Cửu U từ lúc vào đây chưa từng mở miệng, chỉ là đối với vận khí tốt của Diệp Cửu Thu nhịn không được mà bật cười. Đồng thời cũng tò mò, Ma Long Tử đến tột cùng là nghe được câu nào của Diệp Cửu Thu, mà lập tức phản ứng lớn như vậy, như là đột nhiên thấy rõ được con người Bạch Nhiên. Là bởi vì Âm Xá quyết sao?

Không, chỉ phản cảm vì Bạch Nhiên từng giúp Dương Hoành thiết kế Diệp Cửu Thu làm lô đỉnh, việc này tuyệt đối không đủ.

Vậy thì bởi vì cái gì?

Diệp Cửu U không biết, Ma Long Tử tuyệt đối không nhắc tới trước mặt Diệp Cửu Thu, hắn ta từng động sắc tâm với Bạch Nhiên. Cho nên việc này chú định trở thành một bí ẩn không có lời giải.

Bất quá Diệp Cửu U cũng hoàn toàn không rối rắm ở đây, y không chút nào để ý, này chỉ có thể tính là Bạch Nhiên xui xẻo đi?

Chờ khi ba người đuổi tới con sông chỗ càng sâu trong Linh Khư, tâm tư mỗi người không sai biệt lắm đều đã thu thập tốt, một lần nữa đặt ở trên Linh Khư này.

Con sông này rộng vô cùng, nhưng nước sông sớm đã khô cạn, lộ ra cả lòng sông.

Diệp Cửu Thu cảm ứng được, phụ cận lòng sông còn có rất nhiều Trùng Huyền Tinh.

Bất quá hắn còn chưa đi xuống lòng sông, Ma Long Tử đã mở miệng trước: “Chúng ta theo con sông này đi lên trên, đầu nguồn sông này hẳn là ở trung tâm Linh Khư, lưu kinh luyện khí xưởng cùng bảo cụ điện*. Nơi đó vẫn luôn có cấm chế cường đại bảo hộ, đến nay vẫn không người nào thể phá vỡ xâm nhập.”

* ko bt dịch kiểu gì. 流经炼器工坊与宝具殿,LƯU KINH LUYỆN KHÍ CÔNG PHƯỜNG DỮ BẢO CỤ ĐIỆN. Ai biết chỉ mình với

Diệp Cửu Thu gật gật đầu, nhảy vào giữa sông, đợi Ma Long Tử cũng xuống dưới, mới xin lỗi nói: “Bởi vì việc tư của ta, trì hoãn thời gian đi trung tâm Linh Khư, xin lỗi.”

Ma Long Tử không để bụng xua xua tay: “Lo gì chứ? Chờ bọn họ đoạt xong rồi, chúng ta lại đi đoạt bọn họ. Ba tháng đâu, còn sớm!”

Diệp Cửu U nhướng mày, nga, cũng nghĩ giống y.

Diệp Cửu Thu mỉm cười, đang muốn nói gì đó, liền nghe thấy từ xa truyền đến một thanh âm non nớt: “Uy uy uy —— đi cướp đoạt thì cho ta gia nhập cùng đi!”

Người nào!

Diệp Cửu Thu xoay người cảnh giác, đồng thời liếc liếc mắt nhìn Diệp Cửu U một cái, phát hiện Diệp Cửu U cũng lắc lắc đầu, tỏ vẻ trước đó không phát hiện người này.

“Trên người gã có pháp bảo nặc tức.” Diệp Cửu U thấp giọng nói.

Pháp bảo có thể tránh thoát cảm giác của y, tất nhiên không bình thường. Tu sĩ có thể có loại pháp bảo này, càng nên cẩn thận.

Rất nhanh, liền thấy một tiểu hài tử có chút lớn nhanh chóng chạy tới chỗ bọn họ, sau đó phi thân nhảy, mạnh mẽ dừng ở trước mặt ba người bọn họ.

Hắn chỉ cao tới eo Diệp Cửu Thu, cùng so với Diệp Cửu U, đó chính là độ cao chỉ có thể ôm đùi. Tóc đen rối tung trên vai, từng sợi kiệt ngạo không kềm chế được, chỉa loạn khắp nơi, nhìn đặc biệt cứng rắn. Lúc này hắn ngẩng đầu, một chút cũng không sợ cùng Diệp Cửu U đối diện, giống như theo bản năng liền chọn người có uy hiếp lớn nhất bên trong, không nhận thua ở trên khí tràng đấu một trận cùng người.

Khi hắn ngẩng đầu, Diệp Cửu Thu mới thấy, ánh mắt tiểu hài nhi này khác hẳn với người thường, màu sắc thực nhạt, ẩn ẩn mang theo một tầng bích thanh*, rất là yêu dị. Hơn nữa màu da tiểu hài tử cũng hơi đen, nhìn giống như là người ngoại tộc trong sách hay nhắc đến. Hắn từng nghe tiên sinh ở tộc học đề cập qua, bất quá người ngoại tộc này phần lớn đều sinh hoạt ở Nam đại lục, hắn chưa gặp bao giờ.

* Màu xanh lục như ngọc bích

Tiểu hài tử lớn lên rất tốt, nói đặc biệt đáng yêu, không bằng nói là đẹp trai mang theo dã tính soái khí —— tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng xác thật đảm đương nổi mấy chữ này.

Diệp Cửu Thu vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị đánh một hồi, bất quá hiện tại xem tiểu hài tử trừng lớn đôi mắt cùng Diệp Cửu U đấu mắt, nắm tay nắm chặt khuôn mặt nhỏ căng thẳng, mắt chớp cũng không chớp, khí thế tràn đầy. Hắn nhìn một lát, thấy mí mắt tiểu hài tử căng đến độ run lên, còn nghẹn khí không dám thả lỏng, liền nhịn không được bật cười.

Đặc biệt là Diệp Cửu U cũng thế, từ ban đầu tiểu hài tìm tới y, y liền ứng chiến. Rũ mi, ánh mắt nhàn nhạt đối diện với tiểu hài tử, mặt vẫn luôn không biểu tình, nửa điểm miễn cưỡng đều không có.

Diệp Cửu Thu quả thực muốn vạch trần y, làm một khối thi khôi không cần chớp mắt, cứ như vậy khi dễ một tiểu hài tử thật sự được sao?

Cửu U ngươi có cần thiết phải nghiêm túc cạnh tranh với một tiểu hài tử như vậy không?

Diệp Cửu Thu đứng một bên, ôm cánh tay nhìn, trong mắt có bất đắc dĩ cũng có ý cười, càng đối với chính mình hiện tại vì sao nhìn mà không đi ngăn cản hai người mà cảm thấy hết sức khó hiểu.

Thời gian ban ngày trôi qua, khuôn mặt nhỏ căng thẳng của tiểu hài tử bắt đầu run rẩy, nắm tay nắm chặt mơ hồ phát run, ngay cả con ngươi nhạt màu cũng dần dần nổi lên một tầng hơi nước.

Mà nhìn thấy tiểu hài tử như vậy, Diệp Cửu U ngược lại thong thả ung dung chọn cao mi, con ngươi đen nhánh toát ra cười nhạo cùng châm chọc nhàn nhạt.

Ma Long Tử cũng giống Diệp Cửu Thu, ở một bên hứng thú tràn đầy xem một lớn một nhỏ đấu mắt, bất quá lúc này xem tiểu hài tử nước mắt lưng tròng, Diệp Cửu U lại còn khiêu khích, hắn ta liền cảm thấy Diệp Cửu U có điểm phát rồ, ngay cả đấu với tiểu hài tử đều tích cực như vậy, nhường một bước không được sao?

Rốt cuộc, quyết đấu lấy tiểu hài tử chớp mắt mà chấm dứt.

Hắn không kiên trì được nhắm mắt, nước mắt lập tức lăn xuống. Hắn giơ tay lau nước mắt, thời điểm lại trợn mắt, tràn đầy không cam lòng: “Nếu là ta lúc lớn bằng ngươi, ngươi nhất định không thắng nổi ta!”

Diệp Cửu U cư nhiên không phủ nhận, y khinh phiêu phiêu liếc mắt nhìn Diệp Cửu Thu một cái, lại nhìn nhìn tiểu hài tử, tán thành nói: “Đích xác.”

Diệp Cửu Thu bị y xem đến lạnh sống lưng, không tự chủ được run rẩy.

Mà Ma Long Tử lúc này cũng mở miệng oán trách nói: “Diệp Cửu U, ngươi cùng tiểu hài tử như vậy còn thật sự muốn so cái gì?” Giống như vừa rồi xem tiểu hài tử đau khổ chống đỡ đến ngon lành không phải là hắn ta vậy.

“Gia hỏa này là yêu tu.” Diệp Cửu U liếc cũng không liếc hắn ta một cái, liền hướng Diệp Cửu Thu giới thiệu, “Đại khái là bằng tuổi với ngươi.”

“Bằng tuổi?” Ma Long Tử dành trước kêu lên, “Lùn như vậy!”

Tức khắc tiểu hài tử kia liền quăng một đạo khí lạnh bao phủ hắn ta, ánh mắt nhìn hắn ta như là nhìn một kẻ ngu ngốc.

Diệp Cửu Thu thật ra lại chú ý tới một chỗ khác: “Yêu tu hóa hình không phải là Nguyên Anh kỳ sao? Nguyên Anh kỳ có thể đi vào Linh Khư?”

“Hắn ăn hóa hình thảo, hóa hình trước, cho nên mới lùn như vậy.” Diệp Cửu U nói xong, liền cảm giác tiểu hài tử lại trừng y. Y hơi hơi nghiêng đầu, hướng tiểu hài tử nhếch khóe môi, vừa lòng nhìn tiểu hài tử lại cứng đờ rời ánh mắt.

“Ngươi sao lại biết cái này?” Tiểu hài tử rầu rĩ hỏi.

Diệp Cửu U không trả lời hắn, ngược lại bổ sung: “Gia hỏa này là một con Phong Lang, bất quá tên là thỏ tử.”

Tiểu hài tử nhảy lên, hung tợn nhìn y: “Cút mẹ ngươi đi thỏ tử! Lão tử tên Đồ Kỉ! Đồ Kỉ!”

* Thỏ tử (Tù zǐ) với Đồ Kỉ (tú jǐ) đọc gần giống nhau

Diệp Cửu U liếc hắn một cái, hắn liền uể oải rụt cổ, héo rũ đạp đất cúi đầu: “Thỏ tử liền thỏ tử.”

“Hắn...” Diệp Cửu Thu tò mò, đây là chuyện gì? Còn không phải là vừa mới đấu mắt thua thôi sao, như thế nào liền một bộ sợ hãi Cửu U như vậy?

“Không có gì, không cần để ý hắn.” Diệp Cửu U nói, nhìn về phía Đồ Kỉ phía sau, “Ngươi không phải muốn cùng đi sao? Đi đi.”

Y sẽ không nói cho Diệp Cửu Thu, vừa rồi hai người giằng co, cũng không phải đấu khí ấu trĩ như Diệp Cửu Thu chứng kiến. Chỉ có thân ở trong cục như hai người bọn họ mới có thể cảm nhận được, uy áp từ trên người đối phương áp chế mình. Chỉ là hai người bọn hắn khống chế rất tốt, khí thế không có nửa phần tiết ra ngoài, mới không bị Diệp Cửu Thu cùng Ma Long Tử phát hiện. Này đủ để thuyết minh tu vi của Đồ Kỉ vô cùng tinh thâm.

Nếu cuối cùng thắng lợi chính là Đồ Kỉ, như vậy gia hỏa này tuyệt sẽ không nương tay với bọn họ.

Ngoan ngoãn như bây giờ, cũng là sợ y động thủ với hắn thôi.

Tiểu hài tử nhìn thì nhỏ, nhưng so với Diệp Cửu Thu khôn khéo hơn nhiều.

Diệp Cửu U không dấu vết liếc mắt nhìn tiểu hài tử một cái, đương lúc y không biết, tiểu hài tử này còn đánh chủ ý gì với bọn họ? Nếu không, hắn đã sớm chuồn xa ở khoảnh khắc cùng y đấu thua, sao còn ép dạ cầu toàn mà lưu lại?

Bất quá y đích xác sẽ không động thủ với tiểu hài tử này, dù sao cũng là người quen cũ năm đó.

Bên này Đồ Kỉ đi theo bọn họ, một bên còn không buông tha truy vấn: “Uy, ngươi sao lại biết ta? Ta chưa bao giờ gặp qua ngươi.”

Diệp Cửu U ánh mắt quỷ dị liếc hắn một cái. Y gặp qua, là Đồ Kỉ đã trưởng thành, năm đó, ở trong Hắc Vụ Lâm, kiệt ngạo khó tuân uy phong lẫm liệt Lang Vương Phong Lang tộc.

Bất quá tên kia từ lần đầu gặp mặt liền miệng tiện đùa giỡn y, mà nay y gặp trước tiên là Lang Vương bản thu nhỏ, sao có thể không nhân lúc đối phương nhỏ yếu, hảo hảo khi dễ một phen?

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không trừ một ai. Y thật ra càng ngày càng minh bạch lời này có đạo lý.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật Diệp Tiểu Thu chỉ có thể xem như đánh bậy đánh bạ hố Bạch Nhiên →→ xứng đáng Bạch Nhiên xui xẻo ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro