Chương 68: Cùng thiên đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Không trung ám bạc, hoàn toàn là một mảnh lôi hải. Bình nguyên màu đen cũng rộng rãi vô biên, đi thế nào, cũng không thoát khỏi phạm vi bị lôi điện bao phủ.

Diệp Cửu Thu ở giữa quay đầu lại nhìn thoáng qua Hủ Thiên Khô Mộc, cũng không biết có phải là do Hủ Thiên Khô Mộc quá lớn hay không, hắn cứ có cảm giác bọn họ giống như cũng không kéo ra bao nhiêu khoảng cách cùng Hủ Thiên Khô Mộc.

Nhận thức này làm hắn hoảng hốt bất an.

Bởi hắn nhìn ra được, sắc mặt Diệp Cửu U đã phá lệ không tốt. Sắc mặt thi khôi không tốt, chính là càng thêm khô gầy trắng bệch, trên mặt hắc khí lượn lờ.

“Đổi cho ta đi.” Hắn lại lần nữa nói, “Chúng ta thay phiên nhau.”

Diệp Cửu U sau một lúc lâu không đáp, sau khi y tiến thêm một đoạn nữa, mới khàn khàn giọng nói: “Có thể.”

Y nói có thể, ý tứ cũng không phải lập tức đổi người. Y mang theo Diệp Cửu Thu lại đi một đoạn rất dài nữa, mới dừng chân, nói: “Khởi động bích chướng.”

Diệp Cửu Thu đã đợi hồi lâu, lập tức vận chuyển linh lực, khởi động một bích chướng vững chắc, gật gật đầu với Diệp Cửu U.

Diệp Cửu U híp híp mắt, ngân bạch bích chướng của Diệp Cửu Thu ở bên ngoài hắc bích chướng, sau khi bị một đạo lôi điện đánh trúng, “Xuy” một tiếng liền tan rã không còn.

Ngay sau đó, lại có mấy đạo lôi điện đánh xuống, một lát cũng không cho bọn họ thời gian thở dốc. Lôi điện đánh lên bích chướng của Diệp Cửu Thu, ngân bạch bích chướng run rẩy, gần như rách nát. Diệp Cửu Thu bị bích chướng truyền đến lực đạo chấn đến ngực khó chịu, lại không kịp khiếp sợ uy lực của lôi điện, đã nhanh chóng bỏ thêm một tầng bích chướng bảo hộ.

Hắn thêm kịp thời, bên này mới thêm nữa, tầng vừa mới kia cũng đã bị lôi điện đánh đến rách nát.

Lúc này hắn mới cảm nhận rõ ràng, vừa rồi Diệp Cửu U một người đã gánh vác áp lực bao lớn.

Nghĩ đến vừa rồi chính mình yêu cầu đổi người, tự cho là có thể thay thế Cửu U, hắn liền không khỏi hổ thẹn. Cửu U có thể chống đỡ một đoạn đường dài như vậy, nhưng hắn làm không được. Vừa rồi Cửu U vẫn luôn không muốn đổi cho hắn, sợ là cũng liệu trước được năng lực của hắn không đủ đi?

Hắn cắn răng, bay nhanh bày ra một tầng lại một tầng bích chướng quanh thân. Hắn không cầu có thể đạt tới trình độ như Cửu U, chỉ mong chính mình có thể kiên trì đến tận cùng khả năng cho phép. Chẳng sợ chỉ có thể thêm một tức thời gian, cũng muốn cho Cửu U hảo hảo nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lôi điện như những đóa hoa ngân bạc lộng lẫy, sáng lạn nở rộ xung quanh bọn họ.

Lúc đầu Diệp Cửu Thu còn có thể chịu, nhưng lôi điện này liên tiếp đánh lâu vậy rồi vẫn không ngừng, lực lượng ẩn hàm tích lũy vào, dẫn tới phế phủ hắn chấn động, trong miệng ẩn ẩn có vị máu tươi.

Linh lực trong đan điền cũng nhanh chóng tiêu hao. Diệp Cửu Thu đã lấy ra Hồi Linh Đan, nuốt vào một viên, trong miệng còn hàm chứa một viên, cứ thế lặp đi lặp lại, bảo đảm chính mình sẽ không vì linh lực khô kiệt mà lui xuống.

“Cẩn thận!”

Diệp Cửu U bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Diệp Cửu Thu căng thẳng tâm thần, tự nhiên cũng phát hiện dị động cách đó không xa.

Đó là rễ của Hủ Thiên Khô Mộc, lại lần nữa có động tác. Lúc này không chỉ là một căn hai căn, ở trong phạm vi Diệp Cửu Thu có thể nhìn thấy, vô số căn rễ dài mà thô tráng phá đất mà ra, như giao long ở trong không trung uốn lượn múa may, như roi dài quất vào đại địa, phát ra tiếng “phanh phanh” vang lớn, bùn đất màu đen bắn lên tạo thành rãnh rộng dài trăm trượng, lại như lợi kiếm đâm thẳng lên tầng mây, dẫn tới lôi vân càng thêm kịch liệt, không trung như bị chọc phát bạo, tiếng “ầm ầm ầm” trầm đục chạy khắp bầu trời màu bạc.

Trong lúc nhất thời khắp không gian đều bị vô số rễ cây nhiễu loạn, đen nghịt một mảnh, tựa như quần ma loạn vũ.

Đại địa dưới chân chấn động, phảng phất như sắp nứt. Lôi điện từ trên không trung đánh xuống, càng thêm dày đặc càng thêm bạo ngược.

Diệp Cửu Thu tránh thoát khỏi một căn rễ cây quật lại đây, nhìn cảnh tượng phảng phất như hủy thiên diệt địa này, chỉ cảm thấy thiên địa uy nghiêm, mà thân mình lại quá nhỏ bé.

Trong lòng hắn ẩn ẩn ngộ ra một điều, Hủ Thiên Khô Mộc đang đấu với mảnh thiên địa này, tuy rằng hắn cũng không biết nguyên nhân trong đó, nhưng hắn biết, thiên địa cũng không cho phép có sinh mệnh khiêu chiến uy nghiêm của nó. Cho nên muốn trấn áp.

Hủ Thiên Khô Mộc càng phản kháng, thiên địa trấn áp càng lợi hại càng khủng bố.

Đây là chiến trường, là bãi chiến trường của Hủ Thiên Khô Mộc và mảnh thiên địa này. Hắn và Diệp Cửu U, hoặc là còn có những người khác nữa, đều chỉ là ngoài ý muốn xông nhầm vào, giống như một đám khán giả không quan trọng, cũng không vì hai người xông nhầm vào đây mà coi trọng.

Bọn họ bị liên lụy cuốn vào, nhưng sống hay chết, Hủ Thiên Khô Mộc cũng được, mảnh thiên địa này cũng thế, đều sẽ không để ý hay quan tâm.

Diệp Cửu Thu trong mắt hiện lên một tia không cam lòng cùng chấp nhất. Hắn chống đỡ lôi điện bên ngoài, hiện nay trong cơ thể đã là một mảnh hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng bị thương gần hết, một búng máu vọt tới cổ họng, lại bị hắn nuốt trở lại.

Liền tính tại nơi đây hắn nhỏ bé như thế nào, lại không cần biết hắn bé nhỏ lại không đáng kể như thế nào?

Hắn vẫn muốn dùng hết toàn lực sống sót!

Hồi Linh Đan đã ăn quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn đã không còn tác dụng với hắn. Tâm thần căng thẳng quá lâu, thần trí cũng dần dần hoảng hốt, còn ù tai choáng đầu, trong xoang mũi cũng mơ hồ ngưa ngứa, giơ tay quệt qua, máu đầy tay.

Lúc này dưới chân hắn bỗng nhiên chấn động, là một căn rễ cây ở ngay bên chân hắn.

Căn rễ cây kia lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ trong bùn đất dựng lên, Diệp Cửu Thu kéo Diệp Cửu U nhanh chóng tránh sang một bên, nhưng trạng thái của hắn lúc này đã không bằng lúc đầu, tốc độ vừa chậm đi, căn rễ kia đã áp sát bích chướng phòng hộ, hai người bị một lực thật mạnh đánh bay ra ngoài.

Bích chướng nháy mắt vỡ vụn, Diệp Cửu Thu rốt cuộc không nhịn được, há mồm phun ra một búng máu tươi, trước mắt biến thành một trận màu đen, nhưng vẫn theo bản năng khởi động một tầng bích chướng mới, không cho lôi điện đầy trời tới gần người.

Lúc ngã xuống đất, hắn kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy thần thức sử dụng quá độ, trong đầu từng đợt đau đớn bén nhọn. Mà trong cơ thể hoàn toàn hỏng bét, sợ là rốt cuộc không chống đỡ được bao lâu.

Hắn giơ tay lau đi vết máu ở khóe môi, giương mắt nhìn Diệp Cửu U vẫn luôn lặng im không nói, há miệng thở dốc, giữa môi răng tràn đầy máu tanh, nhưng hắn lại cảm thấy phá lệ chua xót: “Cửu U, ta...” Hắn muốn nói hắn khả năng không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng khi hắn giương mắt, nhìn kỹ sắc mặt Diệp Cửu U, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, vì thế ngừng loại lời nói mềm yếu này lại.

Hắn nhớ tới, lực lượng của Cửu U đến từ chính hắn, đến từ chính hắc quan.

Cửu U đã hoạt động ở bên ngoài quá lâu, cần phải vào trong hắc quan hảo hảo tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, mới có thể trở ra hành động. Hắn có thể ăn đan dược khôi phục linh lực, nhưng Cửu U không thể.

Nhìn thoáng qua Tam Thế Quan Cửu U đang cõng, lúc trước hắn đã hỏi qua, biết Tam Thế Quan hiện tại vô pháp mở ra, nói cách khác, lực lượng của Cửu U một khi hao hết, ở chỗ này không chỉ có vô pháp bổ sung, thậm chí sẽ hoàn toàn đánh mất năng lực hành động, trở thành một khối thi thể không thể nói không thể động.

Sắc mặt tái nhợt của Diệp Cửu Thu càng thêm không có huyết sắc, hắn hận không thể hung hăng cho chính mình một chưởng, vì sao lúc trước lại quên mất điểm này?

Còn nói tranh thủ thời gian cho Cửu U hảo hảo khôi phục, hắn sao lại không nghĩ tới, Cửu U lấy cái gì mà khôi phục?

“Lại kiên trì thêm một lát.” Diệp Cửu U không nhìn hắn, mà nhìn Hủ Thiên Khô Mộc ở xa giống như một ma thần, phảng phất như đang lầm bầm lầu bầu, “Lại thêm một lát...”

Đồn đãi, sau khi Hủ Thiên Khô Mộc kết quả, sẽ khô bại rồi biến mất. Bọn họ trước đây thấy Hủ Thiên Khô Mộc kết quả, nói cách khác, gốc cây này cách tử vong tiêu tán cũng không xa. Một khi Hủ Thiên Khô Mộc tử vong, như vậy mảnh thiên địa nhằm vào nó này tự nhiên sẽ bình tĩnh trở lại.

Hiện nay Hủ Thiên Khô Mộc hành động kịch liệt như thế, đại khái là làm chút giãy giụa cuối cùng đi?

Bọn họ sợ là không thoát ra khỏi bình nguyên này được, uy nghiêm của thiên địa này không phải thứ mà tu vi của Diệp Cửu Thu có thể gánh được. Nhưng nếu có thể chống được tới lúc Hủ Thiên Khô Mộc tử vong, như vậy chính là bọn họ thắng.

Y không nói lý do này cho Diệp Cửu Thu.

Nhưng Diệp Cửu Thu đối với việc này lại tin tưởng không chút nghi ngờ. Hắn hướng Diệp Cửu U cười cười, tươi cười sạch sẽ thanh triệt: “Cửu U, ngươi biết đi, con đường ta chọn từ Đạo Điển, là Lôi Pháp.”

Diệp Cửu U cúi đầu nhìn hắn, một góc nào đó trong lòng ẩn ẩn có chút bất an. Y nhíu nhíu mày: “Thì tính sao?” Cho dù tu chính là Đạo Điển, đi chính là Lôi Đạo, nhưng tu vi Diệp Cửu Thu... vẫn là quá thấp. Trong trận thiên phạt này, có thể chống đỡ vài khắc đã là không tồi, nhưng nếu muốn toàn thân trở lui, lại là xa xa không đủ.

“Kỳ thật muốn thể nghiệm Lôi Đạo, thân ở trong đó mới có thể thể hội càng sâu.” Diệp Cửu Thu hướng y cong cong mắt, sau đó lui một bước ra bên ngoài, mà ngân bạch bích chướng quanh thân bọn họ cũng đột nhiên co rút lại, so với lúc trước nhỏ hơn một nửa, chỉ bao phủ một mình Diệp Cửu U.

Chính hắn lại hoàn toàn lộ diện dưới lôi điện. Chỉ dựa vào thân pháp, muốn né tránh hầu hết lôi điện.

“Diệp Cửu Thu!” Diệp Cửu U không nghĩ tới hắn thế nhưng sẽ làm như vậy, trong mắt luôn luôn lạnh nhạt thâm trầm, thế nhưng khó được xuất hiện dao động, kinh ngạc, vô thố, lo lắng, hoảng loạn cùng phẫn nộ, y duỗi tay với tới chỗ Diệp Cửu Thu, tựa hồ muốn đem người tóm về, nhưng đầu ngón tay lại bị bích chướng ngăn lại.

“Xem, ngay cả bích chướng của ta ngươi đều phá không được.” Diệp Cửu Thu nhìn thần sắc phức tạp trong mắt y, lặng lẽ nhếch khóe môi, nhỏ giọng nói, “Mà ta... Ngô!”

Một đạo lôi điện đánh trúng lưng hắn, cơ hồ muốn đục lỗ trên người hắn, từ lưng đến vai tức khắc cháy đen một mảnh, ẩn ẩn có vết máu đen nhánh chảy ra.

Kịch liệt đau đớn làm tư duy của Diệp Cửu Thu trong chớp mắt trống rỗng, nhưng hắn không muốn kêu ra tiếng làm Diệp Cửu U lo lắng, cắn đến mức răng nanh cơ hồ muốn nứt ra. Hắn hít vào một hơi, trước mắt còn mơ hồ, ngay cả bộ dáng Diệp Cửu U đều không thấy rõ, lại cong môi cười: “Nha, lần này không tránh được. Bất quá, ta thật sự chịu được.”

Diệp Cửu U cách một tầng bích chướng, trầm mặc nhìn thiếu niên, thân ảnh đơn bạc của đối phương dưới cảnh lôi điện đầy trời, có vẻ phá lệ yếu ớt, bất kham một kích. Càng không đề cập tới thân thể cháy đen của đối phương, máu nhiễm đầy y phục, cứ như có thể sẽ ngã xuống ngay sau đó.

Sao còn có thể cười được?

Y không nhớ rõ chính mình niên thiếu, có thể có kiên trì cùng nhẫn nại như thế. Sau này y có, cũng là vì đã trải qua đủ loại hắc ám, mới trở nên càng thêm kiên định. Nhưng Diệp Cửu Thu, hắn cũng không trải qua những việc đó, vì sao còn có thể như thế?

Diệp Cửu U thấy thiếu niên lại bị bổ trúng mấy đạo lôi điện, trong miệng trào ra máu đều là đen nhánh. Y ngước mắt, lại xem rễ cây múa may đầy trời, đã gần với xu thế điên cuồng, như là một người hấp hối đánh ra chiêu cuối cùng, muốn liều mạng với trời.

Sắp kết thúc. Y nghĩ, nhưng ứng phó với Hủ Thiên Khô Mộc điên cuồng đoạn cuối cùng, Thiên Đạo cũng sẽ càng thêm không chút lưu tình nào đánh trả càng nặng đi?

Y ngẩng đầu, thấy lôi thế bỗng nhiên yếu đi, lúc này Diệp Cửu Thu đều có thể tạm thời né tránh được. Nhưng nhất thời yếu đi, chỉ có thể đại biểu cho lôi hải đang dồn sức cho một kích kinh thiên tiếp theo. Quá trình dồn sức này làm người tim đập nhanh, cũng làm Hủ Thiên Khô Mộc bất an. Bộ rễ của nó điên cuồng thâm nhập vào trong lôi hải, chẳng sợ cháy đen khô bại cũng không tiếc, muốn phá hư một kích trí mạng này.

Y thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía Diệp Cửu Thu.

Thiếu niên bước đi đều tập tễnh. Nói cái gì thân ở trong đó mới có thể thể nghiệm Lôi Đạo, loại chuyện này đại năng mới dám làm, ngươi đi xem náo nhiệt cái gì?

Y than nhẹ một tiếng: “Tiến vào Tu chân giới lâu như vậy, ngươi vẫn là không học được chỉ lo thân mình.”

Y là một khối thi khôi, không tồn tại cái gì sống hay chết. Nhiều nhất bị đánh đến rách tung toé, sau này tu tu bổ bổ lại có thể tiếp tục hoạt động. Một đoạn thời gian cuối cùng này, dùng linh lực không còn thừa nhiều lắm bảo hộ chính mình, mới là lựa chọn chính xác nhất.

Diệp Cửu Thu đã nhìn không rõ, không biết là máu hay là mồ hôi, che mắt hắn. Nhưng hắn vẫn là có thể từ trong tiếng sấm rền vang nghe vào tai thanh âm của Diệp Cửu U.

Hắn tu chính là Lôi Pháp, bởi vậy còn trước một bước so với Diệp Cửu U cảm nhận được lực lượng trên bầu trời đang từng chút một súc tích làm người run rẩy.

Hắn biết có lẽ chính là ngay sau đây, nơi này sẽ nghênh đón một kích mang tính hủy diệt.

Hắn lặng lẽ đem toàn bộ linh lực không còn thừa bao nhiêu gia cố lên bích chướng trên người Diệp Cửu U, sau đó nỗ lực muốn cười đẹp hơn một chút. Hắn thanh thanh giọng nói, cong khóe môi, lớn tiếng nói: “Không có biện pháp chỉ lo thân mình nha, ai kêu ta thích ngươi đâu!”

Trong tưởng tượng của hắn, thời điểm chính mình thổ lộ, hẳn là bộ dáng rất đẹp, thanh âm thực êm tai, tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn hy vọng khuôn mặt này có thể cho chính mình chút trợ giúp.

Nhưng lời nói hắn vừa ra khỏi miệng, liền có chút uể oải.

Bởi vì thanh âm của hắn như trong thời kỳ vỡ giọng. Lại nghĩ đến bộ dáng chính mình lúc này, bị sét đánh đến đen tuyền một mảnh, đại khái là thập phần khó coi.

Thật là, chọn đúng một cái thời cơ không mỹ diệu chút nào. Diệp Cửu Thu ưu thương nghĩ, chính là hiện tại không nói ra, hắn sợ về sau liền không cách nào nói được.

Diệp Cửu U không trả lời.

Là bị kinh hách, là ghét bỏ chán ghét? Diệp Cửu Thu muốn biết biểu tình của Diệp Cửu U lúc này, hắn nỗ lực mở to mắt, dùng sức chớp chớp, làm tầm nhìn tràn màu huyết hồng hơi rõ ràng hơn chút.

Sau đó hắn đối diện với đôi mắt âm trầm của Diệp Cửu U, trong mắt phảng phất như thông với vực sâu cổ đàm, làm hắn rơi vào trong, vẫn luôn rơi xuống, cuối cùng không leo ra được.

“Đến Địch sư thúc và sư phụ đều có thể ở bên nhau, vì sao chúng ta không thể?” Hắn nhìn không ra suy nghĩ của Diệp Cửu U, tâm hoảng hốt, ý niệm nấn ná trong lòng đã lâu liền buột miệng thốt ra. Nói xong chính mình đã cười khổ trước, nói cái gì ở bên nhau, không thể nào đi?

Lôi điện xung quanh hắn đã thưa thớt, đứng tại chỗ cũng sẽ không bị đánh trúng.

Nhưng uy áp khủng bố dao động trên không, lại càng ngày càng kịch liệt. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tử vong đang từng bước một tới gần.

Coi như là để hắn ra đi được thanh thản, Cửu U sẽ không lừa hắn một chút được sao? Diệp Cửu Thu đau xót trong lòng, nghĩ tính cách của Cửu U, đích xác sẽ không làm vậy.

“Ngươi thích ta?” Diệp Cửu U rốt cuộc mở miệng.

Ngữ khí của y kỳ dị, đựng đầy cảm xúc Diệp Cửu Thu nghe không hiểu.

Diệp Cửu Thu thấy y mở miệng, lập tức gật gật đầu.

“A ——” Diệp Cửu U bỗng nhiên cười, môi mỏng cong cong. Y nâng tay, cởi mặt nạ xuống, sau đó bình tĩnh nhìn Diệp Cửu Thu, “Hiện tại, ngươi còn muốn nói như thế sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro