Chương 69: Thân phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Cacao

Nửa khuôn mặt dưới mặt nạ kia của Diệp Cửu U, Diệp Cửu Thu đã tò mò từ rất lâu, nhưng vẫn tự nói với mình, phải đợi Cửu U tự nguyện cởi xuống.

Hắn cũng từng tưởng tượng rất nhiều, tỷ như khuôn mặt sau mặt nạ vô cùng đáng ghê tởm dữ tợn, so với nửa gương mặt mọc đầy hoa văn màu đen bên trái còn khủng bố hơn. Hắn đều nghĩ kỹ rồi, mặc kệ Cửu U lớn lên xấu thế nào, hắn đều sẽ không ghét bỏ y, tâm yêu thích cũng sẽ không dao động.

Vốn dĩ hắn thích không phải mặt Cửu U, mà là con người Cửu U.

Lúc này, Diệp Cửu U cuối cùng cũng cởi mặt nạ kia xuống.

Diệp Cửu Thu cơ hồ ở trong phút chốc liền ngừng thở, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía gương mặt kia.

Bên trái quỷ diện âm trầm đáng sợ, hoa văn màu đen dày đặc, làm người phát lạnh. Nhưng mà mặt bên kia lại tuấn mỹ phi phàm, chẳng sợ màu da tái nhợt đến xanh xao, cũng có một phen mỹ cảm bệnh trạng kỳ dị yêu dị. Hai bên phát triển kết hợp lại, cực mỹ và cực ác, tương phản đối lập mãnh liệt làm tâm thần cứng lại, sinh một cảm giác khó chịu, không muốn nhìn tiếp.

Diệp Cửu Thu lại không chớp mắt nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia rất quen thuộc rất thân cận.

Diệp Cửu U cong môi, giơ tay nhẹ nhàng điểm điểm nửa mặt đầy hoa văn màu đen bên trái, liền thấy hoa văn màu đen kia như một loài thực vật có sinh mệnh, thân cây thon dài uốn lượn nhanh chóng thu hồi, toàn bộ đều tụ lại dưới mắt trái, ngưng tụ thành một đóa hoa năm cánh màu đen nhánh, thần bí lại quỷ dị.

Cứ như vậy, khuôn mặt y càng thêm rõ ràng, làm ánh mắt Diệp Cửu Thu từ mờ mịt chuyển sang hoang mang, sau đó khiếp sợ, không thể tin được.

Hình dáng gương mặt này, ngũ quan... rất giống hắn.

Nếu hắn thành niên, trừ bỏ khí chất cùng thần thái, trừ bỏ đóa hắc hoa không tên kia, chỉ nhìn diện mạo mà nói, chắc chắn sẽ là bộ dáng kia.

“Cửu U...” Hắn ấp úng, “Ngươi đến tột cùng... là ai?”

Mặc kệ là thân phận gì, nhất định có quan hệ với hắn.

Hay là người nhà sinh thời của Cửu U mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, có cả một phần của hắn?

Không, không phải như vậy! Hẳn là còn có đáp án khác. Diệp Cửu Thu không khỏi tự giác nắm chặt nắm tay, cổ họng phát khô, tim đập nhanh hơn, vô cớ khẩn trương, trực giác nói cho hắn biết đáp án sẽ vô cùng kinh thế hãi tục, làm người khó có thể tin.

“Ta là ai?”

Diệp Cửu U nhẹ nhàng cười, y ngẩng đầu nhìn thoáng qua lôi hải bàng bạc, không để Diệp Cửu Thu đoán lâu.

Con ngươi tối tăm bình tĩnh nhìn chăm chú vào Diệp Cửu Thu: “Ta chính là ngươi, một ngươi khác, chết vào 500 năm sau, xuyên qua dòng sông thời gian trở lại nơi này.”

Y bước về phía trước một bước, bích chướng của Diệp Cửu Thu theo đó mà phá. Y đi đến trước mặt Diệp Cửu Thu, cúi đầu, nhìn đôi mắt thiếu niên bị máu nhiễm đỏ, ở trong đó thấy chính mình sung sướng tươi cười: “Hiện tại, ngươi còn có thể nói ra câu nói kia sao?”

Y không đợi Diệp Cửu Thu trả lời, đột nhiên phóng lên cao, trong ánh mắt mờ mịt của Diệp Cửu Thu bay lên giữa không trung, vạt áo phần phật.

Trong mắt y tròng trắng hoàn toàn biến mất, đen nhánh như mực, u ám tựa vực sâu. Y vươn hai tay khỏi tay áo to rộng, mười ngón tay thon dài dần mọc ra móng tay đen nhánh mà bén nhọn. Tóc dài đen nhánh như màn đêm luôn bao bọc quanh thân y lúc này xõa tung sau lưng, làm cho thân hình y càng thêm cao gầy.

Y giờ đã không giống nhân loại, mà giống như quỷ mị từ trong địa ngục bò ra.

“Cửu U!”

Diệp Cửu Thu không kịp thời gian bối rối lời Diệp Cửu U vừa mới nói, hắn ngửa đầu nhìn Diệp Cửu U giữa không trung, hoảng loạn vươn tay ra, giống như như vậy là có thể đem người kéo xuống: “Ngươi làm cái gì!”

Trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi, đoán được Diệp Cửu U muốn làm cái gì, cho nên sợ hãi đến tâm can đều bắt đầu run rẩy.

Diệp Cửu U chỉ có tu vi Kim Đan giống hắn, hiện tại lại có thể ngự không phi hành. Lại xem một loạt biến hóa quỷ dị trên người Diệp Cửu U, hắn sao còn đoán không ra được nhất định là Diệp Cửu U đã vận dụng thủ đoạn cấm kỵ không nên sử dụng?

Lúc này trên người Diệp Cửu U phát ra uy áp khổng lồ, tuyệt không phải tu vi Kim Đan kỳ có thể có được.

Y đến tột cùng là lấy cái gì tạm thời đổi được một thân tu vi này!

“Cửu U, ngươi xuống dưới!” Diệp Cửu Thu gần như cầu xin vươn tay về phía y, thanh âm run rẩy, “Mau xuống dưới a!”

“Xuống dưới? Ngươi chỉ có chút năng lực kia, sao có thể bảo vệ ta?” Diệp Cửu U khẽ cười một tiếng, “Loại thời điểm này, chỉ có thể đến lượt ta tới.”

“Cửu U!” Diệp Cửu Thu gần như nghẹn ngào. Hắn vô pháp phản bác lời Diệp Cửu U. Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết, tầng bích chướng lúc trước kia, có thể chân chính bảo hộ Cửu U bình yên vô sự hay không.

Chính là tầng bích chướng kia, đã là toàn bộ lực lượng còn sót lại của hắn.

Trong lòng hắn vô lực còn có tuyệt vọng, mắt thấy người mình thích ở ngay trước mắt, lại không cách nào bảo hộ, thậm chí đối phương còn phải trả giá đại giới thảm trọng để bảo hộ chính mình —— thống khổ như vậy, so với từng đao xẻo thịt hắn còn đau đớn không thể chịu nổi hơn.

Nơi xa, Hủ Thiên Khô Mộc điên cuồng múa may bộ rễ. Trên không, dao động lực lượng trong lôi hải tạm dừng trong chớp mắt.

Ngay sau đó, lôi hải tích tụ đã lâu tới cực hạn, rốt cuộc bạo động.

Không trung phía trên Hủ Thiên Khô Mộc, một cột sáng màu bạc chói mắt từ trên trời giáng xuống, ẩn chứa ý chí uy nghiêm của thiên địa, thẳng tắp bổ xuống chỗ Hủ Thiên Khô Mộc, muốn trấn áp nó.

Cột sáng màu bạc ngay lập tức hạ xuống, trên chạm trời, dưới chạm đất, ẩn chứa lực lượng hủy diệt, đem Hủ Thiên Khô Mộc bao phủ bên trong. “Ầm vang” một tiếng lớn, chấn động đến khắp không gian đều kịch liệt run rẩy, nổi lên một gợn sóng không gian hữu hình, làm lỗ tai bị ù không nghe được gì.

Truyền vào tai Diệp Cửu Thu liền có máu tươi chảy ra, hắn ngẩng đầu, thấy Diệp Cửu U đang nói gì đó, lại không cách nào nghe được thanh âm đối phương.

Hắn mở to hai mắt muốn nhìn rõ khẩu hình của Diệp Cửu U, lại thấy quang mang màu bạc chói mắt khuếch tán đầy trời, giống như sóng triều, đem Diệp Cửu U và hắn hoàn toàn bao phủ.

Quang mang màu bạc kia sáng đến mức cơ hồ có thể hòa tan con ngươi, nhưng Diệp Cửu Thu vẫn miễn cưỡng mở mí mắt, cố chấp ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Cửu U trên không.

Đôi mắt hắn bị kích thích không ngừng rơi lệ, tầm mắt mơ hồ, kỳ thật hắn nhìn không rõ ràng lắm.

Nhưng hắn có thể minh bạch, trong thế giới chỉ còn màu bạc này, chỉ có chỗ của hắn, bị một không gian nhỏ hẹp ngăn cách, đem thứ ánh sáng vô khổng bất nhập, có thể mai một hết thảy kia ngăn ở bên ngoài. Mà ngăn cản hết thảy, là thân ảnh màu đen đang lơ lửng trên không trung.

Hắn mơ hồ chỉ có thể thấy một hình dáng màu đen, ở dưới phông nền màu bạc vô cùng bắt mắt.

Hắn quỳ trên mặt đất, chảy nước mắt nhìn, trong cổ họng phát ra tiếng gào rống nặng nề, đứt quãng, bi thương, thống khổ, không cam lòng, lại tuyệt vọng.

“A ——”

Vì sao hắn luôn là nhu nhược vô lực như vậy!

Ở phương xa xa hơn.

Có một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống dừng ở nơi này. Trên đỉnh núi có thưa thớt hơn mười người đứng, nhưng càng nhiều, là tu sĩ nằm trên mặt đất, toàn thân cháy đen, không rõ sinh tử.

Trong những người đứng, có một người là Đồ Kỉ.

Toàn thân hắn ta không hề chật vật, lúc này đứng trên đỉnh núi, nhìn ra xa phương xa truyền đến từng trận dao động, không khỏi cảm thấy tim đập nhanh... Bên kia, là lực lượng cỡ nào khổng lồ? Nơi này, là nơi nào?

Giả Hồng Liên đi đến bên cạnh hắn, nhíu mày nói: “Ta tìm một vòng, không nhìn thấy đồng bạn của ngươi.”

“Đại khái là rơi xuống chỗ khác đi.” Đồ Kỉ không tin bằng vào thủ đoạn của nam nhân Diệp Cửu U kia, lại hóa thành tro bụi trong lôi hải, hắn ta giơ tay chỉ chỉ phương xa nơi mang cho hắn cảm giác không rõ, “Chỉ cần không phải ở nơi đó, bọn họ ước chừng sẽ không có việc gì.”

Giả Hồng Liên cũng mang thần sắc nghiêm túc nhìn phương hướng kia, lại chỉ có thể thấy ngân bạch phía chân trời, huyền lệ lộng lẫy, tràn ngập quang mang bàng bạc, cùng vị trí tử khí trầm trầm này của bọn họ hoàn toàn là hai dạng.

Lúc này, đồng tử nàng bỗng nhiên co chặt, khiếp sợ nắm chặt trường kiếm trong tay: “Đó là cái gì!”

Nàng thấy, phương xa vừa mới nói đến kia, bỗng nhiên bộc phát ra quang mang màu bạc làm người không thể nhìn thẳng, trong chớp mắt tràn ngập hết toàn bộ phía chân trời, dao động lực lượng cuộn trào phảng phất muốn hủy thiên diệt địa. Cho dù cách xa như vậy, cũng làm nàng thoáng chốc tâm như nổi trống, hô hấp đình trệ, sợ hãi cơ hồ muốn phủ phục trên mặt đất.

Nhưng nàng từ trước đến nay đều kiên cường còn kiêu ngạo, cho dù thân thể run rẩy, cũng chưa từng cong lưng hạ gối. Nàng nắm chặt chuôi kiếm lạnh băng, dường như có thể từ trong đó hấp thu lực lượng để nàng chống đỡ.

Cũng may uy áp khủng bố tới nhanh, đi cũng nhanh.

Mấy tức sau, hết thảy lại lần nữa trở lại bình thường.

Nàng mơ hồ nghe thấy có thanh âm tang thương bi tráng đang hô lớn “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu*...” Thanh âm kia như ngăn cách ở một không gian xa xôi, nghe mơ hồ mà hỗn độn, làm nàng nghe không rõ ngôn ngữ phía sau, lại có thể cảm nhận được oán hận, không cam lòng, phẫn nộ cùng kiên định với tín niệm cố chấp trong lời nói.

* Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm chó rơm, chó rơm là thứ không đáng giá, chỗ nào cũng có.

Sau âm thanh kia, ngân bạch phía chân trời cũng hoàn toàn biến mất không còn, trở nên u ám âm trầm, lại không khác gì không trung trên đỉnh đầu bọn họ.

“Nơi đó, đến tột cùng đã xảy ra cái gì?” Đồ Kỉ lặng lẽ buông nắm tay đã nắm chặt, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Có máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ giọt, là do móng tay hắn bén nhọn đâm rách lòng bàn tay.

“Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là chỗ ta không thể tới gần.” Giả Hồng Liên hít sâu một hơi, bình phục trái tim đang nhảy lên kịch liệt, nàng hỏi, “Vừa nãy ngươi nghe thấy cái gì?

Đồ Kỉ trầm mặc một lát, nói: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Tế ta trăm triệu con dân, dĩ vãng sinh trấn chi, oán khí bất tan, thiên địa bất biến.”

Hắn là Yêu tộc, cảm quan so với nhân loại càng thêm nhạy bén, thế mà có thể phân biệt hoàn chỉnh rồi nói ra.

Giả Hồng Liên cũng trầm mặc, sau một lúc lâu, mới gian nan mở miệng, dường như nói ra mấy chữ này, nàng đã tiêu phí sức lực rất lớn : “Như thế xem ra, nơi này là...”

“Vãng Sinh Chiểu.” Đồ Kỉ giúp nàng nói hết.

“Không nghĩ tới thế mà lại đến tuyệt địa này.” Giả Hồng Liên cười khổ, “Nghe đồn thời kỳ thượng cổ, có một tông môn cùng với một quốc gia liên tiếp bị huỷ diệt, sinh linh đồ thán. Những người tàn lưu oán trời bất công, đem người chết mai táng cũng tự táng thân dưới đất, lập xuống lời thề, không cầu vãng sinh, chỉ cầu trấn áp thiên địa, oán khí không tan, thiên địa bất biến.”

“Nơi này bị người đời sau gọi là Vãng Sinh Chiểu, ngăn cách với thiên địa bên ngoài, tự thành một mảnh thiên địa.” Giả Hồng Liên thở dài, “Chỉ tiếc chúng ta, không ra được.”

Sắc mặt Đồ Kỉ cũng khó coi: “Hảo một mảnh thiên địa bị trấn áp, cứng rắn đem nơi này cắt ra từ trong thiên địa. Bất quá chúng ta có thể tiến vào, đại khái cũng có thể tìm được phương thức đi ra ngoài đi?”

Giả Hồng Liên không đáp lời, bởi nàng biết được lời này của Đồ Kỉ, bất quá chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi.

Nhìn mảnh đại địa sinh cơ tịch tuyệt này, nội tâm hai người hoàn toàn lâm vào chua xót trầm trọng.

Vận khí, thật là hết mức không xong!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro