Chương 70: Sẽ không chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Truyện chỉ đăng trên wattpad. Ăn cắp là chó

“Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vi sô cẩu. Tế ta trăm triệu con dân, dĩ vãng sinh trấn chi, oán khí không tan, thiên địa bất biến.”

Trong lúc Diệp Cửu Thu hoảng hốt, một thanh âm tang thương bi thương quanh quẩn bên tai hắn, lặp lại không ngừng, làm tâm người nghe như nặng xuống.

Thanh âm kia gần trong gang tấc, nặng nề lại to lớn, phảng phất như hội tụ từ vô số thanh âm trùng lặp mà thành, không cam lòng, phẫn nộ, cố chấp, như muốn lấy oán khí cùng hận ý, trấn áp mảnh thiên địa này.

Là ai đang nói?

Thần trí Diệp Cửu Thu mơ hồ, trước mắt dường như xuất hiện một mảnh trời huyết hồng tối tăm, không thấy nhật nguyệt. Hắn thấy tràn ngập tu sĩ lơ lửng trên không trung, thần sắc đều là bi thương, giơ cao đôi tay, đồng thời bi thiết kêu gọi gì đó. Ánh mắt hắn di chuyển xuống, thấy bình nguyên mênh mông vô bờ, trên bình nguyên nằm la liệt vô số thi thể, cỏ xanh đã bị máu tươi nhiễm đỏ, màu đỏ chói mắt kia chạy dài đến tận phía chân trời, nhìn thấy ghê người, phá lệ thảm thiết.

Có gió to từ trên bình nguyên gào thét mà qua, thanh âm chúng tu sĩ tụ hợp lại, tạo thành tiếng gầm vang dội, thanh như chuông lớn, như lôi đình, như sóng triều, cuồn cuộn thổi quét trên bình nguyên, xông thẳng đến tận trời, khiến cho gió nổi mây trôi.

Sắc trời dần dần ảm đạm, huyết sắc kia càng thêm nồng đậm. Biển máu trên đại địa cũng dần khô kiệt, chuyển thành màu đen.

Thiên địa đồng một màu.

Lúc không trung hoàn toàn u ám, không còn thấy một tia mặt trời, vạn dặm đất đai hoàn toàn nhiễm màu mực, mấy vạn tu sĩ kia đồng thời vỡ ra, tựa như một đám quang đoàn sáng ngời lóa mắt, trong nháy mắt đốt sáng lên phiến không gian này, sau đó lại lụi tắt đi.

Mấy vạn thi thể từ không trung rơi xuống, rơi vào phía dưới bình nguyên.

Những thi thể này tính cả xác chết nguyên bản đặt ở nơi này, chậm rãi chìm vào trong đất, không bao lâu, trên khắp bình nguyên không còn nhìn thấy một khối xác chết nào, chỉ còn một mảnh đại địa đen nhánh bình thản nhìn hết thảy.

“Thiên địa dựng dục ma vật, hủy ngàn đại cơ nghiệp, trăm triệu tánh mạng Tàng Linh Tông ta, vạn phần bất công!”

“Trời xanh vô tình, để Tàng Linh Tông ta đổ máu lầm than, sinh linh đồ thán. Nay ngô chờ không cầu vãng sinh, chỉ cầu trấn áp thiên địa này! Ngô chờ oán khí không tan, thiên địa bất biến!”

Trong không gian ám trầm quanh quẩn lời thề bi phẫn không cam lòng, ngày ngày đêm đêm vang vọng trên mảnh thiên địa.

“Đó là... cái gì?” Diệp Cửu Thu mờ mịt chớp chớp mắt, lại phát hiện trước mắt hết thảy đã trở về như cũ, dưới thân hắn là thổ nhưỡng đen mềm xốp, mà quang mang màu bạc bốn phía cũng biến mất.

Hắn nghĩ, vừa nãy lôi hải đánh xuống Hủ Thiên Khô Mộc một kích hủy diệt, mà Diệp Cửu U...

“Cửu U!” Hắn đem ảo giác vừa mới chứng kiến trước mắt hoàn toàn ném ra sau đầu, theo bản năng nhìn lại nơi Diệp Cửu U đứng —— trên bầu trời không có người!

Hắn hoảng loạn đứng lên, nhìn quanh khắp nơi, cách đó không xa thấy nam nhân nằm trên đất, tóc dài đen nhánh phủ lên thân thể y, bao lại thân mình y không kẽ hở.

“Cửu U!” Lòng hắn bỗng nhiên căng thẳng, lập tức đứng dậy chạy tới bên kia.

Một động tác này của hắn, liền động đến miệng vết thương lớn nhỏ trên dưới toàn thân, đau đớn kịch liệt nháy mắt đánh úp lại, làm hắn đau đến trước mắt tối sầm, té ngã trên mặt đất. Phế phủ bị thương cũng bị động đến, hắn há miệng, lại phun ra một ngụm máu đen nhánh.

Trong đầu choáng váng, tầm nhìn cũng mơ hồ, lỗ tai giống như nghe không rõ thanh âm xung quanh.

Lần này hắn bị thương thực nặng. Diệp Cửu Thu lấy ra một ít đan dược chữa thương nuốt thẳng xuống, mấy đan dược này đều chỉ là đan dược chữa thương bình thường, về phần đan dược trân quý hơn, tỷ như đan dược ban đầu hắn chỉ có hai viên kia, một viên cho Hàn Tố, dư lại một viên đã sớm bị hắn ăn, bằng không hắn cũng không chống đỡ được thời gian dài như vậy.

Nhưng cho dù ăn đan dược kia, hắn vẫn bị thương thành như vậy.

Hiện tại đan dược bình thường đối với thương thế của hắn không có tác dụng lớn, nhưng tốt xấu cũng có thể làm hắn thanh tỉnh một đoạn thời gian.

Hắn nghĩ, hắn chỉ ngăn cản mấy đạo lôi điện liền như thế, mà Cửu U ngăn cản chính là một kích hủy thiên diệt địa kia, hiện tại sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đây, nội tâm hắn liền sợ hãi nôn nóng, chẳng sợ nghiêng ngả lảo đảo té ngã, cũng chống đỡ thân thể rách tung toé đi đến bên người Diệp Cửu U.

Hắn quỳ xuống bên cạnh Diệp Cửu U, run rẩy giơ tay vén sợi tóc trên mặt y ra.

Đem sợi tóc vén ra sau tai, lộ ra một gương mặt trắng bệch.

Diệp Cửu U nhắm chặt mắt, lông mi thật dài dịu ngoan phủ lên mí mắt, môi mỏng hơi hơi mím, không còn độ cung sinh động khi ghét bỏ hắn cười nhạo hắn như dĩ vãng.

Diệp Cửu Thu chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Diệp Cửu U an tĩnh thuận theo như thế, tinh xảo mỹ lệ giống như một con rối không có sinh mệnh, yếu ớt dường như đến cả hắn cũng có thể tùy ý đùa nghịch, y đều không phản kháng.

Nhưng hắn càng tình nguyện đôi mắt sâu thẳm kia có thể mở ra, mặc kệ là lạnh nhạt cũng được, châm chọc cũng được, chỉ cần là có thể nhìn hắn liền tốt. Hắn càng tình nguyện đôi môi không có huyết sắc kia có thể mở ra, cho dù lại là ngôn ngữ đả kích hắn làm hắn bất động mà nghe, hắn đều muốn nghe.

Liền tính... sẽ nói ra lời cự tuyệt hắn, hắn đều sẽ cảm thấy cao hứng từ tận đáy lòng.

Chính là mặc kệ hắn gọi thế nào, Diệp Cửu U cũng sẽ không trợn mắt mở miệng, y lạnh như băng nằm trên mặt đất, không có hô hấp, ngực không phập phồng, thật sự giống như một khối thi thể.

Diệp Cửu Thu run run rẩy rẩy ôm y vào trong ngực, như ôm một khối băng thật lớn. Hắn tựa khóc tựa cười nhìn về phía trước, hoảng hốt lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ Cửu U? Ta hiện tại ngay cả ngươi sống hay chết đều không phân biệt ra.” Hắn nhếch khóe môi trừu trừu, “Không đúng, khế ước của chúng ta vẫn còn, ngươi nhất định sẽ không có việc gì, đúng hay không? Cửu U!”

Hắn không muốn nghĩ, khế ước còn chỉ là bởi vì xác Diệp Cửu U chưa bị hủy, lại không cách nào bảo đảm Diệp Cửu U còn có thể lại tỉnh lại.

Hắn dường như nhớ tới cái gì, ôm Diệp Cửu U, chạy tới chỗ lúc trước Diệp Cửu U buông hắc quan xuống.

Mặc kệ hắc quan có thể vào hay không, Tam Thế Quan không phải thực thần dị sao? Liền tính là tới gần nó, đại khái cũng có điều trợ giúp với Cửu U đi?

Hắn ôm Diệp Cửu U tới trước Tam Thế Quan, phía sau lưu lại một đường máu.

Hắn vẫn luôn không mở được hắc quan của Diệp Cửu U, nhưng trước khi bỏ cuộc, vẫn muốn thử một lần mở quan tài ra.

Không phải Cửu U nói, hắn chính là y sao? Một khi đã như vậy, y có thể mở ra, vì sao ta không thể mở? Diệp Cửu Thu khẽ cắn môi, đẩy một chưởng về phía nắp quan tài, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, nắp quan tài lập tức mở ra, lộ ra không gian đen nghìn nghịt bên trong.

Mở ra!

Trong mắt Diệp Cửu Thu rốt cuộc có chút ý mừng. Hắn nhanh chóng để Diệp Cửu U vào trong đó.

Đối với Diệp Cửu U mà nói, đan dược linh thảo toàn không có tác dụng, có thể để y tĩnh dưỡng chữa khỏi, chỉ có Tam Thế Quan này. Có thể thuận lợi tiến vào trong quan tài, liền có một tia hy vọng!

“Cửu U, chính ngươi nói, ngươi sẽ không chết.” Diệp Cửu Thu cúi đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ khuôn mặt trắng bệch trong quan tài, thấp giọng nói, “Lúc này đây, ta còn tin ngươi.”

Hắn nói xong, một chưởng đem nắp quan tài đẩy về chỗ, ngăn cách tầm mắt chính mình.

Khi quang mang màu bạc đánh úp lại, Diệp Cửu U để lại một câu, tuy rằng hắn không nghe thấy, nhưng lại thấy rõ từ đầu tới cuối.

Diệp Cửu U nói: “Yên tâm, ta sẽ không chết.”

Tuy rằng một khối thi khôi còn nói cái gì mà ta sẽ không chết rất kỳ quái, nhưng Diệp Cửu Thu lại tin tưởng những lời này.

Hắn nỗ lực cõng hắc quan lên, lấy ra Kim Lôi Trúc kiếm cầm trong tay, coi như quải trượng mà sử dụng, tập tễnh trở về.

—— Hắn phải về chỗ Hủ Thiên Khô Mộc.

Lúc này lôi hải bàng bạc trên thiên không đã biến mất, bốn phía không còn có lôi điện rơi xuống. Mà chỗ Hủ Thiên Khô Mộc, thân cây to lớn cũng đã biến mất.

Hủ Thiên Khô Mộc không thể đấu được đến hôm nay, hoàn toàn bị trấn áp. Mà lôi điện trấn áp Hủ Thiên Khô Mộc, cũng bởi vậy mà tan đi.

Bốn phía quay về yên tĩnh, không trung u ám, đại địa như mực, tử khí trầm trầm, không có sinh cơ. Có lẽ đây mới là hình dáng của phiến không gian này, từ trước tới nay vẫn luôn như vậy. Chỉ là hôm nay bị Hủ Thiên Khô Mộc đánh vỡ mà thôi.

Diệp Cửu Thu chậm rì rì giống như quy dịch*, trên người đều là vết thương, máu tươi như đã chảy hết, nếu có gió to thổi qua, chỉ sợ hắn sẽ lập tức bị thổi ngã.

*Rùa bò đó

Nhưng nơi này không có gió, yên lặng, âm lãnh. Hắn từng bước một đi tới, rất chậm, nghiêng ngả lảo đảo, nhưng mỗi bước dẫm xuống đều thật sự ổn định, một đường đi, thế mà không hề ngã lần nào.

Hắn cuối cùng cũng đi tới vị trí nguyên bản Hủ Thiên Khô Mộc cắm rễ.

Hủ Thiên Khô Mộc hóa thành tro bụi biến mất khỏi thế gian này, với bình nguyên đen nhánh này chỉ để lại một cái ấn ký cháy đen hình tròn thật lớn. Diệp Cửu Thu cõng hắc quan, dọc theo ấn ký này, một tấc một tấc đi qua, ánh mắt một tấc một tấc đi tìm.

Hắn đang tìm trái cây Hủ Thiên Khô Mộc kết ra.

Tuy rằng có cực đại khả năng, trái cây kia đã bị hủy cùng Hủ Thiên Khô Mộc trong đạo lôi điện cuối cùng, hôi phi yên diệt, nhưng cũng có khả năng, may mắn còn tồn tại, rơi rớt ở nơi đây.

Diệp Cửu Thu muốn đánh cuộc vào một loại khả năng phía sau.

Hắn nhớ tới Hủ Thiên Khô Mộc từ đầu đến cuối đều không cam lòng giãy giụa kịch liệt phản kháng, cũng nhớ tới cảnh tượng thảm thiết lúc ấy. Hắn cảm thấy, cứ việc Hủ Thiên Khô Mộc đấu không lại trời, nhưng cũng không đến mức thua triệt triệt để để, tổng sẽ lưu lại cái gì đó. Còn mảnh thiên địa nếu thật sự bị trấn áp, như vậy cái gọi là thiên phạt, đại khái cũng sẽ bị suy yếu vài phần đi.

Liền tính khả năng sẽ uổng phí công phu, hắn cũng muốn tới đánh cuộc một phen, tìm một lần.

Nếu tìm được trái cây, tuy đối với Cửu U không được trực tiếp trợ giúp, nhưng hắn có thể ăn xong, sau đó tu luyện tiến giai. Tu vi của hắn ảnh hưởng tới Cửu U, nếu hắn có thể kết đan, có thể kết anh, thậm chí có thể luyện tới Đại Thừa, như vậy Cửu U tỉnh lại liền thêm vài phần khả năng đi?

Nếu không tìm thấy, vậy hắn sẽ tìm nơi dưỡng thương, sau đó bế quan tu luyện.

Hắn sẽ làm Cửu U tỉnh lại! Hai mắt Diệp Cửu Thu kiên định, dọc theo ấn ký cháy đen, từng chút một tìm kiếm.

Ở thời điểm sắp đi đến trung tâm ấn ký, hắn rốt cuộc cảm nhận được một tia khí tức thần thánh dao động. Dao động này cực kỳ mỏng manh, yếu đến mức làm người cơ hồ muốn hoài nghi có phải là chính mình ảo giác hay không.

Nhưng Diệp Cửu Thu không hề chần chờ, hắn lập tức xác định vị trí dao động truyền đến, chống Kim Lôi Trúc kiếm đi qua.

Dao động đến từ chính bên dưới thổ nhưỡng, hẳn là sâu dưới mặt đất.

Diệp Cửu Thu cúi đầu nhìn đầu ngón tay vô thức run rẩy của mình, trong lòng biết thân thể đã tới cực hạn. Hắn buông quan tài, lập tức khoanh chân ngồi xuống, lấy mấy viên đan dược khôi phục linh lực. Chờ sau khi khôi phục được một tia linh lực, hắn một lần nữa cõng hắc quan lên, tay đánh pháp quyết, thân thể chạy vào sâu trong đại địa.

Hà sư huynh dạy cho hắn tiểu pháp thuật, tuy vô pháp độn thổ ngày đi nghìn dặm, nhưng dùng để che giấu tung tích thì không thể tốt hơn. Hiện tại dùng ở chỗ này, cũng coi như là ứng phó linh hoạt.

Hắn chạy xuống sâu, truy tìm tia khí tức thần thánh kia. Một lát sau, trường kiếm trong tay hắn vung lên, tầng đất trước mặt hắn nháy mắt bị quét sạch ra một lỗ trống. Mà tay trá hắn, đã cầm một trái cây màu trắng ngà, lại chỉ lớn cỡ móng tay, quang mang vô cùng mỏng manh.

Như hắn sở liệu, Hủ Thiên Khô Mộc cũng không hoàn toàn thất bại biến mất, nó phản kháng cùng giãy giụa cũng không hề uổng phí, cuối cùng vẫn lưu lại một dấu vết tồn tại.

Trái cây này bị thiên lôi phá huỷ hơn phân nửa, chỉ còn lại chút điểm này. Diệp Cửu Thu tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn như cũ vui sướng.

Hắn lập tức ngồi xếp bằng ở không gian phong bế này, nuốt vào trái cây, nhắm mắt tu luyện.

Trong không gian tối đen, chỉ thấy quanh thân hắn hiện lên bạch quang, bạch quang lướt qua, da thịt cháy đen trên miệng vết thương tấc tấc bong ra, mọc ra huyết nhục mới, sắc mặt tái nhợt dần dần chuyển biến tốt đẹp, môi một lần nữa có huyết sắc.

Hắn ngồi ở chỗ kia, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng, tiến vào trạng thái nhập định sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro