Chương 71: Năm năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Cacao

Truyện chỉ đăng trên wattpad.

5 năm sau.

Năm đó vì tuyệt đại bộ phận tu sĩ không thể ra khỏi Linh Khư, mà Thiên Ma Cung và Chiết Kích thành nhấc lên một hồi phong ba, hiện giờ đã khôi phục yên lặng như xưa.

Nhưng trong Chiết Kích thành không ít người, đặc biệt là ba tháng sau khi Linh Khư mở ra, người đi đến dưới Thiên Ma Cung xem náo nhiệt, ký ức đối với chứng kiến ngày đó vẫn còn mới mẻ như cũ, mà nay ngẫu nhiên nói đến, đều có thể nói đến miệng lưỡi lưu loát ba hoa chích choè.

Thành Đông, cửa hàng nào đó ở phường thị.

Có tu sĩ đi qua nơi này, ở đây chọn lựa chuẩn bị đan dược, bùa chú. Lúc này liền hỏi sự tình Linh Khư 5 năm trước.

“Không biết tiền bối năm đó có ở Chiết Kích thành không, có biết chuyện gì về lần Linh Khư thịnh điển kia không?” Tu sĩ nhìn tuổi ít hơn, như là đệ tử trẻ tuổi rời sư môn ra ngoài lang bạt.

“Không ở.” Nam tử cao lớn sửa sang lại ngọc giản trên kệ hàng dứt khoát trả lời, hai chữ đã chặn miệng đối phương.

Tu sĩ hỏi chuyện bị khí thế của hắn bức bách, cười gượng chọn xong đồ vật, cũng giao đủ linh thạch liền chạy ra ngoài, thầm nghĩ về sau không bao giờ vào cửa hàng này làm giao dịch nữa! Vừa rồi bất quá là xem trong cửa hàng thế mà có pháp bảo huyền giai, mới bị hấp dẫn đi vào, lại không nghĩ tới chủ tiệm là một tên gia hỏa hung dữ như vậy.

Bất quá một tu sĩ Kết Đan kỳ, sao lại lẫn lộn đầu đuôi, không cầu tiến tới, mà trà trộn vào thế tục kinh doanh mua bán nhỏ này nọ như vậy?

Tu sĩ trẻ tuổi hồ nghi quay đầu lại nhìn thoáng qua, hay là người nọ tư chất quá kém, cầu tiên lộ đã đứt, tu đến Trúc Cơ đã là cực hạn, cho nên mới tự sa ngã sao?

Nghĩ đến đây, gã lưng lập tức thẳng người, kiêu ngạo bước nhanh ra khỏi phường thị. Gã cùng với gia hỏa không có tiền đồ loại này là không giống nhau a!

Gã đi rồi, cửa hàng liền “phanh” một tiếng đóng cửa lại, phù văn trên cửa lóe lóe, rồi lại tối xuống.

“Tu sĩ ba hoa chích chòe thật là một người nối tiếp một người.” Trong tiệm, người bị chửi thầm không tiền đồ một bên oán giận, một bên tay đánh pháp quyết khởi động cấm chế, gương mặt kiên nghị bị linh quang trên phù văn chiếu rọi đến xanh xanh trắng trắng, mặt mày kia chính là Hà Sơn Kiến, chỉ là càng thêm thành thục.

Hắn đóng cửa, đứng ở tại chỗ phát ngốc một lát, sau đó tâm tình không tốt được bao nhiêu xoay người đi vào buồng trong.

Nhờ tiểu tử vừa nãy ban tặng, hắn lại nghĩ tới một ngày 5 năm trước kia.

Hắn đương nhiên không phải không ở như lời hắn nói, tương phản, hai người hắn cùng Phong Ngọc Thư, cùng đến trước đỉnh núi Thiên Ma Cung, chờ bọn Diệp Cửu Thu đi ra.

Thời điểm tiến vào Linh Khư, trong tay chúng tu sĩ mỗi người đều có một mảnh cốt phiến, thời hạn ba tháng vừa đến, bọn họ sẽ bị cốt phiến truyền tống ra ngoài.

Kỳ hạn ba tháng đã đến, không biết bao nhiêu tu sĩ ở bên ngoài đều ngẩng cổ chờ đợi, muốn nhìn một chút đến tột cùng là ai có thể giành được vị trí thứ nhất, cũng muốn nhìn một chút, lần Linh Khư thịnh điển này, lại sẽ mang ra bao nhiêu Trùng Huyền Tinh.

Nhưng mà thời khắc đã đến, truyền tống ra ngoài, xuất hiện trước mắt mọi người, lại chỉ có lác đác mấy trăm người.

Cùng so sánh với mấy vạn tu sĩ tiến vào Linh Khư, ngay cả số lẻ đều không được tính.

Những người còn lại đâu? Đặc biệt là, những tu sĩ đi ra này tu vi hầu hết đều cực kỳ yếu, mà nhóm thiên chi kiêu tử của các đại tông môn, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Chủ sự tứ đại tông môn ra mặt dò hỏi những tu sĩ này, lại được đến câu trả lời lệnh người khiếp sợ.

Đại trận pháp bảo hộ Linh Khư đã mất hiệu lực?

Trên Thánh sơn trung tâm Linh Khư, cấm chế mấy ngàn năm không người phá vỡ cũng từng bước một biến mất, tiến vào cấm địa di tích cổ tông chỉ là vấn đề thời gian?

Càng kỳ quái hơn chính là, trên Thánh sơn còn xuất hiện thượng cổ thánh dược trong truyền thuyết, Hủ Thiên Khô Mộc?

Mà Hủ Thiên Khô Mộc còn đang kết quả?

Tu sĩ đi ra đều trăm miệng một lời, nhưng Thiên Ma Cung vẫn chộp tới vài tên tán tu, dùng bí pháp hỏi chuyện, được đến đáp án tương đồng.

Một loạt tin tức được xác định, tu sĩ ở đây nghe được đều tâm huyết mênh mông, hai mắt phát đỏ, nào còn quản thủ hạ Thiên Ma Cung đang phế đi hơn phân nửa mấy tán tu kia, hận không thể lập tức dấn thân vào vực sâu, tiến vào Linh Khư vớt một phen chỗ tốt. Nhưng Linh Khư mười năm mở ra một lần, bọn họ chính là muốn đi, cũng vô pháp đi.

Lúc sau, mọi người hơi chút bình tĩnh lại mới lần nữa hỏi tung tích những người còn lại.

Được biết, những người đó đều ở trên núi, cũng trong lúc lôi hải màu bạc bùng nổ, cùng núi lớn và Hủ Thiên Khô Mộc trên núi, từ trong Linh Khư biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Nghe được tin tức này, dù là các môn phái, hay là người nhà bạn tốt của tu sĩ mất tích, tâm tình đều phức tạp.

Tung tích không rõ, bọn họ tự nhiên là lo lắng.

Nhưng mà cùng Hủ Thiên Khô Mộc, cùng một ngọn núi trong di tích biến mất, bọn họ lại tâm tồn may mắn, mong đối phương có thể đạt được tạo hóa, thắng lợi trở về.

Lúc ấy, mấy môn phái liền đưa tin hồi tông, để tông môn xem xét mệnh giản của những đệ tử mất tích còn hoàn hảo hay không. Bọn họ ở Thiên Ma Cung chờ tin tức, biết được có cái còn hoàn hảo, có cái đã tan vỡ, vì thế tâm lo lắng liền phai nhạt rất nhiều, vui sướng kích động lại nhiều thêm vài phần.

Tất cả những tin tức này đều không gạt thế nhân.

Dù sao cũng không giấu được.

Dù sao bọn họ cũng không sợ sẽ có người đi tranh đoạt, bởi vì không vào được Linh Khư, mà cây biến mất cùng núi cùng người, hiện tại đang ở phương nào, đều không người nào biết.

Hà Sơn Kiến thở dài, nguyên nhân cũng chính là vì thế, cho nên hắn và Phong trưởng lão đều bó tay không có biện pháp, chỉ có thể ở lại Chiết Kích thành chờ Diệp Cửu Thu và Diệp Cửu U trở về.

Dù sao hắn tạm thời không có chỗ để đi, ngốc ở trong phường thị này, ngày thường thu thập một ít kỳ trân dị bảo, dùng để luyện chế thi khôi, cũng là một lựa chọn không tồi. Nhưng nếu ở thời gian dài, phường thị này rốt cuộc không thỏa mãn được yêu cầu tiến giai của thi khôi, hắn đại khái sẽ rời khỏi nơi này, đi khắp nơi du lịch, tìm kiếm thiên tài địa bảo.

Chỉ hy vọng tiểu tử Diệp Cửu Thu kia có thể trở về sớm chút. Hà Sơn Kiến nghĩ, tiểu tử kia vận khí tựa hồ không tồi, luôn có thể phát hiện không ít linh vật.

Hắn xác định Diệp Cửu Thu còn sống, bởi vì chỗ Phong Ngọc Thư có mệnh giản của Diệp Cửu Thu, mệnh giản chưa vỡ, người tự nhiên là chưa chết.

Buồng trong cửa hàng, góc tường dựng một cỗ quan tài, hắn lập tức đi đến đó, vẫy vẫy tay mở nắp quan tài, một nữ tử mặc cung trang sắc mặt trắng bệch liền đi ra.

“Mấy ngày trước lại được không ít tài liệu, nhân cơ hội này tiến thêm một bước, đại khái là có thể chạm đến gần cảnh giới Kim Đan.” Hắn nhìn thi khôi gật gật đầu, rồi sau đó đem một món lại một món tài liệu bày ra, đặt trong tầm tay, quang huy linh thực, linh vật chiếu rọi căn phòng đến rực rỡ lung linh, phá lệ mỹ lệ.

Lúc này, bỗng nhiên có một đạo đưa tin phù, từ bên ngoài thẳng tắp bắn vào trong.

“Phong trưởng lão?” Hà Sơn Kiến bắt lấy đưa tin phù, nơi này thiết hạ cấm chế, chỉ có đưa tin phù của Phong trưởng lão mới có thể đi vào.

Hắn dùng thần thức đảo qua, phát hiện quả nhiên là Phong Ngọc Thư đưa tin.

“Ba ngày sau về.”

“... Lại không thể bế quan.” Hà Sơn Kiến bất đắc dĩ thở dài, mỗi lần Phong trưởng lão trở về, đều mang theo da lông, vẩy và móng, cốt cách, yêu đan của yêu thú trở về, đều là đồ vật hữu dụng đối với tu sĩ, một đám chất cao như núi nhỏ. Cũng không biết có bao nhiêu yêu thú xui xẻo dưới tay hắn, bị lột da róc xương.

Hắn thật đúng là không nghĩ tới người trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát như Phong trưởng lão sẽ tự mình động thủ tách rời thi thể yêu thú. Sau lại có một lần nhịn không được hỏi, Phong Ngọc Thư chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắc quan của hắn một cái, khiến cho hắn hiểu được: Không phải có thi khôi có thể dùng sao?

5 năm này, cửa hàng của hắn trong phường thị cũng có chút danh tiếng, đều bởi vì Phong Ngọc Thư mang mấy thứ này về.

“Lại chờ ba ngày đi.” Hà Sơn Kiến lại thu hồi từng món tài liệu đã bày ra, hắn tính toán chờ sau khi Phong Ngọc Thư trở về, sửa sang lại những tài liệu trên người yêu thú kia cho tốt, mới lại bế quan luyện chế thi khôi.

Về phần Phong Ngọc Thư... Đại khái là lại trở lại liền lập tức rời đi, hình như là chuyên môn trở về xác nhận tiểu tử Diệp Cửu Thu kia có trở về hay không vậy.

Thiên Ma Cung.

Ma Long Tử cầm một mặt gương đồng phát ngốc.

Gương đồng trống không, cũng chẳng có ảnh ngược phản chiếu ra.

Việc mỗi ngày hắn thường làm, chính là lấy gương đồng này tìm kiếm tung tích của Diệp Cửu Thu. Vật trung gian là sợi tóc Diệp Cửu Thu hắn trộm cất chứa, chính là khi Diệp Cửu Thu đang đánh với âm hồn ở Linh Khư, bị cắt đứt một lọn tóc.

Nhưng mỗi ngày mỗi ngày, trong gương đều không hiện lên gì.

Hắn thở dài một hơi.

5 năm trước, tuy rằng Linh Khư thịnh điển xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng quy trình nên có thì vẫn tiếp tục tiến hành.

Khi tranh đoạt vị trí mười người đứng đầu, do hắn là đệ tử duy nhất trong tứ đại môn phái đi ra từ Linh Khư, đặc biệt đáng chú ý.

Có người cười hắn mềm yếu, Thánh sơn có thứ tốt cũng không dám đi tranh. Nhưng cũng có người nói, thực lực của hắn không tính là đặc biệt lợi hại, nếu biến mất cùng Thánh sơn, chưa chắc có thể tự bảo vệ mình. Nói không chừng lão cha hắn vừa về đến cung điện, thấy cũng chỉ là mệnh giản rách nát của nhi tử nhà mình. Cũng coi như là hắn may mắn.

Hắn tin tưởng cách nói thứ hai, là Diệp Cửu Thu lại một lần cứu hắn.

Làm những người đó im miệng, lại là thời điểm hắn giũ ra một đống lớn Trùng Huyền Tinh từ trong túi trữ vật.

Cho dù là chủ trì vì sự kiện lúc trước mà có chút thất thần, cũng bị khiếp sợ phục hồi tinh thần, sau khi dùng thần thức đảo qua số lượng cụ thể, không thể tin tưởng nói ra một con số: “33002 viên... Trùng Huyền Tinh.”

Trùng Huyền Tinh có lớn có bé, chủ trì cũng không báo số lượng thực tế, mà là dựa theo kích cỡ một khối linh thạch, tính ra số lượng một đống Trùng Huyền Tinh này.

Lão cha hắn đều bị hắn làm cho kinh ngạc nhảy dựng lên, truyền âm hỏi hắn, nhi tử, ngươi từ chỗ nào lấy ra nhiều Trùng Huyền Tinh như vậy?

Đứng trước ánh mắt kinh ngạc cảm thán ghen tị của mọi người, hắn lại không cách nào giống như trước kiêu ngạo cao điệu, cao hứng đắc ý cũng không dậy nổi.

Trùng Huyền Tinh này đều là lúc ở trên đường Diệp Cửu Thu phân cho hắn. Lấy ra rồi, nhìn vật nhớ người, chỉ làm tâm tình hắn xuống dốc.

Kỳ thật hắn cũng không muốn tham dự xếp hạng này, nhưng hắn nghĩ đến Diệp Cửu Thu tham gia Linh Khư thịnh điển, chính là vì Khuy Địa Kính. Mà nay Diệp Cửu Thu vô pháp đi ra, hắn tự nhiên không thể để Khuy Địa Kính rơi vào tay người khác.

Bởi vậy hắn đoạt được đệ nhất, không chút do dự lựa chọn Khuy Địa Kính.

Hắn phải vì Diệp Cửu Thu bảo tồn vật ấy, đợi người nọ bình an trở về, liền đưa cho hắn, nhất định có thể làm hắn cao hứng.

Không ai có thể đoán được, những tu sĩ không rõ tung tích đó đã bị vết nứt không gian truyền tống đến một trong tứ đại tuyệt địa Vãng Sinh Chiểu.

Nếu biết, có lẽ bọn họ sẽ không sớm yên tâm như vậy.

Tu sĩ tiến vào tứ đại tuyệt địa, không hề nghe qua có ai có thể bình an trở về.

Lúc này, trên bình nguyên màu đen, một chỗ nào đó đột nhiên nhiều ra một ngọn núi khổng lồ.

Một con cự lang hữu khí vô lực ghé vào nham thạch trên đỉnh núi, vươn đầu lưỡi thở dốc. Toàn thân trên dưới nó đen như mực, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được, màu lông của nó vốn nên trắng như tuyết mới phải.

“Vẫn không tìm được đường ra?” Một bên, một nữ tử đi tới, sắc mặt nàng tiều tụy, nhưng lưng lại giống như trường kiếm, vẫn luôn thẳng tắp như cũ, “Đồ Kỉ, lời này ngươi đã hỏi đến mấy năm rồi?”

“Trên dưới 5 năm đi?” Cự lang mở miệng nói chuyện, buồn bã ỉu xìu, “Chậc, dù sao ngay từ đầu ta đã không ôm hy vọng gì nhiều. Giả Hồng Liên, ngươi chớ quên, đây chính là Vãng Sinh Chiểu a, sao có thể đi ra ngoài? Nếu không phải còn có ngọn núi này, chúng ta đại khái đã sớm bị mảnh đầm lầy này nuốt đến thi cốt vô tồn.”

Giả Hồng Liên than nhẹ một tiếng, nhìn về phương xa, đất đai màu đen vô biên vô hạn, diện tích rộng lớn làm nhân tâm sinh tuyệt vọng.

Nếu ánh mắt của nàng có thể nhìn được tới nơi đường chân trời, dưới lớp đất màu đen, có một huyệt động trống trải tồn tại.

Trong huyệt động đặt một cỗ quan tài đen, bên cạnh hắc quan có một người ngồi.

Người nọ nhắm hai mắt, đôi tay kết ấn, hô hấp nhàn nhạt, quanh thân trên dưới oánh bạch không chút bụi bặm, huyết nhục thuần khiết, toàn thân phiếm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, xua tan hắc ám trong huyệt động.

Tóc dài của hắn rối tung rủ xuống đất, vì linh lực tràn đầy, mỗi một sợi tóc đều lập loè ánh sáng, đen nhánh như lông quạ. Quần áo hắn rách nát, có thể nói là áo rách quần manh, lộ ra phần lớn da thịt, tuyết trắng tinh tế, tràn ngập sinh cơ.

Hắn lẳng lặng ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặt mày thanh tuấn lịch sự tao nhã, thần sắc yên lặng tường hòa, có thể so với trích tiên chi tư, lệnh người vọng chi tâm chiết.

Không biết khi nào, ánh sáng quanh thân hắn thu liễm nhạt dần, huyệt động một lần nữa ảm đạm xuống.

Lúc huyệt động hoàn toàn trở về hắc ám, hai mắt vẫn luôn nhắm chặt rốt cuộc cũng mở ra.

Thanh triệt sáng ngời, tựa như một hồ nước trong veo, dưới tà phong tế vũ nổi lên gợn sóng, thủy sắc vô biên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro