Chương 72: Trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Cacao

Linh lực trong đan điền như biển cả, mênh mông phập phồng, dư thừa đến mức tràn ra ngoài thân thể.

Trái cây nhỏ như cái đinh ngày đó, dấu vết cuối cùng Hủ Thiên Khô Mộc còn tàn lưu, trợ giúp hắn chữa khỏi sau khi trọng thương gần chết, nhưng dược tính còn thừa vẫn vô cùng khổng lồ, làm hắn ngay lập tức nhập định, linh lực trong cơ thể tự động vận chuyển.

Cho đến hôm nay, dược tính hoàn toàn bị hắn hấp thu, tu vi từ Trúc Cơ sơ kỳ tiến thẳng tới Trúc Cơ đại viên mãn.

Diệp Cửu Thu tỉnh lại từ trong tu luyện, xem một thân tu vi của chính mình.

Hắn có dự cảm sắp kết đan. Có lẽ sau khi rời khỏi mảnh thiên địa bị trấn áp này, đi ra ngoài nơi có quy tắc đại đạo hoàn chỉnh, hắn sẽ nước chảy thành sông lập tức kết đan.

Bất quá hiện giờ ở nơi này, thiên địa không hoàn chỉnh, cho nên tu vi của hắn mới bị áp chế cực hạn.

Tu vi lập tức tăng lên một khoảng lớn như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu. Diệp Cửu Thu nghĩ như vậy, trên mặt lại không có nửa điểm mờ mịt hay chần chờ. Hắn từ trên mặt đất đứng lên, cởi ra một thân quần áo rách nát, thản nhiên trần trụi thân mình đứng trong huyệt động hắc ám, hai mắt thanh lượng minh triệt, kiên định nơi đáy mắt dày đặc gần như là cố chấp.

Thực lực tất nhiên là càng mạnh càng tốt. Nếu là có bất luận tỳ vết gì, hắn sẽ tìm mọi cách bù lại.

Hắn đưa tới nước sạch, đơn giản tẩy rửa thân mình một lần.

Làn da hắn oánh bạch, cơ thịt tinh tế, dòng nước dọc theo làn da chảy xuống, từ cần cổ yếu ớt, xuyên đến xương quai xanh, lồng ngực đơn bạc, vòng eo thon chắc, ở ao hãm đi xuống eo chỗ đánh cái chuyển nhi, hoàn toàn đi vào chỗ bí ẩn sau đỉnh kiều tròn trịa*, lại theo hai chân thon dài thẳng tắp từ từ rơi xuống đất, làm ướt một mảng đất dưới chân.

* Chỗ này t ko hiểu(×﹏×). Ai có thể cho t biết hành trình của dòng nước này ko?(´ . .̫ . ')

Sau khi nhanh chóng rửa sạch, hắn một lần nữa lấy ra quần áo từ trong túi trữ vật, thay lên. Đầu tiên hắn lấy ra là quần áo của chính mình, đo đo trên người, lại phát hiện ngắn hơn rất nhiều. Lúc sau hắn liền lấy của Diệp Cửu U, thay vào, không sai biệt lắm thích hợp.

Lúc này, hắn mới bước bước chân, từng bước một đi đến chỗ hắc quan.

Đi đến bên cạnh hắc quan, hắn dừng bước, rũ ánh mắt ngơ ngẩn nhìn hắc quan một hồi lâu, mới chậm rãi vươn tay đến gần nắp quan tài.

Hắn mím chặt môi, hô hấp có chút dồn dập, khi đầu ngón tay sắp đụng tới nắp quan tài, lại nhịn không được rụt về.

Trong bóng đêm một mảnh áp lực trầm mặc.

“Diệp Cửu Thu!” Bỗng nhiên, hắn thấp giọng quát lớn, nhưng là kêu tên chính mình.

Không phải thời điểm tỉnh lại, đã phải nhịn xuống xúc động xông tới mở quan tài sao? Không phải đã tự điều chỉnh tốt cảm xúc sao? Vì sao hiện tại lại khẩn trương đến mức muốn lùi bước?

Mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, luôn phải đối mặt, lùi bước hay chần chờ có thể giúp được chính mình cái gì sao?!

Diệp Cửu Thu hít một hơi thật sâu, ngón tay giấu trong ống tay áo nắm thật chặt, lại buông ra. Trong mắt hắn hiện lên một tia quyết đoán, lúc này đây đã không còn do dự, duỗi tay đẩy nắp quan tài ra, thấy nam nhân lẳng lặng nằm trong đó, không hề có động tĩnh.

Hắn gục xuống trước quan tài, ghé vào cạnh quan tài, ngốc ngốc nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng hai mắt nhắm chặt của Diệp Cửu U.

“Như thế nào... còn không tỉnh lại?” Sau một lúc lâu, hắn lẩm bẩm, “Đã qua bao nhiêu năm rồi? Ta đều đã trưởng thành, Cửu U, ngươi cũng nên tỉnh lại đi?”

“Hay là nói, ngươi trả giá quá lớn, ta chỉ đến Trúc Cơ đại viên mãn, còn xa xa không đủ?”

Diệp Cửu Thu nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Cửu U, ngây ra một lát, ngay sau đó ánh mắt lại một lần nữa trở nên kiên định: “Không quan hệ, chỉ cần ra khỏi nơi này, ta lập tức sẽ kết đan. Nếu ta kết đan ngươi còn không tỉnh, ta đây sẽ tới Nguyên Anh, đến Hóa Thần, đến Luyện Hư... Thẳng đến Độ Kiếp, ta đều sẽ nhất nhất xông qua, nhất định có thể chờ đến ngày đền bù đại giới ngươi đã trả, chờ đến một ngày kia ngươi tỉnh lại!”

Nói xong, hắn liền muốn đứng lên, nhưng động tác lại dừng một chút, ánh mắt hắn rơi xuống cánh môi không chút huyết sắc của Diệp Cửu U.

Cửu U.

“...” Hắn nhắm mắt, cúi người xuống, dán môi chính mình lên môi Diệp Cửu U.

Chỉ một chút, hắn liền nhanh chóng đứng dậy, đóng nắp quan tài, lắc mình lui về phía sau mấy bước lớn, mặt đỏ tai hồng, tâm như nổi trống, phanh phanh phanh cơ hồ muốn phá vỡ lồng ngực.

Hôn... hôn lên rồi.

Hắn ngốc ngốc duỗi tay sờ sờ môi chính mình, trong một khoảnh khắc tiếp xúc, hắn chỉ nhớ kỹ một cảm giác: Lạnh lẽo lãnh nị.

Giống như da rắn, lại không làm cho hắn sợ hãi ghê tởm, ngược lại tim đập thình thịch, đem cảm giác trong một cái chớp mắt này chặt chẽ ghi tạc vào đáy lòng.

Hắn lại phát ngốc nửa ngày, khóe môi cong đến sắp cứng đờ, chờ khi muốn rời khỏi huyệt động, ra ngoài tìm kiếm đường ra, hắn lại nhìn xuống hắc quan, gò má trắng tinh lại trở nên ửng đỏ, mạc danh có chút chột dạ.

Truyện chỉ đăng trên wattpad. Wiki1 đbrr 🖕🏻🖕🏻

“Ai bảo ngươi không tỉnh lại đâu?” Hắn vì chính mình tìm cái cớ lấy thêm can đảm, lúc này mới dám đi qua đi cõng hắc quan lên, nhỏ giọng nói thầm, “Ngươi mà tỉnh, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám.” Hôn mê bất tỉnh, xứng đáng bị hắn chiếm tiện nghi!

Diệp Cửu Thu nói nói liền thấy đúng lý hợp tình.

Hiện giờ tu vi hắn đã khôi phục, trực tiếp nhất kiếm phá mở một lỗ hổng, từ giữa nhảy lên mặt đất.

Đất đai nơi này có một cỗ hương vị hủ bại, nếu không phải ngày ấy linh lực hắn khô kiệt, hắn cũng sẽ không lựa chọn thổ độn, tư vị kia đặc biệt khó chịu.

Ngày ấy hắn không có thờ gian suy nghĩ, nhưng hiện tại có thể đoán ra, nơi bình nguyên mênh mang này là một trong tứ đại tuyệt địa Vãng Sinh Chiểu.

Đứng trên nền đất đen, dưới chân hắn là một vòng dấu vết cháy đen, là Hủ Thiên Khô Mộc lưu lại. Diệp Cửu Thu nhìn quanh bốn phía, thấy chính là bình nguyên mênh mông vô bờ. Bầu trời không có nhật nguyệt, làm hắn vô pháp phân rõ phương hướng.

Người tiến vào tuyệt địa, cuối cùng không thể đi ra.

Hắn đã nghe qua lời này, chính là hắn cần phải đi ra ngoài.

Muốn Cửu U tỉnh lại, thì phải kết đan, phải tiếp tục tu luyện. Mà muốn kết đan, điều kiện hàng đầu chính là rời khỏi nơi này.

Diệp Cửu Thu cõng quan tài, nhìn xa xa xung quanh, cuối cùng lựa chọn phương hướng ngày ấy hắn cùng Diệp Cửu U đi, vận thân pháp, Bộ Bộ Sinh Liên, rất nhanh liền biến mất khỏi nơi này.

Dù sao đi thử một phương hướng, so với ngốc ở một chỗ bó tay không biện pháp còn tốt hơn.

Hủ Thiên Khô Mộc biến mất, lôi điện đầy trời cũng biến mất theo. Đã không có những trở ngại này, rất nhanh Diệp Cửu Thu liền tới nơi ngày ấy hắn cùng Diệp Cửu U đi được.

Hắn nghỉ chân ở đó một lát, tựa hồ muốn đem ký ức ngày đó khắc sâu vào trong đầu, đặc biệt là cảnh tượng Cửu U xả thân bảo hộ hắn, mà hắn chỉ có thể bất lực nhìn đều nhớ kĩ, đem tâm tình tuyệt vọng sợ hãi gần như phát điên lúc ấy nhớ kỹ.

Sau này, hắn sẽ không để việc giống như vậy phát sinh!

Loại cảnh tượng này, loại tâm tình này, trải qua một lần như vậy là đủ rồi. Cũng đủ cho hắn tiếp thu giáo huấn, trưởng thành lên.

Cuối cùng nhìn thoáng qua không trung trống không, Diệp Cửu Thu thu hồi ánh mắt, nhìn cũng không nhìn lại quay đầu rời đi.

Khắc ghi xong, cũng không thể sa lầy vào trong đó. Hắn thầm nói với chính mình, hắn và Cửu U, còn có tương lai rất dài.

Diệp Cửu Thu quyết định chủ ý, không đâm tường nam không quay đầu, không đi đến tận cùng Vãng Sinh Chiểu, hắn sẽ không quay về. Dọc theo một phương hướng đi đến chết, đây là một biện pháp ngu ngốc, lại là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra.

Vãng Sinh Chiểu rất lớn, cũng thực yên tĩnh, tử khí trầm trầm yên tĩnh.

Trừ bỏ không trung u ám, đất đai đen nhánh, cùng trên đại địa này chỉ có, cây thực vật thấp bé phân thành hai loại màu ngân bạch và cháy đen, còn lại cái gì cũng không có.

Núi non, sông ngòi, hoa điểu trùng ngư, chim bay cá nhảy... Cái gì cũng không có.

Ở đây lâu rồi, sẽ sinh ra cảm giác thiên địa to lớn, chỉ có chính mình một người hoang vắng tịch liêu.

Bất quá việc này đối với Diệp Cửu Thu mà nói cũng không phải vấn đề. Bởi vì mặc kệ thế nào, hắn đều biết, Diệp Cửu U ở ngay bên cạnh hắn... Ân, bị hắn cõng.

Nhưng cho dù hắn ở đây, tâm thần không chút dao động, nhưng sau khi chạy bảy ngày bảy đêm, bỗng nhiên thấy xa xa có một đầu cự lang bệnh tật ốm yếu, hắn vẫn nhịn không được cảm thấy vui sướng.

Ít nhất chứng minh, nơi này còn có sinh mệnh khác.

Hắn đứng ở xa quan sát cự lang kia, phát hiện cự lang hơi thở mỏng manh, đã cách cái chết không xa. Mà tu vi trên người cự lang, ước chừng Trúc Cơ cao giai, so với hắn còn thấp hơn.

Hắn cầm Kim Lôi Trúc kiếm, cẩn thận tới gần.

Rất nhanh, cự lang phát hiện hắn tới gần, suy yếu nâng đầu, miễn cưỡng mở đôi mắt bích sắc, nhìn về phía hắn, vừa nhìn thấy, đôi mắt mới mở một nửa nháy mắt liền trừng lớn, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hắn, một nháy mắt cũng không rời.

“Ngươi nhận thức ta?” Diệp Cửu Thu nhìn ra cự lang có linh trí, mà ánh mắt nhìn hắn còn phá lệ quen thuộc, còn có vài phần kinh hỉ, nhưng hắn lại không nhớ rõ chính mình gặp qua yêu thú này.

“Diệp Cửu Thu.” Cự lang hữu khí vô lực kêu tên của hắn.

Thanh âm này...

“Đồ Kỉ?” Diệp Cửu Thu phản ứng lại, tiện đà nghĩ đến, Diệp Cửu U lúc trước có nói qua, Đồ Kỉ là Phong Lang, trước mắt này đại khái chính là nguyên hình của Đồ Kỉ. Hắn nhìn kỹ Đồ Kỉ, phát hiện hình sói của Đồ Kỉ, đôi mắt bích sắc so với khi là nhân loại đậm hơn nhiều, da lông hiện giờ đều là màu đen, nhưng mơ hồ vẫn là có thể thấy được, nguyên bản hẳn là màu trắng.

“Ngươi sao lại thành ra chật vật như vậy?” Diệp Cửu Thu lại hỏi, hắn nhanh chóng lấy ra đan dược cho Đồ Kỉ ăn, cảm thấy nếu hôm nay Đồ Kỉ không gặp hắn, không phải là sẽ chết ở chỗ này chứ?

Đồ Kỉ nuốt xuống đan dược, không trả lời, hắn ta liếc mắt nhìn Diệp Cửu Thu một cái, liền gục đầu xuống hai chân trước, nhắm mắt luyện hóa dược lực.

Diệp Cửu Thu minh bạch một cái liếc mắt kia có ý gì, là tạm thời từ từ.

Hắn cũng liền ngồi xuống bên cạnh cự lang, chống cằm trầm tư.

Là cái gì làm Đồ Kỉ tiều tụy suy yếu như vậy? Hơn nữa nhìn hắn ta, bộ dáng kia giống như trong người ngay cả một viên đan dược đều không có, vừa nãy chỉ có thể nằm chờ chết.

Trong Vãng Sinh Chiểu này, hay là còn có nguy hiểm gì hắn chưa gặp qua sao? Hay là nói, Đồ Kỉ như vậy, là bị tu sĩ khác ở nơi này ám toán?

Hắn chậm rãi nhớ lại rõ ràng những gì đã trải qua từ Linh Khư đến Vãng Sinh Chiểu, phỏng đoán một chút những bí ẩn trong đó, ngày đó Diệp Cửu U không thuyết minh tình huống trong vết nứt không gian cho hắn, chính hắn hiện nay tĩnh tâm nghĩ tới, cũng đoán được tám chín phần mười.

Bất quá những cái này đối với việc hắn rời khỏi nơi này, một chút trợ giúp cũng không có.

Lúc này, Đồ Kỉ đã khôi phục được một chút, hắn ta đứng lên, lấy đuôi cọ cọ Diệp Cửu Thu, làm Diệp Cửu Thu hoàn hồn: “Nhanh lên! Chúng ta nhanh chạy về Thánh sơn! Chỉ cần vài bước nữa thôi, ta không muốn ở chỗ gần như vậy ngã xuống chờ chết.”

“Thánh sơn?” Diệp Cửu Thu nghi hoặc, nhưng vẫn chạy theo Đồ Kỉ.

“Ngọn núi của Linh Khư kia.” Đồ Kỉ đơn giản nói, “Ở trên núi kia sẽ không bị oán khí nhập thể, bị đại địa đồng hóa.”

A? Oán khí nhập thể, đại địa đồng hóa?

Đó là cái gì?

Tác giả có lời muốn nói: 0v0~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro