Chương 73 Thánh sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Cacao

Đồ Kỉ mang theo Diệp Cửu Thu chạy như điên về một hướng, ước chừng nửa ngày sau, rốt cuộc ở trên bình nguyên rộng lớn, trông thấy xa xa một một ngọn núi cao lớn nguy nga.

Lúc Diệp Cửu Thu nhìn thấy ngọn núi này, liếc mắt một cái liền nhận ra, núi này chính là ngọn núi trong Linh Khư kia. Hắn không khỏi kinh ngạc, nguyên lai không chỉ tu sĩ bọn họ, cả một ngọn núi thế mà đều bị vết không gian nuốt vào địa phương này sao?

Khi nhìn thấy ngọn núi này, Đồ Kỉ rõ ràng thả lỏng hơn nhiều. Vừa rồi hắn ta dốc hết sức lực lên đường, như là đang chạy đua với thời gian, ngay công sức mở miệng nói chuyện đều không có.

Hiện tại hắn ta nhẹ nhàng thở ra, mới hơi thả chậm tốc độ lại, có thời gian nói cho Diệp Cửu Thu đại khái tình huống của bọn họ.

Ngày ấy, sau khi bọn họ thoát khỏi lôi hải, liền phát hiện chính mình cùng cả ngọn núi đều bị truyền tống đến nơi khác, nơi này không trung u ám, đại địa đen nhánh, rõ ràng là không phải Linh Khư. Mà Hủ Thiên Khô Mộc trên đỉnh núi cũng biến mất, bọn họ liền không tranh đấu lẫn nhau, lập tức đi khắp nơi trên núi tìm kiếm thủ hạ hoặc đồng minh.

Nhưng mà đi hết một chuyến trên núi, bọn họ mới phát hiện, trong thời gian ngắn ngủi lôi hải bao phủ núi lớn, chỉ có số ít tu sĩ có tu vi kinh người hoặc là có pháp bảo hộ thân là còn sống.

Tham dự tranh đoạt Hủ Thiên Khô Mộc trên đỉnh núi, đều là người nổi bật trong đám tu sĩ, bởi vậy bọn họ không bị tổn thất nhiều. Nhưng sau khi nhìn chỉnh thể tình huống trên núi lớn, bọn họ mới nhận thấy được hiện thực có bao nhiêu thảm khốc.

Hơn vạn tu sĩ, còn tồn tại gần mấy chục người.

Còn lại không phải hôi phi yên diệt, thì là chỉ còn lại một khối thi thể cháy đen không được đầy đủ.

Bọn họ dư lại mấy chục người, đem những tu sĩ đã chết đó mai táng ở sau núi, sự thật đã chứng minh, lựa chọn này của bọn họ không hề sai. Bởi vì nếu mai táng dưới đất đen, xác chết nhất định sẽ bị đại địa đồng hóa cắn nuốt.

Chuyện này phải nói đến chỗ hiểm ác của Vãng Sinh Chiểu đại địa.

Ở trên mảnh đất này lâu, sẽ bị oán khí vô hình quấn quanh, liền tính là dùng linh lực ngăn cản, không dùng pháp bảo hộ thân, khí tức kia sẽ xâm nhập vào sâu trong thân thể, làm người càng ngày càng suy yếu, cho đến khi tử vong. Thi thể chết đi, sẽ chìm vào hắc đại địa, bị đại địa hấp thu đồng hóa.

Ban đầu, trong bọn họ có tu sĩ ra ngoài dò đường, chính là vô tri vô giác cứ như vậy mà bỏ mạng.

Chỉ có dùng đan dược khôi phục, bọn họ mới có thể hành tẩu, tìm đường ở trên phiến đại địa này thời gian dài như vậy.

Nhưng thời gian càng lâu, còn thêm thường xuyên đi khắp nơi tìm đường, đan dược trong mấy chục người bọn họ sớm đã dùng hết. May mắn bọn họ phát hiện, chỉ cần ngốc ở trên núi nơi bọn họ cùng bị rơi vào này, là có thể bình an không có việc gì, nếu không bọn họ đã sớm bị toàn diệt.

Hãy đọc trên w.a.t..p.a.d để ủng hộ mk nhé
( ˘ ³˘)moa moa

Cho nên bọn họ mới gọi nơi này là Thánh sơn.

Đồ Kỉ nói: “Nếu không phải gặp được ngươi, ta kém một bước nữa liền lên con đường giống bọn họ. Ngươi thật không suy xét làm Vương phi của ta sao? Ngươi đã cứu ta, còn lớn lên đẹp như vậy, về sau ta chỉ cưới một mình ngươi đều có thể.”

“...” Gia hỏa này thấy Thánh sơn càng ngày càng gần, liền hoàn toàn thả lỏng không kiêng nể gì phải không?

Bất quá oán khí, đồng hóa? Diệp Cửu Thu rũ mắt nghĩ nghĩ, sao hắn hoàn toàn không có cảm giác gì?

“5 năm này làm thế nào trải qua được?” Đồ Kỉ lại hỏi, “Chẳng lẽ ngươi có biện pháp nào có thể bảo toàn chính mình trên đại địa này? Diệp Cửu U đi cùng ngươi đâu?”

5 năm?

Đã qua 5 năm a. Diệp Cửu Thu giật mình, ngay sau đó bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, “Ta nào có biện pháp gì. Ta ở lôi hải bị trọng thương, sau đó liền bế quan ở đây 5 năm, bảy ngày trước mới vừa xuất quan. Về phần vì sao ta không có việc gì, nghe cách nói vừa rồi của ngươi, ta nghĩ đại khái cũng là công lao của Thánh sơn.”

“Là sao?”

“Rơi vào đây cùng ta, có một góc núi đá trên Thánh sơn, đại khái là bị lôi hải bổ ra. Ta ở trên đó mở một cái huyệt động, tu luyện mấy năm nay.” Diệp Cửu Thu nói, “Về phần Diệp Cửu U...”

Nhắc tới tên này, Diệp Cửu Thu hoảng hốt trong nháy mắt, tiếp theo khẽ thở dài, ngữ khí buồn bã nói không nên lời: “Sau khi đến đây, ta cùng y liền thất lạc.”

“Thất lạc?” Thất lạc 5 năm mà nói, người nọ đại khái đã bị nơi này cắn nuốt đi? Không phải ai cũng có vận may như Diệp Cửu Thu, còn có một góc đá núi làm bạn.

Đồ Kỉ nhớ tới nam nhân có đôi mắt sâu thẳm thần bí kia, người nọ từ khi bắt đầu gặp mặt, liền nơi nơi chốn chốn áp chế hắn ta. Hắn đối người nọ tâm tồn lợi dụng cùng đối đầu, vốn không phải là người quen bằng hữu gì, nhưng không biết vì sao, nghĩ đến Diệp Cửu U có khả năng đã chết, hắn ta chẳng những không có khoái ý bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn cảm thấy tiếc nuối, trong lòng trống trải.

Hắn thở dài một tiếng: “Đáng tiếc.”

Diệp Cửu Thu không nói tiếp, hắn dừng một chút, mới hỏi: “5 năm các ngươi tìm đường ra, nhưng có tìm được manh mối đi ra ngoài không?”

“... Không có.” Đồ Kỉ trầm mặc thật lâu, sau mới rầu rĩ trả lời.

“Vậy cốt phiến thì sao?” Diệp Cửu Thu nói, liền lấy ra cái của chính mình ra, là khi tiến vào Linh Khư, Thiên Ma Cung chia xuống cho mọi người, có thể truyền tống bọn họ ra khỏi Linh Khư sau ba tháng. Cốt phiến dùng cho truyền tống, nên có không gian tọa độ tương ứng, lúc trước hắn đã nghĩ có thể mượn cốt phiến định vị phương hướng hay không, chính là hắn đối phương diện này cũng không tinh thông, bởi vậy bất lực.

Nhưng trên núi còn có tu sĩ, hẳn là có người tinh thông việc này đi?

“Đại Thố Tử đang nghiên cứu, bất quá còn chưa có kết quả.” Đồ Kỉ nói xong, lại nghĩ tới Diệp Cửu Thu cũng không biết Đại Thố Tử là ai, hắn ta lại giải thích, “Hắn giống ta đều đến từ Hắc Vụ Sâm Lâm, bản thể là Nguyệt Thố, cùng ta tiến vào Linh Khư.”

Bất quá hai người tách ra đi, khi lên đỉnh núi mới có thể hội hợp. Khi ở trên đỉnh núi, có một đoạn thời gian hắn ta chạy không thấy bóng dáng, chính là đi gặp Thương Nghiêm... Cũng chính là Đại Thố Tử kia.

Còn chưa có kết quả... Diệp Cửu Thu trầm mặc, cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất còn có một phần hy vọng chưa bị phủ quyết.

Bọn họ nói chuyện, rốt cuộc đến dưới chân Thánh sơn.

Đồ Kỉ hóa thành lang hình, sau khi đột nhiên nhảy lên Thánh sơn, liền thở ra một hơi dài: “Lại sống trở lại.”

Hắn ta vui sướng lắc lắc đuôi to, làm trò biến thành hình người trước mặt Diệp Cửu Thu, da lông trên người hóa thành quần áo, trên y phục tuyết trắng dính đầy vết bẩn. Hắn ta cúi đầu nhìn nhìn, không hài lòng kéo kéo vạt áo: “Đều bị oán khí nhiễm. Bất quá lang hình so với hình người, ở trên bình nguyên chống đỡ lâu hơn chút, cho nên mỗi lần ta đi ra ngoài đều hóa thành lang hình.”

Hắn ta nói xong, liền cọ qua chỗ Diệp Cửu Thu, duỗi tay sờ eo và đùi Diệp Cửu Thu: “Bất quá chuyện này không quan hệ, chờ ta đi ra ngoài, đi tắm qua nước linh tuyền, tự nhiên là có thể khôi phục da lông xinh đẹp.”

Diệp Cửu Thu cười nhạt ngăn móng heo trên người lại, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống hắn ta: “Nhìn ngươi từ sói biến thành người, thể tích lập tức rút lại nhiều như vậy, thật là có chút không quen a.”

“...” Tươi cười của Đồ Kỷ cứng đờ, hắn ta chớp chớp đôi mắt thiển bích sắc, không cam lòng tránh tránh tay, lại muốn nỗ lực một phen, miễn cưỡng cười nói, “5 năm không thấy, Cửu Thu trổ mã càng thêm động lòng người, thật không muốn suy xét làm Vương phi tương lai của ta sao?”

Diệp Cửu Thu mỉm cười nhìn hắn ta: “5 năm không thấy, Đồ Kỉ ngươi vẫn không có nửa điểm biến hóa nha.”

“...” Chờ hắn một trăm năm có thể hay không?

Đồ Kỉ xám xịt rủ vai đi phía trước dẫn đường, hắn ta năm đó cao đến eo Diệp Cửu Thu, mà nay lại chỉ cao đến đùi người ta, ngẫm lại liền cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Hơn nữa hiện tại nhớ lại lực đạo Diệp Cửu Thu vừa mới bắt lấy tay hắn ta... Hắn ta liền càng thêm buồn bực, bởi vì gia hỏa 5 năm trước quá yếu so với hắn ta, hiện tại hình như mạnh hơn hắn rất nhiều.

Diệp Cửu Thu đi theo sau Đồ Kỉ, qua con đường kiến trúc nguyên cổ tông trên núi, hắn liếc mắt một cái, hỏi: “Cấm chế ở chỗ này còn sao?”

Đồ Kỉ lắc đầu: “Trải qua lôi hải, sao có thể còn? Một chút lực lượng cuối cùng của cấm chế đều bị lôi hải mài hết. Bất quá cũng nhờ mấy cái cấm chế này, bằng không kiến trúc và ngọn núi này, đều không bảo tồn được.”

“Nơi đó...”

“Muốn hỏi có để lại bảo vật hay không?” Đồ Kỉ đánh gãy lời hắn, chính mình lại nói tiếp, ngữ khí u oán bi phẫn, “Có a, đều có. Chỉ là pháp bảo đã hủ bại, linh khí trong đan dược dật tán, hoàn toàn biến thành sắt vụn cùng dược tra, muốn dùng làm gì?”

“Bất luận là vật gì đều không trốn khỏi dòng chảy thời gian, đây là sự thật tàn khốc.” Phía trên, bỗng nhiên truyền đến thanh âm một nam tử ôn hòa, “Cho nên tu sĩ chúng ta tu hành, vì muốn thoát khỏi sinh lão bệnh tử, vì muốn thoát khỏi thời gian bào mòn, muốn từng bước nghịch thiên mà đi.”

Hắn nói lời này, rất giống bộ dáng tiên sinh tốt tính dạy học ở phàm giới.

Diệp Cửu Thu kinh ngạc ngẩng đầu, thấy phía trên có một nam tử thanh y, dáng vẻ hào sảng, trên eo treo một bầu hồ lô trắng, mặt mày sơ lãng, khí chất thanh cùng.

Người này là? Trong đầu Diệp Cửu Thu mơ hồ có chút ấn tượng, tựa hồ là người ở ngoài Thiên Ma Cung ngày đó, trong đội ngũ Tử Vân tông.

“Tại hạ Đan Đỉnh Tử của Tử Vân tông, gặp qua đạo hữu.” Người này khinh phiêu phiêu từ phía trên xuống, đứng trước mặt Diệp Cửu Thu, mới ôm tay hành lễ.

“Tại hạ Diệp Cửu Thu, tán tu.” Diệp Cửu Thu cười nói, “Gặp qua đạo hữu.”

Không biết có phải là bởi vì Đan Đỉnh Tử thuộc Tử Vân tông không, cả ngày ngâm mình trong linh thảo đan dược, trên người nhiễm một tia đan khí, tóm lại khí tức quanh thân hắn làm cho người ta cảm giác thực thoải mái, phảng phất như có thể ngưng thần tĩnh khí, trấn an cảm xúc, rất ôn hòa, làm ánh mắt đầu tiên thấy hắn, liền cực dễ dàng sinh ra hào cảm.

Đồ Kỉ tựa hồ rất quen thuộc với Đan Đỉnh Tử, hắn ta đi qua đem tình huống gặp được Diệp Cửu Thu thế nào, đơn giản nói với Đan Đỉnh Tử một lần, sau đó đối với Diệp Cửu Thu nói: “Ít nhiều là nhờ Tử Vân tông bọn họ, trên người mang theo đại lượng đan dược, bằng không chúng ta cũng cự không đến 5 năm.”

Đan Đỉnh Tử than nhẹ một tiếng: “Nếu nơi này có thể tìm được linh thực, ta khai lò luyện đan, chưa chắc đã không thể duy trì cung ứng đan dược cuồn cuộn không ngừng.”

Đáng tiếc nơi này thổ địa hoang vu cằn cỗi, ngay cả linh thực nhất giai bình thường đều không tìm được.

“Những cái cây màu ngân bạch cùng cháy đen đó là gì? Không thể lấy tới dùng được sao?” Diệp Cửu Thu hỏi.

Đan Đỉnh Tử không nghĩ tới hắn lập tức đã nghĩ tới chuyện này, sửng sốt một chút, liền mở miệng giải thích: “Chúng nó hẳn là thực vật đặc thù ở Vãng Sinh Chiểu, ta đối với dược tính của nó không hiểu nhiều, mà nay còn đang nghiên cứu thăm dò, chưa có kết quả.”

Lại là một cái chưa có kết quả.

Diệp Cửu Thu ở trong lòng thở dài, Đồ Kỉ bọn họ bị nhốt nơi đây 5 năm, nhưng vẫn không có manh mối. Vậy hắn thì sao? Chẳng lẽ cũng phải ở chỗ này, bị nhốt lại một cái 5 năm, có lẽ càng lâu hơn?

Hắn không chờ được lâu như vậy.

Tình cảm đè ép trong lòng không chờ được lâu như vậy, hắn bức thiết khát vọng nhìn thấy Diệp Cửu U tỉnh lại, sau đó đem hết thảy cảm xúc trong lòng nói cho y.

Nhớ tới bảy ngày trước, lúc bế quan trong huyệt động tỉnh lại, thời điểm ở trong bóng đêm rửa sạch thân thể, hắn đã ngưng tụ một mặt thủy kính, ở trên thủy kính nhìn thấy ảnh ngược của chính mình, khuôn mặt kia làm hắn vô cùng quen thuộc... Diệp Cửu Thu mím chặt môi mỏng, đôi mắt tối sầm xuống.

Rất nhiều lời muốn nói, hắn nghẹn trong lòng, chờ nói cho Diệp Cửu U. Còn có một câu, hắn chờ đợi, có thể nghe được từ trong miệng Diệp Cửu U.

Cho nên, hắn không thể bị nhốt ở chỗ này!

“Đồ Kỉ, có thể mang ta lên núi đi dạo một vòng không?” Hắn mở miệng hỏi.

Núi này có thể đặc thù như thế trong Vãng Sinh Chiểu, nhất định có nguyên nhân đạo lý của nó. Hiểu rõ, có lẽ đối bọn họ có thể có một tia trợ giúp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro