Chương 1- Nguyệt nùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1 nguyệt nùng

"Truyền thuyết kể rằng trên cung trăng có một cây Nguyệt Quế cao năm trăm trượng, cũng đã từng có một người tên Ngô Cương, say mê tiên đạo mà không chuyên tâm học tập, bởi vậy Thiên Đế tức giận, đem hắn đến tại mặt trăng phạt cây quế, hơn nữa nói cho hắn: "Nếu ngươi chém ngã cây quế, liền sẽ đạt được tiên thuật." Nhưng Ngô Cương mỗi lần chém một rìu xuống, rìu vung lên mà cây bị thương lập tức liền khép lại......"

Tửu Yêu ngáp liên miên mà nhìn, nàng ban đêm còn viết sách báo, thấp giọng lẩm bẩm: "Chém liền khép lại. Ta nói ta như thế nào lại có cái hệ tự chữa khỏi như vậy, hóa ra là do di truyền." Dứt lời tùy tay đem thoại bản mới vừa được viết xong ném hướng dưới giường cho Thiềm Thừ huynh đệ. "A Thụy, cầm đi, nhớ rõ thay ta ấn ngày lập."

Thiềm Thừ huynh đệ là một cặp huynh đệ sinh đôi, phân biệt tên gọi A Đạo cùng A Thụy. A Đạo cứng nhắc như gỗ, còn A Thụy, cũng không có ai biết hắn vì cái gì kêu A Thụy, đại để là bởi vì hắn thích ngủ đi.

Kể từ khi cung điện mới xây dựng hoàn thành xong thì Thiềm Thừ huynh đệ liền ở chỗ này, cho nên tòa Cung Quảng Hàn này còn gọi là mặt trăng(*). Hai huynh đệ sống gần ngàn năm, nhưng vẫn luôn là dáng vẻ của hài đồng ba tuổi.

(*)Thiềm thừ- con cóc, ý chỉ mặt trăng

Tửu Yêu bản mạng là cây Nguyệt Quế, trong Thiên Đình là một đóa tiên nhân không nhỏ cũng không lớn, đại sự nàng không muốn làm, việc nhỏ nàng cũng không thích xem náo nhiệt. Khi còn nhỏ xem người ta ủ rượu, thời gian lâu liền dưỡng được một tay tài nghệ ủ rượu quế hoa. Cơ duyên xảo hợp được Vương Mẫu thích, may mắn trở thành chủ một cung, tuy rằng thủ hạ của nàng chỉ có A Đạo cùng A Thụy.

Nàng đơn giản tính toán một phen, chính mình ở mặt trăng hẳn là bằng với nơi ở tứ đẳng của Thiên Đình. Thiên giới là một nơi tấc đất tấc vàng như vậy, mặc dù là ở nơi đó, giá nhà phải tốn mất của nàng vài trăm năm tiền lương, cho nên nàng thực phá lệ  quý trọng.

Lúc mới đến, Tửu Yêu không nghĩ tới trong cung còn có hai đồng tử làm bạn. Nàng là người thích thanh tĩnh, cho nên ban đầu cự tuyệt. Nhưng qua mấy ngày, Tửu Yêu liền phát hiện mặt trăng to như vậy, hoa cỏ vô số lại thiếu nhân thủ tới hầu hạ chuẩn bị.

A Đạo cùng A Thụy là hai đồng tử cần mẫn, đối với nàng cũng thập phần ấm áp, dần dà nàng cũng phải thừa nhận bọn họ đối với nàng giống như người một nhà.

Nhưng Tửu Yêu giải thích là A Đạo cùng A Thụy thân hình non nớt, kích phát tận đáy lòng nàng nồng đậm tình thương vĩ đại của mẹ. Bởi vì cái tầng tình thương của mẹ này, hơn ba trăm năm tới ba người ở chung một nhà cũng là cực vui sướng.

·

"Tiểu Tửu, ngươi còn không đi hái hoa Nguyệt Quế sao, ta nghe bọn họ nói đã nhiều ngày nay là Trọng Yến điện hạ rất mau sẽ trở lại, nói không chừng ngươi còn sẽ bị sai sử thêm vài việc. Nếu không hoàn thành những việc này, chọc Vương Mẫu nương nương tức giận lại bị phạt đi ăn ngủ ngoài trời Nam Thiên môn." Tiếp nhận thoại bản đưa cho A Thụy, A Đạo chớp đôi mắt to đen nhánh ghé vào trước giường nàng, rất là lo lắng mà nói.

Nghe hắn nói xong, Tửu Yêu liền lấy từ bên gối một cái thoại bản ngu ngốc khác còn chưa có xem qua, "Phanh" một tiếng mà gõ lên cái đầu trơn bóng của A Đạo, đôi mắt đẹp có chút hờn dỗi, nói: "Trong miệng không nói được cái gì tử tế hơn, tỷ tỷ ta đây ở chỗ này còn không có ở đủ đâu." Dứt lời nàng nằm ở trên giường rầm rì, lại sau một lúc lâu mới lười biếng đứng dậy.

Cung điện này là địa bàn của nàng, lại ở tam hoàn bên ngoài, ngày thường cơ bản là sẽ không có ai đến, càng không cần phải nói đến nửa đêm. Vì thế Tửu Yêu liền dùng một cái nhánh cây Nguyệt Quế đem tóc như thác nước đen tùy ý búi lên, lộ ra cái trán trơn bóng, mắt ngọc mày ngài. Rồi sau đó lại thuận tay cầm kiện áo ngoài màu tím khoác ở trên người, một trận ám hương theo động tác của nàng mà lan tỏa ra xung quanh.

"Đi thôi, theo ta đi hái chút Nguyệt Quế, đã nhiều ngày rồi, ta đây còn muốn vội vàng ủ chút rượu đây." Nàng hướng hai huynh đệ đáp lời.

A Đạo cùng A Thụy sớm đã đem đồ vật chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ nàng ra lệnh. Nghe vậy liền vác rổ tung tăng đi theo phía sau, ba người một bước tam diêu, thanh thế to lớn mà đi vào cung điện sau quế uyển.


Mặt trăng yên lặng, nghìn năm qua chỉ có sáng trong nguyệt hoa cùng tẩm nhân tâm tì Nguyệt Quế. Hoa quế chỉ có dưới ánh trăng thì một mạt  sắc hương mới là nồng đậm nhất, lúc này ngắt xuống có thể lâu trí bất bại, ủ ra rượu càng có hương vị miên thuần.

Gió nhẹ cuốn qua, từng tảng lớn nhỏ vụn hoa rơi xuống đầu, không cần Tửu Yêu chỉ thị A Thụy cùng A Đạo liền đem rổ đặt lên đỉnh đầu, rải chân chạy đi đi tiếp lấy những màn dài hoa rơi.

Ánh trăng màu bạc ngọt ngào như mật vẩy đầy trong tán cây quế, bóng cây loang lổ đan xen.

Tửu Yêu nhớ tới mới vừa rồi nhìn một ít điển cố, khó có được mà đại phát thơ tính. Nàng xoay vòng eo nhỏ đi lên cầu Bạch Ngọc, thoáng một chút suy tư sau liền làm như thật mà đem khuôn mặt nhỏ nhìn về phía ánh trăng sáng trong gần ngay trước mắt, ánh mắt doanh doanh như ẩn tình thu thủy.

"Khụ" nàng thanh cổ họng, thanh âm cùng tình cảm phong phú chậm rãi mở miệng: "Mười tám tân nương tám mươi lang, bạc phơ đầu bạc đối hồng trang. Uyên ương trong chăn thành đôi đêm, một cây Nguyệt Quế áp hải đường."[1]

Nửa ngày, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, A Đạo cùng A Thụy ngơ ngác mà đứng lại nhìn nàng, trên mặt không có bất luận phản ứng gì.

Tửu Yêu cảm thấy yên lặng đến có chút xấu hổ, liền chủ động hỏi: "Các ngươi cảm thấy này thơ ngâm như thế nào?"

A Thụy chỉ cộc lốc mà cười, "Lấy tài hoa của Tiểu Tửu, làm thơ từ ca phú gì đều cực tốt. Bất quá ta càng thích bài thơ trước đó vài ngày của ngươi, còn có thể hát, cái gì mà kim liên cái gì nữa..."

Tửu Yêu bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ nhàng gật đầu, dùng tay đánh nhịp thanh âm tô tô nhu nhu mà nhẹ xướng lên: "Giường nhi sườn, gối nhi thiên, nhẹ nhàng khơi mào tiểu kim liên...... Trong lúc nhất thời, qua thời gian nửa giờ, đem hồn phách vui sướng lên thiên." [2]

"Đúng đúng! Chính là cái này." A Thụy mang vài phần kích động kêu, sau đó như đắm chìm trong đó mà khép lại hai mắt. Sau chốc lát, hắn có chút mê mang  mở mắt ra, "Tiểu Tửu nhưng cùng ta nói một chút, thơ này là nói về cái gì?"

"Đây là thơ tình yêu đi, biểu đạt thi nhân đối với tình yêu bày tỏ tình cảm." Tửu Yêu bất động thanh sắc đáp, ánh mắt xa xưa sâu xa.

Giờ phút này cảnh này tình cảm này tối thích hợp phát sinh cái gì đó, nàng trong lòng yên lặng tưởng tượng.

Dường như tức khắc, một trận "Tất tất rào rạt" thanh âm từ trong rừng truyền đến, "Ai?!" Tửu Yêu mắt đẹp khép hờ nhìn qua phương hướng thanh âm truyền đến.

Trọng Yến chạng vạng trở lại Thiên cung, thấy tối nay bóng đêm đẹp liền vừa lúc ra ngoài đi dạo một chút. Nơi này yên lặng, Nguyệt Quế trồng thành một mảng rừng lớn, cảnh sắc hợp lòng người, hắn không khỏi nghỉ chân dừng lại chút canh giờ. Chỉ là không nghĩ tới sẽ nghe thấy chút thứ tựa hồ không nên nghe.

Xuyên qua Nguyệt Quế lâm rậm rạp, Trọng Yến thấy một giai nhân đứng ở trên cầu Bạch Ngọc, bên cạnh nàng là một mảng ánh trăng trong suốt. Hoa nguyệt quế thơm nồng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn thuần tịnh không tô phấn trang, nhan sắc tựa như ánh bình minh ánh tuyết, kiều lệ mà đáng yêu.

Tửu Yêu ngẩng đầu đánh giá người tới, một thân thường phục hoa lệ màu sương trắng. Trên người toàn là xa cách cùng quý khí, rõ ràng khí thế bức người như vậy lại sinh trên một khuôn mặt cực thanh tuấn nho nhã, quả nhiên là trời quang trăng sáng chi tư, một mỹ thanh niên nhẹ nhàng. Tửu Yêu nao nao, không biết vì sao nàng cảm thấy trên người nam tử kia sinh ra đã có sẵn hơi thở ngạo nhân, thật kỳ lạ mà khiến nàng cảm thấy có điểm quen thuộc.

Một thời gian dài lăn lộn ở quan trường nữ cường nhân, Tửu Yêu đối với chính mình có đánh giá như thế này. Nàng đối với đồ vật đều hết sức mẫn cảm, vừa thấy như vậy nàng liền biết người trước mắt chính mình đắc tội không nổi, cho nên liền tạm thời tha thứ lỗi của hắn tự tiện xông vào địa bàn của nàng cùng với đánh gãy thơ của nàng. Nàng âm thầm quyết định.

Tửu Yêu thanh âm mang theo hòa khí: "Không biết Tiên Quân đêm khuya đại giá, không có từ xa tiếp đón. Bất quá vị Tiên Quân này thật ra nhìn không quen mặt, không biết Tiên Quân đây xưng hô như thế nào? Ta xem Tiên Quân có vài phần mạch văn, chẳng lẽ cũng có hứng ngắm trăng yêu thích ngâm thơ câu đối ?" Dù sao cũng là tạm thời tha thứ, ý thức lãnh địa rất mạnh của Tửu Yêu khiến ngữ khí nàng vẫn có chút chanh chua.

A Đạo ở một bên không ngừng  đưa cho nàng mắt ra hiệu, Tửu Yêu cảm thấy trước mắt có chút hoa, âm thầm trợn trắng mắt trực tiếp đánh rớt tín hiệu A Đạo phóng ra.

Nam tử môi mỏng khẽ mở, cười như không cười mà nhìn nàng, tươi cười kia tựa như muốn mê hoặc chúng sinh:"Ta là Trọng Yến. Đi ngang qua nơi này quấy nhiễu đến tiên tử, xin lỗi."

Tửu Yêu nghe tên này cảm thấy có chút quen tai, nàng hơi hơi rũ đầu cân nhắc, "Trọng Yến? Điện hạ?" Nhớ rõ mới vừa không lâu A Đạo nói như vậy đi? Thoại bản tuy là thứ tốt, nhưng xem nhiều dường như là cũng sẽ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh.

Nàng rốt cuộc hậu tri hậu giác phản ứng lại, trên mặt lại không lộ dấu vết, chỉ là ngôn ngữ càng mềm nhẹ đi một ít: "Trọng Yến điện hạ." Trên mặt cường ngạnh sinh ra một cái có thể xưng là nịnh nọt cười.

Trọng Yến gật gật đầu không lên tiếng làm như tiếp tục thưởng cảnh. Không khí lại lần nữa lâm vào xấu hổ, Tửu Yêu lặng lẽ liếc mắt A Đạo cùng A Thụy bên cạnh một cái.

Nhận được chỉ thị, hai người lập tức lấy lại tinh thần: "Ha hả a, Trọng Yến điện hạ đã lâu không thấy, đây là cung chủ của chúng ta. Ngài lần này đi Đông Hải có thuận lợi? Đông Hải Đế Cơ khi nào có thể gả vào Thiên Đình nha, điện hạ thật có diễm phúc. Chúng ta đây chỉ là người thô bỉ, nga ha hả a......"

Tửu Yêu cảm thấy đôi huynh đệ này sống được lâu rồi chính là so với nàng là người nói chuyện hợp lý hơn rất nhiều, vậy cũng cười làm lành nói: "Chúc mừng chúc mừng điện hạ, chúc ngài sớm sinh quý tử."

Trọng Yến nhìn trước mặt ba người không ngừng ngây ngô cười thật là gây mất hứng, chỉ cảm thấy tối nay thực sự không phải một ngày thích hợp để ra ngoài. "Sắc trời không còn sớm, cung chủ sớm chút nghỉ tạm đi." Dứt lời không muốn lưu lại, vội vàng quay đi.

Thấy hắn đi xa, Tửu Yêu nhịn không được chớp chớp mắt, trong mắt một mảnh khôn khéo. Nàng khe khẽ thở dài, một tiểu thanh niên non nớt trắng trẻo như vậy, sao có thể có thể là đối thủ của nàng.

Cao xử bất thắng hàn, lạnh lẽo đến không có bằng hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro