Chương 12- Ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 12 ôn nhu

Tửu Yêu không dám tin mà ngẩng đầu, lại đúng lúc đối diện với đôi mắt ngập ý cười của Trọng Yến , "Ta cự tuyệt," nàng chẳng cần nghĩ cũng biết, hắn là sẽ đem mình coi như kẻ ngốc mà chọc ghẹo.
"Nga? Cung chủ ngươi không muốn?" Trọng Yến nhướng mày, cúi thân xuống nhìn nàng. Mùi hương thanh lãnh cực dễ ngửi thoang thoảng trên người hắn sâu kín mà xâm nhập nàng.
Ý thức được mình nói lỡ, Tửu Yêu che dấu bởi một tiếng ho nhẹ, lời nói hướng về phía hai người phá lệ khẩn thiết: "Ta đúng là bởi vì ngày thường quá mức lười nhác, lần này mới phạm phải loại sai lầm này, vẫn là được nương nương khoan thứ mới miễn khỏi trọng phạt, có thể đi cửu thiên Ngự Hoa Viên chăm sóc hoa cỏ là ta đã thỏa mãn. Ngự Hoa Viên thanh tĩnh là nơi khó có được để ta hảo hảo tỉnh táo lại cũng suy nghĩ cho kỹ càng, Tửu Yêu nhất định không thể phụ sự kỳ vọng nương nương giao phó!"
Mở to mắt nói những lời này, không biết vì sao trong lòng Tửu Yêu lại nảy lên một cỗ cảm giác ngượng ngùng nhàn nhạt, nhưng vì hai tháng tới mà suy nghĩ, nàng mặt không đổi sắc tâm không nhảy loạn, trong lòng thầm tụng kinh cầu khẩn.
Uyên Tố Cung người nhiều mắt tạp, không chừng nàng lại sẽ bị ai đó túm tóc đem đi sai sử, đặc biệt Tửu Yêu sâu xa cảm thấy, Trọng Yến thằng nhãi này thường xuyên nhằm vào nàng. Ở Ngự Hoa Viên tuy kham khổ chút nhưng tổng thể vẫn còn tốt hơn nhảy nhót dưới mí mắt Trọng Yến, không đem nàng đuổi ra khỏi mặt trăng nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Ở trong lòng Tửu Yêu, Trọng Yến trừ bỏ một thân túi da này là mỹ lệ, ngoài ra cũng không còn điểm tốt nào nữa. Tóm lại, hắn rõ ràng không phải người tốt còn cố tình giả làm người tốt, loại này còn ghê tởm hơn.
Trọng Yến tất nhiên là không hiểu được nội tâm nàng phong phú lung lay hoạt động, đứng trước một bộ biểu tình cực lực chân thành cam nguyện chịu phạt của nàng, trên mặt ý cười càng sâu thêm vài phần.
"Cung chủ có thể có giác ngộ này là rất tốt, rất tốt......"
Nghe hắn liên tiếp hai câu rất tốt Tửu Yêu da đầu có chút tê dại, nhưng vẫn cứ nỗ lực duy trì chân thành trên mặt.
"Bổn điện đột nhiên nhớ tới, Uyên Tố Cung vừa lúc lại thiếu nha đầu chuyên chăm lo hoa cỏ, mấy ngày trước vài cây hàn quỳ cùng chuông vàng chết héo vẫn luôn không tìm ra nguyên nhân, nếu ta lại để những hầu gái đó hồ nháo tiếp thì hoa cỏ trong cung không sớm thì muộn bị đạp hư hết."
Trọng Yến hơi ngừng lời, trong lời nói lại có tia ý tứ không cho phép kháng cự, "Nếu cung chủ thích thanh tĩnh muốn mài giũa tâm tính, ta đây liền từ chỗ tiên tì quản chuyện trong Uyên Tố Cung  xin lấy cung chủ đến. Nương nương người cảm thấy như thế nào?"
Vương Mẫu thấy hai người hắn cứ lòng vòng mãi vẫn không đạt được kết quả cũng có chút mệt, liền gật gật đầu: "Nếu đã như vậy, Tiểu Tửu ngươi liền đi đến cung của điện hạ đi."
"Nương nương! Ta......"
"Đa tạ nương nương! Kia bổn điện cùng cung chủ cũng không làm phiền người nữa."
Tửu Yêu đang muốn mở lời phản bác đều bị đánh gãy, còn không kịp tức giận đã bị Trọng Yến cầm cổ áo đi ra khỏi Dao Trì cung.
Ngọc Nữ đứng trước cổng thấy hai người lôi lôi kéo kéo lại càng đỏ mắt nghiến răng. Lần trước còn là ve vãn mê hoặc, lần này liền trực tiếp động thủ, đi ra ngoài thôi mà còn phải như vậy? Nàng ta đúng là nghĩ nhiều, rành rành người bị túm cổ áo lôi đi là nàng (Tửu Yêu).
—————————————————————————————————————————
Phượng Hoàng Tiểu Lâu vừa thấy hai người lôi lôi kéo kéo đôi mắt liền sắp như phun lửa tới nơi, nó liền hiểu được cái tên trắng trẻo mập mạp tại mặt trăng kia cũng thật tận lực biểu diễn, tên mập đó cứ tìm tới liền không có nổi một chuyện tốt.
Hôm nay Tửu Yêu chân trước mới vừa đi, A Đạo liền hướng tới Uyên Tố Cung chạy như bay mà đi. Vương Mẫu là một người nghiêm khắc như vậy, nếu Tiểu Tửu thật sự bị đuổi đi...... Huynh đệ hai người bọn hắn không nghĩ sẽ ở cùng tiên tử khác.
Hắn và A Thụy chỉ là hai tiểu quan trông coi mặt trăng không chút nào thu hút, cùng mặt trăng cùng sinh cùng tồn, dù gì cũng là Tửu Yêu nhiều năm như vậy tới chiếu cố, huynh đệ hai người mới dần dần trải qua những ngày tốt đẹp nhất. A Đạo ngày thường tuy không nói nhưng cái gì cũng đều xem ở trong mắt. Trên Thiên Đình người có uy tín danh dự có đủ quyền thế đứng trước mặt Vương Mẫu nói chuyện, hơn nữa nguyện ý đáp ứng hắn chỉ có một Trọng Yến.
Cho nên sáng nay A Đạo liền đánh cược đi thử một phen, ở Uyên Tố Cung khóc đến nước mũi nước mắt ròng ròng, than thở khóc lóc sinh động như thật, tuyệt dám nói toàn bộ người trong cung đều vì một màn này mà động dung, nhất trí cho rằng lần này chỉ là Tửu Yêu vô tâm mà gây chuyện, không nên trừng phạt quá hà khắc, rốt cuộc vì bách hoa tiên diên lần trước khiến nàng một phen bận rộn, nhất định là mệt muốn chết rồi.
Vốn đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, không nghĩ tới chính là Trọng Yến đối với việc này thái độ tích cực ngoài dự đoán của mọi người. Nghe xong A Đạo kể lể liền dặn dò mấy hầu gái hảo hảo chiêu đãi hắn, chính mình cưỡi tiểu lâu liền đuổi đến hướng Dao Trì cung.
Sau khi nhận được lời hứa hẹn từ Trọng Yến, A Đạo "Phanh" một tiếng liền buông xuống hòn đá trong lòng. A Thụy thấy bộ dáng A Đạo lơi lỏng cũng không hề lung tung khẩn trương, thấy cạnh tay đặt phi tử tiếu*tươi đẹp căng mọng, nhịn không được sờ soạng nếm thử một cái.
Thịt quả trắng mềm, ngọt lành nhiều nước hết sức mỹ vị. Âm thầm chọc chọc A Đạo, hắn thò đầu lại gần, thấp giọng nói: "Vải này ăn ngon cực kỳ, ngươi ha ha, ta mang về cho Tiểu Tửu mấy quả."

(*: quả vải, điển tích Dương Quý Phi thích ăn vải nên loại quả này còn được lấy cái tên "phi tử tiếu", ý chỉ thức đồ mang tới nụ cười phi tử, ở đây là Dương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn. Ngoài ra lấy tên này cũng xuất phát từ bài Quá Hoa Thanh Cung của Đỗ Mục:

Trường An hồi vọng tú thành đôi,
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,
Vô nhân tri thị lệ chi lai!

Dịch thơ: ( Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997)

Trường An trông tựa gấm hoa thêu
Nghìn cửa trên non đã mở đều
Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng
Ai hay vải tiến đã về triều! 

)

A Đạo nghe vậy liền cong đầu ngón tay gõ lên đầu hắn, thấp giọng dạy dỗ hắn: "Hiện tại đang ở bên ngoài, ngươi cũng nên hiểu chút lễ nghĩa! Chớ làm Tiểu Tửu mất mặt!"
Tiên tì Thục Hoan ở bên cạnh nghe được hai người bọn họ nói chuyện không khỏi che miệng cười trộm: "Nếu là đồ mà Cung Quảng Hàn thích, loại trân bảo gì mà điện hạ lại không cho." Càng đừng nói chỉ mấy quả vải.
Sau bách hoa tiên diên lần trước, Trọng Yến cho rằng Tửu Yêu sinh bệnh, đồ mang tới đó có loại nào không phải là tốt nhất? Thậm chí ngay cả là Dao Trì cung cũng đều không có lấy đưa qua, nàng nhìn đều đau lòng thế mà Trọng Yến mắt cũng chưa chớp lấy một cái.
Thục Hoan tiến lên thay A Thụy xoa cái trán bị gõ đỏ hồng lên, ý cười ngâm ngâm nhìn về phía A Đạo, khuôn mặt tròn tròn như trứng ngỗng, lông mày lá liễu cong cong làm Thục Hoan nhìn qua có nét dịu dàng, ngọt ngào ôn nhu như chuốc say hắn, "Ngươi cũng đừng có tức giận với đệ đệ ngươi, đợi điện hạ trở về ta liền hồi bẩm với hắn."
A Đạo bỗng nhiên ngơ ngẩn, trên mặt bỗng có chút nóng lên, cuộc đời hắn đây là lần đầu tiên chân tay luống cuống như vậy. Ngượng ngùng đem tay nhỏ vuốt vuốt áo ngắn trên người, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "Kia, kia...... Đa tạ Thục Hoan tỷ tỷ."
"Ngươi không phải đã một ngàn hai trăm tuổi sao? Thục Hoan như thế nào lại lớn tuổi hơn ngươi được?" Cũng không sợ sẽ bị gõ đầu, A Thụy đang cúi đầu bóc vải bỗng nhiên tóm được một câu.
A Đạo mặt càng đỏ hơn, lén lút đưa tay hướng đến trên đùi A Thụy hung hăng nhéo một cái, A Thụy vô ý vì thế mà đem quả vải đang nhai mắc ở trong cổ họng, xanh mặt chạy ra ngoài. A Đạo nhẹ nhàng nâng đầu nhìn Thục Hoan, trong mắt chỉ có ảnh ngược của nàng.
Biểu tình trên mặt hắn có thể xưng là thẹn thùng.
Chưa từng có nữ tử nào đối với hắn ôn nhu như vậy, nàng cười quả thực chính là giết chết anh hùng.
Trọng Yến vội vội vàng vàng đuổi tới Dao Trì cung, vào cửa liền thấy Tửu Yêu nhẹ nhàng hoàn hảo không tổn hao gì, ngược lại nha đầu này sau khi nhìn thấy hắn lại là vẻ mặt không vui cùng kì quái, lần trước nàng năm lần bảy lượt nàng đùa giỡn hắn đều cho qua, không nghĩ tới hắn càng dung túng nàng ngược lại nàng lại càng cưỡi lên đầu hắn, dứt khoát thuận thế đem Tửu Yêu về tới trong cung của mình, hai tháng này nhất định phải hảo hảo dạy dỗ nàng.
Hắn đã nói thì chưa bao giờ không thực hiện, hắn từng nói qua muốn nàng làm nha đầu hầu hạ bên người hắn, hiện giờ hết thảy hắn đều đang thực hiện từng bước một...
Trọng Yến nửa híp mắt, trong lòng bàn tính đã gõ đến phách phách cạch cạch.
Phượng Hoàng Tiểu Lâu ở trên không trung lăn lộn bay quanh hai mươi tám vòng tròn đồng thời la lối khóc lóc lại không thể đổi lấy một ánh mắt vân đạm phong khinh. Hí vang một tiếng thật dài, Tiểu Lâu tựa như nhụt chí, mềm oặt quỳ rạp trên mặt đất giả chết.
"Ta sẽ không đi theo ngươi! Ta không để ngươi quản ta!" Tửu Yêu nghĩa chính nghiêm từ* mà cự tuyệt cùng phản kháng, thủ trưởng nàng chỉ có Vương Mẫu một người.

(*: lý lẽ chính đáng, câu chữ nghiêm khắc)


Một đường bị nàng nháo đến có chút mất kiên nhẫn, Trọng Yến buông nàng ra, hai tay khoanh trước ngực từ trên cao nhìn xuống nàng, cười nhạt một tiếng: "Toàn bộ Thiên Đình đều là của ta, ngươi nói ngươi có về chỗ ta hay không?"
Tửu Yêu nghẹn lời.
Trọng Yến không hề để ý tới nàng, một bên xoay người đi lên lưng Tiểu Lâu, nói: "Ngươi nếu không theo ta về Uyên Tố Cung cũng được, Cung Quảng Hàn, ngươi cũng có thể không cần về."
Yên lặng run run một cái, Tửu Yêu thật sự tin hắn có thể làm ra loại chuyện táng tận thiên lương này. Nghĩ đến Trọng Yến sẽ đối với nàng như vậy, nàng trong lòng liền chua xót cùng ủy khuất, nhưng cuối cùng vẫn không rên một tiếng mà theo hắn đi lên.
Dao Trì cách Uyên Tố Cung có chút xa, đi xa nàng sẽ đau chân, nếu nàng không lên Phượng Hoàng Tiểu Lâu nhất định là thực cao hứng, lúc này cảnh này nàng sao có thể để nó được thống khoái. Nàng đấu không lại Trọng Yến cũng bỏ đi, chẳng lẽ đến con chim bên người hắn cũng đấu không lại hay sao.
Dọc đường đi Tửu Yêu đều vùi đầu suy nghĩ sâu xa, nàng cùng Trọng Yến từ khi quen biết đến bây giờ kỳ thật ngoài mặt tuy thoạt nhìn tựa như hắn nơi chốn làm khó dễ mình, thực ra là đều giúp đỡ nàng, thực tế càng chứng minh nàng cứ cùng ở một chỗ với hắn sẽ lại xảy đến chuyện nàng làm không tốt.
Ba trăm năm nay, nàng ở trước mặt lãnh đạo trưởng bối rõ ràng vẫn luôn duy trì bộ dáng ngoan bảo gìn giữ thiên nhiên không ô nhiễm môi trường, như thế nào sau khi gặp gỡ Trọng Yến liền biến thành bộ dáng càn quấy loại này.
Tinh tế suy tư một lúc, Tửu Yêu sâu sắc cảm thấy mình đã từng sai rồi, có lẽ lúc ấy gặp gỡ dưới ánh trăng sáng trong, bên tàng Nguyệt Quế nàng liền sai rồi. Nàng quyết đoán sau khi hiểu rõ nhân đạo lý tưởng liền hạ quyết tâm sau này không được cùng Trọng Yến tranh chấp, vì thế càng có vẻ ngoan ngoãn hơn.
Thấy bộ dáng Tửu Yêu cúi đầu như tiểu tức phụ ngoan ngoãn, Trọng Yến không khỏi nghĩ đến trên biển mây đêm đó, trái tim một mảnh tan chảy, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều, khóe môi gợi lên nét cười lên như có như không, nàng có thể vẫn luôn nghe lời như vậy là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro