Chương 11- Trách phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 11 trách phạt

Chỗ Nguyệt Quế nhưỡng đáng lẽ phải dâng lên theo lệ tháng này đều bị trả trở về, Tửu Yêu đem mười bình rượu theo thứ tự thử qua, thế mà lại phát hiện trong đó bốn đàn chua xót không chịu nổi. Nàng hơi trầm ngâm, cũng chưa nhiều lời, mặt vô biểu tình mà phân phó A Đạo A Thụy đem số rượu này đổ hết đi.
"Này......" A Thụy có chút chần chờ khi phải hủy đi một bình vẫn còn phong kín, vươn đầu ngón tay chấm rượu bên trong liếm liếm, trong lòng nghi hoặc càng sâu, "Bình này cũng không vấn đề gì nha," hắn thầm nghĩ trong lòng, lại chiếp chiếp chưa chưa đem lời nói ra khỏi miệng, chỗ rượu này đó đều là Tửu Yêu cực cực khổ khổ ủ nên, cứ như vậy mắt cũng không thèm nháy cái nào mà đổ đi hết, thật sự đáng tiếc.
Ủ rượu là một việc tinh tế, phân lượng mực tấc như thế nào đều cần nắm chắc như nằm lòng. Bọn họ cùng sinh sống mấy trăm năm, trình độ của Tửu Yêu bọn họ là rõ ràng nhất, bất quá, quyết định này không có khả năng là nàng sai lầm.  A Thụy không biết sự tình rốt cuộc là như thế nào cho nên cũng không dám chen vào nói bừa, chỉ yên lặng mà khiêng cái bình lên hướng ngoài điện mà đi.
Nhìn bộ dáng chần chừ của A Thụy, Tửu Yêu chậm rãi nói: "Đem rượu này đó đều đổ ra xa chút, đừng lây dính vào chỗ Nguyệt Quế sinh trưởng. Các ngươi cũng đừng luyến tiếc, ai biết trong mấy đàn này có thứ gì khác hay không."
A Đạo vuốt cái bình cũng có chút đau lòng nhưng vẫn là chịu đựng, không lên tiếng.

Từ lúc biết được việc này, Tửu Yêu đã ghé vào trên bàn suy nghĩ suốt nửa canh giờ, nàng tại Thiên Đình cẩn thận ba trăm năm, hành sự cẩn thận chưa bao giờ làm ra sai lầm gì, không nghĩ tới lần này thế nhưng ngã quỵ trước sự kiện tầm thường như thế. A Đạo A Thụy thấy bộ dạng nàng ngây ngốc, cho rằng là nàng khổ sở, vì thế cũng căng dây cung không rên một tiếng mà ngồi cùng nàng.
Thấy Tửu Yêu thật lâu sau cũng không có động tĩnh, A Đạo bỗng chốc một bước đứng lên ghế, vỗ vỗ tay Tửu Yêu, hào hùng vạn trượng: "Tiểu Tửu ngươi cũng chớ sợ, nếu nương nương thật sự bởi chuyện này đem ngươi trục xuất khỏi mặt trăng, đôi ta cũng theo ngươi cả đám cùng dọn ra ngoài! Hoặc là ta đi cầu xin Trọng Yến điện hạ, hắn chắc chắn có biện pháp có thể giúp chúng ta." Hắn hiểu được đối với Tửu Yêu mà nói, nàng đau lòng nhất chính là tòa cung điện này.
Nghe xong ý kiến A Đạo bày tỏ, A Thụy gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vội ở một bên tự lĩnh hội mà phụ họa theo. Hắn thích nhất là Tiểu Tửu người này, nếu nàng đi rồi mặt trăng này hắn ở hay không cũng thế.
Trong lòng biết hai người hắn nghĩ nhiều, Tửu Yêu phục hồi khỏi tinh thần uể oải ỉu xìu, liếc bọn họ một cái, chậm rãi giải thích: "Ủ rượu Nguyệt Quế bị trộn lẫn khổ hải phấn hoa, loại hoa này cực kỳ trân quý hiếm thấy nhưng lại là thừa thãi với Đông Hải, trên Thiên Đình chỉ có Cửu Trọng Thiên Ngự Hoa Viên còn có vài cọng. Chính là Ngự Hoa Viên địa phương kia... Ta thế nhưng không có tư cách đến."

Giọng nói kéo đến thật dài mà, nàng mắt hạnh híp lại, theo sau là một cái dựa lười nhác, tiếp tục nói, "Ta nghĩ bất quá chính là, rượu thế nhưng bị người ở ngay dưới mí mắt động tay chân, là ta sơ sót."
Khổ hải hoa lấy nguồn tưới để sinh trưởng là nước mắt vong linh, vốn là thứ vô sắc vô vị cũng không độc, nhưng chỉ cần sau khi ngắt lấy, rời nước liền sẽ trở nên thập phần chua xót, vị tùy thời gian trở nên càng đậm.
Nếm hết bông hoa của nước mắt thế sự vô cùng đắng, lắng đọng từ oán hận cùng nỗi buồn khổ ly biệt của sinh linh. Một khi cho vào miệng, hương vị rất lâu cũng không thể tan đi, nếu vô ý rơi nhập xuống bùn đất,  trăm năm tới đây thực vật sinh trưởng trên mảnh đất này vị sẽ đều trở đắng.
Thân là Hoa Tiên, Tửu Yêu đối với hương vị vốn mẫn cảm, chỉ có loại hoa cỏ tập hợp hơi thở sinh hồn này nàng mới không thể nhận ra. Chỉ là quý giá như vậy lại tiêu tốn ở trên người nàng thật là đáng tiếc, Tửu Yêu chậm rãi thở dài.
—————————————————————————————————————————
Bầu trời Dao Trì cung như lụa màu, kim hoàng đan xen vệt hồng, mỗi thời mỗi khắc đều có vẻ tráng lệ huy hoàng như vậy. Trong Thiên cung trừ bỏ Tử Tiêu Cung của Thiên Đế cùng Uyên Tố Cung của Trọng Yến, nơi này cũng tính là được tu sửa đẹp đẽ quý giá khí phái nhất.
Ngọc Nữ thấy Tửu Yêu tới vội tươi cười đầy mặt tiến lên hướng nàng chào hỏi: "Cung chủ ngươi sao lại tới đây?" Hôm nay trên Thiên Đình chỉ sợ ai cũng biết chuyện nàng phạm vào, đặc biệt là người tại Dao Trì cung. Có lẽ là mình nghĩ nhiều,Tửu Yêu tổng cảm thấy Ngọc Nữ trong nét tươi cười có vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa, lời này nàng hỏi ra nói cho cùng cũng là một câu chẳng có mấy hảo ý.
Cũng không để ý tới nàng, Tửu Yêu ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng, sắc mặt vui mừng nhanh chóng tiến vào cung điện, chỉ còn Ngọc Nữ lưu lại tại chỗ.
Trên đài cao Vương Mẫu đang từ từ mà phẩm hương trà minh thần tĩnh dưỡng, nghe thanh âm truyền báo mí mắt cũng chưa từng nâng lên chút nào. Trong Đại điện yên tĩnh một mảnh, chỉ có tiếng vang nhẹ từ bát trà, thanh âm rất nhỏ quanh quẩn càng thể hiện sự trống trải bao phủ trên điện.
Tửu Yêu thành thành thật thật đứng ở phía dưới, trái tim cũng dần treo lên cao. "Tham kiến nương nương," cung cung kính kính mà hành lễ, nàng thanh thanh yết hầu, câu chữ rõ ràng mà hô.
Phía trên thật lâu không ai hé răng, đợi một lúc lâu sau chờ đến khi Tửu Yêu chân đều mơ hồ như sắp nhũn ra, rốt cuộc nghe được một tiếng dò hỏi: "Tiểu Tửu, ngươi cùng Trọng Yến điện hạ tiến gần đây chính là đi lại thân mật?" Vương Mẫu sâu kín mở lời vàng.
Từ khi Nguyệt Quế nhưỡng bị đưa trở về mặt trăng, Tửu Yêu liền đặt ra vô số loại giả thiết ở trong lòng, nghĩ ra trăm ngàn loại biện pháp để ứng đối, nhưng trăm triệu không nghĩ tới Vương Mẫu sẽ bất ngờ hỏi đến chuyện này.
Tửu Yêu trong đầu trống rỗng, trộm giương mắt, ý đồ muốn nhìn trộm chút gì đó. Nàng không biết Vương Mẫu rốt cuộc dụng ý ra sao, trong lòng không khỏi trở nên sợ hãi.
Chẳng lẽ là nàng từ nơi nào nghe được chút tin đồn nhảm nhí, lại đi tin những lời không có thật đó? Chẳng lẽ là nàng muốn cảnh cáo mình đừng vội nghĩ đến chuyện trèo cao? Hay là nàng cảm thấy mình quá non, không thích hợp tuyết nguyệt phong hoa*?

...

(*: nói chuyện yêu đương)

Động tác hơi ngưng lại một chút, Tửu Yêu ở trong bụng cứ đắn đo dùng từ một hồi mới chậm rì rì nói: "Bẩm nương nương, ta chỉ cùng điện hạ gặp qua hai lần." Nói nhiều bại lộ chỉ số thông minh, có thể chừa chút đường sống liền lưu lại một ít. Nàng tự nhận là câu trả lời này tuyệt đối không có sơ hở, hoàn mỹ.
Cũng không trông cậy vào từ miệng Tửu Yêu hỏi ra được gì, gật gật đầu, Vương Mẫu buông cái ly trong tay, con mắt nhìn nàng, trên mặt không lộ thanh sắc: "Rượu ta đã cho ngươi đưa trở về, hương vị tốt không?"
"Hồi nương nương, không tốt." Nàng thành thành thật thật đáp, hạ đầu gục xuống, trong lời nói đều là ý tứ tự trách.
"Tiểu Tửu, có một số việc ta ít nhiều cũng có nghe được. Ngươi cùng điện hạ, cùng Thanh Yểm như thế nào ta quản không được, nhưng sự tình ta nhiều ít đều biết được. Ngươi hẳn là biết làm chuyện sai tất là không thể thiếu bị trách phạt..." Mắt phượng híp lại, Vương Mẫu gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tửu Yêu, mắt sáng như đuốc. Đôi đồng tử buồn bã cho đến ánh mắt trong trẻo không nhiễm một hạt bụi nhỏ, môi đỏ tựa hoa của mỹ nhân cực kỳ đẹp, thứ kia xác thực vốn chính là từ Đông Hải mang tới. Thanh Yểm thật sự coi nàng như ngốc tử mà lừa gạt sao.
Thấy bộ dáng Tửu Yêu ủy ủy khuất khuất, Vương Mẫu kỳ thật cũng không đành lòng trách móc nặng nề quá. Tửu Yêu tuổi nhỏ, mấy trăm năm qua nàng cũng coi như nhìn nàng lớn lên, lúc này ngốc vậy cũng không tính là đại sự, nàng nhiều nhất cũng chỉ hù dọa nàng chút thôi.
"Niệmtình ngươi vi phạm lần đầu, hai tháng tới liền đi Ngự Hoa Viên tu bổ..."
·
"Trọng Yến điện hạ đến!"
Vương Mẫu lời còn chưa dứt liền bị thanh âm bỗng nhiên truyền đến từ ngoài điện đánh gãy, Tửu Yêu giật mình ngạc nhiên, nghi hoặc mà nhìn về phía cửa điện, hắn tới xem náo nhiệt hay gì.
Nghĩ đến trước đó vài ngày giữa hai người xảy ra chút chuyện, nàng liền thấy cả người không được tự nhiên. Khi nào không đến lại đến bây giờ, người này nhất định cũng là không có hảo tâm tới chê cười nàng, vì thế vẫn còn cúi đầu làm bộ không thấy.
Biết Trọng Yến đến, Vương Mẫu cũng có chút giật mình, ý vị thâm trường liếc Tửu Yêu một cái liền đứng dậy đi xuống đài cao lưu ly nghênh tiếp hắn, giơ tay nhấc chân một bộ ung dung hoa quý chi khí, "Nghe nói điện hạ mấy ngày gần đây bận rộnviệc tại Ma giới, khó thấy điện hạ đến đây."
Hiện nay chuyện quan trọng trên Thiên giới cơ hồ đều là Trọng Yến xử lý, hắn từ sau khi kết thúc việc ở bên ngoài tự rèn luyện quay về thiên đình tiếp chưởng đại quyền cho tới nay, hành sự sấm rền gió cuốn quyết đoán quả cảm, trong thời gian ngắn liền đem đại quyền trong Lục giới chặt chẽ nắm giữ trong tay, khiến người người phải ngước mắt. Cho dù bối phận nàng cao hơn Trọng Yến, nhưng từ đáy lòng đối với hắn không khỏi sinh ra vài phần cung kính.
Trọng Yến tùy ý gật đầu. Nhìn thấy Tửu Yêu ngơ ngác đứng lặng cách đó không xa, hắn giống như kinh ngạc nói: "Bổn điện hạ cũng khó được thấy Tửu Yêu cung chủ ra khỏi Cung Quảng Hàn, hôm nay đứng ở nơi này chính là làm sai chuyện gì?"
Làm như nhớ tới cái gì, hắn giọng nói có hơi ngừng lại, nhưng cũng không đợi Tửu Yêu trả lời lại tiếp tục nói, "Ta vừa định hỏi một chút, mấy ngày trước đây Cung Quảng Hàn mới đưa tới hai đàn Nguyệt Quế nhưỡng, bổn điện còn chưa kịp nhấm nháp rượu ngon cung chủ vất vả nhưỡng được, hôm qua như thế nào đã lại có người vội vàng tới thu trở về, ân?" Hắn đi đến bên người nàng nhẹ giọng hỏi, trên mặt là ý cười ôn nhu đến chìm chết người.
Trong lòng thầm phun một ngụm lão huyết đã ba trăm năm ở trong cơ thể lưu động, Tửu Yêu yên lặng đảo đảo mắt, mắt thấy trang này thật vất vả mau chóng sẽ lật qua rồi , hắn không ngờ lại nhắc tới, người này thật đúng là đáng ghét, cố tình còn phải làm ra một bộ dạng ôn nhuận vô hại, trong lòng bực bội nàng dứt khoát quay mặt qua chỗ khác.
Tửu Yêu tuy là người dưới quyền Vương Mẫu, nhưng thấy Trọng Yến cũng không có ác ý, chuyện tình cảm giữa thanh niên nam nữ nàng cuối cùng vẫn là không đem lẫn lộn vào chuyện này. Hoa trong Thiên Đình có vô số đóa, hắn cố tình nhìn trúng đóa Nguyệt Quế này, một khi đã như vậy là tạo hóa của hai người, nghĩ đến Tửu Yêu cũng coi như là người có phúc.

"Y theo như thế, điện hạ cảm thấy nên phạt như thế nào?" Vương Mẫu ý cười ngâm ngâm, lúc này không bằng thuận nước đẩy thuyền tạo một chút nhân tình*.

(*: giúp đỡ)


"Nói đến tu bổ, cung chủ ngược lại cũng không cần phải đi Ngự Hoa Viên. Hoa cỏ trong Uyên Tố Cung vẫn luôn không có người chăm sóc, hai tháng này ngươi liền đi tới chỗ của ta." Trọng Yến trong mắt tinh quang chợt lóe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro