Chương 10- bái phỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10 bái phỏng

Ngày thứ hai sau khi rời giường, A Đạo liền nhận thấy Tửu Yêu tinh thần lười nhác cả người uể oải, hoàn toàn là bộ dạng ỉu xìu.
Đợi một lúc không thấy Tửu Yêu nói chuyện, A Đạo có chút chột dạ mà thử nói: "Hôm qua ta đột nhiên nhớ ra, buổi sáng lúc rời đi trong nồi còn đang chưng đông... Ta sợ nồi cháy sẽ làm bốc lửa lên liền kéo A Thụy trở về trước. Ân... Hôm qua, hôm qua buổi tối là điện hạ đưa ngươi trở về?"
"Ân," Tửu Yêu mặt vô biểu tình mà đáp hắn một tiếng.
"Ngươi rõ ràng không có nấu đông... Ngao!" A Thụy ở một bên thấp giọng lẩm bẩm, lời còn chưa nói xong, chân đang lắc lư ở dưới bàn thình lình bị A Đạo hung hăng đá một cái.
Chân đau, A Thụy liếc mắt trừng A Đạo một cái, thế nhưng khí thế lại không theo kịp hắn. Vì thế đành phải vùi đầu tức giận mà nhai điểm tâm trong miệng, không nói chuyện nữa.
Đều tại A Thụy lắm miệng, A Đạo nhanh chóng ngó ngó Tửu Yêu, nhưng mà thần sắc nàng lại không có bất luận cái gì biến hóa, phảng phất tựa như cái gì cũng chưa nghe thấy. Hắn biết mình lấy cái cớ đó có bao nhiêu sứt sẹo, Tửu Yêu thế nhưng lại như chưa phát hiện lời hắn nói có điểm không ổn. Thấy bộ dáng nàng thất hồn lạc phách, A Đạo trong lòng thầm kêu to không ổn.
Trọng Yến nhân phẩm danh tiếng vẫn luôn là cực không tồi, chuyện tình cảm trước đó cũng chỉ nghe nói đến một Đông Hải Đế Cơ. Nhưng trong tiên diên hôm ấy hắn nhìn ra được gian tình giữa hai người kia chỉ là một mảnh "thiếp có tình lang vô tình".
Mấy ngày nay Trọng Yến đối với Tiểu Tửu rất chiếu cố, nhìn dáng vẻ cũng ước chừng đối với phương diện kia có chút ý tứ , cho nên hắn hôm qua dứt khoát thuận nước đẩy thuyền cố ý vô tình tác hợp, khi hắn biểu đạt đề nghị này, Trọng Yến đối với hành động cơ trí của hắn tựa hồ rất là vừa lòng.
Ở cùng một chỗ ba trăm năm, A Đạo ngoài miệng tuy thỉnh thoảng hạ thấp Tửu Yêu, nhưng thực ra trong lòng vẫn cảm thấy nàng là tốt nhất trong Thiên Đình, bất luận dáng người hay khí chất... Tóm lại là so Thanh Yểm mạnh hơn nhiều.
Ngắn ngủi trong nháy mắt A Đạo trong đầu đã xoay chuyển qua mấy trăm suy nghĩ cùng vô số loại khả năng. Đêm qua trai đơn gái chiếc hay là Tiểu Tửu hành vi quá mức tục tằng trắng trợn đem Trọng Yến dọa chạy? Không bài trừ loại khả năng này, bằng không nàng không lý do gì lại uể oải thành dạng này.
A Đạo còn định mở miệng hỏi nhưng thấy Tửu Yêu sắc mặt không tốt cuối cùng lại nhịn xuống, trong một đêm tao ngộ trọng đại chuyện thành ra như vậy cho dù là ai cũng chịu không nổi. Chuyện này A Đạo quyết định hoãn đi một chút.
—————————————————————————————————————————
 Một đoạn thời gian sau, Tửu Yêu đần độn mà ngốc tại trong cung vẫn luôn không muốn đi ra ngoài. Bách hoa tiên diên nàng sắp đặt không tồi, ban thưởng đều như nước chảy xuống dưới, A Đạo A Thụy cả ngày ở cửa nghe thưởng cười đến rách mặt.
Trong noãn các thiên điện, Tửu Yêu chính ôm một cái bình men Tiên Hạc Phù Dung mạ vàng trên dưới đánh giá, nghiên cứu màu sắc hoa văn tinh tế trên thân bình, sắc mặt hậm hực rốt cuộc rút đi nhiều. Không có người không yêu tiền, tiên cũng không ngoại lệ, nhìn một đống bảo bối bên trên thưởng xuống, nàng trong lòng dần dần thoải mái, cẩn thận thưởng thức một lúc, Tửu Yêu thật cẩn thận mà buông bình hoa, xoay người đi hướng nhà ấm trồng hoa.
Không kiêu ngạo cũng rời xa ồn ào huyên náo, nàng yên lặng mài giũa bản thân, còn có, một Trọng Yến cũng không tính là gì. Đợi nàng sự nghiệp thành công...
Miên man bất định như vậy, trong nháy mắt Tửu Yêu cơ hồ thấy chính mình đã hướng lên tới đỉnh cao nhân sinh, đứng ở đỉnh kim sơn chỉ điểm vô số mỹ nam. Đang lúc đắm chìm, dưới chân vô ý bỗng nhiên lảo đảo một cái.
Mới vừa rồi tựa hồ uống hơi nhiều Nguyệt Quế nhưỡng, ổn định thân mình, Tửu Yêu sửa sang lại tâm tình, ho nhẹ một tiếng giả vờ như không có việc gì mà rời đi.
Có phiền toái không cứ là ngươi không đi trêu chọc thì nó sẽ không tìm tới cửa.
A Đạo A Thụy sáng sớm thu lễ xong liền đi ra cửa chọn nước suối, Tửu Yêu ở tại nhà ấm trồng hoa, cẩn thận sàng chọn hoa Nguyệt Quế dùng để ủ rượu. Đây là chuyện cần người kiên nhẫn, Nguyệt Quế phải chọn lựa từ nhụy hoa đến phấn hoa thật không dễ, dùng để ủ rượu cần đến cánh hoa no đủ, màu sắc tươi đẹp, khí vị hương thơm. Chỉ có hoa loại này mới có thể nhưỡng ra rượu quế cam thuần u hương*bậc nhất.

(*:vị ngọt thuần hương thơm thanh nhã)


Nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, Tửu Yêu tưởng A Đạo đã trở lại, liền lên tiếng gọi hắn: "A Đạo, giúp ta đem hai sọt Nguyệt Quế bên ngoài kia lấy vào trong nhà." Sau khi sàng chọn rồi rửa sạch, nhất định phải đem hoa phơi dưới nắng, vậy thì khí vị mới có thể hương thơm ngào ngạt, nhưng thời gian chưng phơi cũng không nên quá dài.
Người bên ngoài cũng không trả lời, đem hai rổ hoa xách tiến vào để ở bên cạnh tay nàng mới chậm rãi mở miệng, thanh âm mát lạnh: "Cung chủ nói chính là hai sọt này?"
Tay kia mảnh khảnh mềm mại như không xương khiến người ta thật muốn sờ nhéo. Tửu Yêu giương mắt mới phát hiện người đến là Thanh Yểm Đế Cơ, gật gật đầu: "Đúng là nó, đa tạ Đế Cơ."
Thanh Yểm mặt mày mỉm cười: "Mấy ngày trước ta đã nghĩ tìm thời điểm tới bái phỏng cung chủ, nhưng cứ nghĩ mấy ngày gần đây cổng và sân của cung chủ cực nhộn nhịp đi, ta cũng không tiện tới xem náo nhiệt. Cho nên thoáng đợi mấy ngày sau lại đến, không ngờ trong cung cung chủ lại quạnh quẽ như thế, sao không an bài nhiều thêm chút hầu gái tới hỗ trợ?"
Thấy nàng không nói chuyện, Thanh Yểm vô tình nói: "Không bằng ta đi thay cung chủ nói với nương nương ban thêm mấy tiên tì tới đây?"
"Đa tạ ý tốt của Đế Cơ, chỉ là ta ngày thường quen thích thanh tĩnh, chuyện này không cần." Buông cành Nguyệt Quế trong tay, Tửu Yêu trên mặt nhìn không ra bất cứ thần sắc gì.
Nàng không thể nói cho Thanh Yểm biết chính mình là không có tiền trả công. Còn nữa, Thanh Yểm là khách, nếu Vương Mẫu biết nàng khua môi múa mép bậy bạ với khách nhân, ít ra hiện giờ mình có vài phần được sủng ái. Đừng nói muốn hầu gái, chính là mặt trăng này nàng cũng đừng nghĩ muốn nữa.
Khách quý không mời tự đến, tuy rằng nàng tâm tình không được tốt nhưng cũng không thể mất đi phong độ, xem Thanh Yểm kia sờ sờ chạm chạm mọi nơi, bộ dáng sợ là một chốc một lát không muốn đi, vì thế Tửu Yêu đứng lên, đơn giản sửa sang xiêm y, "Nơi này hẹp hòi đơn sơ, không nghĩ Đế Cơ còn có thể không chê mà tìm tới, Đế Cơ, chúng ta tới đại điện nói chuyện."
Hai người đều cười đến cực sáng lạn, lá mặt lá trái mà khách sáo, lúc sau còn cùng nắm tay đi đến chính điện mặt trăng, chợt nhìn qua thì thân mật tựa như hảo tỷ muội tri tâm mấy trăm năm .
Bưng lên ly đựng tinh xảo, Thanh Yểm nhẹ nhấp một ngụm Nguyệt Quế nhưỡng, thở dài: "Tay nghề ủ rượu này của cung chủ trong Thiên Đình chỉ sợ không ai có thể so sánh cùng, Thanh Yểm tại Đông Hải sớm nghe nói cung chủ chỉ bằng rượu ngon trong ly này liền có thể khiến Vương Mẫu nương nương vui vẻ, được một phiên thành tựu như hôm nay. Lối tắt này thật tốt quá, ngoài kia còn có đám hoa sen phải chen chúc xô đẩy muốn tiếp cận lấy lòng Mẫu Đơn thân sinh cao quý. Cung chủ thật đúng là không bình thường a!"
Làm bộ không nghe hiểu nàng châm chọc, Tửu Yêu thay chính mình rót một trản rượu, thẫn thờ mà nói: "Đế Cơ lời này ta cũng là lâu rồi chưa nghe nói qua, hiện tại đột nhiên nghe được thế nhưng cảm giác có vài phần thân thiết."
Thanh Yểm có chút tò mò, hơi hơi nhướng mày: "Nga? Cung chủ không ngại nói đến nghe một chút."
"Vài thập niên trước bên người hoa sen có một hầu gái, cũng từng nói ra lời giống Đế Cơ, có thể được khen như thế ta tất nhiên là thập phần vui sướng, vì thế gặp người liền nói hầu gái  kia khen ta như vậy. Sau lại không biết sao việc này bị hoa sen biết được, hoa sen chính là không hiểu sao liền đem hầu gái dùng chiết tiên khóa treo lên, tàn nhẫn quất mấy chục côn, đáng thương hầu gái kia không chịu được bao lâu cứ như vậy mà đi..."
Tửu Yêu lúc nói hình như có chút thương tâm, ngôn ngữ không khỏi có chút nghẹn ngào, thật lâu sau sau khi lấy lại tinh thần mới lại nói: "Đế Cơ tôn quý như vậy, mấy Hoa Tiên đó khẳng định là không dám trêu chọc, bất quá nói đến chỗ này vẫn không kìm được nhớ tới chuyện cũ, cố chỗ thất lễ còn thỉnh Đế Cơ chớ có để ý."
Nghe nàng lấy một hầu gái chết thảm so sánh với mình, Thanh Yểm động tác cứng ngắc vài phần, đang muốn không màng hình tượng mà quở trách, lại nghe thấy bên ngoài tựa hồ có người tiến vào.
Thanh Yểm trong lòng tức giận lại ngại muốn bảo trì hình tượng nên không thể phát tác, oán hận vung tay: "Ta còn có việc, cáo từ!" Dứt lời liền nổi giận đùng đùng muốn đi, trước khi đi nàng ánh mắt phức tạp mà đối Tửu Yêu liếc mắt một cái, trong mắt đều là đắc ý cùng khinh miệt.
Thấy Thanh Yểm hùng hổ lao tới, A Đạo cuống quít buông  thùng trên vai, chạy hướng tới trong điện. Nhìn đến vẻ mặt nản lòng của Tửu Yêu, A Đạo có chút sinh khí: "Thanh Yểm tới làm khó dễ ngươi sao?"
Lắc đầu, Tửu Yêu khởi dậy tinh thần, cười cười: "Thật không có, nàng chắc là tịch mịch cho nên tới đây tìm ta nói chuyện."
Thấy nàng đích xác không có việc gì A Đạo cũng yên tâm, nhưng vẫn dặn dò nàng vài câu: "Chính ngươi cẩn thận chút, Thanh Yểm kia vừa nhìn liền thấy không giống người lương thiện."
Tửu Yêu thất thần mà đáp ứng, trên tay rảnh rỗi nàng trong lòng liền bực bội đến hoảng, dù mới vừa rồi  dùng miệng lưỡi đánh thắng trận cũng không thể làm nàng sung sướng thêm chút nào. Vì thế rửa tay, nàng lại tiếp tục về nhà ấm trồng hoa ủ rượu.
Một tháng trôi qua, Thanh Yểm ở lại không lâu trước đây đã trở về Đông Hải, nghe nói vẫn là Trọng Yến tự mình đưa nàng về. Tửu Yêu lỗ tai nhay bén rành mạch mà nghe được nửa câu sau, nghĩ hai người đảo mắt liền tình chàng ý thiếp, nàng trong lòng vô cớ bực dọc dị thường.

Sau đó khi Trọng Yến qua đây trực tiếp đã bị nàng nhốt ở ngoài cửa điện, không muốn cho hắn và, trên cửa trước đó còn bị nàng thiết hạ pháp thuật cấm chế.
Những trò xiếc vặt đó của Tửu Yêu nhiều lắm chỉ có thể khi dễ Tiên Hạc, căn bản không mảy may cản được hắn. Nhưng thái độ này của nàng khiến Trọng Yến dù hảo tính tình cũng nổi giận, cũng không làm khó nàng, chính mình lạnh mặt không nói một lời phất tay áo bỏ đi. Tửu Yêu trong lòng càng thêm bực bội, A Đạo cầu cha bái Bồ Tát hai nơi cũng không cảm thấy tốt hơn.
Đúng lúc này này Nguyệt Quế nhưỡng tiến phụng theo lệ thường mỗi tháng lại xảy ra vấn đề. Rượu rõ ràng màu sắc trong trẻo, hương rượu như thường, nhưng khi uống vào miệng lại chua xót bất kham.
Cậy sủng mà kiêu, cũng không biết thu liễm, Vương Mẫu đối việc này thật sự tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro