Chương 9- hiệt hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 9 hiệt hương

Tửu Yêu cảm thấy thằng nhãi này nhất định là đang lấy sắc dụ nàng, bởi vì sau khi nàng ngây ngẩn trở lại mới phát hiện mặt mình thập phần ngu ngốc. Cố tình xem nhẹ lời Trọng Yến nói, nàng ho nhẹ một tiếng, đứng dậy kéo ra chút khoảng cách: "Sắc trời không còn sớm. Điện hạ, nếu không có việc gì ta cáo từ trước." Sáng nay mới nói chính mình sẽ không để ý đến hắn, giờ nhất định phải tỏ ra chút chí khí.
Thấy nàng trên mặt ửng đỏ, đảo mắt né tránh, Trọng Yến gật đầu, làm chuyện gì cũng đều không thể nóng vội, chuyện này hắn lại sao lại nóng lòng nhất thời. Đứng trước biển mây kéo dài, hắn buồn bã nói: "Lại đây đi thôi."
"A?" Nơi đó không có đường đi thì nên đi bên này mới phải, biển mây xa như vậy cưỡi mây bay là muốn bay bao lâu?
Tửu Yêu còn không có kịp nói chuyện, chân trời liền bay tới một con phượng hoàng, lông cánh xòe rộng kia cơ hồ muốn đem bầu trời đêm đều đốt cháy, đúng là Phượng Hoàng Tiểu Lâu. Tiểu Lâu xoay quanh vài vòng mới dừng lại, dịu ngoan tới phủ phục bên người Trọng Yến , nhưng khi nó nhìn Tửu Yêu lại lập tức ngẩng đầu liếc xéo, thần thái cao ngạo đến cực điểm.
Trọng Yến hướng nàng gật gật đầu: "Đêm đã khuya ta đưa ngươi trở về." Vốn dĩ hôm nay ở lại thiên đình đều là các tiên quan, thật sự an toàn nên nàng đang nghĩ muốn cự tuyệt. Nhưng Tửu Yêu đặc biệt không thể nhìn bộ dáng thịnh khí lăng nhân* của Tiểu Lâu. Mới đầu nàng còn sợ nó, sau nghĩ thông suốt lại,Tiểu Lâu bất quá cũng giống Tiên Hạc, chỉ là một con chim. Một con chim thế nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần mà khinh thường nàng.

(*: cả vú lấp miệng em, dùng quyền lực, thế mạnh để chèn ép người khác)


Vì đền bù cho lòng tự trọng bị sỉ nhục sâu sắc của mình, hôm nay nàng nhất định muốn cưỡi trên nó.
"Vậy làm phiền điện hạ." Tửu Yêu cong môi cười, bước chân thật mạnh bước lên sống lưng Tiểu Lâu, nàng sung sướng hừ nhẹ, bên trong che giấu không được nội tâm đắc ý. Tiểu lâu hét thảm một tiếng, đồng tử màu lửa đỏ hung hăng hướng Tửu Yêu mà trừng, thẹn quá hóa giận liền giương cánh muốn phất nàng xuống.
"Tiểu Lâu!" Nhưng động tác còn chưa kịp làm tới, Trọng Yến đã thấp giọng gọi tên nó. Tiểu Lâu vừa ngẩng đầu nhìn Trọng Yến liền biết chính mình không thể ném nàng xuống, tâm tình xúc động kêu thảm vài tiếng, không tình nguyện mà quay đầu lại, đem đầu quỳ rạp trên mặt đất. Như vậy hơi có chút ý tứ tự sa ngã mặc Tửu Yêu chà đạp.
Trọng Yến thấy Tửu Yêu động tác giận dỗi cũng không nói thêm gì, nàng lại đi so đo cùng một con chim.
Tiểu lâu huyết thống cao quý từ khi hắn sinh ra liền đi theo hắn, chưa từng chịu qua nửa điểm ủy khuất. Vì thế hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ linh quan nó, không tiếng động an ủi nó: Chịu đựng một chút chút liền xong, nữ nhân đều là tiểu tính tình.
Tửu Yêu lúc này cũng ý thức được hành vi của mình không thỏa đáng, phượng hoàng thân phận từ xưa thập phần chính là được người tôn sùng, hơn nữa chủ nhân của nó hiện còn đang ở trước mặt. Vô luận điểm nào nàng đều tính là thất lễ. Tửu Yêu xấu hổ hướng Trọng Yến cười cười tỏ vẻ xin lỗi, Trọng Yến không để ý đến nàng.
Tiểu Lâu từ biển mây màu bạc cất cánh hướng trăng rằm phía xa kia bay đi. Lông chim mỹ lệ kim sắc từ bên trong mở ra lớp mây mù, doanh đài phía sau dần dần đi xa, biển mây bất tận, u lam cùng ngân bạch đan chéo nhau bao trọn một màn đầy sao trời, phiến sắc trời này nhất định là một kiện vải vóc hoa mỹ do Chức Nữ dệt thành. Hết thảy đều chỉ cần dỗi tay là có thể chạm tới.
Cùng Trọng Yến ở bên nhau ngốc qua vài lần Tửu Yêu cũng không hề câu nệ như trước đây . Không màng Tiểu Lâu phản kháng, lúc này nàng lại thân thiết mà ôm cái cổ mùi ngon của nó mà thưởng thức cảnh sắc trước mắt , xem đến cao hứng thỉnh thoảng còn vuốt vuốt lông cho nó, Tiểu Lâu âm thầm đảo đôi mắt phượng hoàng.
Trước mắt cuồn cuộn làm Tửu Yêu thật là vui vẻ thoải mái. Nàng hôm qua mới cùng A Đạo A Thụy nói qua, nghĩ muốn ở trên biển mây này ngồi đò trở về mặt trăng, hôm nay cũng coi như hoàn thành nguyện vọng đi.
Tính như vậy chính mình hẳn là nên cảm tạ Trọng Yến. Tửu Yêu trong lòng mềm mại muốn hướng hắn nói lời cảm tạ, quay đầu lại mới phát hiện hắn dựa vào nàng cực gần, khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia ở ngay trên đỉnh đầu, màu da như sứ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng giống như đao tạc, tinh tế điêu khắc.
Phát hiện ánh mắt của nàng, Trọng Yến cúi đầu, trong mắt nhiều thêm một phân không rõ ý vị. Bầu không khí xung quanh hai người tức khắc trở nên ái muội đến cực điểm. Tửu Yêu nhìn theo cằm hắn hướng lên trên, cuối cùng ngừng lại trên cánh môi hơi mỏng kia.
Có lẽ là vì không lâu trước đây vừa uống qua rượu, cánh môi no đủ của Trọng Yến nhìn qua thập phần dễ chịu còn lộ ra chút ánh hồng ướt át ngọt ngào, tựa hồ như đang dụ hoặc nàng. Tư sắc kia so với son môi của nàng phải nói là đẹp hơn rất nhiều, chỉ là hương vị không biết có thể hay không so với rượu Nguyệt Quế nàng nhưỡng càng có tư vị hơn. Tửu Yêu âm thầm nghĩ.
Nàng nuốt nuốt nước bọt sau đó buông tay khỏi Tiểu Lâu, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Trọng Yến, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà thất sự nhón mũi chân nhắm mắt lại tự mình nếm một nếm, thử một lần dung mạo cùng môi răng tương liên. Hàng mi dài của Tửu Yêu hơi rung động, hô hấp vốn nhẹ nhàng cũng có chút dồn dập. Phong cảnh tươi đẹp vô cùng trong khắp khoảng không thiên địa, cùng thời gian đều trở nên tĩnh lặng.
Bờ môi của hắn hơi lạnh, hương rượu thuần hậu mang theo mát lạnh nhàn nhạt, so với hương vị nàng nhưỡng khá hơn nhiều. Hơn nữa lại càng say lòng người, say rồi chỉ biết say đến không muốn tỉnh lại, cam tâm tình nguyện mà trầm luân. Nàng theo bản năng mà nhẹ nhàng cắn một cái, Trọng Yến chậm rãi duỗi tay...
Vốn dĩ đang bay yên lành, Tiểu Lâu đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp. Vô tình quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy hai người bọn họ như thế, Tiểu Lâu nháy mắt tựa hồ đã chịu cực đại kinh hách, điên cuồng  vung đuôi thật mạnh. Lập tức liền ném tỉnh hai người đang ở trong mơ không hề phòng bị, Trọng Yến trong lòng kinh ngạc, theo bản năng ôm lấy Tửu Yêu đang đứng thẳng không xong.
Mới vừa rồi hắn bị... Trọng Yến không dám tin tưởng mà nhìn về phía người trong lồng ngực, ánh mắt sâu thẳm sóng ngầm mãnh liệt.
Tửu Yêu cũng ngơ ngẩn, sau lại vội lắc đầu. Trọng Yến trên mặt hoảng sợ là do bị mình chiếm tiện nghi, còn có điểm đỏ ửng khả nghi.
Chính mình gần đây quả nhiên là mệt mỏi đến thần trí không rõ, như thế nào lại mơ màng hồ đồ mà đi hôn hắn, nếu thật muốn như thế, nàng thà hôn Tiểu Lâu xú phượng hoàng kia cũng sẽ không phi lễ hắn a! Nếu đặt ở ngày thường, có cho nàng một trăm lá gan Tửu Yêu cũng không dám làm chuyện như vậy, sự tình phát sinh khiến nàng hối hận không ngừng.
Mặt già mất hết, Tửu Yêu hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống, lão tổ tông nói qua đều là có đạo lý, mỹ sắc thực sự là hại người.
Thật lâu sau, nàng ho nhẹ một tiếng, âm thanh không lớn, miễn cưỡng nói: "Này, đây là bổn cung chủ vô tình thất lễ."
Tiểu Lâu dẫn đầu dùng tiếng hý thật dài biểu đạt nội tâm oán giận. Nó quả nhiên nhìn người không sai, sớm đã nói nữ nhân này không phải người lương thiện gì, kết quả hôm nay thật sự thừa dịp bốn bề vắng lặng đêm tối lờ mờ liền làm ra chuyện khiến người ta giận sôi như vậy với chủ tử của nó.
Nó thị lực rất tốt, có thể so với hoả nhãn kim tinh, mới vừa rồi hết thảy đều xem đến rõ ràng là Tửu Yêu đè lại tay chủ tử nó không cho giãy giụa sau đó lại cường hôn. Trên đời lại có nữ tử đói khát đến thế! Quả thực nghiệp chướng nặng nề không thể tha thứ. Nó ra sức hướng phía trước phóng đi, chỉ nghĩ sớm một chút đem nàng ném xuống, sau này  không bao giờ muốn cho nàng ngồi trên lưng mình.
Trọng Yến vẫn luôn bất động thanh sắc. Lại nhìn đến nàng như đã sơ tỉnh phảng phất một bộ dáng ảo não, trong lòng bất giác thấy không vui, trên mặt phát lạnh liền buông nàng ra.
Đột nhiên buông ra khiến Tửu Yêu lảo đảo một cái, sau đó nhận thấy hắn có điểm không thích hợp nàng lại trộm liếc hắn một cái, nàng liền cảm thấy tức giận rồi. Cho dù là vì hành động ngả ngớn kia, tên hỗn trướng hắn muốn trách thì cũng không thể đối xử với nàng như vậy, nói thả tay liền thả.
Chột dạ đến lợi hại không tiện khắc khẩu, nàng dứt khoát tức giận xoay người không nhìn Trọng Yến nữa. 
Nàng tiếc mạng, không có cái dũng khí cam tâm chết dưới Mẫu Đơn hoa. Đối với phiến biển mây trăng tròn trước mặt, nàng không còn tâm tư thưởng thức.
Tửu Yêu trên mặt tuy làm ra bộ dáng vân đạm phong khinh bình thản ung dung, kỳ thật chỉ cảm thấy hiện giờ cùng hắn ngốc ở đây nhiều thêm một phút đều là dày vò, nàng thật muốn sớm một chút đến mặt trăng, sớm một chút nhìn thấy A Đạo A Thụy của nàng. Thế nhưng dù không quay đầu lại, nàng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt phía sau cơ hồ muốn đem đỉnh đầu nàng bắn ra hai cái lỗ thủng.
Mà Tiểu Lâu cũng không phụ ước vọng của nàng mà liều mạng bay, lộ trình dài như vậy mà chỉ tốn thời gian chén trà nhỏ liền tới rồi, an ủi tâm tư một chim hai người một đường không nói chuyện.
————————————————————————————————————————
Trước mặt trăng.
A Đạo đã ngủ, chỉ có A Thụy một người lôi kéo một cành Nguyệt Quế ngồi ở trước bậc thang lạnh băng chờ nàng.
Trong cung điện đuốc đèn lay động tựa mỹ cảnh, cánh hoa Nguyệt Quế bay xuống, sấn đến thân ảnh nho nhỏ thập phần tịch liêu của hắn. Hắn vốn dĩ không muốn trở về trước, nhưng A Đạo không ngừng giải thích chính là muốn kéo hắn đi, Trọng Yến cũng nói chỉ cần chờ Tửu Yêu tỉnh liền đưa nàng về, A Thụy lúc này mới không tình nguyện mà theo A Đạo trở về.
"Tiểu Tửu!" Thấy Tửu Yêu trở về hắn hoan hô một tiếng ném hoa trong tay xuống, hướng nàng nhào tới, còn đem vùi đầu cọ cọ trong lồng ngực Tửu Yêu. Trọng Yến đứng ở một bên thấy hai người hắn thân mật như thế, sắc mặt càng thêm khó coi vài phần, không đợi hai người thân mật xong liền phất tay áo bỏ đi.
Tâm tình vui vẻ khi trước đã bị một tẩy hóa thành hư không, mặt trăng này nàng đích xác không thể ở lại.
Tới lúc Tửu Yêu cùng A Thụy quay đầu lại, bóng dáng Trọng Yến chẳng còn thấy. A Đạo nhịn không được hỏi: "Di, điện hạ như thế nào đã đi rồi?"
Tửu Yêu nhìn ra xa, trong lòng thế nhưng có hơi chút mất mát, hắn khẳng định phản cảm nàng đi, than khẽ một tiếng cũng không nói gì, duỗi tay nắm A Thụy hồi cung nghỉ tạm.
Đêm. Tửu Yêu nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, suy nghĩ muôn vàn.
Có chút ngượng ngùng, nàng trộm từ trong chăn vươn ngón tay mảnh khảnh sờ lên môi, trên đó tựa hồ còn vương lại một tia ấm áp. Nói không rõ là tư vị gì, chỉ cảm thấy trong lòng bị cào đến ngứa, nghĩ đến hắn đi không từ giã nàng lại có chút chua xót.
Lúc trước nói là tình mê ý loạn chỉ là tự lừa mình, đầu óc nàng khi đó kỳ thật hết sức thanh minh. Có lý do thoái thác chỉ là che dấu lấy cớ mà thôi.
Bản thân có lẽ là có điểm thích hắn đi, trong thoại bản nói qua quan hệ nam nữ kiểu này chỉ có giữa những người cực thân cận, nhưng giữa mình và hắn cái gì cũng đều không có... Hắn còn có Đế Cơ nữa, lúc ấy như thế nào lại hồ đồ như vậy.
Họa thủy! Tửu Yêu căm giận, làm nàng đến ngủ cũng không ngon.
Mang theo u oán tràn đầy, Tửu Yêu lăn lộn một lúc sau mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Không biết tại sao đêm nay nàng lại mơ thấy Quang Đĩnh đồng tử kia.
Đồng tử hướng nàng cười đến cực kỳ âm trầm, từng bước một đi về phía nàng. Nàng cả người không thể động đậy, cuối cùng mặt đồng tử dần dần cùng hình bóng Trọng Yến hòa thành một...
Đêm đó Tửu Yêu lại bị việc phát sinh trong giấc mộng doạ tỉnh, rùng mình một cái, thân ra một lớp mỏng mồ hôi lạnh. Nàng xoa xoa ngực, ác mộng này thật sự quá dọa người, may mắn không phải là sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro