Chương 8- Oán bực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 8 oán bực

Tác giả:

Trọng Yến cúi đầu, bên tai nàng truyền đến hô hấp ấm áp của hắn, độ ấm kia  khiến Tửu Yêu chân tay luống cuống, nàng ném cho hắn một ánh mắt khát khao được đứng thẳng người, lại phát hiện thiên bồng ngơ ngác tay vẫn duỗi thẳng trước mắt nàng.
"Tửu Yêu khanh khanh sao có thể không cẩn thận như thế, làm kinh ngạc Trọng Yến điện hạ sao được? Bất quá điện hạ, cung chủ nàng cũng là..."
Thiên bồng lải nhải nói, Trọng Yến lại thuận thế lôi kéo, trong khoảnh khắc mỹ nhân liền ngã tới bên người, người chung quanh lập tức á khẩu. Trọng Yến hơi mỉm cười, chậm rãi nói: "Bổn điện hạ cùng cung chủ tất nhiên là thật sự tốt, không cần nguyên soái nhiều lời."
Đã từng làm vậy với vô số các cô nương, thiên bồng tất nhiên là biết người trước mắt hắn chạm vào không được, cho nên cũng không để ý lắm mà cười: "Ta đây liền không quấy rầy điện hạ cùng cung chủ." Dứt lời uống cạn rượu Nguyệt Quế trong ly lấy làm xin lỗi, kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt, hắn am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Chúng tiên sôi nổi nhìn hai người nàng, Tửu Yêu cảm thấy xấu hổ thật sự, thiên bồng đi rồi vì thế nàng vội vàng tránh ra, quay đầu nhìn Trọng Yến có chút không được tự nhiên hướng hắn nói: "Tạ điện hạ."
"Việc nhỏ, cung chủ không cần quá khách khí." Hắn khóe miệng khẽ nhếch.
Lúc này bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm có chút chua ngoa: "Cung chủ hành sự vẫn là nên để ý chút thì tốt hơn, rốt cuộc điện hạ lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi, vạn nhất bị quăng ngã thì sao?" Tửu Yêu nghe tiếng vừa nhìn lại, người đang nói chuyện đúng là Đông Hải Đế Cơ.
Thanh Yểm mặt phủ sương lạnh nhưng trên mặt lại cười cười, lời nói đầy mùi vị âm dương quái khí, "Vị này chính là người rất giỏi ủ rượu Nguyệt Quế, Tửu Yêu cung chủ?"
"Tạ Đế Cơ nhắc nhở, chính là ta." Tửu Yêu thản nhiên đáp.
Trực giác của nữ nhân là chuẩn xác nhất, nhìn Thanh Yểm này một bộ dáng bất thiện khó dò, tám phần cũng là bất mãn với hành động mới vừa rồi của Trọng Yến. Thanh Yểm là khách quý chính mình không thể đắc tội, Trọng Yến nàng cũng không dám đắc tội... Chính mình chẳng lẽ cứ như vậy vô cớ trở thành vật hy sinh? Nàng nín thở ngưng thần lẳng lặng chờ bão táp.
Thanh Yểm đánh giá Tửu Yêu nửa ngày, đôi mắt đẹp nghiêng một cái, tựa làm nũng về phía Trọng Yến nói: "Điện hạ, ta ở Đông Hải may mắn được uống qua Nguyệt Quế nhưỡng của cung chủ, khi đó liền cảm thấy tư vị cực ngon, vẫn luôn muốn có cơ hội xin thêm một chút, cung chủ chắc chắn cất giữ một ít cho bản thân đi, có thể..."
Quả nhiên không có chuyện tốt! Tửu Yêu nội tâm rít gào, nửa đầu tháng này vì ủ rượu cho Trọng Yến mà thập phần mệt mỏi, kế tiếp lại bận bận rộn rộn làm cái tiên diên đồ bỏ này.
Ngày gần đây  tại mặt trăng đã sớm đã không có rượu, thế nhưng Tửu Yêu đích xác còn tư tàng mấy bình rượu, chỉ có A Đạo A Thụy biết việc này. Đó là nàng dưới nền đất đem chôn rượu ngon hai trăm năm, chính nàng một giọt còn luyến tiếc không dám uống.
Ban đầu nàng tính toán trữ lại một chút như vậy, dùng thời gian lắng đọng lại mấy đàn rượu ngon, về sau cũng có thể ăn no thỏa thích.
Mấy trăm năm qua đi, Tửu Yêu đã hiểu rất nhiều sự tình, nàng tuy là tiên nhưng cũng sẽ nghĩ tới nếu sau này có hôn phu, tiện lợi lấy đó làm của hồi môn đi. Tựa như giống nữ nhi hồng trong dân gian, rượu này vẫn là do nàng đích thân ủ, cũng có một mạt ngụ ý khác biệt.
Nàng không có thân nhân, tính tình lại có chút cổ quái, nếu không phải có A Đạo A Thụy, kia ba trăm năm tới bồi cạnh nàng chỉ có ánh trăng quạnh quẽ của mặt trăng kia.
Nếu cuộc đời này may mắn gặp được một người làm bạn, đây là thứ duy nhất nàng có thể đưa hắn. Chẳng sợ hắn không thèm để ý, đây cũng là một phần tâm ý của nàng.
Lễ nghi kết hôn kỳ thật ở Tiên giới cũng không lưu hành, những việc dưới phàm tục thần tiên cũng sẽ không so đo. Chỉ là Tửu Yêu ngày thường xem nhiều thoại bản, ngẫu nhiên cũng sẽ ngẫm lại nếu như có người mà mình ái mộ sẽ cùng hắn chung sống như thế nào. Rốt cuộc nàng cũng chỉ là một nữ nhi gia.
Hiện tại Thanh Yểm tìm nàng muốn lấy rượu, chính mình không thể đắc tội với người ta,lại nói... Nàng khẳng định sẽ luyến tiếc mà khó chịu. Để cho chính mình khổ sở không bằng khiến cho người khác khó chịu.
"Này..." Tửu Yêu mặt lộ vẻ khó xử, Trọng Yến cũng chỉ nhàn nhã mà ở một bên nhìn cũng không có ý tứ muốn thiên vị giúp cho ai.
Ý nghĩ trong lòng vừa chuyển, Tửu Yêu khẽ mỉm cười: "Đế Cơ thích Nguyệt Quế nhưỡng thật là vinh hạnh của  Cung Quảng Hàn, nhưng nguyệt rượu này nhu cầu trong cung rất lớn, thật sự không có tồn dư. Liền tính hiện tại ta quay về thay Đế Cơ ủ rượu ít nhất cũng muốn chờ mất mười ngày nửa tháng. Bất quá... Ta nhớ rõ đầu tháng Vương Mẫu nương nương mới vừa tặng Trọng Yến điện hạ mười bình. Nếu Đế Cơ muốn, Trọng Yến điện hạ nhất định sẽ khẳng khái tương tặng đi?!"
Thấy nàng một bộ dáng miệng lưỡi sắc bén, Trọng Yến không khỏi nhớ tới một vài việc trước kia, nàng thật đúng là bỏ được đã đem Thanh Yểm đẩy cho hắn. Trọng Yến không nhanh không chậm nói: "Xin lỗi cung chủ. Kia rượu nhưỡng ta đã sớm uống xong, cũng đang muốn hướng ngươi lại lấy hai ly, không bằng đêm nay ta lại tới chỗ cung của ngươi, như thế nào? Nhân tiện giúp Đế Cơ qua nhìn xem."
Chúng tiên thần sắc biến đổi.
Trai đơn gái chiếc đêm khuya ở cùng một chỗ, lại còn "lại"! Chứng minh không phải lần đầu tiên. Lời này nghe vào trong lỗ tai thật sự làm người ta hiểu lầm. Trọng Yến lại vẫn cứ là một bộ chính nghĩa lẫm nhiên, dáng vẻ thuần lương . A di đà phật, trước công chúng nói ra lời xấu xa như vậy thực sự là tội lỗi. Tửu Yêu đã cảm nhận được ánh mắt tựa dao nhỏ của Thanh Yểm, tựa như muốn đem nàng tước thành từng mảnh nhỏ.
Thanh Yểm hơi giật mình, sau đó miễn cưỡng nhanh chóng cười nói: "Nếu như chỗ cung chủ  không có cũng không cần miễn cưỡng, mới vừa rồi ta thấy rượu Trúc Diệp Thanh kia cũng không tồi. Điện hạ có thấy như vậy không?" Nàng sao lại nhàn hạ đến không có việc gì giúp hai người bọn họ phô diễn thương yêu?
Mọi người hiện tại đều đang nhìn, Thanh Yểm cũng không tính xé rách da mặt mà vô cớ gây rối, nàng tốt xấu gì cũng là đường đường Đông Hải Đế Cơ, làm sao sẽ tùy ý mà bị dăm ba câu này chọc giận? Mình tuy là khách quý, nhưng nơi này chung quy là chỗ của nàng ta, huống hồ Trọng Yến thái độ cũng không rõ.
Trọng Yến trong mắt mỉm cười, nhìn Tửu Yêu hơi xấu hổ buồn bực quẫn bách, như có việc vui mà đáp: "Ân, không tồi."
Chỉ là thiếu một phân mỹ nhân hương.
"Đa tạ Đế Cơ săn sóc, ta còn có chút việc, xin lỗi không tiếp được." Tửu Yêu đứng ở chỗ này chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái, vội vàng đáp lời, nói xong liền mang theo A Đạo A Thụy xoay người rời đi, mắt không thấy tâm không phiền, không thể trêu vào chung quy là nên trốn đi. Tửu Yêu dư quang đảo qua lại phát hiện mọi người đều lấy một loại ánh mắt ái muội không rõ mà nhìn ba người bọn họ.
Đáng tiếc! Lại là tình tay ba, hiện tại tiểu nữ nhi thật đúng là rắc rối. Nguyệt Lão trong tay nhéo tơ hồng râu bạc ở một bên mị mị cười. Bất quá hắn tất nhiên là giúp người trong nhà, tinh linh cổ quái tiểu nha đầu kia nhưỡng rượu uống thật ngon.
Thanh Yểm nhìn thân ảnh thướt tha kia đi xa, trong lòng dần lạnh thêm vài phần.
Đã rất lâu sau khi nàng cùng Trọng Yến quen biết, hắn trước nay đều là ôn tồn lễ độ nhưng lại khách khí xa cách, đoạn thời gian hắn ở Đông Hải cũng chưa bao giờ nói chuyện như vậy đối với mình, càng chưa từng cùng mình có cái gì tay chân tiếp xúc.
Hôm nay Trọng Yến ở trước mắt bao người ôm chặt Tửu Yêu đủ để chứng minh một vấn đề. Hắn vốn là không phải người thích lo chuyện bao đồng, chẳng lẽ đi một vòng lớn như vậy xuống dưới chỉ vì hảo tâm mà muốn đỡ Tửu Yêu đang sắp sửa rơi vào tay thiên bồng? Trọng Yến mới trở về thiên đình không lâu, theo tính tình của hắn không có khả năng nhanh như vậy liền yêu thích ai, xem ra trước kia là do mình quá sơ sót, không biết trong lòng hắn sớm đã có người.
Cùng Trọng Yến đi đến bên cạnh Thiên Đế, Thanh Yểm cúi người bái hạ: "Quân thượng, Thiên Đình xác thật so với Đông Hải của Thanh Yểm chơi vui hơn rất nhiều, vô cùng náo nhiệt, Thanh Yểm thực thích nơi này."
Thiên Đế cười, đã biết ý tứ của nàng vì thế chậm rãi nói: "Nếu ngươi thích liền ngốc ở đây một thời gian rồi hẵng trở về, ta sẽ để Yến nhi đoạn thời gian này cùng ngươi hảo hảo đi dạo."
Thanh Yểm vui sướng mà cảm tạ, sau đó liền vào ngụ tại một tòa cung điện không xa Uyên Tố Cung .
————————————————————————————————————————
Bách hoa tiên diên kết thúc khi đã gần đến hoàng hôn, Tửu Yêu ngồi ở hành lang gấp khúc nhìn tiên nô tiên tì thu thập bận rộn, nàng hơi nhắm mắt nghĩ hôm nay qua đi rốt cuộc có thể hảo hảo nghỉ ngơi một thời gian.
Thật vất vả mới được nhàn rỗi, nàng dựa vào cột trụ hành lang, ý thức có chút mơ hồ, không bao lâu liền bất tri bất giác mà ngủ rồi.
Đợi tới khi tỉnh lại, ánh trăng đã treo lên cao.
Tửu Yêu trên người khoác một kiện áo choàng to rộng màu trắng ấm áp đắp trên người, dáng vẻ nàng nhỏ nhắn lả lướt cực kỳ. Trên áo choàng là hương nguyệt Quế quen thuộc dễ ngửi, khó trách nàng không có phòng bị mà ngủ sâu đến như vậy. Nàng nhập nhèm mắt: "A Đạo, A Thụy." Trước mắt không có một bóng người, nàng theo bản năng mà tìm bọn họ.
"Ta bảo bọn họ về trước." Trọng Yến đáp ngoài hành lang gấp khúc.
Tửu Yêu chậm rãi quay đầu, ánh trăng đem hắn quanh thân phủ một tầng ánh bạc, thân hình thanh tuyển cao dài. Hắn giống như đỉnh núi phía trên kia một mảng tuyết trắng, lạnh lùng không nhiễm bụi. Trước người là biển mây màu bạc rộng lớn, cuối biển mây chính là trăng rằm tròn vạnh, thân ảnh cao lớn của Trọng Yến dưới bầu trời trong mát thực rõ ràng, hắn chính là vị thần ưu tú trên chín tầng trời này, đẹp đến mức làm người ta hoảng hốt. Tửu Yêu nhất thời có chút ngây người.
Thật lâu sau, nàng hỏi hắn: "Ngươi như thế nào còn ở chỗ này, ngươi không phải muốn ở cùng Đế Cơ sao?"
Trọng Yến cười khẽ, thanh âm như châu ngọc đầy thích thú: "Ai nói là ta đáp ứng, lại nói, cung chủ ngươi hỏi về nàng làm cái gì?" Hắn nhìn Tửu Yêu, đôi mắt thâm thúy như ao trên đài lúc về đêm.
"Ta...... Tùy ý hỏi một chút." Không khí trên doanh đài trống trải trở nên có chút vi diệu.
"Hôm nay ngươi buồn bực ta?" Trọng Yến hướng nàng vừa đi vừa chậm rãi nói, tuy là câu hỏi, nhưng hắn lại vô cùng chắc chắn, Tửu Yêu lùi bước có chút không dám nhìn vào mắt hắn.
"Mới không thể nào!" Nàng ngôn ngữ có chút dồn dập như muốn kiệt lực chứng minh điều gì đó. Thanh thế càng khoa trương thường càng là biểu hiện của người chột dạ. Hơi bình tĩnh lại, Tửu Yêu ngược lại không kìm được lại hướng phía sau lùi thêm vài bước.
Trọng Yến vẫn chưa để ý tới việc nàng mạnh mẽ không thừa nhận, từng bước ép sát, lời nói có xen chút bỡn cợt: "Ngươi bực ta cái gì? Là do một tháng nay không đi tìm ngươi?"
Chỉ là một tháng thật ngắn ngủi như vậy? Ngươi cũng nên biết ta nhớ mong ngươi đã ba trăm năm.
Dừng một chút, hắn ghé sát bên tai nàng, mang theo vài phần ý tứ mê hoặc, chậm rãi nói: "Túng ta không hướng, tử ninh không tự âm*? Một ngày không thấy, như ba tháng hề."
Chỉ như vậy trong nháy mắt, cỗ cảm xúc vô duyên vô cớ oán bực kia liền theo gió đêm trên doanh đài tiêu tán đến không còn một mảnh, loại say mê này chỉ làm nàng cảm thấy mộng tựa hồ chưa tỉnh.

(*: trích bài <Tử Khâm> thuộc Kinh thi của Khổng Tử:

Phiên âm:

Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng,
Tử ninh bất tự âm?

Dịch nghĩa:

Bâu áo của chàng thuần một màu xanh
Lòng em nhớ nghĩ xa xôi man mác.
Nếu em không đến với chàng,
Chàng sao lại không có lời viếng thăm em ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro