Chương 6- Tiên diên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 6 tiên diên

Tác giả: Nhụy Thất

Sự thật là, Tiên Hạc đồng tử cũng không nguyện ý lại cùng Mặt trăng có quan hệ chuyện này chuyện nọ. Thậm chí y vẫn luôn ở trong tối, trộm nhắm một thời cơ vì Đại Bảo báo thù, yên lặng chú ý nhất cử nhất động của mấy người họ ở Mặt trăng.
Nhưng kế hoạch báo thù còn chưa tới dịp hành động, hắn lại đã được cảnh cáo bởi linh quan sáu chữ: Không cần vô cớ sinh sự.
Tiên Hạc trong lòng căng thẳng liền lập tức thành thành thật thật mà đồng ý, bát cơm quan trọng.  
Không kịp đợi hắn cẩn thận nghiền ngẫm thâm ý bên trong sáu chữ này, đã nghe nói Tửu Yêu cùng Trọng Yến ngồi chung cửu thiên phượng hoàng đi trước Nam Thiên môn thị sát, trong suốt quá trình đó hai người cử chỉ hết sức thân mật.
Cái sự việc cuối cùng này lại còn có Ngọc Nữ ở Dao Trì cung có thể làm chứng. Vì thế Tiên Hạc trong lòng lại lần nữa căng thẳng.
Cho nên hắn lần này tới trên danh nghĩa là truyền tin, kỳ thật vì đến xem thử tình hình.
————————————————————————————————————————
Bên ngoài Mặt trăng.
Ngay lúc Tiên Hạc đồng tử vừa nhìn thấy tay kia đang vẫy vẫy, cách đó không xa lại là phượng hoàng liệt hoả cao quý, trong lòng liền kinh ngạc vài phần, chẳng lẽ lời đồn đại là sự thật?! Thấy phượng hoàng đã phát hiện ra hắn, Tiên Hạc đồng tử liền cười cực sáng lạn, hướng phượng hoàng gật gật đầu tỏ vẻ hữu hảo.
Nhưng phượng hoàng lại hí một tiếng vang thật dài, quăng cho hắn một dáng vẻ hết sức hoa lệ, không thèm nhìn lâu chỉ liếc hắn một cái.
"Phi!" Hắn ở trong lòng yên lặng phun ra hai miệng nước miếng, Tiên Hạc đồng tử nghĩ thầm: Cùng lắm cũng chỉ là một con chim, chỉ là sinh ra đã có một cái đuôi chim hoa hoa lệ lệ như vậy. Tuy rằng hiện tại đang là toạ kỵ duy nhất của Trọng Yến, nhưng chỉ cần chuyện của Tửu Yêu cùng Trọng Yến điện hạ là thật, ngươi sớm muộn gì cũng trốn không thoát vận mệnh giống Đại Bảo, hiện tại đắc ý cái gì.
Hắn cười lạnh một tiếng, trong lòng thoải mái rất nhiều. Không nên so đo cùng một con chim ngu ngốc mắt dài tới gáy.
Nghe được tiếng Tửu Yêu trong điện, Tiên Hạc đồng tử đảo mắt thay một bộ biểu tình điềm mỹ đáng yêu: "Mặt trăng...... Không phải, Cung Quảng Hàn chủ...... Cung Quảng Hàn cung chủ."
Trong điện, Tửu Yêu nghe được âm thanh cứu mạng nàng này, trong lòng âm thầm kêu may mắn, trên mặt như cũ tỏ ý xin lỗi mà hướng Trọng Yến, nói: "Làm phiền điện hạ chờ một lát." Dứt lời như chạy trốn mà đi ra cửa.
Trọng Yến nhìn nàng chạy trối chết, trên mặt một mạt tựa tiếu phi tiếu*(cười như không cười).
Hít thở không khí mới mẻ bên ngoài điện làm Tửu Yêu đột nhiên cảm thấy áp lực tan đi không ít, một đoạn thời gian rồi không thấy, đồng tử này tuy đen đi chút nhưng thân thể cũng chắc nịch lên không ít. "Tiên Hạc, ngươi lại tới nữa?"
Tiên Hạc nghe lời này lại nhớ tới hồi ức không tốt kia, trên mặt hơi hơi cứng đờ, thầm nghĩ có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, hắn vừa suy chuyển ý nghĩ liền nói: "Cung chủ không mời ta đi vào ngồi xuống ư?" Miệng nói chuyện mà ánh mắt lại không ngừng hướng trong điện ngó nhìn.
Tửu Yêu thầm suy nghĩ, Tiên Hạc đồng tử cũng là một cái miệng rộng, nếu bị hắn nhìn thấy Trọng Yến ở chỗ nàng chắc chắn định trước là sẽ truyền ra không được lời hay ý đẹp gì, liền nghĩ trước tiên đuổi hắn đi đã. "Trong cung đã nhiều ngày không có rượu Nguyệt Quế, trong lòng ta băn khoăn tất nhiên là không tiện mời ngươi, lần sau sẽ giữ lại một chút cho ngươi......"
"Tiểu Tửu, có chuyện gì sao?" Tiếng Trọng Yến không hợp lúc mà truyền từ trong điện ra.
"Điện hạ?!" Không kịp ngăn cản, Tửu Yêu chỉ cảm thấy có thứ gì nhoáng lên chạy qua nàng hướng vào trong điện, chớp mắt đã không thấy. "Tiên Hạc gặp qua Trọng Yến điện hạ!"
Nhìn hắn diễn kỹ thuật cũng thật tốt quá rồi, Tửu Yêu ít nhiều cũng rõ ràng một số chuyện, sắc mặt có chút khó coi, cũng xoay người theo vào.
Đợi Tửu Yêu ngồi xuống xong, Tiên Hạc lập tức lại nhảy xuống ghế: "Chúc mừng cung chủ, chúc mừng cung chủ. Hỉ sự!"
Trọng Yến mấy trăm năm qua chưa từng truyền ra tai tiếng gì với tiên tử khác, hiện giờ việc này khiến Thiên Đình ồn ào huyên náo một hồi. Nàng rốt cuộc có khả năng trở thành người của Trọng Yến điện hạ, hiện giờ hắn chỉ là một đồng tử nho nhỏ trước mặt Trọng Yến, việc làm trò như thế sao dám chậm trễ.
Tửu Yêu không nói gì chờ hắn tiếp tục nói. Trọng Yến đôi mắt vẫn luôn chưa từng rời đi khỏi Tửu Yêu, trên mặt trước sau vẫn là bộ dáng ôn văn nho nhã.
"Cung chủ, năm nay bách hoa tiên diên diễn ra có chút sớm so với năm ngoái, nương nương đem ngày định vào đầu tháng ba, tiểu nhân đặc biệt tới thông truyền một tiếng mong cung chủ chuẩn bị được tốt."
Việc này cũng cũng không phải đại sự gì, đơn giản chỉ là lại ủ thêm chút rượu, Tửu Yêu yên tâm mà gật gật đầu.
Nhưng nàng còn không kịp thở ra một hơi, Tiên Hạc trên mặt treo ý cười điềm mỹ, tiếp tục nói: "Cung chủ hẳn là biết, bách hoa diên này là do các Hoa Tiên tử mỗi năm thay phiên nhau chủ sự, năm nay vừa lúc đến phiên cung chủ ngài. Nhưng khác chính là, bách hoa diên lần này, Đông Hải Đế Cơ Thanh Yểm cũng sẽ đến, Long tộc Đế Cơ là lần đầu tham gia, Vương Mẫu nương nương đối với chuyện này rất coi trọng, hết thảy đều nhấn mạnh là chớ có làm mất thể diện Thiên gia. Cho nên có một số việc chỉ sợ muốn cung chủ lo lắng chuẩn bị nhiều thêm một chút."
Tiếp đó, Tiên Hạc lại làm như cảm thán: "Trước kia lão cung chủ cảm thấy ngài ở chỗ này không được an ổn, hiện tại cơ hội cho ngài thể hiện biểu hiện cơ hội rốt cuộc tới! Nếu cung chủ ngài lần này làm tốt, mặt trăng này nhất định ngài có thể ở lại, trên Thiên Đình cũng không ai dám có dị nghị!"
Chuyện này tính là tốt gì chứ? Nghe xong câu nói cuối cùng kia của Tiên Hạc, Tửu Yêu yên lặng mà ở trong lòng thầm ghi nhớ hắn, thằng nhãi này tuyệt đối là cố ý, cung điện chỗ ở của tiên quan trong Thiên Đình đều là từ chỗ Vương Mẫu giúp Thiên Đế an bài, quyết định như thế há lại để nàng, một cái tiểu quan xen vào.
Bất quá nói lại, lần này Đông Hải Đế Cơ được trông ngóng thế nào lại chạy tới tham gia thứ này.
Muốn tới sao mấy năm trước lại không tới? Đang mải nghĩ nghĩ, nàng lơ đãng mà ngắm nhìn một bên Trọng Yến, lúc này trong lòng tức khắc hiểu rõ không ít. Khoảng thời gian trước A Đạo A Thụy mới tán dóc qua chuyện giữa Đông Hải Đế Cơ cùng Trọng Yến điện hạ, chẳng lẽ là bởi vì cái này?
Bách hoa tiên diên xưa nay đều chỉ có Thiên Đình tiên tử cùng các tiên quan tham gia, đến lúc đó Vương Mẫu cùng Thiên Đế đều sẽ có mặt. Yến tiệc này hoa lệ mà nói thì là vì bách hoa tranh nghiên (trăm hoa đua sắc), trong bữa tiệc cũng chỉ là ngắm hoa cùng phẩm rượu.
Bất quá ý của Tuý Ông không phải ở rượu(*), rượu ngon cảnh đẹp lại chỉ là vì phụ trợ giai nhân. Trong buổi tiệc nếu muốn gặp gỡ xem mắt, Nguyệt Lão nhi cũng sẽ hỗ trợ dắt mối một phen, cứ như vậy, kết quả cũng có vài đoạn giai thoại nhân duyên nơi Thiên cung.
Người Thiên Đình đều biết yến tiệc này kỳ thực là một buổi yến tiệc cho những người thân cận, cho nên sẽ không mời khách nhân, càng không có người nào chủ động đến dự. Vì thế nên người ngoài, đặc biệt là nữ tử lại càng không phải không biết xấu hổ chủ động hỏi dự một buổi tiệc như vậy.
(*) Ý của Tuý Ông không phải ở rượu: có dụng ý khác, ý không ở trong lời
Mà Đế Cơ này......Chậc chậc chậc, bên ngoài nợ phong lưu nay đã đuổi tới tận cửa nhà rồi.
Tửu Yêu âm thầm lắc đầu: Hiện tại đại cô nương cũng quá phóng khoáng. Nàng cùng các cô nương  đúng là vẫn có chút ngượng ngùng giống nhau, dù cho nàng được xem là phóng khoáng cởi mở cũng chỉ là trong lời nói cùng tư tưởng cao thượng. Da mặt nàng còn quá mỏng, vẫn là không dám tham dự buổi tiệc này.
Lúc này những thay đổi trên biểu tình của Tửu Yêu Trọng Yến bên cạnh đã xem đến rõ ràng. Chỉ thấy nàng lúc thì mày liễu hơi chau khi thì lắc đầu than nhẹ, hay là nghe được tin về Đông Hải Đế Cơ khiến nàng không vui sao? Thế nhưng phản ứng khác thường này của nàng lại làm Trọng Yến rất cao hứng, Tửu Yêu trong lòng kỳ thật cũng là có để ý mình đi, bằng không như thế nào sẽ có loại biểu tình ảo não thần thương như vậy.
Vì thế Trọng Yến âm thầm hạ quyết tâm, dĩ nhiên mình sẽ không làm nàng thất vọng. Nếu nàng hoài nghi mình, đến lúc đó dùng cõi lòng này bày tỏ để chứng minh với nàng liền không thành vấn đề.
Nga, đúng rồi, còn có nơi dừng chân này nàng tựa hồ cũng không quá vừa lòng......


Ý tứ đã truyền đạt đến, Tiên Hạc nhìn Trọng Yến đôi mắt vẫn luôn giằng co ở trên người Tửu Yêu, liền vội vội mà cúi đầu, hắn làm sao vẫn còn dám quấy rầy nhân gia ngài tình nồng.
Trước khác nay khác, người ở cao có thể săn vận khí, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác. Đương nhiên đây chỉ là cách nói khác, lời mắng chửi người kia, cái hắn muốn nói không phải để chỉ Trọng Yến.
Tiếp theo Tiên Hạc thuận miệng khen tặng hai người vài câu liền vội vàng rời đi. Đương nhiên, hắn nội tâm vẫn là thổn thức than thở không thôi.
Tửu Yêu nhìn tới người đã dựa trên trường kỷ của nàng, hơn nữa vẫn không động nhân tâm thì càng không có chút vui vẻ nào, người này ỷ vào chính mình có thân phận địa vị, thật đúng là không đem người khác để vào mắt. Nếu ánh mắt có thể giết chết người, Trọng Yến nhất định đã bị lăng trì.
"Điện hạ, ngài vừa rồi hẳn cũng nghe thấy, đoạn thời gian này ta chắc chắn rất bận rộn, thời gian còn lại để chuẩn bị cho bách hoa tiên diên cũng không còn nhiều lắm, không bằng thỉnh ngài di giá......" Tửu Yêu vặn xoắn tay áo, cuối cùng nói.
Nàng không biết đặt tay ở đâu, đôi tay có chút co quắp, trong đôi mắt hạnh to tròn đều là vô tội. Trọng Yến cũng không đành lòng lại khó xử nàng, hai mắt hơi hơi khép lại, gật gật đầu: "Ta đây liền trở về, ngươi cứ hảo hảo chuẩn bị, nếu như có yêu cầu gì cứ việc sai A Đạo A Thụy tới tìm ta." Dứt lời hắn lười biếng mà nâng lên một bàn tay duỗi đến trước mặt nàng.
"Tạ điện hạ, đây là?" Tửu Yêu nghi hoặc nhìn bàn tay trắng nõn thon dài kia của hắn.
"Hầu hạ bổn điện hạ đứng dậy." Trọng Yến nhướng mày không nhanh không chậm mà nói, dưới thân mềm sụp thật là thoải mái khiến hắn có chút luyến tiếc phải đi, xem ra cô nương này cũng thật biết hưởng thụ.
Tửu Yêu trong mắt nổi lên một mạt nhàn nhạt ghét bỏ, cùng giằng co với đôi mắt đượm ý cười của hắn, lại một lát liền cúi đầu bại trận.
Cuối cùng nàng vẫn là đem tay hơi nâng lên làm tựa cho Trọng Yến. Không biết vì sao lúc nàng chạm vào ngón tay hơi lạnh của hắn, Tửu Yêu cảm thấy đầu ngón tay ngứa, giống có thứ gì chui vào trong lòng nàng, dần dần nàng cảm thấy trên mặt cũng hơi hơi nóng lên.
Thẳng đến khi Trọng Yến buông ra, nàng mới hồi thần trở lại, âm thầm mắng chính mình vô dụng. Tốt xấu gì cũng là tiên nữ sống ba trăm tuổi, cư nhiên chỉ chạm vào tay nam nhân tay lại cứ như vậy không có tiền đồ, Tửu Yêu nhẹ nhàng hít vào một hơi thật sâu tự trấn định lại bản thân.
Mềm ấm lại tinh tế, nhỏ dài mềm mại giống như dương chi bạch ngọc hảo hạng, lại xứng với nàng, phong thái như có như không ngượng ngùng. Mỹ nhân ngây người rồi.
Trọng Yến trong lòng cực vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro