Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Chương Đằng ở trong phòng tắm gội đầu cho đứa nhỏ, dùng chai dầu gội mới mua kia.
      "Gội đầu là như thế này." Hắn nhẹ nhàng xoa tóc đứa nhỏ: "Làm ướt toàn bộ tóc, sau đó xoa dầu gội, xoa ra nhiều bọt trắng, đem da đầu đều cào qua một lần, rồi từ từ xả nước. Hiểu không?"
      Đứa nhỏ bị hắn gội đến tai phủ đầy bọt, đầu khẽ rụt lại, sau đó mới chậm rãi gật gật đầu.
      Chương Đằng không tắm giúp nó, chỉ giúp nó rửa tay, đem bùn đen bên trong khe móng tay đều rửa đi. Sau đó, hướng dẫn cho đứa nhỏ tự tắm, sử dụng sữa tắm và lau người.
      "Cái cổ, trước ngực, phía sau lưng, hai cánh tay, hai cái chân, hai cánh mông,... ách, còn có phía trước, tiểu đệ đệ, đều phải rửa cẩn thận, biết không?"
       Chương Đằng đi tới chỗ máy giặt, lấy ra quần áo đã giặt sạch, cầm lên máy sấy tóc  sấy quần áo.
       "Dùng cái này đi." Cô của Chương Đằng đưa tới một cái máy sưởi đứng: "Mấy năm trước mua nó để mùa đông sưởi ấm, vẫn luôn đặt ở trong kho. Cô vừa mới cắm điện xem một chút, còn có thể dùng."
      Chương Đằng đem máy sưởi cắm điện vào, đặt tất cả quần áo mới lên ghế để máy hong khô.
      Chờ đứa nhỏ tắm xong, quần áo hầu như đã khô.
      "Quần còn có chút ẩm ướt, nhóc trước tiên mặc áo." Chương Đằng quấn khăn tắm cho đứa nhỏ, nhìn nó nói: "Trước tiên mặc váy, ha ha ha."
      Đứa nhỏ nhìn thấy Chương Đằng cười cũng ngượng ngùng mà nở nụ cười.
      Chương Đằng giúp đứa nhỏ sấy tóc. Tóc đứa nhỏ màu nâu nhạt, mềm mại, tinh tế, có chút xoăn. Chờ tóc tai đứa nhỏ được sấy khô, quần cũng mặc vào, quả thực sáng sủa hẳn lên.
      "Đứa nhỏ con lai này từ đâu tới? Thật đáng yêu!" Cô bước tới, nhẹ nhàng nặn nặn hai má đứa nhỏ.
      Chương Đằng mở một trò chơi nhỏ trên điện thoại, để đứa trẻ tự mình chơi. Sau đó mới kể cho cô nghe thân thế đứa nhỏ. Cô chỉ thở dài một hơi, không nói gì thêm.
      Chương Đằng nhìn đứa nhỏ nằm trên giường. Đứa trẻ chỉ chiếm một khoảng nhỏ. Chương Đằng không lấy thêm chăn, liền cùng nó ngủ một giường. Chương Đằng tiến vào trong chăn, vươn tay ra nhẹ nhàng đặt ở bụng đứa nhỏ.
      Đứa nhỏ mặc quần áo mới, trên bụng có hình Hỉ Dương Dương, kỳ thực có chút xấu.
      Đứa nhỏ quá gầy, bụng có hơi chập trùng.
      Chương Đằng nghĩ, ấm ấm áp áp, là một cái sinh mệnh. Hắn liền sờ sờ chính mình, cũng giống vậy.
      Chương Đằng mở điện thoại, kiểm tra cái gì đó. Nhìn thật lâu, sau đó mới ngủ.
      Một tuần trôi qua nhanh chóng.  Đứa nhỏ ở cùng Chương Đằng đã bảy ngày. Hôm nay, đứa nhỏ mặc quần áo có hình Đồ Đồ tai to, đi đôi giày được Chương Đằng mua cho nó, mặt trên được dán rất nhiều hình siêu nhân. Khi bước đi, gót giày sẽ nhấp nháy phát sáng. Thời điểm đứa nhỏ lần đầu mang, nó chạy khắp nơi trong nhà, sau đó cúi đầu nhìn ánh sáng nhấp nháy trên đôi giày của mình, rất vui vẻ mà cười.

(Đồ Đồ tai to)
 

     Chương Đằng đã mua cho đứa nhỏ rất nhiều thứ.           
      Đứa nhỏ ôm một cây súng đồ chơi, dựa vào cửa nhìn Chương Đằng thu dọn đồ đạc, không lên tiếng. Đèn giày bên trái đã biến mất, có thể đã hết điện. Nó giẫm mạnh cũng không sáng lên. Đứa nhỏ chạy đến đưa cho Chương Đằng xem, hắn nói: "Không có điện, sẽ không sáng"
      Đứa nhỏ có chút buồn: "Nhưng chân phải vẫn còn."
      Chương Đằng nói: "Khả năng pin ở hai bên... lượng điện không giống nhau đi? Cũng có thể là nhóc giẫm bên trái nhiều hơn."
      Đứa nhỏ suy nghĩ một lúc, hỏi Chương Đằng: "Phía bên phải cũng có thể hết điện?"
      Chương Đằng vội vàng thu thập hành lí, không để ý tới nó.
      Chương Đằng không mang theo nhiều đồ vật, dọn dẹp rất nhanh, chiếc vali vẫn còn chút chỗ trống.
      Đứa nhỏ đi tới, do dự một chút, mở miệng hỏi: "Chú không mang theo cá vàng nhỏ sao?"
      Chương Đằng lúc này mới nhớ tới, túi cá vàng hắn mua lúc trước, đựng trong bể cá. Chương Đằng đi đến nhìn, tất cả cá bên trong bể cá nhỏ đều chết hết.
      "Có thể là cho cá ăn quá nhiều." Chương Đằng nói: "Cá đã chết, không chú ý."
      Cũng có thể là lúc đầu mua cá vốn đã có vấn đề.  Ai biết được. Vài con cá mà thôi.
      Đứa nhỏ nhìn mấy con cá ngửa bụng trong bể, biểu tình có chút lạnh lùng.
      "Ăn quá nhiều thì chết đi sao?" Đứa nhỏ hỏi: "Ăn quá nhiều vì sao lại chết?"
      "Cá và người khác nhau." Chương Đằng nói.
      Đứa nhỏ ôm súng đồ chơi, không trả lời.
      Cô và dượng kéo vali, ở dưới lầu gọi hắn.
      Chương Đằng đem một bể cá đã chết đổ xuống bồn cầu, xả nước, đóng cửa lại, xách vali xuống lầu. Hắn vừa đi vừa muốn hỏi đứa nhỏ, nhóc còn nhớ đường về nhà nhóc như thế nào sao? Còn muốn hỏi đứa nhỏ, để lại cho nó chút tiền mặt này, nó có biết dùng hay không? Có biết hay không cần bao nhiêu tiền nếu muốn mua cái gì đó?

      Hắn có chút bận tâm, không biết để cho bác gái thôn ủy khoản tiền kia, đủ để chăm sóc đứa nhỏ bao lâu.
      Nhưng hắn không nói gì.
      "Cá vàng chết rồi, vì vậy không cần phải mang theo." Đứa nhỏ ôm súng đồ chơi, đứng ở cửa, với vẻ mặt thoải mái mỉm cười với Chương Đằng. Như là vì Chương Đằng giải quyết một cái phiền toái lớn mà cao hứng.
      Chương Đằng khóa cửa, nhìn ngôi nhà một chút.
      Là ngôi nhà nhỏ mà ba mẹ hắn xây trước đây ở quê. Ba mẹ hắn khi còn sống, mỗi cuối năm đều quay về ở hai ngày.
      Lần này trở về, cô cùng dượng ở tại lầu một, một mình hắn ở lầu hai.
      Sau này cũng sẽ không còn người đến ở.
      Chương Đằng nhìn đứa nhỏ. Đứa nhỏ cúi đầu chơi súng đồ chơi, dùng sức mà ấn nút, súng đồ chơi lóe đèn, phát ra âm thanh ồn ào.
      Chương Đằng ngồi xổm xuống.
      "Nhóc có muốn đi cùng ta?" Chương Đằng nhìn đứa nhỏ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro