Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Có Chương An Ninh, cuộc sống trôi qua nhanh hơn một chút.
      Chương Đằng trước vẫn cảm thấy sống một ngày bằng một năm.
      Tài sản cha mẹ để lại cho hắn, chỉ tiền cho thuê cửa hàng cũng đủ hắn ăn cả đời.
      Hắn cũng không có gì theo đuổi. Quần áo mấy ngàn có thể mặc được, quần áo mấy chục cũng có thể mặc được.
      Hắn không cần nỗ lực, không cần phấn đấu. Nhân sinh nhìn như một đường bằng phẳng, hắn luôn cảm giác đường nhân sinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy tương lai như thế nào.
      Hắn cũng không có bằng hữu gì. Cùng hắn gần gũi nhất cũng chỉ có cô, được cha hắn lúc còn sống nhờ vả trông chừng hắn, không để hắn làm những điều ngu ngốc.
      "May mắn là có An Ninh, sống cùng con." Cô hắn vui mừng nói: "Không phải thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt... Aiz. May mắn là có An Ninh."
      Chương Đằng cùng Chương An Ninh, thoạt nhìn là Chương Đằng chăm sóc Chương An Ninh.
      Chương Đằng cho Chương An Ninh học bù, dạy nó tư thế cầm bút chính xác, để nó cùng mình ở một chỗ, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp làm bữa ăn dinh dưỡng cho nó.
      Trước bận sau bận mà xử lí vấn đề học hành của nó, giúp nó tìm một cái trường tiểu học tốt.
      Chương Đằng vì Chương An Ninh làm nhiều như vậy.
      Chương Đằng cùng Chương An Ninh sống nương tựa lẫn nhau.
      Không. Chẳng bằng nói, là Chương An Ninh cứu rỗi Chương Đằng.
      Chương An Ninh bắt đầu đi học.
      "Sẽ có rất nhiều tiểu bằng hữu giống như nhóc." Chương Đằng nói: "Nhóc đẹp mắt như vậy, mọi người nhất định sẽ rất yêu thích nhóc. Khi giới thiệu bản thân, hãy nói, xin chào mọi người, tôi tên là Chương An Ninh. Nói to một chút, cởi mở một chút. Biết không?"
      Chương An Ninh ôm eo Chương Đằng khóc chít chít không chịu đi.
      "Nhóc thông minh như vậy, ta đã giúp nhóc bổ sung các kiến thức còn thiếu... Ách đại khái đi. Dù sao đi nữa... Không cần sợ hãi, không có gì đáng sợ, An Ninh."
      Chương Đằng dỗ dành một lúc lâu, hứa sẽ ở cổng trường đợi nó, học xong liền đưa nó về nhà. Chương An Ninh lúc này mới đỏ vành mắt đeo cặp sách bước vào khuôn viên trường.
      Chương Đằng nghĩ thầm, chính mình thật giống một người cha già.
      Chà, đợi đến sau giờ học để xem hắn có thể hay không dỗ được Chương An Ninh, để nó gọi hắn một tiếng ba ba.
      Tan học, Chương An Ninh xông ra khỏi đám đông học sinh trước nhất, vồ lấy Chương Đằng, đập Chương Đằng lảo đảo một cái, suýt chút ngã ngửa .
      Buổi tối, Chương An Ninh hơi dính người, nhất định phải ngủ cùng Chương Đằng.
      Chương Đằng rất yêu thích cảm giác được Chương An Ninh ỷ lại.
      Hắn ỷ lại với sự phụ thuộc của Chương An Ninh.
      "Ngủ đi." Chương Đằng đắp kín chăn cho hai người.
      Chương An Ninh ôm eo hắn thật chặt.
      "Chương Đằng, " Chương An Ninh nói: "Chương Đằng với An Ninh phải luôn luôn ở cùng nhau."
      Chương Đằng nội tâm một mảnh mềm mại.
      Cũng tha thứ chuyện Chương An Ninh gọi trực tiếp tên hắn.
      Đêm nay, Chương Đằng dỗ một buổi tối, Chương An Ninh cũng không chịu mở miệng gọi hắn ba ba.
      Ai, tiểu tử thối này.
      Kể từ ngày đó, Chương An Ninh vẫn ngủ cùng một cái giường với Chương Đằng.
      Chương Đằng vốn đang mơ hồ lo lắng, Chương An Ninh đi học có bạn mới sẽ từ từ xa lánh mình.
      Mà Chương An Ninh không có, trái lại càng dính.
      "Không có a, " trong điện thoại, giáo viên nói với Chương Đằng: "Chương An Ninh ở trường học cùng đồng học chung đụng rất tốt, không có bị bắt nạt. Tất cả mọi người đều rất yêu thích em ấy... Ân, thế nhưng dường như không có ai đặc biệt thân. An Ninh chính là đối xử với ai cũng đều giống nhau."
      Chương Đằng cũng không biết này là chuyện tốt hay chuyện xấu.
      Chương An Ninh viết văn, nội dung yêu cầu là "Người quan trọng nhất của tôi". Chương An Ninh viết chính là Chương Đằng.
      Chương An Ninh viết rất khá, được gọi lên bục giảng đọc bài văn của mình.
      "Tiêu đề: Chương Đằng của tôi. Chương Đằng của tôi, là người quan trọng nhất..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro