Chương 101 - (1) Chúng ta chia tay đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình thay dổi cách xưng hô của nam phụ rồi nha :v .



____
_

"Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, bất kể em đã làm gì trong quá khứ, tất cả chúng ta đều nghĩ rằng điều đó chưa bao giờ xảy ra, em vẫn là Tiệp Nhi của anh, anh cũng là A Liên của em ..." Hà Thiếu Liên thấp giọng nói, cái xưng hô thân mật này có bao nhiêu lâu không có bị Tiệp nhi kêu lên.

Nhớ rõ lúc ấy ở nước ngoài, cái gì đều không nhớ rõ khi. Một cô gái kiêu theo xưng hô này và lúc đó hắn đã tức giận không thể giải thích được. Giờ hắn muốn đến, ngay cả khi hắn quên cả thế giới, hắn sẽ không bao giờ quên cô. Nhưng chỉ vài năm sau, Tiệp nhi của hắnđã kết hôn. Còn hắn thì sao? Hắn nên làm gì?

"Như thể nó đã không xảy ra ..." Tiêu Tiệp nói nhẹ nhàng, "Tôi có nên cảm ơn anh, bất kể quá khứ, tha thứ cho tôi vì những gì tôi đã làm không?"

Cho đến ngày nay, hắnvẫn nghĩ cô đã bắt cóc Kiều Đại Vân, hay không tin cô? Đó là trường hợp, tại sao nó nên xuất hiện? có thể tin tưởng một ai đó mà bạn quan tâm, bạn thích gì nữa không?

"Năm đó tôi đã nói rồi một lần, hiện tại tôi nói lại lần nữa, năm đó thật sự tôi không có làm qua." Tiêu Tiệp nhìn vào mắt hắn, nói từng chữ một.

Hà Thiếu Liên ngừng nói, và hắn cúi đầu và im lặng. Chỉ vậy, Tiêu Tiệp hiểu rằng hắn vẫn không tin cô. Ngay cả khi cô giải thích nó nhiều lần, kết quả vẫn như vậy. Lùi lại 10.000 bước nói rằng nếu thời gian quay ngược, họ vẫn không thể đến được với nhau.

Cô muốn một người đàn ông yêu cô, nhưng một người đàn ông tin vào cô. Hà Thiếu Liên không thể làm điều đó, nó đã từng, và bây giờ là như vậy.

" Nếu như vậy không tin tôi, vì cái gì mà phải tới tìm tôi ? " Tiêu Tiệp hỏi ngược lại.

Đôi mắt của hắn trở nên buồn bã hơn. Hắn đã điều tra các sự kiện của năm đó, nhưng thực tế vẫn như vậy. Tất cả các bằng chứng chỉ ra rằng Tiêu Tiệp đã làm điều đó. Hắn không quan tâm nếu Tiêu Tiệp đã bắt cóc người khác, hắn chỉ là lo lắng Tiêu Tiệp sẽ bị lạc tâm trí. Nhưng hắn không quan tâm rằng điều đó không có nghĩa là những người khác không quan tâm, vì vậy hắm chỉ muốn lạnh lùng, chờ thời gian trôi qua, chờ hắn giải quyết mọi thứ, và hắn sẽ quay lại với Tiêu Tiệp sau khi ánh đèn sân khấu trôi qua.

Chính là trời cao lại lừa gạt người, và rồi điều đó đã xảy ra để họ ngày càng tiến xa hơn.

"Tiệp nhi sự thật của vấn đề không quan trọng. Anh yêu em bất kể em là ai. Anh không có người phụ nữ nào khác ngoài em và anh không có đính hôn với Kiều Đại Vân . Vợ của anh chỉ có thể là em !

Tiêu Tiệp cảm thấy ngày càng bất lực. Người nam nhân này, trước sau không hiểu lý do thực sự tại sao hai người họ bị chia cách.

"Từ khi anh không tin tôi, chúng ta sẽ không thể. về sau đừng lại đến tìm tôi , tôi đã kết hôn và tôi yêu chồng của tôi rất nhiều." Tiêu Tiệp nhàn nhạt nói , không còn nhìn vào đôi mắt cầu xin của Hà Thiếu Liên, Không bao giờ quay lại và đi lên lầu.

Một câu ngắn ngủi, Hà Thiếu Liên bị trì trệ, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm vào ngực hắn , như có mùi trong cổ họng, như thể máu đang chảy. Hắn giống như một hòn đá bị phong hóa, và chỉ một cơn gió sẽ biến thành cát bụi và bị thổi bay. Tiệp nhi đã nói gì? Có phải cô đã yêu một nam nhân khác? Tâm nhĩ rơi mạnh và rơi xuống vực thẳm không đáy. Ánh trăng cô đơn rơi xuống trên người hắn , như thể một lớp sương trắng che phủ anh.

Tịch Âu Minh bước tới và nhìn người đàn ông cực kỳ khiêm tốn trước mặt anh , và sự khinh bỉ của anh ngày càng mạnh mẽ. Nhưng anh cũng có ý định đi lên lầu, và đối với người thua cuộc, anh ta không buồn đi xuống.

" Đợi đã ! " Nhưng hắn không muốn . điều đó không có nghĩa là những người khác không muốn, Hà Thiếu Liên nhàn nhạt nói .

Tịch Âu Minh dừng lại bước chân . thờ ơ đứng đối diện Hà Thiếu Liên . Bầu không khí kỳ lạ trở nên cứng nhắc, và cả hai đều không nói, như thể chiến đấu bằng mắt.

Cuối cùng, Hà Thiếu Liên mở miệng, và hắn khinh bỉ nói: " ngươi có nghĩ rằng ngươi đã thắng khi cưới cô ấy không?"

Tịch Âu Minh đứng thờ ơ, khẽ cau mày, nhưng không nói, như thể chờ đợi câu tiếp theo của hắn .

" Ta sẽ không từ bỏ ! " Hà Thiếu Liên lạnh lùng nói, như thể tuyên chiến.

" Ngươi không từ bỏ, không thành vấn đề nếu ngươi không từ bỏ, điều quan trọng là trong trái tim của cô ấy là ai." Tịch Âu Minh nói trống rỗng, không bị ảnh hưởng bởi những lời nói của anh.

Hà Thiếu Liên hừ lạnh . Không đồng ý với những lời của Tịch Âu Minh . Nhưng lần này hắn không nói gì, nhìn về hướng biến mất của Tiêu Tiệp một lần nữa, xoay người rời đi, và tấm lưng cô đơn biến mất trong màn đêm.

____________
_______
___

Dĩ Đồng chìm xuống, và một lần nữa phớt lờ người đàn ông có thể vây quanh cô bằng cách nhảy lên nhảy xuống. Những ngày này, không nên nói rằng nó bắt đầu từ sự hiểu biết. Ngoài những công việc cần thiết phải giải quyết, nếu không thì anh chàng này giống như một con ruồi, xoay quanh cô cả ngày, làm người không đánh chết ruồi bằng một cú đập ruồi!

Trong vài ngày qua khi cô trở về Trung Quốc, anh gần như ở trên đầu, và anh muốn ở bên cạnh cô mỗi giây, và thực sự ước anh ấy thậm chí có thể đi vệ sinh!

"Tiểu Đồng Đồng, có lạnh không? Hay anh nên lấy cho em một chiếc áo khoác nhé ?" Cố Trạch quan tâm nói.

Nghe thấy một cái tên như vậy, Dĩ Đồng đứng dậy và nhìn vào chiếc điều hòa trên mái nhà đã lên tới 26 độ mà không có bất kỳ dấu vết nào. thời tiết mát mẻ hết thảy vừa vặn a! Cái nam nhân chết tiệt này thật là hận không thể dọn cái bếp lò lại đây! Cư nhiên đem điều hòa mở lớn như vậy! Làm nóng chết cô luôm sao? Vẫn lạnh? Trong trường hợp này thật tốt khi không chết!

Cầm điều khiển từ xa, tắt điều hòa một lần nữa và mở cửa sổ để cho gió mùa thu thổi vào.

" Đã bao nhiêu lần tôi nói với anh , đừng quay quanh với tôi cả ngày, anh chính là một đại nam nhân không có việc chính sự của riêng mình à? " Dĩ Đồng nói, điều đó thực sự khiến mọi người khó chịu!

Cố Trạch thở phào, " "Tôi còn tưởng rằng em tính toán vĩnh viễn không mở miệng nói chuyện . Tôi đã chuẩn bị nhiều hơn kế hoạch này! "

" ... "

" Đừng tức giận, phụ nữ dễ dàng già đi khi họ tức giận. Già rồi làn da liền biến nhíu, nhíu liền khó coi . Đương nhiên, dù em có trở thành ai, ngay cả khi làn da của em trở nên cứng hơn cây thiên niên kỷ, tôi sẽ không ghét bỏ em. " Cố Trạch nói lời thề son sắc , với mái tóc nâu , nụ cười như ánh mặt trời, anh thề bằng cách giơ tay lên. Ngữ khí kia muốn nhiều thành khẩn liền có bao nhiêu thành khẩn.

" Da của anh giống như vỏ cây, và da của cả gia đình anh giống như vỏ cây! " Nó được thổi bằng khí, không liên quan đến hình ảnh, và tay anh đặt trên hông, giống như một con hổ.

Bà ơi, dám nguyền rủa bà già nhanh, và nguyền rủa làn da bà như vỏ cây! Anh ta cứ bám dính lấy cô như kẹo mạch nha , da mặt anh ta dày hơn những bức tường thành phố. Như thể càng nói về anh ta, anh ta càng trở nên mạnh mẽ.

"Như thế nào em lại có thể nói gia đình của chồng mình như thế này, thật tệ khi lan truyền nó ra sao!" Cố Trạch nói với vẻ mặt nghiêm túc, như thể Dĩ Đồng thực sự là con dâu chưa lập gia đình của anh.

"..."

Đây không phải là người địa cầu , là người ngoài hành tinh !

Khi nói chuyện ngẩng đầu nhìn xem thời gian, không ổn khi không nhìn vào nó, cô đã sợ hãi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hôm nay cô hẹn Tiêu Tiệp và Tịch Âu Minh đến ăn tối tại nhà, chính mình còn có một đống việc cần hoàn thành, cơm chưa nấu, còn có sủi cảo từ từ? Ô ô, làm sao đây? Bây giờ ai sẽ làm việc nhà khi cô ra ngoài mua thức ăn? Ai nắm chặt thời gian đi mua đồ ăn !

Dĩ Đồng than thở dùng dư quang ngó ngó Cố Trạch , Cố Trạch là ai , và đôi mắt của anh ấy rất rõ ràng đến nỗi ngay cả một con ruồi cũng có thể đoán được đó là nam hay nữ. Dĩ Đồng nhìn theo cách này, anh thấy rõ rằng có gì đó không ổn!

"Tôi không quen biết đường!" Trước khi Dĩ Đồng nói, anh tuyên bố ngay lập tức. Không cần Đồng Đồng nói , anh biết rằng Dĩ Đồng sẽ cho anh đi mua đồ ăn.

Trước không nói người khác không quen biết đường , chỉ là làm một thiếu gia trẻ hơn 20 năm và chưa bao giờ đi chợ mua rau. Ngay cả khi đi siêu thị, anh chỉ mua bao cao su. Chà, trước khi biết Dĩ Đồng, anh thực sự là hoa hoa công tử , nhưng sau đó anh ta phát hiện ra rằng anh ta cũng có thể là một công dân tốt.

Dĩ Đồng là một điểm đột phá hoàn lương của anh . Đến thời điểm này, anh đã đuổi theo từ nước ngoài về nhà!

"Vậy thì anh có thể làm gì khác ngoài việc ăn! Chỉ cần đi mua rau , lại không phải muốn lấy mạng của anh !" Dĩ Đồng thở dài , kêu mua cái đồ ăn đều cùng mạng của hắn cũng giống nhau!

"Vậy em còn không bằng muốn mạng của anh ..." Cố Trạch thì thầm.

"..."

Dĩ Đồng phát hiện , kể từ khi quen biết Cố Trạch , cô đã không nói nên lời thường xuyên hơn.

Bởi vì hiện tại là thời kỳ cao điểm cho cửa hàng tạp hóa và thời kỳ cao điểm cho công việc. Đường cao tốc cực kỳ tắc nghẽn, và mất không quá mười phút để lái một đoạn, và ngay cả những người đi xe đạp dường như rất nhanh tại thời điểm này, và một tiếng ngáy đã qua, có thể thấy rằng những chủ xe khác chỉ có những điểm ghen tị, và một số tài xế thiếu kiên nhẫn và lấy mì ăn liền và bắt đầu ăn. Theo xu hướng này, khi đến nhà của Dĩ Đồng có thể là cả đêm.

[ ta thật không biết dùng cách xưng hô của Tịch Âu Minh và Hà Thiếu Liên ra sao ] 😂😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro