Chương 101 - (2) Chúng ta chia tay đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vẻ như tình huống này chưa bao giờ gặp phải trước đây và sự kiên nhẫn của Tịch đại thiếu gia là vô cùng thiếu thốn. Giơ tay lên để nhìn thời gian, rồi nhìn giao thông như thể không có điểm cuối trước mặt, bàn tay của Tịch Âu Minh cầm vô lăng không thể giúp gì được.

Và tại thời điểm này, Dĩ Đồng lấy điện thoại ra gọi, cực kỳ nói lời xin lỗi rất nhiều , và sau đó nói mục đích chính.

"Ah? Bạn thân, cậu thận chí chưa mua bất kỳ đồ ăn nào ?" Tiêu Tiệp nhịn không được kêu ra tiếng .

"Ha ha , xin lỗi nha , cậu thấy mình vẫn còn nhiều việc phải làm ngay bây giờ. Nếu cậu cũng tiện đường , liền thuận đường mua đồ ăn đem tới ~" Dĩ Đồng lấy lòng nói .

Tiêu Tiệp xấu hổ cúp điện thoại? lại nhìn nhìn đã bị kẹt xe đổ đến sắp hỏng mất Tịch Âu Minh . Đột nhiên không biết mở miệng như thế nào . chịu mời đi nhà người khác làm khách còn phải đi chợ bán thức ăn và mua đồ ăn. Ước tính Tịch Âu Minh sẽ tức giận và đi thẳng về nhà.

Trải qua một phen làm nũng của Tiêu Tiệp , Tịch Âu Minh cuối cùng cũng đồng ý với khuôn mặt đen xì. Tuy nhiên, tình hình kẹt xe vẫn chưa được cải thiện, vì vậy sự kiên nhẫn của Tịch Âu Minh cuối cùng đã hết, quay số điện thoại trực tiếp và nhanh chóng công đạo vài từ.

Trong vài phút, con đường đã trơn tru , tổng tài tài xế hoan hô trung nghênh ngang mà đi.

Tiêu Tiệp có một chút ngạc nhiên.Cô biết rằng Tịch Âu Minh có khả năng và nhiều kết nối, nhưng anh thậm chí còn biết khu vực giao thông ... Chắc chắn người nên kết bạn nhiều hơn!

Tiêu Tiệp không hỏi vì cái gì ngay từ đầu không gọi điện thoại, bởi vì không cần hỏi cô đều biết, Tịch thiếu không có kẹt xe quá, cho nên không biết kẹt xe sẽ là loại tình huống này không biết rằng kẹt xe sẽ như thế này thời gian sẽ rất lâu!

Ban đầu người ta nghĩ rằng kẹt xe là điều kiên nhẫn nhất. Ai biết rằng mua thực ăn không phải là một sự kiên nhẫn đối với Tịch Âu Minh . Lớn như vậy thật đúng là không có mua qua đồ ăn. Trước đây, ở nhà đều có người hầu đi mua đồ ăn . Sau khi ra ngoài ở với Tiêu Tiệp , mặc dù anh sẽ nấu ăn, chính là mua đồ ăn cũng là có người hầu đi mua. Anh thực sự là lần đầu tiên mua thức ăn!

Vì siêu thị cách xa nơi Dĩ Đồng sống, nên chỉ có thể đến một chợ rau gần hơn. Tiêu Tiệp không phải là lần đầu tiên vào thị trường rau, vì vậy cô không cảm thấy có gì sai.

Nhưng đây là lần đầu tiên của Tịch Âu Minh , anh luôn nghĩ rằng rau rất dễ mua, giống như mua quần áo, một số người giới thiệu và một số người phục vụ. Nhưng chợ thì đông người như kẹt xe. Và nhiều món ăn được chia thành các loại khác nhau. Chúng không ở một nơi. Chợ rất lớn nên họ phải mua và đặt món ăn.

May mắn hắn hôm nay anh không có mặc tây trang , chỉ mặc quần áo bình thường. Nếu không, nếu mặc tây trang vào chợ rau đông đúc và ẩm ướt này, anh ta nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ sụp đổ.

Tiêu Tiệp biết đường và tìm thấy thực phẩm cô ấy muốn mua. Sau khi hỏi giá cả lúc sau cầm một ít cho người ta tán thưởng.

"Tổng cộng có 5 nhân dân tệ, tôi đã đóng gói nó cho cô ." Một phụ nữ đang bán rau, cô nói cực kỳ nhiệt tình.

Tiêu Tiệp gật đầu và nhận lấy nó. Ngay khi cô chuẩn bị trả tiền cô sững sờ trước cảnh tượng trước mặt mình. Tịch Âu Minh mặt vô biểu tình đưa qua một cái thê ......

Người bán "..."

Tiêu Tiệp "..."

Trước khi người bán rau sụp đổ, Tiêu Tiệp vội vàng cầm tấm thẻ trên tay và nói với người bán rau choáng váng, "Tôi xin lỗi, anh ấy đang nói đùa ..."

Sau đó nhanh chóng thanh toán tiền , đem sắc mặt đã bắt đầu biến thành màu đen Tịch Âu Minh lôi đi.

Một vài vòng sau, Tiêu Tiệp nhìn Tịch Âu Minh người đã cầm rất nhiều thức ăn trong tay, và biểu hiện rằng anh ta đang đối mặt với sự sụp đổ. vội vã xoa dịu con đường, " Minh , hôm nay em phát hiện ra rằng sự kiên nhẫn của anh rất tốt ~"

Tịch Âu Minh nhàn nhạt ngó liếc cô một cái , khiêm tốn nói " anh kiên nhẫn đều vẫn luôn hoàn hảo ."

Tiêu Tiệp xấu hổ, ai là người gần như sụp đổ một vài phút trước đây? Nhưng quên nó đi, nhìn anh như vậy chịu thương chịu khó cùng cô mua đồ ăn, liền không vạch trần anh.

Ngay khi Tiêu Tiệp đang miên man suy nghĩ , câu cuối của Tịch Âu Minh hẹ nhàng vang lên, " ở trên giường càng có kiên nhẫn "

"..."

Khi bọn họ đến nhà của Dĩ Đồng , Đĩ Đồng đã hoàn thành công việc của mình và sẵn sàng chuẩn bị. Khi nhìn thấy Tịch Âu Minh mang theo đồ ăn, nhịn không được tán dương nói " quả nhiên thực sự là một người đàn ông tốt! Dám làm dám chịu ! Không giống như một số người, sẽ không có gì có thể ngoại trừ việc ăn uống." Có một lời khen ngợi và xúc phạm.

Tịch Âu Minh nhàn nhạt hừ một tiếng , xem như là cam chịu .

Cố Trạch nhảy dựng lên như một con mèo giẫm phải lên đuôi và nói: "Đàn ông vốn dĩ chính là làm đại sự. Việc nhỏ mua đồ ăn này nơi nào yêu cầu anh động tay ?"

Tịch Âu Minh liếc nhẹ vào anh ta, rồi nói với giọng lạnh lùng, "Một phòng không quét, dùng cái gì quét thiên hạ !"

Cố Trạch giật giật miệng , cuối cùng cũng không tìm được lời nói thích hợp phản bác lại , chỉ có thể đem khí nuốt trở lại trong bụng. Rốt cuộc nhìn đến anh ta bộ dáng nghẹn khuất , Dĩ Đồng ảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau bữa ăn, Cố Trạch vô cùng không muốn vào bếp để rửa chén dưới sự đe dọa của Đồng Đồng . Tịch Âu Minh ngồi trên ghế sofa xem tin tức tài chính, và Tiêu Tiệp nói chuyện với Dĩ Đồng ở tronh phòng.

" cậu có thực sự sẽ ở bên người đàn ông này không?" Tiêu Tiệp nói.

"Mình không biết, đi một bước tính một bước đi ."

"... bất cứ điều gì cậu quyết định, mình luôn ủng hộ cậu !"

"Cảm ơn cậu Tiêu Tiệp !"

Trên đường về nhà, Tiêu Tiệp không thể không liếc nhìn Tịch Âu Minh lần nữa. Mới đây tại nhà của Dĩ Đồng, sắc mặt cũng không tốt , đối với Cố Trạch kia lại càng không có sắc mặt tốt.

Cô biết , anh lo lắng cho Tả Huyền Dạ . Anh có bạn bè để lo lắng, và cô có bạn bè của mình để lo lắng, cô ấy hiểu tâm trạng này.

"Nếu anh thực sự muốn giúp Tả Huyền Dạ em sẽ không trách anh ..." Tiêu Tiệp chậm rãi nói, tin tức trở về của Dĩ Đồng , Tả Huyền Dạ vẫn luôn không biết, Tịch Âu Minh là huynh đệ tốt của hắn , nếu nói cho hắn cũng là không gì đáng trách.

"Không cần nói , hắn đã biết," Tịch Âu Minh nói nhẹ nhàng.

Anh đã nói không sai. Tả Huyền Dã đã biết rằng Dĩ Đồng đã trở về Trung Quốc , hắn đang hưng phấn đi tìm kiếm cô ấy.

Dĩ Đồng tưởng rằng Tiêu Tiệp đã quên lấy thứ gì đó và quay lại đây . Cô mở cửa với một nụ cười trên khuôn mặt, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô đóng băng khi nhìn thấy người ngoài cửa.

" Đồng Nhi ..." Tả Huyền Dạ nói một cách hào hứng, nhưng nét mặt anh ta thay đổi khi nhìn thấy người đàn ông trong phòng.

Không khí dường như cũng bị bao phủ bởi băng và đôi mắt lạnh lùng của Tả Huyền Dạ rơi vào trên người Cố Trạch .

"Anh ta là ai!" Tả Huyền Dạ kìm nén cơn giận dữ trong ngực, và không muốn nổi giận trước mặt Dĩ Đồng, hạ giọng hỏi .

Nhìn thấy Tả Huyền Dạ người rõ ràng gầy đi , Dĩ Đồng cảm thấy đau đớn tận đáy lòng, nhưng không nói nên lời. Cô không biết phải nói gì và cô không biết phải phản ứng thế nào trước sự phấn khích của hắn.

Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng và giận dữ của hắn, Dĩ Đồng hơi sững sờ.

thực sự có thể quên hắn? Một người đã yêu rất nhiều có thể dễ dàng quên hắn hoàn toàn? Nhưng nếu không quên nó thì sao? Cô không muốn lặp lại kiểu sống đau khổ và mất mát, như đặt tất cả hy vọng vào hắn, và một khi hắn đổi lòng, cô sẽ chẳng còn gì.

"Đồng Đồng tại sao em không nói với anh ta mối quan hệ của chúng ta !" Giọng nói lạnh lùng của Cố Trạch vang lên sau lưng.

" Cố Trạch !"

Dĩ Đồng ngẩn ra , cô hiểu Cố Trạch sẽ làm gì, và vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Tả Huyền Dạ . Mắt hắm tối sầm , nhìn không ra cảm xúc của hắn , nhưng cơ thể phát ra hơi thở lạnh băng

"Cái gì? Anh có nói cái gì sai không?" Cố Trạch mỉm cười dịu dàng và vô hại, đôi mắt anh vô cùng tối sầm, "Dù sao thì chúng ta cũng đã ngủ rồi phải không?"

"Đủ rồi!" Dĩ Đồng thấp giọng quát lớn anh .

" ngươi nói cái gì ?" Giọng nói trì trệ của Tả Huyền Dạ dường như vắt ra khỏi cổ họng. Đột nhiên hắn che ngực, như thể ai đó đang chém nó bằng dao, với sự đau đớn.

" Không phải , không phải như anh nghĩ ! " Dĩ Đồng giải thích vội vàng .

" Chẳng lẽ không phải sao ? Em có dám nói rằng chúng ta chưa ngủ trên giường không ? " Cố Trạch một bước cũng không nhường, hùng hổ doạ người nói .

Dĩ Đồng không thể nói bất cứ điều gì để bác bỏ, Cố Trạch nói đều là sự thật, nhưng ...

Tả Huyền Dạ đột nhiêm trước mắt tối sầm, phảng phất thân ở mùa đông khắc nghiệt, liền sắp bị đóng băng mà chết.

"Huyền Dạ anh làm sao vậy ?!" Thấy Tả Huyền Dạ run rẩy hai lần, Đĩ Đồng vội vàng chạy tới đỡ hắn , không biết mình đang bị hắn cầm tay và kéo nó ra sau lưng.

Sau đó, Tả Huyền Dạ nhanh chóng bước về phía trước, đối mặt với Cố Trạch hung hăng một quyền .

Cố Trạch nhanh chóng nghiêng đầu , nhưng vẫn bị nắm đấm sắc bén đánh tới và một vết đỏ nhanh chóng cắt ngang mặt. Bất cứ ai bị đánh đều sẽ tức giận, Cố Trạch đột nhiên cũng mất đi lý trí, và cũng nắm tay trái của Tả Huyền Dạ .

Hai người đến với ta một vài lần, mỗi người có một màu trên khuôn mặt.
[ Đoạn này ( 两人你来我往了几下,每人脸上都挂了彩。) ta thề ta éo hiểu đoạn trên luôn á. Ta dịch cho qua thôi nên sẽ sai sót 😢 ]

"Các anh đủ rồi ! Đừng đánh nhau nữa !" Dĩ Đồng thừa dịp bọn họ dừng lại nháy mắt , vội vàng chạy đến giữa ngăn .

Có một nỗi đau trong không khí, Dĩ Đồng quay lại nhìn Tả Huyền Dạ , và nói nhẹ nhàng " anh trở về đi , mọi thứ giống như những gì anh ấy nói ... Tôi sẽ gửi lại dấu trang ly hôn cho anh ."

Sau khi nói, Bỏ qua nỗi đau trong đôi mắt của Tả Huyền Dạ , và cũng phớt lờ niềm vui của đôi mắt của Cố Trạch . Lướt qua hai người liền phải rời đi.

" không đi được ! Em là vợ của anh, cả đời đều là vợ của anh ! Anh không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với em , hôm nay em phải trở về với anh ! " Tả Huyền Dạ tức giận nói , giữ chặt lấy tay Dĩ Đồng không bỏ , như thể buông tay Không còn gì cả.

" Không thể trở về ..." Dĩ Đồng nhẹ gọi nói , không nhìn vào mắt Tả Huyền Dạ.

"Cuộc sống đó ... tôi không muốn trở về nữa."

Tả Huyền Dạ tuyệt vọng buông tay và tuyệt vọng nói, " Được , được ! Nếu đây là những gì em muốn! Vậy thì như em mong muốn!"

Sau khi nói rất nhiều, sẽ không rời đi.

Nghe tiếng đóng cửa , Dĩ Đồng không thể ngồi xổm được nữa, hắn không thể quay lại ...

_________

Nhớ tới có một thời gian không có nhìn thấy Lãnh Liên , và vụ bê bối của cô ấy đã qua, và bây giờ cô ấy được tự do ra ngoài. Nghĩ đến việc Lãnh Liên có thai, cô vô thức bước vào cửa hàng em bé và mua một thứ gì đó cho đứa con chưa sinh của Lãnh Liên . Khi cô đến nhà của Lãnh Liên , nghĩ rằng cô sẽ thấy một khung cảnh rất ấm áp. Không ngờ rằng khi đi đến cổng vườn, cô thấy những người hầu chạy ra trong nỗi sợ hãi vô cùng. đương khi nhìn đến cô , đầu tiên là sửng sốt, tiện đà kinh hỉ nói.

"Tịch thiếu phu nhân, ngài đi vào khuyên nhủ thiếu gia cùng tiểu thư đi, Họ đang có tâm trạng "

Đúng vậy, Lãnh Phong Thần và Lãnh Liên thực sự đang có tâm trạng. Vì Lãnh Liên mới mang thai được vài tháng , lại không có đến thời điểm tám chín tháng mau sinh , cô luôn muốn ra ngoài đi làm . Nhưng Lãnh Phong Thần khăng khăng giữ cô ở Phong gia mà an tâm dưỡng thai , và cô không được phép đi đâu cả.

Nói có hắn dưỡng là được, không cần đi ra ngoài làm ! Vạn nhất bị thương con làm sao ?

Nhưng Lãnh Liên này không phải là không biết gì, chính là thân mình đích xác không có kiều quý như vậy , nhưng cô đang mang thai và không bị bệnh nan y. Không cần thiết như vậy cả ngày nhàn ở nhà cái gì đều không làm. Mọi nơi đều được theo dõi, giống như nhà nước bảo vệ động vật. Dường như Lãnh Phong Thần như vậy xử lý, thật làm cô cảm thấy liền một chút không gian tự do đều không có.

Vài tuần đầu vẫn còn có thể chịu đựng được, nhưng khi thời gian trôi qua, Lãnh Liên càng thêm cảm thấy dần dần bị lạc chính mình. Ngay cả chính mình nghĩ muốn cái gì đều phải quên mất, cô không nghĩ như vậy .Vì vậy, hôm nay cô lại một lần nữa đề nghị đi làm, và cô sẽ cẩn thận bảo vệ con khỏi bị làm hại.

Tuy nhiên , Lãnh Phong Thầm rõ ràng không đồng ý và hai người không thể không cãi nhau lần nữa.

Tiêu Tiệp đi vào có thể nghe thấy giọng nói lạnh băng của Lãnh Phong Thần "Nếu anh nói, em vào tai này ra tai kia có phải hay không? Anh nói rằng sẽ dưỡng em, và cửa hàng của em sẽ được quản lý bởi những người khác. Em còn có cái gì không yên tâm? Một hai phải đi ra ngoài đi làm , vạn nhất bị thương đến con làm sao bây giờ? Em nghĩ tới hậu quả sao? Em hiện tại cũng coi như là tuổi hạc sản phụ , và tự nhiên nó khác với những cô gái trẻ có con. Em như thế nào liền không rõ ?

Có lẽ là quá mức kích động, Lãnh Phong Thần nói đều có chút nói không lựa lời lên.

Quả nhiên, Lãnh Liên sau khi nghe được sửng sốt một chút, sau đó không nói gì .

Tuổi của cô ấy luôn là một nỗi đau trong lòng, và đó chỉ là vấn đề được người khác nói đến. Cô có thể không để bụng. Bởi vì những người đó không phải là người cô quan tâm, cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần người mình thích không thèm để ý là được.

Nhưng bây giờ cô phát hiện ra rằng , nguyên lai anh cũng quan tâm đến vấn đề này.

Bị người yêu nói rằng tuổi lớn của cô thực sự là một điều rất đau khổ, tuổi hạc sản phụ ? Thật vậy, cô ấy thực sự là tuổi hạc sản phụ . Không phải những cô gái 21 và 22 tuổi. Cô đã 29 tuổi và sẽ gần 30 tuổi.

Nhìn thấy đôi mắt đầy đau đớn của Lãnh Liên , Lãnh Phong Thần hối hận một chút, hắn biết rằng hắn đã nói quá nhiều, hắn chỉ quá lo lắng về tình trạng của cô. Bác sĩ nói rằng không dễ để một người phụ nữ ở độ tuổi này có con, và cô sẽ hối hận cả đời nếu không cẩn thận. Đó là lý do tại sao hắn không để cô làm điều đó hoặc để cô làm điều đó. Nhưng hắn là tất cả vì cô ! Tại sao cô không thể hiểu?

Vừa định nói một câu trấn an một chút, Lãnh Liên cũng đã mở miệng trước , chậm rãi nói "Được , em đã biết."

Nói xong đứng dậy cẩn thận, không nhìn Lãnh Phong Thần nữa, và đi lên lầu một cách cẩn thận.

Trái tim của Tiêu Tiệp cũng tồn tại được một thời gian. Cô là một người phụ nữ. Đương nhiên, cô biết những gì một người phụ nữ quan tâm nhất , cũng biết phụ nữ mẫn cảm nhất cái gì. Những lời của Lãnh Phong Thần làm tổn thương Lãnh Liên.

Lãnh Phong Thần nhìn Lãnh Liên đi lên lầu không nói một lời, và hắn vẫn thở hổn hển và không có nơi nào để nhổ, và giận dữ thả mọi thứ trên bàn xuống đất. Sau khi suy nghĩ về nó, đến quán bar và rót cho mình một ly rượu. Kể từ khi Lãnh Liên mang bầu hắn đã không uống rượu, nhưng giờ hắn không thể kiểm soát bản thân. Mới vừa uống xong một ngụm, trầm mặc vài phút, lại nhịn không được đem trong chén rượu trong quăng tạp đi ra ngoài.

Có một mớ hỗn độn bóng bàn trong phòng khách.

Người quản gia vội vàng hướng dẫn mọi người đến dọn dẹp, và những người giúp việc cẩn thận đóng gói kính trên mặt đất, rồi lặng lẽ lùi ra.

Tiêu Tiệp lặng lẽ bước vào, và đôi mắt cô lần đầu tiên bị thu hút bởi một mũi kim chỉ trên ghế sofa. Lãnh Phong Thần nghe giọng cô khẽ ngẩng đầu lên, và không nói gì sau khi nhìn thấy cô.

"Một phụ nữ mang thai luôn là mẫn cảm , và điều cần thiết nhất là chỗ ở của người đàn ông. Anh luôn nói rằng chị ấy không hiểu anh . Thực tế, anh đã bao giờ hiểu chị ấy chưa? Hiện tại phụ nữ không có kiều quý như vậy , hơn nữa chị Lãnh Liên thân thể lại là khỏe mạnh, anh không phải lo lắng quá nhiều. "

Tiêu Tiệp thở dài và lấy kim khâu trên ghế sofa, và nói: "Chưa kể, chị ấy không phải không quan tâm đến đứa bé. Anh nhìn xem lúc này mới mấy tháng chị ấy liền nóng vội may quần áo cho đứa bé , vì vậy có thể thấy chị ấy hy vọng bao nhiêu cho đứa bé này ra đời. "

Lãnh Phong Thần khí thế trên người rõ ràng giảm xuống rất nhiều, chỉ cần nghe Tiêu Tiệp nói: "Điều chị ấy quan tâm thực sự là anh. Anh làm tổn thương chị ấy trong một câu. Anh biết rằng tuổi tác là trở ngại lớn nhất giữa anh và chị ấy vẫn làm điều đó. Anh nói, anh không làm chị ấy đau sao?

Lãnh Phong Thần nghe vậy sắc mặt đại biến. Hắn vừa rồi nổi nóng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại hồi tưởng lên, thật là mồ hôi lạnh liên tục ! Hắn là tiêu phí nhiều ít sức lực mới đem Lãnh Liên đuổi tới tay, chẳng lẽ hiện tại chính mình muốn đem hết thảy này phá hủy sao?

"Đừng đem chị ấy quản quá nghiêm, anh thấy rằng chị ấy thậm chí không có tự do cơ bản nhất bây giờ. Điều này không tốt cho chị ấy hoặc em bé trong bụng. cho một chút không gian, để chị ấy làm những gì chị ấy muốn."

.....

Khi Lãnh Phong Thần lên lầu, Lãnh Liên đã mệt đến ngủ rồi , từ sau mang thai vẫn luôn thích ngủ, cho dù là vừa rồi bị tổn thương rồi, nhưng cô vẫn ngủ cho con.

Hắn thở dài, vuốt ve khuôn mặt cô nhẹ nhàng và thì thầm, " Anh phải làm sao bây giờ mới tốt ?"

_________________
____________
_____

Trong quán cà phê.

Kiều Đại Vân nhìn Hà Thiếu Liên có chút bất an , hắn hôm nay cư nhiên riêng ra đón cô ta , nói có việc muốn nói cùng cô ta . Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn hỏi , nhưng trong lòng cô ta vẫn còn rất nhiều lo lắng.

Như thể những gì hắn định nói không phải là những gì cô ta muốn nghe, cô ta lại mỉm cười và nói: "Có vẻ như lần đầu tiên chúng ta ra ngoài uống cà phê."

Hà Thiếu Liên không có nói tiếp, trầm mặc một lát, nói" chúng ta chia tay đi."

Ngày mai mình up chương 102 vậy😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro