Chương 102 - (1) Cuộc phản công của Kiều Đại Vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại sân bay.

"Bá Mẫu , cuối cùng người cũng về, Đại Vân nhớ chết vì người rồi !" Kiều Đại Vân đã chờ đợi từ lâu , chào đón rất nhiệt tình , thân thiết đến độ so được với mẹ ruột chính mình .

"Ai nha , Vân Nhi vẫn rất đẹp và miệng vẫn rất ngọt ngào , thực sự khiến dì thực sự thích nó!" Mẹ Hà cũng cực kỳ hòa ái nói . ( thực ra là [ 何妈妈 => Hà mama ] mình viết là Mẹ Hà cho ngần gũi nha 😂)

Hai người hàn huyên một hồi lâu , rồi mới lên xe.

Bên trong một chiếc xe hơi sang trọng.

Kiều Đại Vân cúi đầu đã không có dạng hoạt bát như vừa rồi nữa . Mẹ Hà cẩn thận nhận ra , quan tâm và nói: " Vân nhi làm sao vậy? Có phải hay không Thiếu Liên đối với con không tốt? Khi dễ con? Đừng lo lăng , con nói toàn bộ cho ta, về sau có ta ở đây xem hắn dám không đối tốt với con !"

"Bá Mẫu , Thiếu Liên đối với con rất tốt , nhưng mà ... Tiêu Tiệp vẫn trách con ... cho nên ..." Kiều Đại Vân từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ cực kỳ thống khổ , người thấy lòng thương xót, nói chuyện ấp a ấp úng, nhưng lại đều dừng lại ở điểm yếu , làm người khó có thể không liên tưởng nhẹ nhàng.

Cô ta không đề cập đến vấn đề Hà Thiếu Liên đã đề nghị chia tay, vì cô không đồng ý , cũng sẽ không đồng ý, nên đương nhiên cô ta sẽ không nói với Mẹ Hà . Nhưng đối với cuộc hôn nhân của mình, cô phải gọi bà là mẹ, nếu không thì tính khí của Hà Thiếu Liên , luôn luôn là nói được thì làm được, đến lúc đó cô ta cái gì nắm chắc đều không có. Tuy nhiên, phải có một cái cớ để gọi Mẹ Hà trở về, mà lấy cớ này tốt nhất người được chọn chính là Bạch Tiêu Tiệp, vì vậy , tự nhiên sự đổ lỗi này được Bạch Tiêu Tiệp gánh chịu.

Nói mặt sau còn kích động lôi kéo tay Mẹ Hà , cảm xúc thập phần nói không xong . "Bá Mẫu , con biết con không tốt bằng Tiêu Tiệp , nhưng consẽ đối xử tốt với Thiếu Liên . Con thực sự hy vọng Tiêu Tiệp có thể chúc phúc cho chúng con..... Nhưng cô ấy nhất định vẫn còn ghi hận con ...... cho nên hiện tại Thiếu Liên cũng ...... " Nói đến mặt sau còn ô ô nhỏ giọng khóc nức nở lên, phảng phất bộ dáng cực kỳ bị thương.

Mẹ Hà có vẻ sững sờ, giọng có chút cứng đờ nói . " Chẳng lẽ ta lần trước nói cho các con đính hôn sau , cô ta vẫn là dây dưa không dứt sao? Loại phụ nữ này tốt như thế nào , may mắn lúc trước kịp thời chia tay , bằng không Hà gia chúng ta chẳng phải là chịu tai ương ! Chúng ta không thể chịu đựng một người vợ như vậy! "

Kiều Đại Vân vẫn cắn môi một cách đáng thương, không yên tâm nói " Nhưng mà ... Thiếu Liên không ủng hộ việc đính hôn bây giờ ... có lẽ là đối với Tiêu Tiệp ..."

"Hà gia chúng ta không chấp nhận một cô con dâu như vậy ! Vân nhi yên tâm ! Ta ở đây để tìm một ngày tốt lành , và giải quyết công việc của bạn! Và tôi cũng sẽ tổ chức một cuộc họp báo , và cảnh báo người phụ nữ kia , đừng vọng tưởng gả vào Hà gia "
(Trans: ây gu . Bà ấy bị tẩy não thành công -.- )

Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Kiều Đại Vân cục đá trong đáy lòng rốt cuộc rơi xuống đất . Trong góc vô hình với Mẹ Hà , có một ánh sáng của niềm tự hào và tính toán trong mắt .

Cô ta sẽ không nói với Mẹ Hà , Bạch Tiêu Tiệp đã kết hôn , càng sẽ không nói Bạch Tiêu Tiệp kết hôn với đối tượng nổi danh lừng lẫy là Tịch Âu Minh , và hơn nữa họ dường như rất yêu thương nhau .

Họp báo? Rất tốt , những gì cần thiết là làm cho người phụ nữ đó thân bại danh liệt ! Kiều Đại Vân cô không chiếm được, Bạch Tiêu Tiệp cũng đừng nghĩ mà hưởng thụ ! Cho dù đó là Hà Thiếu Liên hay Tịch Âu Minh , đều nhất định sẽ không thuộc về ngươi !

" Vân Nhi a , Bá Mẫu ta đã lâu không dạo qua thành phố A trong một thời gian dài. Hôm nay con đi ra ngoài cùng với ta." Mẹ Hà cười nói .

"Được được, chính là Bá Mẫu hôm nay vừa trở về , không mệt sao?" Kiều Đại Vân lo lắng nói .

" Nó không quan trọng, cơ thể ta rất cứng rắn ! "

"Vậy được rồi , vừa lúc hôm nay con cũng không phải đi làm, vừa phải ! " Kiều Đại Vân ngay lập tức đồng ý , nguyên bản là muốn đi làm, nhưng mà đi làm ở đâu đi cùng mẹ chồng tương lai có quan trọng ?

__________

" Hãy nhìn xem , sẽ tốt hơn nếu thiết kế nơi này như thế này. "

Trong cửa hàng quần áo của Lãnh Liên , Tiêu Tiệp đang dành không gian để lấy quần áo cho Lãnh Phong Thần , và khiêm tốn hỏi Lãnh Liên rất nhiều kiến ​​thức về thiết kế quần áo.

Có lẽ đó là vì tiếp xúc nhiều hơn với ngành công nghiệp quần áo và dần dần quan tâm đến thiết kế. Mà lãnh liên làm cả đời trang phục, luôn có quan điểm độc đáo của riêng mình về thiết kế.

Kể từ cuộc cãi vã cuối cùng, Lãnh Phong Thần cuối cùng đã cho phép Lãnh Liên làm việc, mà trong công ty cũng bị hạ cấm thảo luận bát quái , vì vậy Tiêu Tiệp trở lại công ty mà không gặp bất kỳ khó chịu nào . Chỉ là khi Chu Diệp biết chồng của cô chính là Tịch Âu Minh , miệng lớn lên có thể nhét vào một cái trứng gà.

Trong công ty những người khác xem cô bằng ánh mắt càng thêm hâm mộ, nhưng có lẽ họ sợ sự uy nghiêm của Lãnh Phong Thần , nên họ không dám hỏi cái gì nhiều trước mặt cô. Cuộc sống vẫn đang tiếp diễn , mọi thứ đều bình lặng sau khi bị bất ngờ.

Sau khi nhận được nó, hoặc gợi ý có chủ ý của Lãnh Phong Thần , thỉnh thoảng cô đến cửa hàng quần áo để gặp Lãnh Liên . Lãnh Phong Thần làm đại tổng tài thời gian cũng không nhiều lắm , nhưng cô có thể có nhiều thời gian. Do đó, nó đã trở thành thói quen của cô để báo danh cho cửa hàng quần áo mỗi ngày. Nhìn vào bụng của Lãnh Liên từng ngày nổi lên , Tiêu Tiệp trong lòng càng thêm mềm mại lên.

Nghĩ đến khi có được phước lành như vậy , cũng mang thai một đứa con.

"Ừm , hiểu rồi , cảm ơn nha Lãnh Liên ." Tiêu Tiệp cảm kích nói, ban đầu cô muốn gọi là Chị Lãnh Liên , hơn nữa Lãnh Liên cũng vẫn luôn muốn cô kêu chị Lãnh Liên . Chính là tưởng tượng đến gương mặt Lãnh Phong Thần kia bản càng hắc oa đế giống nhau, không thể không sửa miệng.

" Không cần cảm ơn tôi , tư chất của cô đã cao, cô học bất cứ điều gì đều nhanh ." Tiêu Tiệp phải rời khỏi, Lãnh Liên vừa đi vừa đưa cô ra cửa . thân mình không có phương tiện, mấy ngày nay ít nhiều có Tiêu Tiệp chiếu ứng.

Làm sao biết rằng hai người vừa mới đến cửa, nghênh diện liền tới rồi hai người 'quen thuộc' .

Tiêu Tiệp không thể không thở dài. quả nhiên kẻ có tiền có thời gian cùng tiền tài đi bảo dưỡng, cho dù là qua 50 tuổi , sự quyến rũ của họ vẫn tồn tại. Tuy rằng cùng con trai bà chia tay, chính là năm đó bọ họ cũng đã gặp mặt, suýt nữa liền trở thành mẹ chồng nàng dâu.

Vì vậy , Tiêu Tiệp vẫn là thực lễ phép mở miệng nói " Bá Mẫu ! Xin chào ! "

Khi Mẹ Hà nhìn thấy Tiêu Tiệp , bà sững người một lúc. Không thể tưởng được nhiều năm không thấy . Năm đó, cô gái đã trổ mã đến như thế xinh đẹp, ngây ngô rút đi, bây giờ cô ấy ngày càng quyến rũ hơn. Khó trách đem con trai bà mê hoặc đến đến nay đều nhớ mãi không quên, lập tức sắc mặt liền trầm xuống , con trai bà năm đó còn vì cô tuyệt quá thực, mà cô đâu , làn da của cô hồng hào và sáng bóng, môi hiện ra màu đỏ nhạt, mượt mà no đủ, . hiện giờ xem ra là quá đến tương đương tốt !

Vì thế nhịn không được mỉa mai nói , " nha ? như thế nào còn dám nhận Bạch Tiểu Thư này một câu Bá Mẫu, thật đúng là làm khó cô . Trăm vội bên trong còn có thể nhớ kỹ Lão thái bà ta cái này không không quan trọng !"

Nghe giọng điệu chế nhạo này, Tiêu Tiệp không dấu vết nhíu nhíu mày, cô không hiểu sự thù địch của Mẹ Hà đến từ đâu. Có vẻ như cô đã không xúc phạm bà ấy, hơn nữa muốn tính lên com trai bag còn cô phụ quá bà .

Vì thế liền cũng không hề mặt nóng dán mông lạnh , lại lần nữa mở miệng đã không mang theo bất luận cảm tình gì , ngữ khí cũng cực kỳ nhàn nhạt nói . " Hà Lão phu nhân nói chính là , Tiêu Tiệp có trí nhớ kém , cũng chỉ có thể nhớ kỹ một ít việc nhỏ. Vậy các bà vội, tôi còn có việc, rời đi trước và hẹn gặp lại. "

Nói xong liền phải xoay người rời đi, nhưng Mẹ Hà không có ý định để cô đi. Miệng của người phụ nữ này ngày càng tệ hơn . Bà hậm chí còn nói rằng nhớ cô là chuyện nhỏ! Nhớ lại rằng cô vẫn còn quyến rũ con trai mình, cơn giận trong lòng giờ đã nảy nở.

Làm thế nào mà bàcảm thấy rằng cô rất yên tĩnh và có kỹ năng vào thời điểm đó, và cô được kỳ vọng là một cô con dâu? Bây giờ cô ấy trông như thế này, bà thực sự may mắn vì Hà gia bọ họ không có một cô con dâu như vậy! Người con dâu trong lòng bà dịu dàng và khéo léo. Hãy nhìn xem cô trông như thế nào bây giờ. Nhìn vào Vân Nhi lần nữa. Mọi nơi trên cơ thể đều đạt tiêu chuẩn của một cô con dâu! ( éc . Ta buồn nôn ghê )

Vì vậy, có một lời cảnh báo bằng giọng điệu cứng rắn, "Làm người phải nhìn vào bổn phận của chính mình, đừng cả ngày nghĩ về tất cả những người và những thứ không thuộc về cô . Nếu cô có thể an phận một chút , để bữa tiệc đính hôn của con trai tôi chấm dứt, thì tôi sẽ biết ơn cô . Tương phản, đừng nhìn ta là cái lão thái bà , nhưng nó rất dễ sửa chữa một người như cô mà không có nền tảng. Tôi hy vọng mọi việc sẽ đến lúc đó , cô hãy tự giải quyết cho tốt !

Tiêu Tiệp cười lạnh, xoay người, tươi cười liền đến cực kỳ yêu dã, nói " nếu Hà lão phu nhân quan tâm tôi như vậy , tôi thực sự xin lỗi vì tôi không làm gì để báo đáp ngài . Ngài yên tâm , tôi sẽ không làm ngài thất vọng."

Nói xong cô lờ đi biểu cảm trên khuôn mặt của Mẹ Hà , quay lại và giẫm gót và quay đi một cách duyên dáng.

Nguyên bản chỉ là muốn đi xem náo nhiệt, nhưng vì rất nhiều người muốn cô làm gì đó, cô không làm gì chẳng phải là thực xin lỗi vì kỳ vọng cao của bọ họ ? Tiêu Tiệp cười lạnh trong lòng .

Nhìn bóng dáng rời đi của Tiêu Tiệp , móng tay Kiều Đại Vân đều đâm vào trong lòng bàn tay. Bạch Tiêu Tiệp, cô đừng đắc ý quá sớm , cô sẽ không kết thúc tốt đẹp, hãy chờ xem! Lần này tôi sẽ tiêu diệt cô bất kể điều gì, làm cô vĩnh viễn không dám ngẩng đầu!

"Hãy nhìn xem, thái độ của cô ấy là gì! Thật là không tin được ! Không tin được ! Ta muốn xem điều gì có thể xảy ra với cô ta một phôi thai nhỏ! Ta không tin vào thế lực của Hà gia chúng ta, còn chỉnh không được một phụ nữ suy sụp! Vân Nhi , đi thôi ! Ta sẽ lo chuyện này! " Mẹ Hà luôn kiêu ngạo. đã bị đối xử như thế này ở đâu? Lúc đầu, Nhớ trước đây Bạch Tiêu Tiệp không giống nhau đối với bà cúi đầu bộ dáng xưng hô vâng vâng dạ dạ , nhưng bây giờ đôi cánh của cô cứng dám chọn chùm lớn. Được rồi

"Bá mẫu, Tiêu Tiệp hôm nay có lẽ tâm tình không tốt cho nên mới như vậy, bình thường cô ấy đều rất có lễ phép... ..." Kiều Đại Vân biện minh cho lòng tốt của Tiêu Tiệp , nhưng làm thế nào nó cảm thấy ngày càng bôi đen hơn.

Quả nhiên , Mẹ Hà càng trở nên tức giận hơn khi nghe " Rất có lễ phép? Xem ra vẫn là không hiểu lễ phép ! Vốn đang tưởng đối vợ cô ta chừa chút tình cảm, nhưng bây giờ có vẻ như điều đó là hoàn toàn không cần thiết , một người như vậy có đáng để có cơ hội không? "

Kiều Đại Vân nhếch khóe miệng , xem đi, Bạch Tiêu Tiệp, cô vĩnh viễn đều đấu không lại tôi !

" Bá Mẫu , ngài hãy cho Tiêu Tiệp một cơ hội nữa?" Kiều Đại Vân lòng tốt khẩn cầu nói.

"Ay, Vân nhi , con chính là quá thiện lương mới có thể bị cô ta khi dễ như vậy ! Một người như vậy không xứng đáng với sự tán tỉnh của bạn! Điều quan trọng nhất đối với con bây giờ là chiếm lấy trái tim của Thiếu Liên ,như vậy liền tính cáinày hồ mị tử tưởng nháo cái gì cũng nháo không đứng dậy được " Mẹ Hà hận nói sắt không thành thép.

"Bài học của Bá Mẫu , Vân Nhi sẽ nhớ kỹ ." Nụ cười trên khóe miệng ngày càng lớn , nhất định sẽ nhớ kỹ nhất thời khắc Bạch Tiêu Tiệp nghèo túng .
______________
________

Vài ngày trôi qua và người đàn ông đó không xuất hiện nữa. Mọi thứ thật bình tĩnh, như thể chưa bao giờ đến đó. Nhưng tại sao lại có một nỗi lo lắng mãnh liệt trong lòng cô?

Dĩ Đồng cau mày, với sự hiểu biết của cô về Tả Huyền Dạ . Mặc dù lúc đó cô đã có một nhận xét thô lỗ, nhưng theo tính khí của hắn , sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, chứ đừng nói đến Cố Trạch .

Nhưng bây giờ không có gì xảy ra, mọi thứ quá yên tĩnh, quá yên tĩnh khiến người bối rối.

Liệu cô có nên giải thích với hắn không, thực tế không phải là những gì Cố Trạch cố tình nói, họ đã ngủ trên giường. Lúc đó, cô mới ra nước ngoài ,phiền lòng đi quán bar uống rượu, sau lại bị người có tâm cơ hạ dược trong rượu , cô uống xong lúc sau liền hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy cô thấy mình đang ngủ trên giường với Cố Trạch . Sau đó, cô biết rằng đó là trò đùa của bạn bè của Cố Trạch và muốn tìm cho anh một con mồi. Thật không may cô trở thành mục tiêu.

Nhưng không có gì xảy ra đêm đó, cô biết chính cơ thể mình. Cố Trạch đã thừa nhận thẳng thắn rằng anh đang tìm kiếm một người phụ nữ, nhưng anh ta không quan tâm đến một người phụ nữ hôn mê.

Câu đầu tiên nghe khi cô thức dậy là "Tên tôi là Cố Trạch , còn em ?"

Dĩ Đồng nhàn nhạt nói ra tên của mình, sau đó liền rời đi.

" Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, cần thiết cho nhau tiến thêm một bước để tìm biết ..." Cố Trạch hưng phấn nói.

Dĩ Đồng đạm đạm cười "Không cần." Nhận thức anh và cô đều không lớn tình duyên.

Anh mỉm cười và nói: "Tôi biết em sẽ nói như vậy ! Thật ra, tối qua tôi gần như đã ăn em , nhưng tôi nghe thấy em hét lên tên của người đàn ông khác. Em biết đấy, không ai muốn để Người phụ nữ dưới thân của họ kiêu tên của người đàn ông khác và đó là một điều khủng khiếp. "

Dĩ Đồng giật mình cùng anh đối với người xa lạ đều như vậy thao thao bất tuyệt, có phải có ý đồ hay không ?

Cố Trạch thấy cô lại ngây người, bất mãn nói " ở trước mặt soái ca ! " Bị choáng váng là một điều rất thô lỗ ! Còn có, biểu hiện của em tự hỏi nếu tôi có bất kỳ ý đồ gì ? "

Dĩ Đồng có chút xấu hổ khụ một tiếng, nói "Không có ."Giọng điệu rõ ràng là một chút mơ hồ.

Cố Trạch lại không sao cả cười cười, nói "em tưởng cũng không có quan hệ, dù sao tôi đối với em cũng là có ý đồ ."

Cô không có cách nào để đối phó với một người không biết mặt dày vô liêm sỉ như vậy và nói, "Tôi không thích trò đùa kiểu này."

" Chúng ta thay đổi chủ đề đi ." Cố Trạch tiếp tục nói "Số điện thoại di động của em là bao nhiêu ?"

Dĩ Đồng nhàn nhạt nhìn anh một cái, không nói gì.

Cố Trạch chẳng biết xấu hổ cười nói " chỉ là lưu cái dãy số, lại không phải cái gì đại sự! Đừng nhỏ mọn như vậy nha. "

Dĩ Đồng không kiên nhẫn nói: "Tôi không thích đưa số ra cho người lạ!" Thực tế, để lại một con số thực sự không có gì, nhưng cách họ biết là quá kỳ lạ, cô không nghĩ cần phải giữ số.

Cố Trạch đáng thương vô cùng nhìn cô nói " em không thích đồ vật cũng thật nhiều. "

Dĩ Đồng thành thật nói: " tôi chính là người như thế , thích chính là thích, không thích chính là không thích, thế nào! thích liền tránh ra !

Cố Trạch lại cười nói " tính tình này của em , tôi thích! "

Dĩ Đồng khí tuyệt, không tính toán lại để ý tới anh . Tuy nhiên Cố Trạch lại là một khối kẹo mạch nha , không dễ để loại bỏ, vì vậy cô đã bị vướng vào.

Tất cả mọi thứ chỉ là như vậy, không có gì xảy ra.

Nhưng cô có thể làm gì sau khi giải thích nó?

Chẳng lẽ muốn bọn họ nói chỉ là đơn thuần ở trên giường vượt qua một buổi tối, nói như vậy có người tin sao? Còn nữa, liền tính hắn tin lại như thế nào đây? Hắn phản bội qua chuyện của cô liền có thể xóa bỏ toàn bộ sao?

Cô chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, tại sao nó lại khó khăn như vậy?

Bây giờ 1 chương mình chia thành 2 nên sẽ ra lâu nha 😂 .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro