🍁Chương 175 + 176 + 177 + 178🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
🍁Chương 175: Đột phá kép🍁

Thân thể dị thường ngày càng hiện rõ, hai chân tôi mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất. Tiếng rên rỉ thấp giọng bật ra khỏi miệng, vốn bình thường nhưng giờ nghe như tiếng sóng vỗ bờ.

Cắn răng đứng dậy, đầu óc choáng váng, hai hạt đậu hồng trước ngực cũng nhô cao. Không còn tâm trạng để quan tâm đến chiếc tủ đồng đang mở, tôi loạng choạng bước ra khỏi hang động tối tăm. Nhìn thấy những binh lính may mắn sống sót đang chờ bên ngoài, đại đội trưởng vẫn chưa tỉnh.

Người lính nổ súng trước đó nhìn thấy tôi, chào hỏi: "Bên dưới tình hình thế nào?"

Tôi nhìn hắn, người lính này khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, cao ít nhất một mét tám, ngoại hình khá đẹp trai. Dáng người vạm vỡ ẩn hiện qua lớp quần áo, cơ ngực và cơ bụng săn chắc. Dáng dấp tuấn tú của cậu ta khiến tôi không thể rời mắt, hạ thân ướt át đến lợi hại.

Dù cậu ta có ngốc đến đâu cũng nhận ra ánh mắt quá mức khủng bố của tôi, giống như tôi sắp lao vào và xé xác cậu ta ngay tại chỗ. Mặt cậu ta đỏ bừng, lùi lại một bước, giơ súng về phía tôi: "Cô, cô không bị nữ quỷ điều khiển chứ?"

Tôi cắn môi dưới mạnh đến mức rỉ máu, đầu óc thanh tỉnh một chút, xoay người bỏ chạy.

Nói đùa chứ, nếu tôi không thể kiểm soát bản thân và làm điều gì đó có lỗi với Chu Nguyên Hạo, ngay cả bản thân tôi cũng không thể tha thứ cho mình.

Chạy một mạch về sơn cốc, Chu Nguyên Hạo vẫn đang trong lều vải, ở thời khắc quan trọng nhất của việc đột phá. Tôi cảm thấy sắp không thể kiềm chế được bản thân, đầu óc căng tức như muốn nổ tung, cơ thể gào thét muốn được thỏa mãn. Tôi muốn anh, tôi muốn anh!

Tôi vọt vào lều, trong đầu trống rỗng ngã đè Chu Nguyên Hạo xuống đất.

Chu Nguyên Hạo mở to mắt, khí tức trong người cuồng loạn, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma.

Tôi túm lấy vạt áo anh, dùng hết sức xé rách tan nát. Lại ngại quần áo của mình quá vướng víu, tôi cũng xé nát thành từng mảnh nhỏ.

Chu Nguyên Hạo chụp lấy tay tôi: "Lâm Lâm, bình tĩnh lại đi."

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại sự tỉnh táo, nhìn vào mắt anh, tôi nói: "Nguyên Hạo, em muốn anh."

Vừa nói, tôi vừa tiếp tục xé từng mảnh quần áo trên người. Làn da phớt hồng của tôi lúc này vô cùng quyến rũ. Chu Nguyên Hạo thở hổn hển, để tôi dạng chân ngồi ở trên người anh, hai tay ôm chặt lấy eo tôi, nhìn thật sâu vào mắt tôi: "Anh cũng muốn em."

Tôi nở nụ cười quyến rũ, biết rằng bản thân lúc này vô cùng hấp dẫn khiến Chu Nguyên Hạo cũng không thể kiềm chế sự si mê.

Dễ chịu, thật sự là quá dễ chịu!

Tôi cảm thấy cả người nóng hừng hực như có vô số khe hở đang tỏa nhiệt. Theo từng cử động, nhiệt độ cơ thể hạ xuống nhanh chóng. Trong tôi như có thứ gì đó len lỏi theo sự kết hợp của hai cơ thể, chảy qua người anh, luân chuyển trong cơ thể anh rồi quay lại tôi.

Mặc dù Chu Nguyên Hạo và tôi đã bên nhau hơn mấy tháng, đã triền miên không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ có lần nào sung sướng như vậy.

Có một cảm giác kỳ lạ như đang lặn biển sâu, dòng nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể, mang theo sức mạnh vô tận.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Bỗng nhiên, những dòng nước đó lại ùa vào tôi như thác đổ, khiến tôi đạt đến khoái cảm tột cùng.

"Bùm!" một tiếng, tôi cảm nhận như có thứ gì đó vỡ tan trong cơ thể, tràn ngập nguồn năng lượng mới.

Từ từ mở mắt, tôi nhìn Chu Nguyên Hạo đang ôm chặt mình. Anh cũng mê man nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn nhau chăm chú, không nói một lời.

"Em đột phá tam phẩm rồi à?" Anh hỏi.

Tôi nhẹ gật đầu, "Anh cũng đột phá Nhiếp Thanh Quỷ."

Anh trầm mặc một lát, rồi nói: "Vừa rồi thật kỳ diệu. Lúc đầu anh tưởng mình sắp tẩu hỏa nhập ma, nhưng em đã nhẹ nhàng hóa giải."

Tôi nhìn hai bàn tay mình, cười khổ: "Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ đây là họa may chăng?"

Tôi kể lại từ đầu đến cuối những gì xảy ra trong hang động trước đó. Sắc mặt Chu Nguyên Hạo ngày càng tệ, anh nắm chặt tay tôi, kích động nói: "Em bảo trong hang động dưới lòng đất có một chiếc tủ bằng đồng xanh?"

Tôi giật mình trước biểu hiện của anh, gật đầu. Anh vội vàng đứng dậy, ném quần áo cho tôi: "Nhanh, đi cùng anh xem."

Tôi vội vàng mặc quần áo chỉnh tề, đi theo anh đến hang động. Xa xa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Lòng tôi hoảng hốt, vội vàng chạy đến nơi và thấy đại đội trưởng cùng những binh lính dưới quyền anh ta đều đã chết hết.

Cái chết của họ vô cùng kỳ dị. Toàn thân không có một vết thương nào, cũng không giống như trúng độc. Khuôn mặt họ đều lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ, như bị dọa chết.

Tôi kinh hãi. Những người này đều là tinh nhuệ trong quân đội, từng trải qua vô số trận chiến đẫm máu, sao lại có thể bị dọa chết?

Chu Nguyên Hạo sắc mặt trắng bệch, nhảy xuống hang động. Tôi cũng đi theo. Khi chúng tôi vào hang động cất giữ chiếc tủ đồng, chiếc tủ đã biến mất không dấu vết.

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo thật sự rất khó coi. Tôi lo lắng, dè dặt hỏi: "Chiếc tủ đồng đó quan trọng lắm sao?"

Chu Nguyên Hạo im lặng một lát, rồi lo lắng nói: "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức."

Anh không nói lời nào, lôi kéo tôi vội vàng ra khỏi hang. Đi được một lúc, chúng tôi nhìn thấy một nhóm người đang tiến về phía này. Chu Nguyên Hạo đưa tôi trốn lên cây, quan sát từ xa những người đó.

Có một số người trong đó không phải người Hoa.

"Tất cả bọn họ đều hướng về chiếc tủ đồng đó à?" tôi kinh ngạc hỏi.

Chu Nguyên Hạo hạ giọng nói: "Chiếc tủ đồng đó được gọi là 'Quỷ quan tài'. Truyền thuyết kể rằng vào thời Chiến Quốc, do chiến tranh liên miên, oán khí ngập tràn khắp Hoa Hạ, yêu ma quỷ quái hoành hành khắp nơi, xuất hiện vô số Quỷ Tướng, thậm chí cả Quỷ Vương. Đó cũng là thời đại của trăm nhà đua tranh, xuất hiện nhiều thuật sĩ cường đại."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

"Có một vị Thuật Sĩ mạnh nhất, đắc đạo tại Quỷ Cốc, được xưng là Quỷ Cốc Tử. Ông đã luyện chế bảy quan tài bằng đồng xanh, gọi là 'Bảy Quỷ Quan Tài'. Ông đi khắp nơi, tiêu diệt bảy Quỷ Vương, sau đó phong ấn bản mệnh kết tinh của chúng vào bảy quan tài đồng xanh và giấu ở bảy địa điểm khác nhau trên đất Hoa Hạ."

"Trải qua bao thăng trầm lịch sử, vị trí cất giấu Quỷ Quan Tài đã thất lạc từ lâu, và chúng trở thành những thần vật trong truyền thuyết."

Chu Nguyên Hạo thở dài trầm ngâm: "Không ngờ rằng Quỷ Quan Tài thực sự tồn tại, anh lại bỏ lỡ cơ hội thu phục nó, thật đáng tiếc."

Tôi vô cùng kinh ngạc khi biết một chiếc tủ bằng đồng xanh tưởng chừng bình thường lại có lai lịch quan trọng như vậy.

Tôi nuốt nước miếng hỏi: "Vậy diễm quỷ kia... là Quỷ Vương?"

Chu Nguyên Hạo gật đầu: "Đúng vậy, cô ta từng là Quỷ Vương. Đáng tiếc, bản thể của cô ta đã bị Quỷ Cốc Tử tiêu diệt. Cô ta hiện tại chỉ là quỷ mới được hình thành từ bản mệnh kết tinh của cô ta sau hàng ngàn năm."

Tôi vội vàng hỏi: "Nếu Quỷ Vương có thể sống lại, tại sao Quỷ Cốc Tử không trực tiếp hủy diệt bản mệnh kết tinh kia luôn?"

Chu Nguyên Hạo lắc đầu: "Ông ta đã cố gắng, nhưng bản mệnh kết tinh của Quỷ Vương là bất khả hủy diệt, chỉ có thể phong ấn. Việc phong ấn của Quỷ Cốc Tử vô cùng hiệu quả, sau hai ba ngàn năm, bản mệnh kết tinh mới chỉ sinh ra một Lệ Quỷ cấp cao, và nó không thể cách bản mệnh kết tinh của nó quá xa."

Anh nhìn tôi một hồi, lần nữa cảm thán: "Ban đầu anh nghĩ vận may của mình đã vô địch, nhưng vận may của em lại còn tốt hơn, quả thực như nhân vật chính trong truyện vậy."

Tôi bối rối nhìn anh, anh giải thích: "Em luyện hóa khối oán khí kia, mặc dù chỉ là Lệ Quỷ cấp cao, nhưng nó được sinh ra từ bản mệnh kết tinh của Quỷ Vương. Việc luyện hóa nó sẽ mang lại cho em lợi ích vô cùng to lớn."

Tôi nhìn hai tay mình, ngoài việc thăng cấp, tôi không cảm thấy có gì thay đổi.

Làm sao tôi biết được, rất nhiều người tu luyện cả đời cũng không thể đột phá từ Nhị Phẩm lên Tam Phẩm, mà tôi chỉ mất vài tháng để đạt đến Tam Phẩm. Nếu tin này lan truyền, sẽ khiến bao nhiêu người tu đạo ganh tị đến đỏ mắt.

Tôi chỉ tay xuống những người phía dưới: "Họ đến đây là để tranh đoạt bản mệnh kết tinh của Quỷ Vương à?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 176: Phong vân🍁

Chu Nguyên Hạo khẳng định, "Bản mệnh kết tinh của Quỷ Vương là một vũ khí vô cùng cường đại. Ai sở hữu nó thực lực sẽ tăng cường rất nhiều và tiền đồ phát triển vô hạn."

Lời nói của Chu Nguyên Hạo khiến tôi rùng mình nhớ đến những câu chuyện võ hiệp đầy rẫy những cuộc tranh giành đẫm máu vì báu vật. May mắn là tôi đã kịp thời từ bỏ ý định chiếm đoạt quỷ quan tài, tránh khỏi tai họa rình rập.

Câu hỏi lớn nhất lúc này là ai đã lấy đi chiếc quan tài đó? Hệ thống giám sát tinh vi của tôi bao trùm toàn bộ hang động, thế mà kẻ trộm vẫn ung dung ra vào mà không ai hay biết, thậm chí Kim Giáp tướng quân cũng không hề có cảm ứng, thực lực của hắn tuyệt đối khủng bố.

Tôi lại rùng mình một cái, may mắn lúc ấy tôi chạy nhanh, nếu chậm một chút, nói không chừng cũng bị người kia giết người diệt khẩu.

Chu Nguyên Hạo tuy tiếc nuối nhưng cũng nhận thức được sự nguy hiểm tiềm ẩn. So với thế lực hùng mạnh của các môn phái đang truy tìm báu vật, chúng tôi chỉ là những kẻ yếu ớt không đáng chú ý, không nên liều lĩnh lội vào vũng nước đục này.

Chúng tôi quyết định né tránh những kẻ truy tìm, lặng lẽ rời khỏi ngọn núi và trở về thị trấn. Vừa đi được một đoạn ngắn, tiếng súng cùng tiếng nổ dữ dội vang vọng từ trong núi rừng. Hàng ngàn con chim hoảng loạn bay tán loạn, bầu trời phủ đầy khói bụi mịt mù.

Nhìn từ xa qua cửa sổ xe, tôi thốt lên: "Cuộc chiến thật ác liệt!".

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Nguyên Hạo cau mày lo lắng: "Tin tức về bản mệnh kết tinh của Quỷ Vương đã lan truyền, sẽ có vô số kẻ đổ xô đến đây để tìm kiếm sáu chiếc Quỷ Quan Tài còn lại. An bình của Hoa Hạ sắp tan vỡ rồi!".

Tôi vỗ nhẹ bờ vai anh, cố gắng trấn an: "Đừng lo, Hoa Hạ của chúng ta có biết bao nhân tài mạnh mẽ. Hơn nữa, còn có Mao Sơn và các môn phái lớn khác bảo vệ, chẳng lẽ những kẻ ngoại bang kia có thể làm nên chuyện gì to tát?".

Chu Nguyên Hạo không nói gì nữa, nhưng nét ưu tư vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

Tôi âm thầm thở dài, lo lắng thì có ích lợi gì đâu, dù sao chúng ta cũng không thay đổi được cái gì. Chỉ có "binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn" mà thôi.

Rời khỏi núi Thanh Tùng trong đêm khuya, chúng tôi dừng chân nghỉ ngơi tại Bắc Xuyên một đêm. Tôi cũng kiểm tra thân thể mình một lượt. Lần trước khi luyện hóa khối oán khí của tiểu quỷ, tôi đã thu được một kỹ năng điều khiển lực lượng. Lần này, tôi sẽ nhận được kỹ năng gì đây?

Thật ra, tôi rất thèm thuồng kỹ năng khống chế tinh thần của diễm quỷ. Hãy tưởng tượng xem, sau này nếu gặp kẻ xấu, tôi có thể trực tiếp khống chế thần trí của hắn, khiến hắn tấn công đồng bọn, còn mình chỉ việc ngồi một bên nhâm nhi hạt dưa và xem kịch. Thật sảng khoái biết bao!

Nhưng lý tưởng thường đẹp đẽ, còn thực tế lại phũ phàng. Tôi hoàn toàn không nhận được năng lực khống chế thần trí nào. Bực bội tột độ, tôi hét lớn về phía cửa sổ.

Hậu quả là toàn bộ cửa sổ kính của tòa nhà đối diện bị vỡ tan tành. Hai bên đường phố, những chiếc xe đang đỗ cũng không may mắn thoát khỏi, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi.

Cuối cùng, "kỹ năng" mà tôi nhận được lại là Sư Tử Hống - đòn tấn công cuối cùng mà diễm quỷ sử dụng để đối phó tôi.

Tôi khóc không ra nước mắt, tự hỏi: "Có nhầm lẫn gì không? Tôi đâu phải Bao Tổ Bà (nhân vật trong tiểu thuyết Công Phu)".

Cuối cùng tôi đành bồi thường tiền thiệt hại cho người ta.

Còn Chu Nguyên Hạo, trong lần luyện hóa khối oán khí này, đã nhận được một năng lực mới: tái sinh.

Mặc dù là linh thể, nhưng nếu bị vũ khí trong đạo môn hoặc giới quỷ quái chém đứt tay chân, Chu Nguyên Hạo cũng sẽ không tự động mọc lại. Nhưng hiện tại nhờ vào năng lực mới, tứ chi bị chặt đứt sẽ mọc lại. Ngoại trừ trường hợp bị chặt đầu hoặc đâm trúng tim, Chu Nguyên Hạo gần như bất tử.

Năng lực này còn có thể áp dụng cho cơ thể vật lý.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Nhịn không được, tôi chửi thầm: "Ai nói luyện hóa khối oán khí của Quỷ Vương sẽ mang lại lợi ích to lớn? Chu Nguyên Hạo thu được lợi ích còn lớn hơn tôi nhiều!"

Ngày thứ hai vào ban đêm, Trịnh thúc đến. Ông cung kính cúi đầu chào chúng tôi: "Thiếu gia, tôi đã điều tra rõ ràng mọi chuyện. Lúc đó có tổng cộng năm đội tiến vào núi Thanh Tùng. Trong đó, một đội đến từ Nhật Bản, một đội đến từ Romania và ba đội còn lại thuộc các thế lực trong nước."

Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trong ba thế lực trong nước đó, có một đội là Diệp gia."

Chu Nguyên Hạo không thay đổi sắc mặt, nhẹ gật đầu: "Nói tiếp đi."

Trước đây, anh còn e dè Diệp gia, nhưng giờ đây với thực lực của Nhiếp Thanh Quỷ, anh còn gì phải sợ?

Trịnh thúc nói tiếp: "Theo điều tra, người đầu tiên có được bản đồ kho báu là một người đàn ông tên Mộ Phúc Hoa."

Trịnh thúc đưa cho tôi một tấm ảnh. Người trong hình là tên cầm đầu nhóm tội phạm - người đàn ông đeo mắt kính viền vàng.

"Mộ Phúc Hoa này là giáo sư khảo cổ chuyên nghiệp tại Đại học Tây Xuyên," Trịnh thúc giải thích, "Hắn luôn bị ám ảnh bởi truyền thuyết về những chiếc Quỷ Quan Tài bí ẩn. Những năm qua, hắn lặn lội khắp nơi, nghiên cứu vô số cổ tịch và tư liệu. Nghe nói hắn đã tìm được bản đồ trong một cuốn sách cổ duy nhất thời Minh triều, bản đồ này chỉ ra vị trí ẩn náu của bảy chiếc Quỷ Quan Tài."

Tôi ngạc nhiên, thì ra hắn thực sự là một nhà nghiên cứu có học vấn.

Trịnh thúc tiếp tục: "Mộ Phúc Hoa đã tiêu tốn toàn bộ tài sản để theo đuổi giấc mơ tìm kiếm quỷ quan tài. Hắn còn vay nợ một khoản tiền lớn và không thể trả nổi. Bằng cách nào đó, hắn đã giết chết đại ca cho vay nặng lãi, cướp đoạt tiền của tên đại ca và thuyết phục thuộc hạ của đại ca đó phản bội, trở thành tay sai cho hắn, cùng hắn lên núi tìm kiếm quỷ quan tài."

"Tuy nhiên, trong số những thuộc hạ đó, có một người tên Lão Ngưu từng nhận ơn của đại ca cho vay nặng lãi, nên hắn giả vờ phản bội, sau đó tìm cách trốn thoát. Chính Lão Ngưu đã tiết lộ bí mật về quỷ quan tài cho bên ngoài. Sau này hắn bị Mộ Phúc Hoa giết, thi thể được tìm thấy bên bờ sông ở gần thị trấn Thanh Tùng."

"Quân đội là những người đầu tiên nhận được tin tức. Tuy không tin rằng có thể tìm thấy quỷ quan tài, nhưng họ vẫn cử một tiểu đội đến hiện trường. Nếu không tìm được quỷ quan tài, họ cũng có thể bắt được Mộ Phúc Hoa, điều này cũng không tệ. Tuy nhiên, tiểu đội này đã mất liên lạc sau khi lên núi. Sự xuất hiện của những người nước ngoài càng khiến họ cảnh giác, dẫn đến giao tranh sau đó."

Trịnh thúc giải thích: "Những người nước ngoài này có chút bản lĩnh. Trong trận chiến, một người Nhật Bản và một người Pháp thiệt mạng, hai người Nhật Bản và một người Pháp khác bị bắt sống. Những kẻ còn lại đã trốn thoát. Các phe phái trong nước tham gia vào cuộc chiến này đều có thế lực nhất định. Diệp gia hợp tác với quân đội, hai phe còn lại thì lăm le hưởng ngư ông đắc lợi."

Chu Nguyên Hạo bật cười: "Đáng tiếc, bọn họ đánh nhau đến sống chết, nhưng thứ họ tìm kiếm đã bị người khác lấy đi từ lâu."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Trịnh thúc nói: "Quân đội không tìm được quỷ quan tài, còn mất đi không ít người, vô cùng tức giận. Hiện tại, tất cả các bên đều đang truy tìm kẻ đã lấy đi chiếc quan tài đó."

Ông dừng lại một chút rồi nói thêm: "Thiếu gia, cô Khương, hãy yên tâm. Các người đã xóa bỏ mọi dấu vết trước khi rời đi, và tôi cũng đã thu dọn mọi chuyện, đảm bảo sẽ không có rắc rối gì."

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn là tôi đã lấy lại những Phù Lục từ thi thể của những người lính đó, nếu không hậu quả sẽ khó lường.

"Thiếu gia, cô Khương, để đề phòng trường hợp xấu nhất, hai người nên tạm thời không quay lại Sơn Thành," Trịnh thúc khuyên nhủ. "Hãy đợi mọi chuyện lắng dịu rồi hãy về cũng không muộn."

Tôi bất lực thở dài. Xem ra tôi phải tiếp tục xin nghỉ học.

Vì không thể trở về Sơn Thành hay ở lại Tây Xuyên, chúng tôi lái xe đến Thiểm Tây, một đường du sơn ngoạn thuỷ, tận hưởng những cảnh đẹp thiên nhiên.

Sau vài ngày yên bình, mọi chuyện dường như đã trở lại bình thường. Chúng tôi lái chiếc xe van tiến vào một khu rừng rậm. Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, mây đen ùn ù kéo đến, che kín mặt trời. Tiếng sấm ì ầm vang vọng như báo hiệu một trận mưa lớn sắp ập đến.

Lái xe trong điều kiện thời tiết này trên núi vô cùng nguy hiểm. Nhìn thấy khói bếp từ xa báo hiệu sự hiện diện của một ngôi làng, Chu Nguyên Hạo liền lái xe về hướng đó.

Ngôi làng này rất hoang vắng và có vẻ nghèo nàn. Hầu hết nhà cửa đều được làm bằng bùn đất. Dưới tán cây hòe lớn trước cửa thôn, một nhóm đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang tụ tập, mặc quần áo thô sơ, tay cầm chai bia, hút thuốc lá và đánh bài.

Khi chúng tôi dừng xe và bước xuống, ánh mắt của những người đàn ông này lập tức đổ dồn về phía tôi. Họ nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chu Nguyên Hạo cau mày, bước đến trước mặt tôi và nắm lấy tay tôi, dẫn vào làng.

Vừa bước vào làng, chúng tôi đã cảm nhận được một luồng quỷ khí nồng nặc.

Loại thôn làng nghèo khổ như vậy mà cũng có ma quỷ chiếm đóng ư?

Gần cửa thôn có một quầy tạp hóa nhỏ, được mở bởi một người dân địa phương. Quầy hàng chỉ có một tủ kính bẩn thỉu, bên trong bày bán thuốc lá, rượu và một ít đồ ăn vặt phủ đầy bụi bặm. Có ba đứa trẻ đang chơi đùa trước cửa quầy, quần áo chúng bẩn thỉu và tất cả đều là con trai.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 177: Đứa bé bị kim châm🍁

Bên trong quầy tạp hóa, một người phụ nữ trung niên với bộ quần áo vá chằng chịt đang ngồi. Đôi mắt nhỏ của bà ta nhìn chằm chằm vào tôi.

Chu Nguyên Hạo bước lên, nói: "Chúng tôi là người đi đường, trời sắp mưa to rồi. Chúng tôi muốn vào đây tránh mưa. Xin hỏi trong làng có quán ăn nào không?"

Người phụ nữ trung niên nở nụ cười, lộ ra hàm răng sún hai chiếc: "Nếu hai vị không chê, hãy ăn ở đây. Chồng tôi tên Lý Tam, hai người cứ gọi tôi là chị Lý Tam, tôi nấu ăn ngon lắm đấy."

Chu Nguyên Hạo lấy ra vài tờ tiền một trăm đặt lên quầy: "Vậy thì làm phiền bà rồi."

Vợ Lý Tam nhìn thấy tiền, hai mắt sáng rực, vội vàng cất tiền vào người: "Tôi đi gọi chồng về mua dê và cừu non. Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt dê."

Chúng tôi vào ngồi trong nhà Lý Tam. Mấy đứa trẻ rót nước cho chúng tôi. Tôi cho chúng kẹo, chúng cẩn thận bóc vỏ và ăn một cách ngon lành.

Ngoài kia có mấy người đàn ông thò đầu nhìn vào, mắt họ không ngừng đảo quanh người tôi.

Chu Nguyên Hạo nhíu mày, muốn đứng dậy để dạy cho họ một bài học, tôi vội giữ tay anh lại: "Dù sao chúng ta cũng chỉ ở đây để tránh mưa, đừng chọc phiền phức."

Chu Nguyên Hạo không vui, nhưng cũng không nói gì thêm.

Chẳng mấy chốc, mưa to như trút nước. Mưa xối xả như lật trời, phảng phất như cả thế giới đều bị bao trùm trong màn nước trắng xóa. Những người đàn ông tò mò bên ngoài cuối cùng cũng đi khỏi, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, vợ Lý Tam dẫn chồng mình về. Đó là một người đàn ông cao lớn, thô kệch. Hắn cười nói: "Làng chúng tôi hiếm khi có khách đến chơi. Tôi đã mua dê và cừu. Các vị hãy đợi một lát, tôi sẽ chuẩn bị thức ăn cho các vị."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Vợ chồng Lý Tam bắt đầu bận rộn trong bếp. Rất nhanh đã có một bàn ăn thịnh soạn được dọn ra. Tôi nếm thử, hương vị cũng khá ngon.

Ăn cơm tối xong, trời cũng đã tối muộn, mưa to không có dấu hiệu ngừng. Vợ chồng Lý Tam nhiệt tình mời chúng tôi ở lại và dọn dẹp cho chúng tôi một phòng ngủ riêng. Ga giường, đệm chăn đều mới tinh.

Chu Nguyên Hạo lại đưa cho họ vài trăm tệ. Họ vui mừng cảm ơn, đáy mắt hiện lên một tia tham lam.

Vừa vào phòng ngủ, Chu Nguyên Hạo hạ giọng nói bên tai tôi: "Họ đã bỏ thuốc ngủ vào thức ăn."

Tôi hoảng hốt, suýt nôn ra: "Sao anh không nói sớm?"

"Yên tâm đi, em đã ở tu vi Tam Phẩm rồi, thuốc ngủ đó không làm gì được em." Chu Nguyên Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt u ám.

Tôi cau mày: "Rốt cuộc họ muốn gì? Mưu toan hại mạng chúng ta ư?"

Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: "Ngôi làng này rất kỳ lạ, chúng ta phải cẩn thận."

Đêm khuya dần trôi. Vợ chồng Lý Tam không biết đã đi đâu, mấy đứa trẻ cũng đã ngủ say. Trong nhà tĩnh lặng đến mức kỳ lạ.

Chợt có tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh vang lên trong đêm khuya. Tôi lắng nghe kỹ hơn, đúng là tiếng trẻ khóc mà không phải là tiếng mèo kêu.

Lý Tam có nhiều con, nên việc có một đứa trẻ khóc cũng không có gì lạ. Nhưng mà, tiếng khóc này nghe sao yếu ớt và đau đớn đến vậy?

Giống như tiếng khóc của một đứa trẻ sắp chết.

Tôi nói với Chu Nguyên Hạo rồi cùng anh đi đến một căn phòng nhỏ khuất sâu trên tầng hai. Tôi mở cửa ra, căn phòng đầy những đồ đạc lộn xộn, tôi ngửi thấy có mùi nấm mốc cùng mùi máu tanh.

Ánh sáng trong căn phòng rất yếu, một tấm ga mỏng trải trên sàn nhà, một chiếc tã lót được đặt ở giữa trên tấm ga, che kín mít. Tiếng khóc yếu ớt kia được phát ra từ trong chiếc tã lót đó.

Tôi mở tã lót ra, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của một đứa bé sơ sinh. Môi nó tím đen, khóc rấm rứt, nhìn vô cùng đau lòng.

Đứa bé này bị bệnh sao?

Tôi nhẹ nhàng xoa hai lần lên người đứa bé, bỗng nhiên chạm phải một vật cứng. Vén quần áo lên, tôi nhìn thấy một chiếc kim to được đóng vào bụng đứa bé.
Đây không phải là kim may đồ thông thường mà là loại kim dùng để khâu da, rất thô. Kim đã dính máu khô và có vẻ như đã được đóng vào từ lâu.

Tôi toát mồ hôi hột, nhưng không dám rút kim ra. Ai độc ác đến mức mà có thể hạ độc thủ với một đứa bé nhỏ như vậy?

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Nguyên Hạo vỗ vai tôi, nói nhỏ: "Có người đến."

Tôi vội vàng đặt đứa bé xuống thật nhẹ, đóng cửa căn phòng lộn xộn lại.

Vợ chồng Lý Tam trở về, hai người họ đang cất ô che mưa vào một góc khuất, từ trong chiếc túi rách nát lấy ra một chồng tiền đỏ rực, hai mắt sáng rỡ, liếm liếm ngón tay và bắt đầu đếm tiền.

"Tổng cộng ba mươi nghìn tệ." Vợ Lý Tam nuốt nước miếng, cầm lấy tiền và hôn lên, "Cả đời này tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy."

"Ha ha, chờ con trai trưởng thôn kết hôn, chúng ta có thể kiếm thêm hai mươi nghìn nữa." Lý Tam vui vẻ nói.

Vợ Lý Tam hừ một tiếng: "Cô gái họ Khương kia xinh đẹp như vậy. Con trai trưởng thôn đã gần bốn mươi tuổi, có thể cưới được cô gái xinh đẹp, đương nhiên hắn sẽ vui mừng. Theo tôi, ba mươi nghìn tệ quá ít. Nếu là ở những thôn khác, có thể bán được năm sáu vạn, thậm chí mười vạn."

Lý Tam tát vào mặt vợ, quát lớn: "Bà ngu xuẩn! Việc lấy lòng trưởng thôn có lợi cho chúng ta rất nhiều. Lần sau chia đất, chúng ta có thể kiếm được một khoản lớn."

Vợ Lý Tam bị đánh sưng nửa mặt nhưng không hề oán giận, gật đầu nói: "Vâng, vâng, ông nói đúng, tôi nghe theo ông hết. Nhưng người thanh niên kia thì thế nào?"

Lý Tam cười hắc hắc hai tiếng: "Giam cầm hắn trước. Lần sau khi Quách Tỷ đến, chúng ta sẽ bán hắn cho bà ta. Nghe nói lò than ở Sơn Tây thiếu người, một lao động khoẻ mạnh có thể bán được hơn một vạn."

Vợ Lý Tam cười hì hì nói: "Nếu không chúng ta tự nghĩ cách đem hắn bán đến Hoàn Thành đi, nghe nói bên kia cũng cần đàn ông, đặc biệt là đàn ông đẹp trai, nghe nói so với phụ nữ còn cao giá hơn."

Nghe đến đó, tôi liền cảm giác được người bên cạnh đang tràn ngập hàn khí, nhịn không được rùng mình một cái, tôi liếc trộm Chu Nguyên Hạo, thấy sắc mặt của anh đã muốn ăn thịt người.

Lý Tam đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, con nhóc chết tiệt kia vẫn chưa chết sao?"

"Lúc tôi rời đi có nhìn qua một chút, mọi thứ đều bình thường. Vợ Lý Tam nhếch miệng, hỏi: "Liệu cái trò mèo của ông có hiệu nghiệm không? Lần mang thai tiếp theo của tôi có thể sinh được con trai hay không?"

Lý Tam cười hả hê: "Tôi đã hỏi chú Ba rồi. Ông ấy bảo rằng châm kim lớn lên thân thể con gái, lần sau nhất định sinh con trai. Yên tâm đi, đứa tiếp theo chắc chắn sẽ là một cậu bé mập mạp khỏe mạnh."

Vợ Lý Tam sờ sờ cái bụng: "Tôi muốn sinh thật nhiều con trai. Như vậy nhà chúng ta sẽ không bị bắt nạt trong thôn này. Một đứa con gái vô dụng, còn không phải tốn cơm tốn gạo nuôi dùm người khác sao, lãng phí tiền"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Nghe những lời cay nghiệt đó, tôi không khỏi run lên bần bật vì tức giận. Bọn họ thật tàn nhẫn! Sao có thể nhẫn tâm đến thế? Ghim cái kim lớn lên cơ thể con gái ruột của mình chỉ vì mong muốn có con trai!

Lý Tam lại lên tiếng: "Khi con bé đó chết, tôi sẽ chôn xác nó ở
ngoài cổng làng. Để tất cả mọi người đi qua giẫm đạp lên. Chú Ba bảo làm như vậy thì hồn ma con bé sẽ sợ hãi, không dám quay về nhà quấy phá và sẽ đầu thai thành con trai."

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, rốt cục cũng đã hiểu ra nguồn gốc của âm khí bao trùm ngôi làng này. Tất cả đều xuất phát từ những bé gái bị chính cha mẹ mình sát hại! Oan hồn
của các bé quanh quẩn nơi đây suốt bao năm, chỉ chờ ngày được báo thù.

Trên đời này, độc nhất chính là lòng dạ con người chứ không phải ma quỷ!

Lạnh lùng nhìn hai kẻ trước mặt, sát khí hiện rõ trong mắt tôi.

Lý Tam quay sang vợ nói: "Bà đi xem xem hai tên đó đã ngủ chưa. Nếu để chúng trốn thoát, chúng ta sẽ gặp phiền phức."

Vợ Lý Tam gật đầu đồng ý, vừa định bước đi thì có tiếng động cơ ô tô vang lên từ bên ngoài. Lý Tam cau mày: "Mưa lớn thế này, ai mà đến làng vào giờ này chứ?"

Lời nói còn chưa dứt, tiếng gõ cửa dồn dập đã vang lên. Lý Tam quay sang vợ: "Bà đi mở cửa đi."

Vợ Lý Tam vội vã hớn hở chạy đến mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, đi vào là một nhóm người, dẫn đầu là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, dáng người to lớn, mặc bộ quần áo màu đỏ rực. Mỗi bước đi của bà ta khiến cả cơ thể rung rinh vì béo phì.

Bên cạnh người phụ nữ này là mấy gã đàn ông lực lưỡng, mỗi người áp giải một phụ nữ bị trói. Những người phụ nữ này tóc tai rối bời, miệng bị nhét giẻ rách, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng.

"Chị Quách," Lý Tam vội vàng lên tiếng chào đón, "Mời chị vào nhà. Sao hôm nay chị lại đến đây?"

Bà Quách lạnh lùng nói: "Đây là 'hàng mới' tôi mang đến. Lần trước tôi đã nói, hễ có 'hàng ngon' là sẽ nghĩ ngay đến thôn các người. Quách Lệ Lệ tôi nói được là làm được. Lý Tam, cậu đi hỏi han xem trong làng có ai cần 'vợ' không nhé. Giá mỗi người là bốn vạn, tiền mặt một tay, hàng một tay. Tôi bận lắm, nhanh lên, hết thời gian tôi không đợi đâu. Mấy thôn khác còn đang chờ tôi đó."

Lý Tam vội vàng gật đầu vâng dạ: "Vâng, vâng, mời chị ngồi trước. Để tôi đi hỏi thăm ngay."

Lý Tam vội cầm lấy ô, chạy ra khỏi nhà. Vợ Lý Tam tất bật loay hoay tiếp đãi nhóm người của bà Quách. Còn những người phụ nữ bị trói thì bị ném vào góc nhà như những món hàng hoá.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 178: Đại Tiên, tha mạng🍁

Vợ Lý Tam chớp mắt, thủng thỉnh nói: "chị Quách, tôi có một món hàng tốt, không biết chị có thu hay không?"

"Ồ?" Bà Quách vừa nhấp một ngụm trà, vừa nhíu mày hỏi: "Cô có thể có cái gì tốt?"

Vợ Lý Tam cười khặc khặc hai tiếng: "Đây là hàng cực phẩm." Bà ta bổ sung thêm: "Là đàn ông."

Bà Quách trừng mắt: "Cô đùa tôi à? Đàn ông thì chỉ có thể bán cho lò gạch, một đứa nhiều nhất cũng chỉ được một vạn tệ, sao lại là hàng tốt?"

"Người này khác," Vợ Lý Tam nịnh nọt tiến đến, "Cậu trai này có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, cả đời tôi chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy, y hệt như tiên đồng giáng trần. Chị bán đi sẽ hốt bạc, cam đoan sẽ kiếm được nhiều tiền."

Bà Quách không tin, cười nhạo nói: "Nơi hẻo lánh như làng các người, sao có thể có trai đẹp như vậy được?"

"Đây chẳng phải là may mắn của chúng tôi sao?" Vợ Lý Tam nói: "Cậu ta đến đây trú mưa, cùng đi với cậu ta còn có một người phụ nữ. Người phụ nữ kia đã được con trai trưởng thôn nhìn trúng, còn cậu trai này thì giao cho chị, rất hợp."

Bà Quách nheo mắt, hỏi: "Cô biết lai lịch của họ à? Sao lại dám ra tay? Nếu họ có thế lực gì, đến lúc bị phát hiện thì cả đám chúng ta đều xôi hỏng bỏng nát."

Vợ Lý Tam khoát tay: "Chị cứ yên tâm đi. Hai người họ đến đây bằng một chiếc xe van cũ nát. Nếu là người có tiền có thế, ai lại đi xe loại đó? Xe xịn tôi cũng đã từng thấy nhiều rồi. Hai người này, nhìn qua có vẻ vừa tốt nghiệp đại học, đi du lịch, xe họ không có GPS, hoàn toàn không có vấn đề gì."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Bà Quách trầm mặc, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, suy tư hồi lâu. Ngẩng đầu nhìn vợ Lý Tam, bà ta nói: "Xem hàng trước đã rồi tính."

Vợ Lý Tam vui mừng: "Đúng vậy! Mời chị đi theo tôi. Hai người họ đang ngủ trong phòng ngủ trên lầu. Tôi đã cho thuốc ngủ vào bữa tối, họ có thể ngủ li bì ba ngày ba đêm."

Bà Quách sai mấy gã đàn ông đi canh chừng những người kia, rồi theo vợ Lý Tam lên lầu, đi đến trước cửa phòng ngủ.

Bà Quách liếc mắt ra hiệu cho vợ Lý Tam gõ cửa trước. Vợ Lý Tam vội vàng làm theo, nhưng không có bất kỳ tiếng động nào từ trong phòng.

"Chị thấy chưa, tôi đã nói rồi, họ ngủ say như chết." Vợ Lý Tam mở cửa, trong phòng tối đen như mực, trên giường lờ mờ hiện ra hai dáng người.

Bà ta có chút đắc ý, bật đèn lên và bước thẳng đến: "chị Quách, tôi không nói khoác đâu. Ngay cả chị nhiều hiểu biết như vậy, cũng chưa chắc đã từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy. Những minh tinh điện ảnh trên TV cũng không bằng."

Nói xong, bà ta vén chăn lên. Sắc mặt bà Quách lập tức biến đổi. Vợ Lý Tam cúi đầu nhìn lại, trên giường hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai tấm chăn trắng tinh.

"Chuyện gì đây?" Vợ Lý Tam kinh hãi thốt lên, "Vừa rồi tôi còn rõ ràng nhìn thấy họ nằm ở đây mà."

Bà Quách nuốt nước miếng, chậm rãi lùi về phía cửa, vừa rồi bà ta cũng nhìn thấy hai bóng hình người, nói rõ không phải vợ Lý Tam đang gạt bà ta, huống chi bà ta cũng đã gặp không ít việc đời, biết chuyện này có chút tà môn, mặc kệ thật giả, tránh đi là tốt nhất.

Vừa mới lui ra cửa, bà ta đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm trên mặt đất, cơn gió mạnh từ đâu đó đột nhiên đóng sầm cửa phòng ngủ.

Vợ Lý Tam và bà Quách đều giật mình quay lại thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang lơ lửng trên giường.

Người đàn ông đó quả thực rất đẹp trai nhưng lại đang lơ lửng!

Ma, người đàn ông đó là ma!

Bọn họ sợ hãi đến mức không kịp hét lên. Chu Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng, vung tay lên, thân thể hai người mềm nhũn, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Tôi từ trong tủ bước ra nói với Chu Nguyên Hạo: "Sao anh không giết hai tên cầm thú này đi?"

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Giết bọn chúng sẽ làm bẩn tay anh. Yên tâm, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đến xử lý bọn chúng, lúc đó sẽ không đơn giản chỉ là chết."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi tìm một sợi dây trong ba lô và buộc chặt hai người lại. Vừa làm xong thì nghe thấy tiếng bước chân ồn ào ở dưới lầu.

Lý Tam trở về cùng ba tên đàn ông trong làng.

Bà Quách đưa tới tổng cộng ba người phụ nữ, nên Lý Tam dẫn theo ba tên đàn ông độc thân muốn mua vợ. Tất nhiên, những người đàn ông đó chắc chắn phải đưa tiền cho hắn.

Lý Tam đi tới, châm thuốc cho ba gã cường tráng rồi hỏi: "Chị Quách đâu?"

"Lên lầu xem hàng." Một người vừa hút thuốc vừa nói.

"Vậy thì đợi đi." Lý Tam nói với ba tên độc thân: "Các người đi chọn đi, không được phép táy máy."

Ba tên đàn ông độc thân trên mặt mang theo nụ cười bỉ ổi, xoa xoa tay, đi tới nhìn kỹ ba người phụ nữ bị trói, thậm chí còn đưa tay ra sờ mó một phen, bọn họ lấy danh nghĩa kiểm tra hàng mà thừa cơ làm loạn. Một hồi thì nói kiểm tra ngực, một hồi thì sờ sờ cái mông, khiến ba người phụ nữ run rẩy khóc lóc co rụt người lại.

Qua một hồi lâu, Lý Tam chờ đến mất kiên nhẫn, nói: "Để tôi lên lầu xem thế nào."

Một gã cường tráng thờ ơ xua tay, Lý Tam chạy lên cầu thang, vừa đến lối vào hành lang tầng hai, hắn đột nhiên phát ra một tiếng kêu nhỏ, lăn xuống cầu thang, va đập mạnh khiến đầu hắn chảy máu đầm đìa, lập tức ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Ba gã đàn ông cường tráng hốt hoảng đứng dậy, rút dao găm từ sau lưng ra. Ba tên thôn dân còn lại cũng vội vàng nhặt lấy bất kỳ vật gì có thể làm vũ khí, cảnh giác nhìn lên lầu hai.

"Ai ở đó?" - Một tên trong số họ cất tiếng hỏi lớn. "Ra đây!"

Không có tiếng trả lời. Hắn hỏi lại một lần nữa, rồi nghiêng người sang một tên khác, nói: "Đại Ngốc, lên đó xem sao."

Biệt danh Đại Ngốc, nhưng không hẳn là ngu ngốc. Đại Ngốc phản pháo. "Nhị Thù, lần trước gặp cảnh sát cũng là tao giải quyết. Sao lần này lại bắt tao đi? Phải thay phiên nhau chứ!"

Nhị Thù nhíu mày trừng mắt nhìn Đại Ngốc: "Sợ à? Không dám thì nói thẳng ra, lèm bèm cái gì!"

Đại Ngốc hất hàm nói: "Mày dám thì mày đi! Lần nào gặp chuyện nguy hiểm tao cũng phải xông pha, mày có bao giờ ra mặt? Mày không sợ à?"

Nhị Thù hừ lạnh một tiếng, cầm dao găm đi về phía cầu thang. Vừa đến đầu cầu thang, một cơn gió lạnh thổi qua, không biết từ đâu có cái nồi gang bay ra, đập trúng đầu hắn. Nhị Thù gục ngã xuống đất, không kịp kêu lấy một tiếng.

Đại Ngốc và một tên mập lùn khác hoảng sợ nhìn nhau, quay người bỏ chạy.

Bọn họ là dân buôn người, không phải kẻ liều mạng. Sống sót trên đường đời đầy rẫy nguy hiểm bấy lâu nay, họ dựa vào sự khôn ngoan và thức thời, chứ không phải võ thuật cao cường.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Đáng tiếc lần này không để bọn chúng toại nguyện. Khi hai tên vừa chạy đến cửa, hai cánh cửa bỗng đóng sầm lại, đập mạnh vào mặt chúng. Tiếng gãy xương giòn tan vang lên, cả hai đều ngã gục xuống đất.

Ba tên thôn dân còn lại, tay cầm cuốc, run rẩy nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Cuối cùng, họ ném vũ khí xuống đất, quỳ rạp van xin: "Đại Tiên, Đại Tiên, chúng tôi xin lỗi, xin tha mạng cho chúng tôi!"

Một cơn gió lạnh thổi qua, cả ba tên đều bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, ngất đi.

Tôi từ trên lầu đi xuống, cởi trói cho ba người phụ nữ. Họ kể rằng bị bà Quách lừa gạt từ các tỉnh thành khác đến đây. Trong đó có một người còn có bằng đại học. Bà Quách hứa sẽ giúp họ tìm được việc tốt với mức lương bốn năm trăm tệ một ngày, họ tin tưởng nên gật đầu đồng ý.

Tôi bế đứa bé sơ sinh ra ngoài và giao cho họ. Sau đó, tôi bảo họ cùng vào chiếc xe van của tôi. Đoán chừng vợ chồng Lý Tam muốn chiếm đoạt chiếc xe nên cố tình để đậu nó ở trong sân, không cho ai đụng vào.

Chu Nguyên Hạo và tôi lên xe. Tôi bỗng nhìn thấy những bó đuốc lắc lư. Hóa ra những người trong làng phát hiện ra sự việc không đúng nên cầm vũ khí đuổi theo chúng tôi.

Thôn làng này nổi tiếng là nơi tập trung nhiều người độc thân. Dân số thôn không đông, nhưng phần lớn đều là những kẻ lười biếng, thân thể khỏe mạnh nhưng không chịu đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà uống rượu đánh bài. Không có cô gái nào chịu lấy họ, họ chỉ có thể mua vợ từ đám buôn người.

Tôi nhìn ra ngoài và đếm được có ít nhất 40-50 người đàn ông vạm vỡ. Khó có thể chống lại số lượng đông đảo như vậy. Tôi không dám triệu hồi Kim Giáp Tướng Quân vì điều đó đồng nghĩa với việc sát hại nhiều người vô tội, đó là tội ác tày trời. Cho dù ông trời có tha thứ thì luật pháp cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.

Chu Nguyên Hạo hét lớn: "Bám chặt vào!"

Anh đạp ga, chiếc xe van lao vút đi, hướng về phía cổng thôn. Tôi bám chặt lấy dây an toàn, cảm nhận bầu không khí của ngôi làng này bao trùm bởi một luồng quỷ khí mãnh liệt, đặc biệt là khu vực cổng thôn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro