🍁Chương 179 + 180 + 181 + 182🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
🍁Chương 179: Đứa bé đầu to

Tôi thò đầu ra nhìn, cửa thôn dưới mặt đất thế mà dần dần nhô lên, thoạt nhìn như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi lòng đất.

Bỗng dưng tôi nhớ ra, vợ chồng Lý Tam nói sau khi con gái họ chết, họ sẽ chôn ở cửa thôn để hàng ngàn người giẫm đạp, như vậy ma quỷ sẽ không dám đến nhà họ quấy phá.

Cửa thôn dưới mặt đất, rốt cuộc đã chôn bao nhiêu bé gái oan mạng?

Con người có thể chuyển kiếp đầu thai là chuyện rất khó khăn, nhưng những bé gái này vừa mới sinh ra, còn chưa kịp nhìn ngắm thế giới này đã bị cha mẹ ruột giết chết, và còn bị chôn ở cửa thôn để hàng ngàn người giẫm đạp, chịu đựng sự tra tấn tồi tệ.
Có thể tưởng tượng, các bé gái này oán hận đến mức nào, oán hận tích lũy ngày tháng sẽ hóa thành những con quỷ đáng sợ ra sao.

"Ngồi xuống!" Chu Nguyên Hạo hét lớn một tiếng, nhấn ga đến hết cỡ. Chiếc xe van thế mà bay lên, trực tiếp từ đống đất nhỏ phía trên bay đi, nặng nề rơi xuống mặt đất, rung lắc khiến tôi suýt nữa nôn ra tất cả thức ăn tối hôm qua.

Thôn trưởng cùng đám người truy đuổi cũng đến cửa thôn, bỗng nhiên vang một tiếng, đống đất nhỏ vỡ vụn, một bé gái khổng lồ bò ra từ trong đó.

Bé gái này có vẻ ngoài vô cùng kinh dị. Thân hình em bé không khác gì em bé bình thường, nhưng đầu lại to hơn gấp bốn năm lần. Trên người em bé đầy những vết sẹo do tàn thuốc, trên đầu, trên thân, thậm chí lòng bàn chân đều cắm đầy kim châm.

Tôi cảm thấy trong lòng phát lạnh. Những bé gái bị chôn vùi dưới đất kia, khi còn sống đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

"Thiện ác đến cuối cùng cũng có báo." Chu Nguyên Hạo sắc mặt âm trầm nói, "Bọn chúng đã gieo ác, giờ phải tự gánh lấy hậu quả."

Bé gái đầu to bò lên đống đất, gào thét về phía đám dân làng. Người đàn ông khoảng 50-60 tuổi, có vẻ là thôn trưởng, run rẩy dừng bước, cầm lấy cây súng săn rỉ sét trong tay, trợn mắt hốc mồm vì sợ hãi.

Bé gái từ từ bò xuống khỏi đống đất, đột nhiên há miệng, phun ra một chiếc kim châm từ trong miệng về phía đám dân làng. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám dân làng ngã lăn ra đất, che mặt, khói xanh bốc ra từ kẽ ngón tay.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Thôn trưởng run rẩy cầm súng nhắm vào bé gái: "Đừng, đừng đến đây! Nếu đến nữa tao sẽ bắn!"

Bé gái đột ngột lao về phía mặt hắn. Thôn trưởng trong tình thế cấp bách bóp cò, tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc. Cây súng săn vỡ nòng, nổ tung nửa đầu của hắn, máu thịt be bét rơi trên mặt đất.

Xe của chúng tôi càng chạy càng xa, tôi lo lắng nói: "Anh linh đều là những thứ tà ác, lại không phân biệt được thiện ác, lấy việc giết chóc làm vui, tương lai sợ rằng sẽ làm hại một phương."

Chu Nguyên Hạo nói: "Không cần lo lắng, anh sẽ để Trịnh thúc thông báo cho tổ thứ ba, để họ đến giải quyết."

Thiểm Tây là một vùng đất đầy sự kiện linh dị, tổ thứ ba của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X, nghe nói đội ngũ này rất mạnh, một trong những đội hàng đầu cả nước.

Tôi quay đầu nhìn về hướng thôn làng, toàn bộ thôn chìm trong biển lửa đỏ rực, thi thoảng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Ba người phụ nữ chúng tôi giải cứu run rẩy co lại thành một nhúm trên ghế sau. Tôi quay đầu nói với họ: "Chúng tôi sẽ đưa các cô đến đồn cảnh sát. Hãy kể lại  chi tiết cho cảnh sát những gì các cô đã chứng kiến. Nhưng chuyện của chúng tôi, các cô nhất định phải giữ bí mật, hiểu chưa?"

Ba người phụ nữ vội vàng gật đầu. Chu Nguyên Hạo nói: "Không thể đưa họ đến đồn cảnh sát gần đây. Chúng ta sẽ đi đến huyện lân cận."

Tôi im lặng không có ý kiến. Cái làng này mua bán phụ nữ, sát hại bé gái trong suốt thời gian dài nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Nói cảnh sát địa phương không biết, ai cũng sẽ không tin.

Xe chạy rất nhanh, Chu Nguyên Hạo đã biến chiếc xe van thành xe thể thao tốc độ. Nơi đây giáp ranh với huyện lân cận, chỉ chưa đầy một tiếng là đến đồn cảnh sát.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Lúc này trời mới tờ mờ sáng. Ba người phụ nữ xuống xe, bỗng quỳ xuống cùng nhau, khóc nức nở: "Hai vị đại ân đại đức, chúng tôi sẽ không bao giờ quên, kiếp sau xin làm trâu làm ngựa báo đáp."

Nói xong, họ dập đầu ba cái rất mạnh. Trong nháy mắt, tôi như cảm thấy linh khí trong cơ thể mình dồi dào hơn một chút.

Chu Nguyên Hạo giải thích rằng đó là công đức. Khi làm việc tốt, lập công đức, nếu là người bình thường, tự nhiên sẽ có người ghi nhận. Còn đối với người tu đạo, công đức càng có tác dụng trực tiếp, giúp ích cho việc tu hành.

Chúng tôi tiếp tục lái xe một đường lên phía Bắc. Ngày thứ hai, Trịnh thúc gọi điện thoại cho biết tổ thứ ba đã đến nơi. Họ đã tiêu diệt Lệ Quỷ đã sát hại toàn bộ dân làng và giải cứu được một số phụ nữ trẻ tuổi bị lừa bán từ hầm ngầm của một số hộ gia đình.

Những phụ nữ đó vô cùng thảm thương, cơ thể đầy thương tích. Một số người đã có vấn đề về tinh thần. Nghe nói có người vừa bị bán đến còn biết nói tiếng Anh, nhưng giờ đã không còn bình thường. Vừa nhìn thấy ánh sáng là la hét, nhìn thấy người cũng la hét, chỉ cần có ai đến gần là lại đá lại đánh.

Tổ thứ ba không có cách nào, đành phải tiêm thuốc an thần cho họ rồi đưa đến bệnh viện tâm thần. Cảnh sát ở đó sẽ hỗ trợ tìm kiếm cha mẹ của họ.

Bé gái bị đóng đinh vào bụng đã được bệnh viện cứu giúp và thoát khỏi nguy hiểm. Khi sức khỏe hồi phục, em sẽ được đưa đến viện mồ côi chờ người nhận nuôi. Ba người phụ nữ kia cũng được đưa về quê.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có một kết thúc tốt đẹp.

Chúng tôi vừa đi vừa chơi, hai ngày sau đã đến thành phố Tây An. Thành phố này mang đậm phong cách cổ điển, với những kiến trúc cổ kính có thể dễ dàng nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Chúng tôi tìm một khách sạn năm sao để ở, sau đó đi ra ngoài dạo chơi. Địa điểm đầu tiên chúng tôi đến là tòa tháp chuông cổ kính nổi tiếng.

Trên lầu chuông có biểu diễn, tuy trình độ của diễn viên không cao nhưng không khí rất tốt. Chúng tôi xem xong biểu diễn rồi xuống dưới, đi dạo trên phố mua sắm phía sau lầu chuông và mua rất nhiều đặc sản địa phương.

Khi đi ngang qua một cửa hàng chuyên bán tượng Phật, tôi bỗng ngửi thấy một mùi hôi thối thoang thoảng.

Tôi vô thức dừng bước chân. Mùi hôi này giống như mùi cổ độc.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi nhìn vào bên trong cửa hàng, thấy một ông lão tóc bạc trắng đang cầm gậy chống đứng xem một pho tượng Quan Âm. Chủ cửa hàng mặc áo choàng đỏ rực đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về pho tượng và cố gắng thuyết phục ông lão mua.

Mùi hôi thoang thoảng kia chính là từ người ông lão tỏa ra, nhưng trên người ông lão lại toát lên một cỗ huyết khí dày đặc. Huyết khí nặng như vậy chỉ có thể có được ở những người từng ra chiến trường, giết chóc vô số người.

Ông lão này không đơn giản.

Lúc tôi định bước đi, ông lão bỗng lắc lư rồi ngã xuống.

Tôi thầm chửi thề trong lòng. Ban đầu tôi định mặc kệ và đi tiếp, nhưng khi nhìn thấy ông lão ngã, lòng trắc ẩn của tôi trỗi dậy. Tôi không thể nào bỏ qua ông lão được.

Chu Nguyên Hạo dường như nhận ra sự do dự của tôi, anh thở dài bất đắc dĩ: "Muốn giúp thì cứ giúp đi, coi như làm việc thiện."

Tôi cười khổ hai tiếng rồi bước vào cửa hàng. Chủ tiệm đang gọi điện thoại cho ai đó, nhưng không phải gọi xe cứu thương mà là gọi người đến dọn dẹp ông lão ngất xỉu, để tránh rắc rối cho mình.

"Ông lão này làm sao vậy?" tôi hỏi.

Chủ tiệm có vẻ khó chịu. Ban đầu hắn định âm thầm đưa ông lão đi, nhưng hai chúng tôi vừa đến, có người chứng kiến nên hắn không dám làm vậy.

Chủ tiệm vội vàng giải thích: "Vị khách này muốn mua tượng Quan Âm, không biết sao lại ngất xỉu. Chuyện này không liên quan gì đến tôi."

"Để tôi xem thử."

Tôi ngồi xuống trước mặt ông lão, kiểm tra cơ thể ông và phát hiện trên cổ họng ông có một sợi dây đỏ mỏng. Sợi dây này kéo dài xuống dưới và đi vào rốn của ông, trông giống như vết sẹo phẫu thuật mở ngực.

Mặt tôi trở nên nghiêm trọng.

Chủ tiệm bực bội: "Cô là bác sĩ sao? Không phải bác sĩ thì không nên đụng vào bệnh nhân. Nếu xảy ra chuyện gì thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm."

Giọng nói của hắn rất lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường. Người Trung Quốc vốn thích náo nhiệt, vì vậy một đám đông gồm những ông lão bà lão đã tụ tập xung quanh, vây kín cửa hàng.

Một bà lão mặc áo đỏ nhìn tôi chằm chằm: "Cô gái, nhìn cô trẻ như vậy, không giống bác sĩ đâu. Đừng tốt bụng lo chuyện bao đồng."

Tôi chưa kịp trả lời thì một cô gái xinh đẹp đã chen vào đám đông, nhìn thấy ông lão nằm trên sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, lên tiếng gọi: "ông nội!", rồi nhào tới.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 180: Võ đạo thế gia🍁

Cô gái kia có nhan sắc và khí chất phi thường, nhìn qua chính là xuất thân danh môn. Mái tóc dài của cô ấy được uốn xoăn sóng nước và nhuộm màu đỏ thẫm. Cái váy cô ấy mặc tuy đơn giản nhưng lại là hàng hiệu cao cấp.

"Ông nội, ông nội, xin ông hãy tỉnh lại!" Cô gái xinh đẹp rưng rưng nước mắt.

Tôi cúi đầu nói với cô ấy: "Bệnh của ông nội cô đã kéo dài bao lâu rồi?"

Cô gái nhìn tôi với vẻ đề phòng: "Cô là ai?"

"Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội cô."

Cô gái không hề tỏ ra xúc động mà càng thêm cảnh giác, lạnh lùng nói: "Cô là ai? Cô biết bệnh của ông nội tôi là gì không?"

Một người phụ nữ trung niên đứng ngoài quan sát, có lẽ đang trong giai đoạn tiền mãn kinh, giọng nói đặc biệt cay nghiệt nói với cô gái: "Cô bé, đừng vội tin người nhé, bây giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo."

Người phụ nữ bên cạnh kéo bà ta lại, nhỏ giọng nói: "Đừng xen vào chuyện của người khác."

Nhưng người phụ nữ trung niên không nghe mà còn lớn tiếng: "Cũng không phải bác sĩ, mà dám tùy tiện nói mình có thể chữa bệnh, không phải lừa đảo thì là gì?"

Cô gái xinh đẹp lạnh mặt, nói với tôi: "Cảm ơn tấm lòng tốt của cô, nhưng tôi sẽ tự tìm cách chữa bệnh cho ông nội."

Chu Nguyên Hạo ở bên cạnh trầm giọng nói: "Đã không ai muốn tin chúng ta thì thôi, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian. Lâm Lâm, đi thôi."

Tôi nhìn ông lão có vẻ mặt hơi xanh xao, cuối cùng có chút không đành lòng, nói: "Cổ độc đã xâm nhập vào cơ thể, chỉ cần sợi dây đỏ qua cổ họng là sẽ đi thẳng vào tủy sống. Đến lúc đó, dù là Đại La thần tiên cũng không cứu được."

Cô gái xinh đẹp vẫn không tin tôi: "Cảm ơn cô, chúng tôi biết rõ bệnh của ông nội."

Tôi bất đắc dĩ nhún vai, kéo tay Chu Nguyên Hạo đi ra ngoài tiệm.

Đúng lúc này, ông lão bỗng lên tiếng: "Cô gái, quay lại đây."

Tôi dừng bước, ông lão yếu ớt chống đỡ cơ thể, nói: "Cô gái, tôi tin tưởng cô. Xin cô nhất định phải giúp tôi chữa trị. Nếu cô thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi sẽ hậu tạ hậu hĩnh."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Cô gái vội vàng nói: "Ông nội, ông không thể tuyệt vọng mà thử bậy được. Trước đây, những kẻ lừa đảo giang hồ kia..."

Ông lão khoát tay: "Ông có thể nhìn thấu những kẻ lừa đảo giang hồ mà con tìm về. Còn cô gái này, thực sự có bản lĩnh."

Cô gái xinh đẹp định nói gì đó nữa, nhưng bị ông lão đưa tay ngăn lại. Ông nhìn tôi, nói: "Cô gái, ở đây không tiện nói chuyện. Chúng ta về nhà tôi ngồi một lát nhé?"

Tôi nhìn Chu Nguyên Hạo, anh nhẹ gật đầu. Chúng tôi ngồi lên xe của cô gái.

Ông lão này họ Dương, tên gì không được đề cập. Cô gái xinh đẹp tên Dương Thanh Huyên, là cháu gái được ông yêu quý nhất. Gần đây sức khỏe của ông lão ngày càng yếu đi, nên ông giữ cháu gái ở bên để chăm sóc.

Dương Thanh Huyên có vẻ không thích tôi, tôi không biết vì sao. Tuy vậy, tôi lại thấy cô ta thỉnh thoảng nhìn Chu Nguyên Hạo qua gương chiếu hậu, sắc mặt tôi lập tức tối sầm lại.

Lại dám nhìn ngó người đàn ông của tôi, không muốn sống à?

Tôi thực sự muốn xuống xe và bỏ đi. Nhưng nhìn sang ông Dương, tôi lại do dự. Không chỉ vì ông tin tưởng và đối xử tốt với tôi, mà còn vì khí thế sắc bén toát ra từ người ông. Đó là khí thế của người ở vị trí cao lâu ngày mới có, cho thấy thân phận của ông không hề đơn giản.

Nếu tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông và kết thân với ông, đó sẽ là điều rất có lợi cho tôi. Tuy nhiên, nếu tôi đắc tội ông, hậu quả sẽ khó mà lường trước được.

Tôi bực bội thầm nghĩ, giá như lúc nãy không dính líu vào chuyện này.

Tôi tưởng rằng nhà của ông Dương sẽ là một căn biệt thự sang trọng, nhưng khi đến nơi, tôi mới ngạc nhiên nhận ra đó chỉ là một căn hộ bình thường. Ông Dương ở tầng áp mái, diện tích hơn 100 mét vuông, trang trí cũng rất giản dị, chẳng khác gì nhà của một người về hưu bình thường.

Dương Thanh Huyên dìu ông Dương đến ghế sofa và đỡ ông ngồi xuống. Ông Dương nói: "Huyên Huyên, đi pha trà cho khách, lấy bình Đại Hồng Bào ra."

Dương Thanh Huyên tuy không thích tôi nhưng vẫn rất có giáo dưỡng. Cô ta nhanh chóng mang ra một bộ ấm trà tử sa. Chu Nguyên Hạo hơi nheo mắt nhìn, ông Dương nhìn thấy, hỏi: "Cậu trai nhỏ nhận ra ấm trà này à?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Nguyên Hạo cười nói: "Đây là Thanh Mạt Tử Sa của danh gia Thiệu, Ấm này có kiểu dáng cổ xưa, màu nâu vàng, trên thân ấm có trúc tương phi và một con dơi đang bay lượn. Người xưa cho rằng 'dơi' đồng âm với 'phúc', 'cây trúc' đồng âm với 'chúc', hợp lại mang ý nghĩa 'chúc phúc'. Dưới đáy ấm có khắc chữ Hán theo phong cách hành thư: 'Trời sáng khí trong, gió mát ấm áp dễ chịu'. Câu thơ này được trích từ 'Lan Đình Tập Tự' của Vương Hi Chi".

Dừng một chút, Chu Nguyên Hạo lại nói: "Đây là một ấm trà quý hiếm. Ông Dương quả là hào phóng khi dùng ấm trà quý giá này để đãi chúng tôi."

Tôi nâng chung trà lên, nói: "Ấm trà sinh ra để pha trà, dù là ấm trà quý giá đến đâu, nếu chỉ để trưng bày mà không sử dụng, thì linh hồn của nó cũng sẽ không vui."

"Nói hay lắm!" Ông Dương vỗ tay khen ngợi. "Nha đầu, cô rất hợp khẩu vị của tôi. Thử trà này xem nào."

Thật ra tôi không sành về trà, chỉ cảm thấy trà rất ngon, mùi thơm thoang thoảng khắp miệng lưỡi.

Chu Nguyên Hạo thở dài: "Trà này được hái từ những cây trà mẹ lâu năm trên vách đá Cửu Long, có thể nói là vô cùng quý giá. Ấm trà này cũng rất hợp với loại trà này."

Ông Dương nói: "Không ngờ cậu trai nhỏ này cũng am hiểu về trà. Tốt, tốt, hôm nay có thể kết giao được với hai người bạn nhỏ này, tôi cũng không uổng phí vì ngất xỉu."

Chúng tôi uống hết một chung trà, Dương Thanh Huyên lại rót thêm cho chúng tôi. Khi rót trà cho Chu Nguyên Hạo, cô ta có chút e thẹn trong ánh mắt.

Tôi cố gắng kiềm chế sự bực tức. Ông Dương dường như cũng nhận ra cháu gái mình có chút không an phận, trong lòng không vui. Bình thường cô ta ngoan hiền, nhưng sao vừa nhìn thấy trai đẹp đã lộ rõ bản chất?

Ông Dương có chút thất vọng với cháu gái, nói: "Huyên Huyên, tối nay ông muốn giữ hai người lại ăn tối. Con đi mua thức ăn về, làm vài món ngon nhé."

Dương Thanh Huyên vâng lời, luyến tiếc nhìn Chu Nguyên Hạo rồi đi. Chu Nguyên Hạo từ đầu đến cuối không hề nhìn cô ta một cái.

Uống xong trà, tôi hỏi ông Dương: "Ông Dương, ông bị hạ cổ cũng đã 60-70 năm rồi?"

Ông Dương lộ ra mấy phần kinh ngạc, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, tính ra cũng đã gần bảy mươi năm rồi. Năm đó, tôi mới mười tám tuổi."

Tôi bảo ông Dương giơ tay ra, sau đó truyền linh khí vào kinh mạch của ông. Hiện tại trong tâm mạch của ông có một con cổ trùng màu đỏ chiếm cứ.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Con cổ trùng này có vẻ ngoài hơi giống con rết, có một sợi tơ mỏng từ đan điền kéo dài đến cổ họng.

Trên thân cổ trùng dường như có thứ gì đó đang kìm hãm nó, khiến nó phát triển rất chậm.

Tôi rút tay về, nói: "ông Dương, ông có thể kể cho tôi nghe về trải nghiệm bị trúng cổ của mình không? Loại cổ độc này rất hiếm gặp, tôi không chắc nó thuộc loại nào. Ông kể lại sự việc, tôi sẽ suy nghĩ thêm."

Ông Dương thở dài, ánh mắt xa xăm như chìm trong ký ức: "Dương gia vốn là một gia tộc võ thuật từ lâu đời. Từ nhỏ tôi đã theo cha học võ. Khi quân Nhật xâm lược Trung Quốc, đất nước lâm vào nguy khốn, tôi quyết định rời nhà nhập ngũ, chỉ mong đuổi lũ quỷ Nhật ra khỏi Hoa Hạ, cứu vãn đất nước khỏi cảnh chiến tranh tàn khốc."

Ống Dương có thân thủ phi phàm, lại giỏi bày binh bố trận trên chiến trường, nên nhanh chóng được thăng chức lên Đại đội trưởng, chỉ huy một đội quân chiến đấu chống lại quân Nhật hung hãn.

Vào đêm mùng ba tháng Năm, đại đội của ông bất ngờ nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, yêu cầu tập kích một ngôi làng.

Ngôi làng mang tên Bạch Tháp, dân cư thưa thớt. Hai ngày trước, nó bị một tiểu đội quân Nhật chiếm đóng. Mệnh lệnh của cấp trên là giải cứu dân làng và tiêu diệt tiểu đội quân Nhật này.

Ông Dương đã trải qua nhiều trận chiến ác liệt, khiến nhiều người hy sinh. Giờ đây chỉ còn hơn sáu mươi binh sĩ dưới quyền. Ông dẫn dắt họ âm thầm tiến đến Bạch Tháp.

Quân Nhật canh gác cẩn mật. Nhờ vào thân thủ phi phàm của mình, ông Dương lợi dụng ánh trăng lờ mờ, lặng lẽ tiêu diệt lính gác và ra hiệu cho binh sĩ tấn công.

Đó là một trận chiến vô cùng khốc liệt. Ông dẫn đầu binh sĩ xông pha vào trận chiến, tiến đến trại giam. Khi đó, dân làng cho biết hơn mười thanh niên trai tráng đã bị quân Nhật bắt đi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 181: Xích Long cổ độc🍁

Ông Dương không thể nào quên được cảnh tượng kinh hoàng mà ông chứng kiến trong hầm trú ẩn của quân Nhật. Sau khi tra tấn một tên lính Nhật, ông được biết những thanh niên khoẻ mạnh trong làng đã bị bắt xuống hầm để làm thí nghiệm tàn ác.

Dẫn theo vài người khoẻ mạnh dũng cảm, ông xông vào hầm và tận mắt chứng kiến tội ác của quân Nhật. Trên bàn giải phẫu là một người dân làng béo phì khác thường, bụng bị mổ phanh, từ trong bụng chui ra hàng đàn côn trùng màu trắng, giống sâu ăn lá nhưng to hơn, đang ngọ nguậy một cách ghê rợn.

Nạn nhân vẫn còn sống, nhưng bị trói chặt và đau đớn tột cùng, chỉ có thể rên rỉ thảm thiết.

Không thể kìm nén sự căm phẫn, ông Dương đã bắn chết tên lính Nhật đang thực hiện thí nghiệm.

Kỳ thật về sau nhớ lại, tên Nhật Bản thực hiện thí nghiệm kia cũng không phải là người Nhật, ngược lại có vẻ giống người Vân Nam, đoán chừng là chó Hán gian.

Sau khi giết sạch đám quân Nhật ở căn cứ thí nghiệm, nhìn thấy sự đau đớn không thể nào nguôi ngoai của người dân làng, ông đành ra tay kết liễu mạng sống của nạn nhân để giải thoát cho anh ta khỏi sự giày vò.

Vết máu của người dân làng đó bắn ra dính đầy người ông, nhưng lúc đó ông không hề để ý.

Sau khi thiêu rụi ngôi làng và tất cả thi thể để ngăn chặn virus lan tràn, họ rời đi.

Đêm hôm đó, ông gặp một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong mơ, một con rắn đỏ bò lên người ông, chui vào rốn và ký sinh trong cơ thể, gặm nhấm nội tạng một cách điên cuồng. Khi tỉnh dậy, ông bàng hoàng phát hiện ra một sợi dây đỏ mảnh xuất hiện trên rốn.

Từ đó về sau, mỗi đêm ông Dương đều bị ám ảnh bởi cảm giác có một con rắn đang gặm nhấm bên trong cơ thể. Cơn đau đớn khiến ông không thể chịu đựng nổi, chỉ muốn tự sát để giải thoát. Sợi dây đỏ bí ẩn trên rốn cũng ngày càng dài ra, như một lời nhắc nhở về tội ác của quân Nhật và sự tra tấn khủng khiếp mà ông đã chứng kiến.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Lúc đầu, Ông Dương tưởng rằng mình sẽ bị ăn mòn nội tạng mà chết. May mắn là trong lúc di chuyển, đội quân của ông đã gặp một lão ăn mày rách rưới. Lão ăn mày thoi thóp vì đói, ông liền cho lão một bát cháo loãng. Sau khi ăn no, lão ăn mày bỗng nhìn chằm chặp vào ông, nói rằng ông bị trúng cổ độc và sắp chết.

Ông Dương hoảng hốt, van xin lão ăn mày cứu mạng. Lão ăn mày đồng ý, nhưng nói rằng chỉ có thể áp chế cổ độc chứ không thể loại bỏ hoàn toàn. Sau đó lão ăn mày hướng dẫn ông Dương lên núi hái thảo dược, nấu nước thuốc và ngâm mình trong bảy ngày bảy đêm. Mỗi lần ngâm, ông đều đau đớn đến tột cùng, như có vô số con dao đang cắt xẻo da thịt.

Nhưng với ý chí kiên cường, ông Dương đã vượt qua được thử thách. Sau bảy ngày ngâm thuốc, lão ăn mày nói cổ độc đã được áp chế và sẽ không tái phát lại.

Lão ăn mày rời đi vào ngày hôm sau. Ông Dương sống khỏe mạnh trong suốt bảy mươi năm tiếp theo. Nhưng mà gần đây, dây đỏ trên bụng ông lại bắt đầu lan rộng và phát triển nhanh chóng. Chỉ trong hai tháng, nó đã mọc từ dạ dày lên đến cổ họng. Cơn đau nhức hành hạ khiến ông không thể ngủ yên.

Nói đến đây, tôi đã hiểu mọi chuyện không sai biệt lắm: "Ông Dương, năm đó lão ăn mày cũng không có lừa ông, biện pháp của ông ấy có thể áp chế cổ độc gần bảy mươi năm, đối với thời đại của ông mà nói, sống gần chín mươi tuổi, cũng là cả đời."

Ông Dương gật đầu cười: "Đúng vậy, tôi sống lớn tuổi như vậy, cũng đã sống đủ, những người chiến hữu của tôi, ở bảy mươi năm trước đã không còn."

Ông Dương thở dài nói: "Chỉ cần có thể sống thêm, ai cũng không muốn chết. Huống chi những đứa con phá của tôi, không có tôi ở bên, cuộc sống của chúng sẽ càng thêm khó khăn. Ước mơ của tôi không cao, chỉ mong có thêm năm sáu năm nữa là đủ."

Tôi cười trấn an: "Ông đừng lo lắng. Cổ độc trong người ông là Xích Long cổ, một loại cổ âm độc cực kỳ nguy hiểm ở Nam Cương. Nếu dùng phương pháp dương gian không thể giải trừ."

Ông Dương ngạc nhiên: "Vậy phải dùng vật của âm phủ sao?"

Tôi gật đầu: "Đúng vậy."

Ông Dương hoảng hốt: "Làm sao tôi có thể tìm được vật âm phủ? Chắc hẳn đây là ý trời muốn lấy mạng tôi!"

Tôi mỉm cười: "Xin ông đưa tay ra."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Ông Dương làm theo. Da tay tôi phồng lên, một con côn trùng chui ra, bò qua lòng bàn tay ông ấy, xé mở làn da và chui vào cơ thể ông Dương.

Ông Dương kinh hãi: "Đây... là cái gì?"

"Đây chính là vật âm phủ," tôi giải thích.

Kim Giáp tướng quân di chuyển theo kinh mạch đến bụng ông Dương, tấn công Xích Long cổ như hổ vồ mồi. Xích Long cổ không kịp trở tay thì bị Kim Giáp tướng quân cắn một cái.

Xích Long cổ kỳ thật cũng không phải là côn trùng, mà là một đầu rắn cực cực nhỏ, đầu rắn đó ở phía trên còn có hai cái sừng, nó liều mạng giãy dụa, nhưng Kim Giáp tướng quân giống như là khắc tinh của nó, vô luận nó giãy như thế nào, đều trốn không thoát móng vuốt của Kim Giáp.

Dần dần, Xích Long cổ không còn cử động, mềm oặt rủ xuống, Kim Giáp tướng quân cao hứng nuốt hết vào trong bụng. Sau đó nó quay trở về cơ thể tôi.

Ông Dương nhất thời ngơ ngác, giống như đang nằm mơ.

"Ông Dương, ông kiểm tra xem bụng của ông còn sợi dây đỏ hay không." Tôi nói.

Ông Dương vén quần áo lên, cúi đầu xem xét, trên bụng quả nhiên không có gì, ông lộ ra nụ cười hưng phấn: "Thật lợi hại, cô gái, con côn trùng đó của cô là gì vậy?"

Tôi cười cười không nói lời nào. Ông Dương lập tức hiểu rõ, vội vàng nói: "Là tôi đường đột." Nói xong, ông mở ngăn kéo lấy ra một tờ chi phiếu, ghi một số tiền lớn rồi đưa cho tôi: "Đây là tiền khám chữa bệnh, xin hãy nhận lấy."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi nhìn lướt qua, con số trên chi phiếu khiến tôi choáng ngợp. Tôi đặt chi phiếu lên bàn và đẩy lại cho ông: "tôi không thể nhận số tiền này."

Ông Dương ngạc nhiên hỏi: "Tại sao vậy?"

Tôi giải thích: "loại cổ độc này của ông là Xích Long cổ, xuất hiện từ bảy mươi năm trước là thời điểm Nhật chiếm đóng Trung Quốc. Tôi phải có nghĩa vụ giúp ông tiêu diệt nó. Nếu tôi còn nhận tiền của ông, lương tâm tôi sẽ cắn rứt. Xin hãy thu hồi tấm chi phiếu này. Coi như đây là một đóng góp nhỏ của tôi cho quê hương."

Ông Dương nở nụ cười: "cô gái, cô đã nói vậy rồi, tôi còn nài nỉ nữa thì thật làm khó cô. Coi như tôi nợ cô một ân tình. Dù sau này tôi không còn, chỉ cần Dương gia còn một người, cô gặp khó khăn gì cũng có thể đến tìm chúng tôi."

Tôi lắc đầu: "Ông Dương, ý của tôi không phải cái này."

Ông Dương sầm mặt lại: "Cô như vậy khiến lương tâm tôi bất an."

Tôi đành bất đắc dĩ đồng ý. Vừa lúc đó, Dương Thanh Huyên trở về. Nghe tin ông nội đã khỏi bệnh, cô ta vô cùng kinh ngạc, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, lo rằng tôi đã dùng thủ thuật che mắt, lừa gạt ông Dương.

Ông Dương là người từng trải qua nhiều thăng trầm, chỉ cần liếc mắt là đã biết suy nghĩ của cháu gái. Ông trừng mắt mắng: "Con bé này, con cho là ông hồ đồ rồi ư? Lừa đảo hay không mà cũng không nhận ra? Khi ông lừa gạt người ta hồi trẻ, cha con còn chưa ra đời đâu!"

Dương Thanh Huyên thấy ông thật sự tức giận, vội vàng nũng nịu dỗ dành, nói là tuyệt đối không hề nghi ngờ tôi. Sắc mặt ông Dương mới dịu lại một chút.

Ông Dương giữ tôi và Chu Nguyên Hạo ở lại ăn tối. Tay nghề nấu nướng của Dương Thanh Huyên khá tốt, nhưng trong bữa ăn, cô ta cứ lén lút nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên Hạo. Ông Dương thấy vậy có chút bực bội, nói: "Huyên Huyên, con đã trưởng thành rồi. Việc của con và thằng nhóc Trần Gia Tam hãy sớm quyết định đi."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 182: Cô gái thiên tài Diệp Gia🍁

Dương Thanh Huyên sững sờ, cúi đầu nói: "Ông nội, con... con chưa nghĩ đến chuyện kết hôn sớm vậy."

Ông Dương nhíu mày: "Con đã hai mươi lăm tuổi rồi. Ba con ở tuổi này, anh trai con cũng đã có gia đình. Ông không bắt con kết hôn ngay, nhưng trước tiên hãy đính hôn. Hai năm sau, ông sẽ chọn ngày đẹp để tổ chức hôn lễ cho con."

Dương Thanh Huyên cúi đầu không nói gì, không dám liếc nhìn Chu Nguyên Hạo nữa. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy bữa ăn này thật vui vẻ.

Ăn uống xong xuôi, chúng tôi đứng dậy cáo từ. Ông Dương đích thân trao cho chúng tôi hai tấm thiệp mời. Ông tổ chức sinh nhật lần thứ tám mươi bảy tại khách sạn Tây An nổi tiếng, và mời chúng tôi nhất định phải tham dự.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi tham quan một số lăng mộ vua chúa. Trước đây, khi còn là người bình thường, tôi không cảm nhận được gì, nhưng sau khi trở thành người tu đạo, khi đi vào những lăng mộ như thế này, tôi có thể cảm nhận được nguồn linh khí dồi dào. Không hổ là lăng mộ đế vương ngàn năm, nơi đây là bảo địa phong thủy, được long khí che chở. Nếu con cháu hoàng tộc cùng huyết thống có thể ẩn cư tu hành tại đây, họ chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh.

Đáng tiếc, lịch sử không có triều đại nhà Khương nào.

Chu Nguyên Hạo không muốn tham dự sinh nhật ông Dương. Anh nói ông Dương là trụ cột của Dương gia, một trong những người có công lớn trong việc bảo vệ Hoa Hạ. Sẽ có rất nhiều quan chức quý tộc đến dự sinh nhật ông, và trong số đó chắc chắn sẽ có người nhận ra anh. Nếu bị phát hiện, mọi chuyện sẽ không hay.

Tôi cũng đồng ý. Một người đã chết hơn một năm đột nhiên xuất hiện sẽ khiến mọi người hoảng sợ.

Tuy nhiên, Chu Nguyên Hạo không muốn tôi đi một mình nên đã nhập vào ngọc bội, lấy cớ là bảo vệ tôi. Tôi liếc nhìn anh, thầm nghĩ, "Đúng là cái bình dấm chua."

Tôi thay một bộ váy dài màu trắng thanh lịch. Kiểu dáng đơn giản nhưng tôn lên vòng eo thon gọn và vẻ đẹp tự nhiên, phóng khoáng của tôi. Tóc đen dài thẳng mượt được búi cao trên đỉnh đầu, điểm xuyết bằng một chiếc kẹp tóc ngọc trai. Trang điểm nhẹ nhàng.

Tôi hài lòng nhìn mình trong gương. Không tệ. Tôi đã học được cách chăm sóc bản thân.
Nghĩ lại mấy tháng trước, tôi vẫn là cô gái bán vòng hoa trong tiệm, cả ngày bẩn thỉu. Quả thực như chuyện kiếp trước.

Chu Nguyên Hạo đã thay đổi cuộc đời tôi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi đón xe taxi đến khách sạn Tây An. Trước cửa khách sạn, một cặp vợ chồng trung niên đang tiếp khách. Người phụ nữ có vài nét giống Dương Thanh Huyên.

Chu Nguyên Hạo truyền âm cho tôi: "Hai người này là vợ chồng Dương Cảnh Lan, con trai thứ hai của ông Dương, cha mẹ của Dương Thanh Huyên. Họ là doanh nhân ở Hoa Hạ và là hai người con được ông Dương yêu quý nhất trong số ba con trai và hai con gái của ông."

Tôi bước vào, đưa thiệp mời cho người phục vụ. Dương Cảnh Lan và vợ vội vàng chào đón: "Cô chính là Khương tiểu thư đã chữa khỏi bệnh cho ba tôi ư? Mời vào, mời vào."

Vợ của Dương Cảnh Lan đưa tôi vào. Ông Dương đích thân dẫn tôi đi dạo trong khuôn viên, giới thiệu từng vị thành viên trong gia đình. Nụ cười rạng rỡ của ông nở trên môi khi ông từng bước dẫn tôi qua các con trai, con gái, cháu trai, cháu gái, chắt trai, chắt gái. "Đây chính là hoa thơm gấm đẹp, con cháu đầy đàn của Dương gia," ông nói. "Cả đời được chứng kiến cảnh tượng này, tôi sống cũng không uổng phí."

Mọi người trong Dương gia đều tỏ ra niềm nở chào đón tôi. Tuy nhiên, tôi tinh tế nhận ra sự nồng nhiệt và nụ cười của họ có phần gượng gạo, chưa thật tâm. Thậm chí, một vài thanh niên trẻ tuổi còn lộ rõ vẻ xem thường và khinh miệt trong ánh mắt. Hai thanh niên trẻ tuổi cùng lứa tuổi với tôi nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Dù sao, họ cũng thuộc dòng dõi gia tộc danh giá, dù có khinh thường người khác cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhất là khi có ông Dương ở đây, không ai dám làm càn.

Ông Dương hỏi tôi Chu Nguyên Hạo sao không đến. Tôi cười nói anh có việc gấp ở nhà cần giải quyết nên phải rời khỏi Tây An, và nhờ tôi gửi lời xin lỗi. Ông Dương khoát khoát tay: "Chuyện trong nhà là chuyện trọng đại, không cần phải bận tâm."

Dương Thanh Huyên dẫn tôi vào chỗ ngồi, đưa tôi đến một bàn gần sân khấu. Bàn đó đã được lấp đầy bởi những thanh niên tuổi trẻ ăn mặc lộng lẫy, có lẽ là con cháu đời thứ hai thứ ba của Dương gia. Tôi ngồi giữa họ, cảm thấy có chút lạc lõng.

Dương Thanh Huyên cố ý sắp xếp tôi ngồi ở đây, có lẽ là muốn khiến tôi cảm thấy khó chịu?

Tôi nhấp một ngụm trà do người phục vụ rót, cố gắng giữ bình tĩnh. Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh tôi lên tiếng: "Nghe nói cô đã chữa khỏi bệnh cho ông Dương?"

Tôi cười nhẹ, nhàn nhạt đáp: "Chỉ là may mắn thôi."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Ngồi cạnh người phụ nữ xinh đẹp là một người đàn ông trẻ trong bộ vest màu xám bạc, trông rất nữ tính, anh ta vòng tay ôm eo người phụ nữ, nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Sự việc thời còn trẻ của ông Dương, chúng tôi đều có nghe thấy, hơn bảy mươi năm không thể chữa khỏi bệnh, cô vậy mà có thể trị hết, xem ra rất không đơn giản."

Lúc này, một mỹ nữ khác xen vào: "Vu thiếu, ông Dương trước đó cũng đi tìm không ít đại sư, gặp qua không ít danh y, đều không thể chữa khỏi, nhưng cô gái trẻ tuổi này thực sự có thể chữa khỏi?"

Tất nhiên tôi hiểu ý cô ta. Tôi không phải kẻ ngốc, đây là nói tôi giả danh lừa bịp.

Tôi cho là cô ta đã đủ thô lỗ rồi, nhưng không ngờ cái tên ngồi đối diện tôi lại nói năng càng thêm hạ lưu: "Không biết là dùng biện pháp gì để trị? Còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, nghĩ đến phương pháp trị liệu chắc cũng có phong cách riêng."

Vừa nói hắn vừa đảo mắt qua lại giữa ngực và chân tôi, tôi giận tái mặt định phản kích, lại không ngờ tên đó bị ngã xuống đất, chổng vó lên trời.

"Lý thiếu." Mấy người xung quanh vội vàng đưa tay đỡ hắn. Tôi liếc nhìn Ngọc Bội trong ngực mình. Chẳng lẽ Chu Nguyên Hạo động tay?

Nào ngờ Chu Nguyên Hạo ngơ ngác nói: "Không phải anh."

Tại nơi náo nhiệt này, một thiếu nữ khoảng mười bảy tuổi, khí chất hào hùng, trong bộ trang phục bó sát tôn lên thân hình, nhanh nhẹn bước tới. Mái tóc dài buộc gọn sau gáy. Cô ta đi thẳng tới đây, trong ánh mắt mang theo vài phần mỉa mai cùng xem thường: "Nơi này thật náo nhiệt."

Lý thiếu gia cố gắng gượng dậy, gào lên: "Diệp Vũ Lăng! Có phải cô làm không?"

Diệp Vũ Lăng khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn: "Lý Thiên Lý, mới mấy tháng không gặp, anh thật có tiền đồ? Dám ở đây hô to gọi nhỏ? Xem ra bài học lần trước còn chưa đủ thấm nhỉ?"

Lý Thiên Lý tái mặt, lùi lại một bước, run rẩy nói: "Diệp Vũ Lăng, đừng có làm loạn! Tôi cảnh cáo cô, lần trước ông nội tôi đã rất tức giận, nếu cô còn dám càn rỡ, ông nội tôi sẽ không tha cho cô đâu."

Diệp Vũ Lăng khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn: "Tôi sợ quá, chỉ biết cáo mượn oai hùm để tăng thêm lòng dũng cảm. Ông Lý cả đời cương chính chính trực, có đứa cháu vô dụng như anh quả thực khiến ông ấy mất mặt."

Lý Thiên Lý đỏ bừng mặt, vừa đứng dậy vừa chỉ vào Diệp Vũ Lăng: "Được lắm, Diệp Vũ Lăng, tôi thề sẽ có một ngày buộc cô phải quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tha thứ."

Nói xong, hắn vội vã bỏ đi. Diệp Vũ Lăng bật cười, bước tới chỗ người phụ nữ đang ngồi bên cạnh tôi, vỗ vai cô ta: "Chỗ này của tôi, cô sang chỗ đối diện ngồi đi."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Cô ta câm nín, vội vàng di chuyển sang chỗ khác.

Diệp Vũ Lăng ngồi xuống bên cạnh tôi, lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa: "Cô Khương, cuối cùng cũng gặp được cô."

Khóe miệng tôi giật giật, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười đáp lại cô ta.

Cô ta tiếp tục hỏi: "Cô biết tôi là ai không?"

"Cô họ Diệp," tôi dừng lại một chút, "là người của Diệp gia."

Diệp Vũ Lăng vỗ tay, "Thông minh."

Tôi cẩn thận quan sát cô ta, "Cô chính là thiên tài Diệp Gia trong truyền thuyết?"

Cô ta không trả lời, khoé miệng nhẹ cười, hỏi: "Chu Nguyên Hạo ở đâu?"

Tôi im lặng không lên tiếng, Diệp Vũ Lăng cười nói: "Chu Nguyên Hạo ở trong hội chúng tôi, được mệnh danh là 'thiên tài ngàn năm khó gặp'. Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến tu vi Tam phẩm, sắp sửa đột phá Tứ phẩm. Chỉ tiếc là anh ấy mệnh bạc, hơn một năm trước đã qua đời, khiến bao người tiếc nuối. Mỗi khi nhắc đến anh ấy, ai cũng cảm thán rằng trời cao đố kỵ anh tài. Gần đây có tin đồn anh ấy chưa chết, ban đầu tôi cũng không tin. Nhưng khi anh ấy xuất hiện và lấy đi đồ của tôi, tôi mới biết hoá ra anh ấy giả chết."

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười cong khóe miệng: "Vậy hôm nay cô là tới cửa hỏi tội sao?"

Diệp Vũ Lăng liếc mắt nhìn tôi: "Nếu tôi đến đây để hỏi tội, cô còn có thể ung dung ngồi đây ư? Tôi đến đây là để chúc thọ ông Dương."

Tôi thầm nghĩ trong lòng: Tin cô mới lạ.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro