🍁Chương 183 + 184 + 185 + 186🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
🍁Chương 183: Quá khứ của Chu Nguyên Hạo🍁

Khách khứa gần như đã đến đông đủ, ông Dương chống gậy lên bục phát biểu lời cảm ơn, sau đó tiệc nhanh chóng được bắt đầu. Món ăn vô cùng phong phú, có thể nói là xa hoa tột bậc, nhưng tôi lại ăn không ngon miệng.

Ngồi cạnh một người chủ nợ, ai có thể ăn uống vui vẻ được chứ.

Diệp Vũ Lăng thỉnh thoảng lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý khiến tôi cảm thấy rờn rợn.

Tôi ăn một con tôm, nhịn không được hỏi: "Hơn một năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Diệp Vũ Lăng nhìn tôi ngạc nhiên: "Sao? Cô không biết? Anh ấy không nói cho cô à?"

Nếu anh nói thì tôi còn cần hỏi cô sao?

Ngọc bội trong ngực tôi rung lên, có lẽ Chu Nguyên Hạo đang tức giận, tôi liếc mắt nhìn anh nhưng không quan tâm.

Diệp Vũ Lăng cầm lấy chiếc thìa, hỏi tôi: "Uống canh hải sản không?"

Tôi vội vàng xua tay: "Để tôi tự lấy, không cần khách sáo."

Diệp Vũ Lăng cười nói: "Hơn một năm trước, sự kiện ở thành phố Hắc Thủy, chuyện lớn như vậy mà cô không nghe nói gì à?"

Tôi liếc mắt nhìn cô ta: "Tình hình của tôi chắc hẳn Diệp gia các người cũng đã điều tra rõ ràng rồi, cô không cần ở đây giả vờ với tôi. Nếu muốn nói thì cứ nói, không muốn nói thì thôi, tôi cũng không ép buộc."

"Đừng giận mà." Cô ta giữ chặt lấy tay tôi, cười nói: "Tôi sẽ nói, tôi sẽ nói. Tuy nhiên nơi này không thích hợp để nói chuyện. Ăn xong, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện cặn kẽ."

Ăn uống xong xuôi, tôi cùng Diệp Vũ Lăng cáo từ ông Dương, đi đến một quán cà phê đối diện gọi một phòng riêng. Nhâm nhi ly cà phê, Chu Nguyên Hạo vẫn im lặng, dường như đang thừa nhận điều gì đó.

Diệp Vũ Lăng cười hì hì: "Hơn một năm trước, hai cánh cổng Địa Ngục xuất hiện ở Hắc Thủy."

Tôi biến sắc: "Cổng Địa Ngục."

"Chuyện như vậy cũng khá phổ biến trong lịch sử, nhưng thường xảy ra trên chiến trường, nơi sát khí ngút trời và hàng ngàn hàng vạn người chết, dẫn đến việc mở ra Cổng Địa Ngục, thu hút những con quỷ khủng khiếp từ địa ngục bò ra. Một chiến trường với vài vạn người thiệt mạng tối đa cũng chỉ có thể mở ra một Cổng Địa Ngục. Khi Cổng Địa Ngục xuất hiện, cơ bản sẽ không còn ai sống sót trên chiến trường đó."

Tôi cau mày.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Diệp Vũ Lăng tiếp tục: "Hiện nay là thời bình, thế mà hai Cổng Địa Ngục lại xuất hiện ở một thành phố lớn, điều này vô cùng hiếm gặp. Tổ thứ bảy quản lý thành phố Hắc Thủy sau khi phát hiện sự việc đã lập tức báo cáo lên cấp trên. Cấp trên vô cùng coi trọng, đã ban bố Anh Hùng bảng, kêu gọi tất cả những người tu đạo trên thế giới đến hàng yêu trừ ma, cứu giúp bách tính."

Cô ta thả một viên đường vào ly cà phê, nói: "Lần này Cổng Địa Ngục mở ra đã thả ra hai con quỷ vô cùng mạnh mẽ, một con từ tầng thứ mười hai địa ngục, một con từ tầng thứ bảy, đều thuộc cấp Nhiếp Thanh Quỷ, thực lực đạt đến cấp cao. Chỉ trong vòng hai ngày, hàng vạn người ở Hắc Thủy đã thiệt mạng, bao gồm cả quân đội đóng trú tại đó."

"Chuyện lớn như vậy, tất cả người tu đạo trong Hoa Hạ đều được huy động. Mao Sơn, Tung Sơn, Ngũ Đài Sơn và các tăng nhân từ các chùa chiền khác, thậm chí cả các gia tộc tu đạo đều cử người tham gia."

"Do ảnh hưởng của Cổng Địa Ngục, những con quỷ vốn đã tồn tại ở Hắc Thủy trước đây cũng đều tiến hóa, thực lực tăng cường đáng kể."

"Chúng ta đã tiêu diệt phần lớn quỷ vật trong thành phố Hắc Thủy, nhưng cũng có không ít người hy sinh. Diệp gia chúng tôi cũng mất một người, may mắn là có tôi ở đây nên tổn thất không quá lớn."

Trong lòng tôi thầm nghĩ, đây là đang khoe khoang sao?

"Về hai con quỷ Nhiếp Thanh Quỷ, tổng tư lệnh đã cử ra những thiên tài mạnh nhất trong liên quân tu đạo để đối phó. Tôi và Chu Nguyên Hạo cũng có mặt trong số đó."

Tôi không khỏi chen ngang: "Các người mới chỉ ở nhị tam phẩm, vậy đi đối phó Nhiếp Thanh Quỷ không phải quá miễn cưỡng sao?"

Diệp Vũ Lăng nhấp một hớp cà phê, cười nói: "Nhiếp Thanh Quỷ còn chưa cần đến các lão nhân ra tay, những cao thủ chân chính của các đại môn phái và gia tộc cũng không xuất hiện. Những người được cử đi đều là những người trẻ tuổi để họ rèn luyện bản thân."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi nhẹ gật đầu, ra hiệu cho cô ta tiếp tục.

Diệp Vũ Lăng nói: "Nhóm thiên tài trẻ tuổi chúng tôi được chia thành hai tổ. Chu Nguyên Hạo đi đối phó với một con Nhiếp Thanh Quỷ khác. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng con Nhiếp Thanh Quỷ đó thực ra không phải là Nhiếp Thanh Quỷ thực sự, mà là Quỷ Tướng."

Tay tôi run lên suýt đánh đổ tách cà phê trong tay.

"Những thiên tài trẻ tuổi được cử đi đối phó với nó đều đã chết, Chu Nguyên Hạo cũng không may mắn thoát khỏi." Diệp Vũ Lăng nói, "Tổng tư lệnh của tổng bộ Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X là cao thủ, thực lực đạt tới tứ phẩm. Tuy nhiên, một tứ phẩm muốn đối phó với Quỷ Tướng cũng rất khó khăn. Ông ta lập tức cầu viện tổng bộ, sau đó một mình chống cự trong hai giờ. Cuối cùng viện quân đến, chưởng môn phái Mao Sơn và trụ trì Ngũ Đài Sơn hợp sức tiêu diệt Quỷ Tướng đó."

Diệp Vũ Lăng thở dài: "Thi thể của những thiên tài được cử đi đối phó với con quỷ đó vẫn chưa tìm thấy, có thể bị quỷ vật đánh tan thành mây khói."

Tôi cau mày, bực bội nói: "Tổng tư lệnh đường đường là tứ phẩm, lẽ ra phải nhìn ra được con Nhiếp Thanh Quỷ đó là Quỷ Tướng chứ?"

Diệp Vũ Lăng nở nụ cười ẩn ý: "Cô biết Tổng tư lệnh là ai không?"

"Ai?"

"Cha của Chu Nguyên Hạo - Chu Vân Mộc."

Tôi đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó Chu Vân Mộc liều lĩnh muốn giết chết con trai ruột của mình, mà cảm thấy rùng mình sợ hãi.

Ông ta không phải là không nhìn ra, mà là cố ý để Chu Nguyên Hạo đi chịu chết sao? Để tiêu diệt con trai mình, ông ta cũng không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc hi sinh nhiều thiên tài tu đạo vô tội khác.

Tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, lòng dạ của người này còn độc ác hơn cả hổ!

Tôi cảm nhận được Ngọc Bội bỗng nhiên lạnh đi, nhịn không được sờ sờ ngực, lòng bỗng chùng xuống. Chu Nguyên Hạo có một người cha như vậy, quả thật là gia môn bất hạnh.

Diệp Vũ Lăng nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý: "Cô và Chu Nguyên Hạo cùng nhau du ngoạn khắp nơi, dường như rất hài lòng nhỉ?"

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác cao độ, không chút biến sắc đáp: "Phong cảnh Thiểm Tây quả thật rất đẹp."

Diệp Vũ Lăng nâng cằm lên, nháy mắt với tôi: "Tây Xuyên cũng có cảnh đẹp không kém, các người không muốn đi xem sao?"

Lòng tôi hơi động, rõ ràng cô ta đã nghi ngờ chúng tôi. May mắn là Trịnh thúc mưu trí vô cùng, cho dù là Diệp Gia cũng không dám khẳng định chúng tôi có đi qua thị trấn Thanh Tùng hay không.

"Tây Xuyên quá gần." Tôi nhàn nhạt nói, "Có cơ hội chúng tôi sẽ đi."

Diệp Vũ Lăng không nói gì thêm, chuyển hướng chủ đề: "Các người đến Tây An cũng là để tham gia hội đấu giá à?"

Tôi sững sờ: "Hội đấu giá? Hội đấu giá gì?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

"Cô không biết à?" Diệp Vũ Lăng nói một cách khoa trương, "Hàng năm vào thời điểm này, thành phố Tây An đều tổ chức một buổi đấu giá. Lưu gia - một gia tộc tu đạo nổi tiếng ở Tây An, sở hữu kho báu vô cùng phong phú. Hàng năm vào thời điểm này, tất cả người tu đạo ở Hoa Hạ đều đến đây để xem liệu họ có thể mua được thứ gì hay không."

Mắt tôi sáng lên, vội vàng hỏi: "Hội đấu giá năm nay bán những gì? Phải dùng tiền mua sao?"

"Món đồ được bán đấu giá mỗi năm sẽ chỉ được tiết lộ vào thời điểm đấu giá, nhưng xuất xứ từ Lưu gia, nó chắc chắn sẽ không tầm thường. Có thể mua bằng tiền hoặc trao đổi vật phẩm."

Tôi nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi: "Nếu người khác có vật phẩm tốt, họ cũng có thể gửi bán trong hội đấu giá ư?"

Mắt Diệp Vũ Lăng sáng lên: "Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ cô Khương có vật phẩm tốt ư?"

Tôi cười cười: "Cũng không phải là cái gì quá quý giá, chỉ là vài Phù Lục thôi, bán kiếm chút tiền tiêu vặt."

Mắt Diệp Vũ Lăng lộ ra vẻ thất vọng, nhưng miệng vẫn nói: "Nghe nói cô Khương là thiên tài vẽ bùa, chắc chắn không phải là phàm vật."

Tôi cười mà không nói gì. Nếu cô ta thực sự tin rằng tôi có Phù Lục quý giá, chắc chắn đã sớm mở lời muốn mua. Đừng nhìn cô tiểu thư này luôn nịnh nọt tôi, kỳ thực trong lòng cô ta không nhất định coi trọng tôi.

Loại con gái danh gia vọng tộc này thường có chút kiêu ngạo, mà lại đều là những con cáo già. Tôi phải cẩn thận đối đáp, tránh để cô ta lợi dụng.

"Trời đã tối rồi." Diệp Vũ Lăng đứng dậy, cúi đầu một cách lịch thiệp, "Nhà tôi còn có chuyện phải xử lý, xin phép cáo từ."

Sau khi cô ta đi, Chu Nguyên Hạo từ Ngọc Bội hiện ra, sắc mặt có chút âm u, tôi có cảm giác như bị bắt quả tang khi đang làm điều gì đó mờ ám, không dám nhìn anh.

"Em đã biết chuyện của anh rồi, giờ em hài lòng rồi chứ?" Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn tôi, nói.

Tầm nhìn của tôi có chút mơ hồ, ánh mắt băng giá của Chu Nguyên Hạo như dao sắc, tôi cảm thấy mặt mình nóng rát. Anh chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi quay người đi ra ngoài.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 184: Hội đấu giá🍁

"Chờ một chút!" tôi gọi anh lại. "Tại sao anh không chịu nói cho em biết?"

Chu Nguyên Hạo dừng bước. Tôi cảm thấy uỷ khuất đầy mình, những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay tuôn trào ra, tôi nói lớn tiếng: "Anh rốt cuộc coi em là gì? Anh không bao giờ nói cho em biết chuyện nhà mình, anh biết hết chuyện của em, nhưng em lại không biết gì về anh. Phải chăng anh cố ý lợi dụng em để phục sinh, sau đó sẽ vứt bỏ em?"

Nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi gạt nước mắt, nói: "Lúc đầu em sống bình yên, anh đột ngột xuất hiện, nói em là người của anh, còn cưỡng ép em ở bên anh. Đúng vậy, em thừa nhận, ban đầu em bị sắc đẹp của anh mê hoặc, đồng ý ở bên anh. Nhưng giờ chúng ta đã là người yêu, tại sao anh lại giấu giếm em mọi chuyện? Anh có thực sự coi em là bạn gái của mình không? Giữa người yêu chẳng lẽ không nên chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau sao? Hay anh đang nghĩ sau khi mọi chuyện thành công, anh sẽ đá em đi?"

Chu Nguyên Hạo từ đầu đến cuối quay lưng về phía tôi, mặc cho tôi trút hết tâm tư. Tôi không ngờ anh lại vô tâm đến vậy, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng.

Tôi lau khô nước mắt, nhìn lại, Chu Nguyên Hạo đã biến mất.

Lòng tôi như bị xé nát, đau đớn tột cùng. Tôi không thể kìm nén, ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào đó mà gào khóc.

Tôi không biết mình đang khóc cái gì. 23 năm qua, đây là lần đầu tiên tôi mở lòng với một người đàn ông. Anh lại xuất sắc đến vậy, cả về ngoại hình, tài năng và gia thế đều vượt xa tôi, khiến tôi lo lắng bất an.

Dù tôi đã trở nên xinh đẹp, nhưng tâm hồn tôi vẫn là cô gái bình thường, chỉ biết làm việc vặt, luôn bị mọi người coi thường. Tôi chỉ có thể chôn vùi tuổi thanh xuân của mình trong đống đồ cũ, cho đến khi già đi.

Cho nên, khi nghe tin Chu Nguyên Hạo còn sống và là một thiên tài, tôi mới sụp đổ hoàn toàn.

Nói cho cùng, tôi tự ti trước mặt anh.

Sự tự ti này không phải hình thành trong một sớm một chiều, mà là do những tổn thương trong suốt tuổi thơ bị kỳ thị và bắt nạt. Không biết ai đã từng nói, tuổi thơ tổn thương là vết thương lòng, mãi mãi không thể lành. Dù bạn cho rằng mình đã quên, nhưng chỉ cần chạm vào vết thương, nó sẽ lại rỉ máu.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi cũng không biết mình đã khóc bao lâu, cuối cùng trút bỏ hết uất ức bấy lâu nay. Sau đó, tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nước lạnh xối vào mặt giúp tôi tỉnh táo hơn.

Nhìn mình trong gương, hai mắt đỏ hoe, sưng húp, trông như bị người yêu phụ bạc.

Tôi vỗ nhẹ vào mặt mình, tự nhủ: "Khương Lâm à Khương Lâm, chỉ là một người đàn ông thôi, có gì đặc biệt hơn người? Anh không quan tâm đến ngươi, ngươi cũng không cần anh. Gà trống ba chân khó tìm, đàn ông có hai cái đùi còn khó tìm sao?"

Tuy lòng vẫn đau nhói, nhưng cuối cùng tôi cũng lấy lại tinh thần. Tôi rời khỏi quán cà phê, lái xe về khách sạn, nhưng Chu Nguyên Hạo vẫn chưa về.

Tôi không muốn bỏ lỡ hội đấu giá, nên lấy điện thoại ra, tìm số của Hoắc Khánh Đông và gọi cho anh ta. Tôi nhờ anh ta giúp tôi kiếm một suất tham gia đấu giá của Lưu gia. Hoắc Khánh Đông ngay lập tức đồng ý, chưa đầy một tiếng chuông cửa đã vang lên.

Tôi mở cửa, lập tức ngớ người ra vì không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Diệp Vũ Lăng.

"Không ngờ chúng ta lại nhanh chóng gặp lại nhau như vậy." Diệp Vũ Lăng nở nụ cười và đưa cho tôi một phong thư.

Phong thư màu đen, trang trí hoa văn vàng theo phong cách triều Hán, cổ kính và thanh lịch. Tôi mở phong thư, lấy ra một tấm thẻ màu đen cũng có in chữ triện "Lưu" ở mặt trước.

Tôi nhìn cô ấy ngơ ngác, Diệp Vũ Lăng giải thích: "Tôi nợ Hoắc Khánh Đông - đội trưởng tổ thứ hai, một ân tình, nhưng không ngờ người nhận thư mời lại là cô." Cô ta nháy mắt với tôi, "Trước đây cô nói Chu Nguyên Hạo có việc phải đi, tôi còn không tin. Bây giờ tôi đã tin rồi, nhưng tôi thực sự không nghĩ ra, sao anh ấy có thể bỏ lại một mỹ nhân như hoa như ngọc như cô để đi chứ, chẳng lẽ anh ấy không sợ bị người khác cướp mất à?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Khóe miệng tôi giật giật: "Cô Diệp, trí tưởng tượng của cô quả thật phong phú."

"Đừng gọi tôi là cô Diệp, nghe xa lạ quá." Diệp Vũ Lăng vươn tay ra, "Chúng ta coi như là bạn bè đi. Nếu cô coi tôi là bạn, hãy gọi tôi là Vũ Lăng."

Nhìn bàn tay cô ấy, tôi do dự một chút nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy, nhẹ nhàng nói: "Vũ Lăng."

Diệp Vũ Lăng nở nụ cười, nụ cười này khác với những nụ cười trước đây của cô ấy. Trước đây, dù cô ấy luôn mỉm cười nhưng nụ cười đó không hề xuất phát từ đáy lòng. Còn nụ cười này lại khiến cả gương mặt cô ấy bừng sáng.

Lòng tôi bỗng xao xuyến.

Cô gái này thật xinh đẹp!

"Tiểu Lâm," cô ấy nháy mắt với tôi, "Hội đấu giá sẽ bắt đầu vào lúc chạng vạng hai ngày sau. Khi đó tôi sẽ đến đón cô."

Sau khi Diệp Vũ Lăng đi, tôi cảm thấy có chút bực bội. Phải chăng tôi vừa bị cô gái này trêu đùa?

Hai ngày nay tôi không đi đâu cả, chỉ ở trong khách sạn. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi thực sự đang chờ Chu Nguyên Hạo, chờ anh như thường lệ ôm lấy tôi từ phía sau và nói rằng anh vẫn quan tâm đến tôi, muốn cùng tôi nắm tay đi đến cuối đời.

Nhưng tôi vẫn không đợi được anh. Anh như biến mất khỏi thế gian, hoàn toàn không có tin tức gì.

Tôi nhìn chiếc điện thoại bí mật mà anh đưa cho tôi, do dự nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không gọi cho anh. Nếu tôi gọi trước, tôi sẽ thua.

Vượt qua hai ngày gian nan nhất trong cuộc đời, tôi thay một chiếc váy liền màu đen, không trang điểm, đến 5 giờ chiều, Diệp Vũ Lăng đúng giờ xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ấy vẫn mặc bộ quần áo bó sát, trông gọn gàng và mạnh mẽ, như thể luôn sẵn sàng chiến đấu.

Cô ấy ngồi trên chiếc Ferrari LaFerrari màu xanh lam trị giá hơn 22 triệu. Tôi thầm nghĩ, mười bảy tuổi đã lái Ferrari đi khắp thế giới trừ yêu diệt ma, còn tôi mười bảy tuổi chỉ biết lo lắng làm đề thi. So sánh thật khiến người ta tức chết.
(Haiz, em đã nói với chị rồi, đợi chị nhớ lại mọi chuyện là xuất thân của chị không ai địch lại đâu)

Chờ đã, trẻ vị thành niên cũng được thi bằng lái xe sao?

Tôi im lặng một lúc, thôi kệ, với những kẻ nhà giàu này thì đây chẳng là chuyện gì.

Tôi lặng lẽ cài dây an toàn.

Chiếc xe lao đi như điện chớp, nửa giờ sau đã đến một khu đất trống dưới chân núi ngoại ô Tây An. Một tòa trang viên mang đậm phong cách thời Hán hiện ra giữa khu rừng xanh mướt.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Ở Tây An, loại kiến trúc giả cổ này rất phổ biến, đâu đâu cũng thấy. Người dân bình thường đã quá quen thuộc với nó.

Phía trước trang viên theo phong cách thời Hán có hai bên là bãi đỗ xe rộng rãi, vô số xe sang trọng đỗ san sát nhau, hàng hàng lối lối. Nhìn lướt qua, đây đúng là một triển lãm xe sang, thậm chí còn có vài chiếc Rolls-Royce, loại xe mà không phải có tiền là mua được.

Cổng trang viên có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp tiếp đón khách. Những người phục vụ này mặc trang phục thời Hán, mang lại cảm giác như xuyên không về cổ đại.

Diệp Vũ Lăng dẫn tôi vào cổng chính, chỉ về bên trái nói: "Tiểu Lâm, bên kia là nơi gửi bán đồ. Nếu có vật phẩm quý giá, cô có thể trực tiếp mang đến đây để gửi bán. Tuy nhiên, sắp đến giờ đấu giá rồi, các giám định sư của Lưu gia tính tình không tốt lắm. Tốt nhất cô nên mang theo đồ thật tốt, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài."

Tôi nhìn cô ấy do dự, rồi hỏi: "Vũ Lăng, tại sao cô lại giúp tôi? Tôi đã cướp mất viên oán khí của cô, lẽ nào cô không hận tôi?"

Diệp Vũ Lăng cười nói: "Chỉ là một viên oán khí thôi, đó chỉ là vật ngoài thân."

Tôi quay người, cau mày. Phải chăng Diệp Vũ Lăng chỉ là nhìn tôi thuận mắt, muốn kết bạn với tôi, nên bỏ qua những ân oán trước kia? Hay là cô ấy đang toan tính gì đó với tôi?

Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin điều này.

Cô ấy tiếp cận tôi, rốt cuộc là có mục đích gì?

Tôi bước vào trước cửa khu vực giám định. Đây là một khu nhà nhỏ độc lập, trong sân trồng hoa cỏ theo phong cách thời Hán.

Diệp Vũ Lăng không đi theo tôi. Lúc này, cho dù là chị em tốt cũng phải giữ khoảng cách.

Tôi bước vào nhà, bên trong vẫn bài trí theo phong cách thời Hán cổ xưa. Một ông lão mặc áo khoác ngồi sau bàn, đang nhàn nhã đánh một giấc.

Tôi gõ cửa, nhưng ông lão không phản ứng. Tôi đành gõ mạnh hơn. Lúc này, ông lão mới tỉnh dậy, ngáp ngáp một cách khó chịu, hỏi: "Ai vậy, không biết lão già tôi đang ngủ trưa à?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 185: Đại Cực Trấn Tà Phù🍁

Cơ mặt tôi giật giật hai lần, nói: "Ông à, hiện tại đã gần bảy giờ rồi."

Lão già tức giận nói: "Lão già tôi muốn ngủ bao lâu thì ngủ bao lâu, cô quản được sao?"

Trên trán tôi rủ xuống vài vệt đen, cẩn thận từng li từng tí nói: "Không biết ông hiện tại có thời gian hay không, con có một món đồ muốn gửi bán trong buổi đấu giá tối nay."

Lão già hờ hững lạnh lùng nói: "Nói đi, thứ gì?" Dừng một chút, lại vội vàng bổ sung: "Tôi nhắc nhở trước, tốt nhất là đồ thật, bằng không lão già tôi tính tình cũng không tốt, đến lúc đó đừng trách tôi trực tiếp ném cô ra ngoài."

Tôi thầm nghĩ lão già này cũng quá bất lịch sự rồi, nhưng bây giờ dù sao cũng có việc cần người ta, chỉ có thể ăn nói khép nép: "Là một tấm Phù Lục, ông xem một chút."

Nói xong, tôi đưa một tấm Phù Lục tới, ông ấy cầm lấy nhìn sơ qua, lập tức nổi giận: "Nhóc con, cô trêu tôi à, một tấm bùa trừ tà bình thường cũng đáng để lão già tôi xem sao?"

Tôi hoảng hốt, vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ông đừng nóng giận, là con lấy nhầm, tấm này mới đúng."

Tôi lại đưa một tấm khác cho ông ấy, nhưng lão già căn bản không muốn nhìn, khoát tay nói: "Không nhìn, không nhìn, ngay cả Phù Lục cũng có thể lấy nhầm, trong tay cô có thể có thứ gì tốt? Nhóc con, tôi nhìn cô cũng là tu vi Tam phẩm, không biết cô tu luyện Tam phẩm này như thế nào, nếu trong lúc chiến đấu với yêu quái mà cũng lấy nhầm Phù Lục, mạng cô coi như xong đời."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi tiếp tục xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi, trong túi xách của con quá bừa bộn, có rất nhiều Phù Lục, vài trăm tấm gì đó, con lại kẹp tấm này vào giữa những bùa trừ tà kia, nên mới lấy nhầm, ông nếu không tin thì hãy xem thử."

"Không nhìn, không nhìn." Lão già khoát tay nói, "Cất đi, cất đi."

Tôi cũng cáu kỉnh: "Không nhìn được thì thôi, con vẫn giữ lại để dùng." Tôi bỏ Phù Lục vào túi, đang định đi ra ngoài, bỗng nhiên bên ngoài có một lão già khác đi vào, mặc bộ quần áo vải xanh cổ xưa, tay bưng một cái chén sứ tráng men.

Ông cười ha hả nói: "Cô gái nhỏ, tôi ở bên ngoài cũng nghe được, cô có Phù Lục gì, đưa cho tôi xem thử."

Tôi nhìn ông với vẻ kỳ lạ: "Ông là ai?"

"Tôi cũng là giám định sư." Lão già mặc áo vải xanh cười nói, "Tôi họ Trâu, lão Hàn kia không biết nhìn hàng, tôi biết nhìn hàng, lấy ra, lấy ra, tôi giúp cô xem."

Lão Hàn đập bàn một cái, đứng dậy tức giận nói: "Lão Trâu, ông cố ý muốn chống đối tôi à?"

Lão Trâu cười ha hả hai tiếng: "Tôi chính là muốn chống đối ông, sao chứ? Người ta là một cô gái nhỏ đáng yêu như vậy, ông đối xử với người ta tệ bạc như vậy, quả thực là già mà không kính."

Lão Hàn tức giận đến mức râu ria đều run rinh: "Hừ! Ông già này tốt bụng thế ư? Rõ ràng là vì tối qua tôi thắng cờ, trong lòng ông không cam tâm, nên mới tìm cách gây khó dễ cho tôi!"

Tôi im lặng nhìn hai người đấu khẩu, thấy thời gian không còn nhiều nên nhịn không được lên tiếng: "Hai ông ơi, rốt cuộc là có xem Phù Lục này hay không?"

"Xem chứ, sao lại không xem?" Lão Trâu đưa tay ra, "Lấy ra đây."

Tôi đưa Phù Lục cho ông. Đó là một mảnh giấy vàng mỏng nhẹ, cầm trong tay rất nhẹ. Lão Trâu vốn không nghĩ rằng tôi có thứ gì tốt, nên chỉ hờ hững cầm lấy nhìn sơ qua. Bỗng nhiên hai mắt ông sáng rực lên, lấy kính lão từ trong túi áo ra, cẩn thận nhìn ngắm. Sau đó, ông đưa Phù Lục đến gần mặt và thổi vào một tia Linh Khí.

Phù Lục bỗng sáng lên một tầng kim quang nhàn nhạt, tia sáng chầm chậm lưu động, tỏa ra ánh sáng lung linh, rực rỡ. Ngay cả lão Hàn cũng không thể ngồi yên, ông ấy vội vàng nhảy dựng lên chạy đến. Lão Trâu lập tức giấu Phù Lục ra sau: "Làm gì vậy, làm gì vậy? Đây là thứ ông không muốn, giờ lại muốn cướp à?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Lão Hàn trừng mắt: "Ai muốn cướp với ông? Tôi chỉ muốn xem thôi, xem cũng không được à?"

Lão Trâu hừ một tiếng không nói gì. Lão Hàn đành phải nhượng bộ: "Được rồi, tối nay đánh cờ tôi nhường cho ông một nước."

Lão Trâu càng thêm tức giận: "Hừ! Kỳ nghệ tôi cao siêu như vậy, cần ông nhường à?"

Cuối cùng tôi cũng không thể nhịn được nữa, lên tiếng nói: "Ông ơi, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi..."

Mặt hai người đều đỏ bừng, ho vội hai tiếng. Lão Trâu nói: "Cô gái nhỏ, đây là Đại Cực Trấn Tà Phù à?"

Tôi gật đầu: "Ông quả có con mắt tinh tường."

Lão Trâu cười nói: "Đừng nịnh hót tôi, nếu tôi không biết được Đại Cực Trấn Tà Phù thì còn làm chuyên gia giám định làm gì. Loại bùa chú này vô cùng mạnh mẽ, có thể tiêu diệt Lệ Quỷ chỉ với một chiêu và có tác dụng kiềm chế Nhiếp Thanh Quỷ trong thời gian nhất định. Theo tôi biết, trên toàn Hoa Hạ chỉ đếm được trên đầu ngón tay số lượng bùa chú này. Ở Thiểm Tây, chỉ có Mao Sơn Lý thiên sư mới có thể vẽ. Tôi đã từng thấy nhiều bùa chú của Lý thiên sư, nhưng nét vẽ của bùa chú này không giống với ông ấy. Vậy do ai vẽ?"

Tôi cười cười, nói: "Trâu tiên sinh, cái này... có lẽ không nên hỏi."

Lão Trâu sững sờ một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi không nên hỏi, tôi chỉ là tò mò nhất thời." Ông thở dài nhẹ nhõm: "Hoa Hạ của chúng ta quả là ngoạ hổ tàng long, tôi vẫn còn quá non nớt. Cô gái nhỏ, chúng tôi sẽ nhận tấm bùa này và đưa vào buổi đấu giá tối nay. Cô dự định bán với giá bao nhiêu?"

Tôi mỉm cười: "Vậy xin Trâu tiên sinh định giá cho. Con tin tưởng vào danh tiếng của Lưu gia và Trâu tiên sinh, chắc chắn sẽ không để con thiệt thòi."

Câu nói này khiến lão Trâu rất hài lòng, ông vuốt râu trắng, nói: "Tốt, vì cô tin tưởng tôi, tôi cũng sẽ không để cô thất vọng."

Ông gọi một người phục vụ đến, trải qua một loạt thủ tục, giao cho tôi một tấm thẻ. Tôi có thể dùng tấm thẻ này để nhận tiền sau khi đấu giá thành công.

Lưu gia ăn hoa hồng hai phần, giá này vô cùng cao, nhưng uy tín của Lưu gia đã được khẳng định, rất nhiều người sẵn sàng trả số tiền hoa hồng này.

Tôi cầm thẻ quay trở lại, Diệp Vũ Lăng vẫn đang chờ ở đó. Nhìn thấy tấm thẻ trong tay tôi, cô ấy hơi kinh ngạc, mắt cũng sáng lên.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Nhưng cô ấy không hỏi nhiều, mà dẫn tôi vào bên trong trang viên. Hội đấu giá được tổ chức tại một đại điện, trông giống hệt điện triều đình của Hoàng đế nhà Hán trong phim truyền hình. Không gian bên trong rất rộng rãi, nơi vốn dành cho Hoàng đế ngồi hiện là một bục cao, phía dưới bày trí rất nhiều nệm êm ái theo hàng lối. Đã có rất nhiều người đến, tất cả đều quỳ gối trên nệm, trông giống như triều đình nhà Hán. Nếu như những người này không mặc trang phục hiện đại, tôi có thể tưởng tượng mình đã xuyên không.

Phía sau màn rủ còn có những căn phòng riêng, được ngăn cách bởi những cột gỗ chạm khắc hoa văn, thả rèm sa màu đen rủ xuống. Có thể lờ mờ nhìn thấy người ở trong phòng, nhưng không rõ hình dạng.

Tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đó là Chu Vân Mộc, cha của Chu Nguyên Hạo. Ông ta lạnh lùng liếc nhìn tôi rồi đi thẳng vào phòng số 3.

Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, đang định tìm một chỗ ngồi bừa bãi thì bị Diệp Vũ Lăng ngăn lại. Cô ấy nháy mắt với tôi, cười nói: "Tiểu Lâm, nếu đi theo tôi, chúng ta có thể ngồi cùng nhau, đỡ phải chen lấn với người khác."

Sau đó, cô ấy không nói lời nào đã kéo tôi đến phòng số 7.

Đây là phòng Diệp gia, bên trong đã có vài người ngồi, trên bàn trà còn có trái cây và bánh ngọt. Trong số những người đó, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng, trông rất hào hoa phong nhã. Diệp Vũ Lăng gật đầu nhẹ với ông ta: "Chú Hai."

Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua tôi, cau mày hỏi: "Vũ Lăng, đây là chuyện gì vậy?"

Hai người khác trong phòng là nam và nữ thanh niên. Họ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt chế giễu. Cô gái kia có vài phần giống Diệp Vũ Lăng về ngoại hình, nhưng trông lại rất cay nghiệt.

Cô gái kia nói: "Chị Vũ Lăng, người này là Khương Lâm đúng không, người đã cướp đi viên oán khí của chị. Chị vậy mà còn thân thiết với cô ta như vậy, thật là độ lượng."

Diệp Vũ Lăng cười lạnh một tiếng: "Diệp Vũ Kỳ, tôi chỉ là nhìn Tiểu Lâm thuận mắt, viên oán khí là tôi tự nguyện cho cô ấy, cô quản được sao?"

Diệp Vũ Kỳ biến sắc, cắn răng nói: "Vũ Lăng, tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi, để chị khỏi bị lừa gạt."

Diệp Vũ Lăng tiếp tục cười lạnh: "Cảm ơn sự quan tâm của cô, cô lo cho bản thân mình đi. Tôi biết cô cũng muốn viên oán khí của tôi, nhưng tôi khuyên cô nên thực tế một chút, đừng liều lĩnh. Với thực lực Nhất phẩm cao cấp hiện tại của cô, nếu cưỡng ép hấp thu viên oán khí, mười phần chín tám là tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết."

Diệp Vũ Kỳ không phục: "Theo lý thuyết, những người dưới Tam phẩm luyện hóa viên oán khí đều có chín phần khả năng tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết. Chị cũng chưa đến Tam phẩm. Hơn nữa, ai muốn viên oán khí của chị chứ? Ông nội nói, lần sau có đồ tốt, tự nhiên sẽ có phần của tôi, tôi mới không thèm tranh giành với chị đâu."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 186: Đấu giá Phù Lục🍁

Diệp Vũ Lăng nhàn nhạt nói: "Tuy tôi chưa đạt đến Tam phẩm, nhưng tôi khác với cô."

Diệp Vũ Kỳ nghe xong, lập tức nổi giận, định xông lên cãi nhau nhưng bị nam thanh niên bên cạnh giữ chặt.

"Vũ Kỳ, đừng tùy hứng." Nam thanh niên trẻ tuổi quát lớn.

Chú Hai lên tiếng: "Được rồi, đừng ồn ào. Có người ngoài ở đây, các người còn biết giữ thể thống không?"

Diệp Vũ Kỳ không cam lòng im lặng, nhưng ánh mắt oán độc vẫn đảo qua Diệp Vũ Lăng và tôi. Trong lòng tôi thầm nghĩ, cô gái này thật trẻ tuổi bồng bột. Nam thanh niên bên cạnh cô ta rõ ràng cũng căm ghét tôi, nhưng lại biết kiềm chế.

Có vẻ như Diệp gia cũng không đoàn kết như vẻ bề ngoài. Các phòng tranh cãi gay gắt với nhau. Diệp Vũ Lăng, thiên tài này, quả thực là bia ngắm cho những tranh chấp nội bộ.

Chú Hai Diệp nhìn tôi, nói: "Vì Vũ Lăng đã không quan tâm đến chuyện viên oán khí, chúng tôi cũng không tiện nói gì thêm. Vũ Lăng, con hãy tự mình giải thích với ông nội đi."

Diệp Vũ Lăng cười nói: "Ông nội đã biết."

Chú Hai Diệp và hai người kia đều tỏ ra ngạc nhiên. Ông nội Diệp từ trước đến nay luôn coi trọng danh dự gia tộc. Lần này, viên oán khí mà Ất Chung muốn hiếu kính Diệp gia bị người khác đoạt mất, lẽ ra phải cướp lại và trừng phạt kẻ đó mới đúng. Nhưng tại sao ông nội lại cho phép Diệp Vũ Lăng giao hảo với người đã cướp viên oán khí?

Ông nội quả thực rất cưng chiều Diệp Vũ Lăng.

Diệp Vũ Lăng mỉm cười đầy ẩn ý: "Các người không biết đâu, ông nội tính toán cẩn mật, có kế hoạch của riêng mình. Quyết định của ông ắt hẳn có lý do."

Cô ấy kéo tôi ngồi xuống: "Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi. Khi nào cô nhìn trúng thứ gì, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô đập giá."

Chú Hai Diệp cau mày, tôi cũng hơi kinh ngạc. Ý của Diệp Vũ Lăng là muốn tôi mượn thế lực của Diệp gia. Một người vô danh như tôi, nếu mua được vật phẩm quý giá, chưa chắc đã giữ được. Vừa ra khỏi cửa, có thể sẽ bị người khác cướp đoạt.

Nhưng nếu vật phẩm do Diệp gia mua, mọi chuyện sẽ khác. Trừ phi là bảo vật kinh thiên, nếu không sẽ không ai dám đắc tội với Diệp gia.

Tất nhiên, Chu Nguyên Hạo không nằm trong trường hợp này. Chu gia vốn là gia tộc phi thường, mà anh lại là thiên tài tuyệt thế, hoàn toàn không sợ Diệp gia.

Nhưng đây là một ân tình lớn mà Diệp Vũ Lăng dành cho tôi. Trong lòng tôi có chút băn khoăn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi đang nghĩ cách từ chối một cách khéo léo, Diệp Vũ Lăng lại cười nói: "Chúng ta là bạn bè, chuyện nhỏ này mà tôi không giúp được, thì còn gọi là bạn bè sao?"

Lời nói đã đến mức này, nếu tôi không đồng ý thì quả thật là làm mất mặt Diệp Vũ Lăng và Diệp Gia.

"Vậy thì cảm ơn." Tôi nói.

Diệp Vũ Lăng vui vẻ gật đầu: "Cũng không phải người ngoài, khách sáo gì chứ."

Sự nhiệt tình của cô ấy khiến tôi có chút bối rối.

Diệp Vũ Lăng nhận ra sự ngại ngùng và căng thẳng của tôi, khẽ mỉm cười, ôm vai tôi, áp vào tai tôi nhỏ giọng nói: "Có phải là cô đang nghĩ tôi có âm mưu gì không?"

Tôi im lặng, cô ấy quả thật quá thẳng thắn.

"Yên tâm đi." Cô ấy thì thầm, "Ông nội của tôi nói, ông và Thất Nương cũng coi như quen biết cũ, vì cô là cháu gái của Thất Nương, nên cô cũng là bạn của Diệp gia, không cần phải khách sáo."

Tôi kinh ngạc, hóa ra bà nội tôi lại là quen biết cũ với ông nội Diệp?

Bà nội tôi năm xưa đã lăn lộn bao nhiêu, khắp thiên hạ đều có người quen biết. Vậy tại sao bà lại muốn trốn đến thôn làng hẻo lánh để lánh đời, chịu nhiều khổ sở như vậy?

Chẳng lẽ là năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Có phải là liên quan đến ông nội mà tôi chưa bao giờ gặp mặt?

Diệp Vũ Lăng bỗng kéo tay áo tôi, nói: "Tiểu Lâm, nhìn kìa, bắt đầu rồi."

Tôi suy nghĩ thêm vài phút, rồi nhìn đại diện Lưu gia lên đài phát biểu lời chào mừng. Người chủ trì lên sân khấu, tuyên bố bắt đầu đấu giá. Một thiếu nữ mặc trang phục cổ đại, dung mạo thanh tú, cầm một bức tranh đi lên đài. Bức tranh được mở ra, là một bức tranh sơn thủy, cảnh đẹp không thể tả, như là một ngày nắng nóng đột nhiên uống một ly nước đá lạnh, hoặc là giữa mùa đông đốt một đống lửa, khiến người xem cảm thấy vô cùng dễ chịu.

"Đây là 'Sơn thủy đồ' của Bạch Hồ tiên sinh," người chủ trì nói lớn, "Như mọi người tu đạo đều biết, sáu mươi năm trước, Bạch Hồ tiên sinh lừng lẫy danh tiếng. Ông lấy thư pháp nhập đạo, thư pháp ẩn chứa triết lý Thiên Đạo, thường xuyên ngắm nhìn và suy ngẫm có thể nâng cao tâm tính, rất có lợi cho tu hành của chúng ta."

"Giá trị của bức tranh này là một ngàn vạn, giá khởi điểm là một trăm vạn."

Tôi thầm than thở, món đồ đấu giá đầu tiên đã là một vật phẩm nặng ký như vậy. Không biết những món đồ sau này sẽ đắt đỏ đến mức nào. Tôi mua không nổi, lần này coi như được mở mang tầm nhìn.

Bức tranh này được những người ngồi dưới yêu thích tranh đấu giá, các phòng riêng vẫn không có động tĩnh. Diệp Vũ Lăng giải thích, bình thường các gia tộc lớn đều có rất nhiều linh họa tương tự. Tuy Bạch Hồ tiên sinh vẽ tranh không tệ, nhưng so với những gì các gia tộc lớn đang sở hữu thì không đáng chú ý.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Cuối cùng, bức tranh được bán với giá cao sáu ngàn vạn. Lưu gia cho phép trao đổi vật phẩm, người trúng đấu giá có thể dùng vật phẩm có giá trị tương đương để trao đổi, vì không phải tất cả người tu đạo đều có nhiều tiền mặt.

Sau đó, lại có thêm một số món đồ đấu giá, bao gồm cây gậy sét đánh, kiếm Kim Tiền, và pháp khí cổ đại. Tuy nhiên, tất cả đều là những mảnh vỡ, những thứ không thể sửa chữa được. Nếu là pháp khí cổ đại hoàn chỉnh, đó sẽ là bảo vật vô giá thực sự. Lưu gia đã có được chúng, tuyệt đối sẽ không bán đấu giá.

Điều khiến tôi bực bội là thanh kiếm Kim Tiền này lại được bán với giá cao ngất ngưởng 98 triệu. Thanh kiếm này rõ ràng không tốt bằng những thanh kiếm trong kho nhà tôi. Nghĩ lại việc tôi đã chia nhỏ và ném bỏ kiếm Kim Tiền trước đây, thật tiếc tiền mà!

Chú Hai Diệp mua được cây gậy gỗ sét đánh, nói là muốn làm cho Diệp Vũ Kỳ một thanh kiếm gỗ. Diệp Vũ Kỳ mặt mày hớn hở, đắc ý liếc nhìn Diệp Vũ Lăng, hất cằm lên đầy kiêu ngạo. Diệp Vũ Lăng lẩm bẩm một câu: "Ngây thơ."

Lúc này, người chủ trì nói: "Tiếp theo sẽ bán đấu giá một tấm Phù Lục. Các vị tham gia đấu giá của Lưu gia chúng tôi đều biết, Phù Lục bán tại đây của chúng tôi chắc chắn không phải loại bình thường."

Hắn vỗ tay ra hiệu, một thiếu nữ thanh tú bưng một chiếc hộp gấm màu đỏ đến, đặt trước mặt người chủ trì trên bục đấu giá.

"Mời quý vị xem." Hắn mở nắp hộp, đồng thời rót một tia Linh khí nhàn nhạt vào trong. Tấm Phù Lục trong hộp lập tức tỏa ra một tầng ánh sáng kim nhạt, dù ngồi xa nhất cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Những người ngồi dưới vang lên tiếng thở dài khe khẽ.

"Đây là Đại Cực Trấn Tà Phù, một loại bùa chú cao cấp, có thể tiêu diệt Lệ Quỷ cấp cao chỉ với một kích, và cũng có tác dụng kiềm chế nhất định đối với Nhiếp Thanh Quỷ." Người chủ trì nói lớn, "Như các vị đều biết, thời gian gần đây sẽ vô cùng nguy hiểm. Có một tấm Phù Lục như vậy để bảo vệ bản thân có thể cứu mạng bạn trong thời khắc quan trọng. Giá khởi điểm là ba mươi triệu, giá bắt đầu từ một triệu."

"Chú Hai," Diệp Vũ Kỳ kéo tay áo chú Hai Diệp, "Con muốn tấm Phù Lục này."

Chú Hai Diệp trách móc: "Cho dù nhà chúng ta có mua được tấm Phù Lục này thì cũng phải xem ý của ông nội."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Diệp Vũ Kỳ chu cái mỏ nhỏ nhắn, nũng nịu với chú Hai. Còn tôi, bị giá khởi điểm ba mươi triệu làm cho choáng váng. Những người ngồi dưới không ngừng tăng giá. Bỗng nhiên tôi nhận ra, việc tôi sử dụng Phù Lục như giấy trước đây có vẻ hơi xa xỉ.

Tôi nhỏ giọng hỏi Diệp Vũ Lăng: "Người chủ trì nói đến nguy hiểm gì vậy?"

Diệp Vũ Lăng cũng nhỏ giọng trả lời: "Chuyện này người tu đạo đều biết. Chẳng lẽ cô không nhận ra gần đây càng ngày càng xuất hiện nhiều quỷ quái cấp cao hơn sao? Từ hơn một năm trước, sau sự kiện Cổng Địa Ngục ở Hắc Thủy, Linh khí trên toàn thế giới bắt đầu trở nên không ổn định, và số lượng quỷ vật cấp cao xuất hiện ngày càng nhiều. Thậm chí Nhiếp Thanh Quỷ trước đây rất hiếm gặp cũng xuất hiện vài con gần đây. Nghe nói tình hình trong tương lai sẽ càng tồi tệ hơn, người tu đạo đều đang cố gắng tìm mọi cách để trở nên mạnh mẽ hơn."

Sắc mặt tôi cũng trở nên nặng nề. Tôi vốn nghĩ rằng mình chỉ là vận xui, thể chất "Conan" nên dễ gặp quỷ quái cấp cao, nhưng hóa ra mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.

Chuyện này tuyệt đối không thể để người thường biết, nếu không sẽ gây ra hoảng loạn và hậu quả khó lường.

"Tôi trả năm mươi triệu." Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên và nhận ra đó là phòng số 3, Chu Vân Mộc.

Bên cạnh Chu Vân Mộc là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc đồ đen, không nhìn rõ mặt. Nhưng nhìn từ dáng người, anh ta có vài phần giống Chu Nguyên Hạo.

Chắc chắn đó là Chu Nguyên Chính, con trai út của Chu Vân Mộc.

Tôi nhíu mày. Chu Vân Mộc lại muốn mua Phù Lục của tôi. Tấm Phù Lục này tôi đã rất vất vả vẽ ra, sau sáu lần thất bại, tôi gần như cạn kiệt Linh khí, còn suy yếu vài ngày, mới khó khăn lắm vẽ ra được một tấm, bị người cha ác độc cầm tới tay, tôi có chút không cam tâm.

Chu gia thế lực hùng mạnh, căn bản đấu giá có thể đạt tới tám chín mươi triệu, nhưng chỉ cần Chu Vân Mộc lên tiếng, những người khác không dám tranh cướp với ông ta, và tôi sẽ mất đi một khoản tiền lớn.
   
Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro