🍁 Chương 2: Anh họ hung ác 🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Tôi nghe hắn vừa mở miệng đã đòi mười vạn, tức giận đến run người: "Anh lại đi đánh bạc nữa à?"

"Anh vay nặng lãi mười vạn, nếu tuần này không trả, chúng nó sẽ chặt tay anh." Anh ta đáng thương cầu xin tôi, "Khương Lâm, anh biết em vừa kiếm được mười vạn, em cho anh mượn trước được không? Anh sẽ trả lại em sau."

"Mười vạn đó tôi đã trả cho người khác rồi." Tôi vội vàng nói.

Hắn cũng sốt ruột: "Khương Lâm, em thật sự muốn thấy anh chết sao? Em đừng quên, lúc trước dượng bệnh, mẹ anh có cho em mượn một vạn tệ đấy."

Dì Hai đúng là có cho tôi mượn tiền lúc cha tôi bệnh, nhưng trước đó khi cha tôi còn khỏe mạnh, ông đã giúp họ nhiều hơn thế. Lúc đó, anh họ tôi cứ thích đánh bạc, hết tiền lại đến vay cha tôi, cũng không biết vay bao nhiêu, đến giờ vẫn chưa trả.

Cha tôi là người thật thà, tính tình hiền lành, cũng không giục hắn trả. Khi cha tôi bệnh, anh họ tôi biệt tăm biệt tích. Dì Hai đưa cho tôi một vạn tệ, nói đó là số tiền cuối cùng còn lại của nhà họ.

Lúc đó tôi tin, nhưng sau này tôi nghe được một số tin đồn, nói nhà họ làm kinh doanh hải sản, thời gian đó giá cả tốt, kiếm được không ít tiền.

Ban đầu tôi nghĩ, chỉ cần người ta cho mình mượn tiền, mình nên biết ơn họ. Nhưng sau đó, nhà họ cứ lấy cớ đó để đòi tiền tôi. Một vạn tệ đó tôi đã trả từ lâu, sau đó còn đưa thêm vài vạn tệ cho họ. Nếu không phải vì họ, nợ của cha tôi đã trả hết từ sớm rồi.

"Tôi đã nói là không có!" Tôi hất tay hắn ra, "Trong thẻ chẳng còn đồng nào, không tin anh cứ đến ngân hàng mà kiểm tra."

Hắn biết tôi sẽ không cho mượn, liền lộ rõ bộ mặt hung ác, bóp cổ tôi quát lớn: "Con ranh vô ơn, nói, tiền đâu?"

Tôi vùng vẫy hết sức: "Tôi không có tiền, tôi thật sự không có tiền, tôi vừa kiếm được tiền là trả cho chủ nợ ngay, bên người chỉ còn vài nghìn tệ thôi."

Hắn ném mạnh tôi xuống ghế sofa, quay người lục túi xách tôi, ném hết đồ đạc trong túi xuống đất, chỉ tìm được vài trăm tệ tiền lẻ.

Hắn tức giận nhìn tôi. Tôi sợ hãi tột độ, co rúm người lại. Bỗng nhiên, tôi thấy ánh mắt hắn nhìn tôi có gì đó không ổn. Hắn tiến lại nắm lấy mặt tôi, cười nham hiểm: "Không ngờ dạo này mày xinh ra phết nhỉ. Với nhan sắc này, đi làm gái một đêm cũng kiếm được vài nghìn. Chỉ cần mày đi làm công chúa quán bar, không lâu là có thể giúp tao trả hết nợ."

"Anh điên à?" Tôi đẩy mạnh hắn ra, "Tôi là em họ ruột của anh đấy!"

"Em họ cái gì! Tiền cũng không chịu cho tao mượn, tao không có đứa em họ nào vô ơn như mày. Đi, bây giờ đi với tao tìm anh Lý."

Hắn túm lấy tay tôi, bị tôi đạp mạnh một cái. Hắn nổi giận, hung hăng nhào tới: "Dám đá tao à, để tao dạy cho mày biết thế nào là lễ độ!"

Nói xong hắn định xé quần áo của tôi. Tôi liều mạng đánh hắn, bị hắn tát mạnh một cái, choáng váng cả mặt mày.

Ngay lúc tay hắn thò vào quần tôi, bỗng hắn hét lên một tiếng thảm thiết, ôm đầu lùi lại mấy bước, kẽ tay toàn là máu.

Bình hoa trên bàn thủy tinh không biết từ lúc nào đã đập vào đầu hắn. Hắn gào lên: "Mày dám đánh tao!" Rồi hung dữ lao về phía tôi, nhưng lại bị vấp vào cái gì đó ngã sấp xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh găm đầy mặt, ngực và người hắn.

Hắn kêu la thảm thiết, vội đứng dậy, trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận: "Mày cứ đợi đấy!"

Lúc chạy đi mà hắn vẫn không quên lấy mấy trăm tệ tiền lẻ trong ví tôi.

Tôi nhìn mảnh vỡ thủy tinh trên đất, bàn ở xa như vậy chẳng lẽ bình hoa tự bay tới hay sao?

Trong phòng khách nhà tôi có một chiếc gương lớn. Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, bỗng thấy phía sau tôi có một người đang đứng.

Là Chu Nguyên Hạo!

Tôi hét lên một tiếng, anh lập tức đưa tay ra siết chặt cổ tôi. Đôi môi anh áp vào tai tôi, lạnh ngắt, lạnh đến mức tôi run rẩy không ngừng.

"Em dám chạy trốn." Anh rất tức giận, càng siết chặt cổ tôi, tôi gần như không thở được.

Tôi vừa vùng vẫy vừa cầu xin: "Xin anh tha cho tôi, tôi hứa, ngày mai sẽ làm cho anh năm cái, không, mười cái người giấy, tất cả đều vẽ mặt những nữ minh tinh hot nhất, đảm bảo anh sẽ hài lòng."

Lời vừa dứt, tôi liền cảm thấy không khí xung quanh đột ngột hạ xuống. Anh buông tôi ra, tôi tưởng đã thoát khỏi kiếp nạn, đang định thở phào nhẹ nhõm thì anh lại bế tôi lên lần nữa, hung hãn ép sát vào tường.

"Nhưng tôi chỉ muốn em." Anh nói thì thầm bên tai tôi.

Tôi đau đến mức chỉ biết khóc, cuối cùng tiếng khóc cũng trở nên câm lặng, không biết đã bị hành hạ bao lâu, anh bỗng đưa tay đè lên ngực tôi: "Em là thú cưng của tôi, chính em đã đồng ý điều này, tuyệt đối không được đổi ý. Tôi muốn đánh dấu lên thân thể em, để nhắc nhở rằng em không được phép ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."

Ngực đau rát như bị thiêu đốt, tôi thét lên thảm thiết rồi ngất lịm.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa, khắp người đều là vết bầm tím. Tôi gỡ áo ngủ ra, trên ngực xuất hiện một hình xăm ngôi sao sáu cánh màu đen, mới nhìn thì khá vừa vặn, xung quanh còn có chút đỏ.

Tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã. Trong mắt Chu Nguyên Hạo, tôi chẳng khác gì một con chó, một con mèo, là một món đồ chơi, muốn đánh dấu thì đánh dấu. Không chừng vài ngày nữa, tôi sẽ chết dưới tay anh.

Tôi đương nhiên không cam tâm, tôi mới chỉ hai mươi ba tuổi!

Sơn Thành có rất nhiều chùa miếu, tôi nghe nói Hoành Hoa Tự rất linh thiêng, trong chùa các hòa thượng đều là cao tăng đắc đạo, có lẽ họ sẽ có cách.

Tôi vội vàng chạy tới Hoành Hoa Tự, trong chùa đã chật ních người. Tôi mua ba nén hương, đứng trước sảnh điện Đại Hùng cung kính quỳ xuống dập đầu ba cái.

Ngay lúc này, tôi nghe có người nói với tôi: "nữ thí chủ, đừng lạy, lạy cũng vô ích, Phật Tổ căn bản không muốn nhận hương hỏa của thí chủ."

Tôi ngước lên, thấy ba nén hương tôi thắp chỉ có lửa mà không có khói. Tôi sợ hãi nhìn sang người vừa nói, là một hòa thượng đang cầm cái chổi quét rác.

"Chắc chắn là hương có vấn đề." Tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng: "Tên gian thương đó bán hàng dởm, tôi sẽ tìm nơi khác mua."

Tôi đổi một người bán khác, mua ba nén hương nữa, thắp lên vẫn chỉ có lửa mà không có khói, trong khi hương của những người khác đều bình thường. Thật sự rất kỳ lạ.

Tôi bắt lấy hòa thượng quét rác, vừa khóc vừa nói: "Sư phụ, vì sao lại như vậy? Tôi không làm chuyện gì trái lương tâm, tại sao Phật Tổ không giúp tôi?"

Hòa thượng thở dài, chỉ về phía rút thăm: "Tôi chỉ là kẻ quét rác, không thể giúp thí chủ. Cô nên đi rút quẻ thăm."

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đi rút thăm. Mở ra xem, trên thẻ viết một câu: "Giải chương vẫn là cần người buộc chuông."

"Sư phụ, ý này là sao?" Tôi hỏi hòa thượng già đoán xăm, ông ấy nhìn một lát rồi nói: "Ý của thẻ này là, thí chủ hiện tại đang gặp khó khăn, người khác không thể giúp được cô, chỉ có thể dựa vào chính mình."

Dựa vào chính mình? Nếu tôi có cách thì còn đến đây cầu thần bái Phật làm gì?

Tôi muốn gặp trụ trì của chùa, nhưng người ta nói với tôi rằng, gặp trụ trì phải mất ba mươi vạn, còn phải hẹn trước, xếp lịch đã tới tận cuối năm.

Tôi sợ đến mức không dám về nhà, đành phải ở nhà trọ. Nhưng đến đêm Chu Nguyên Hạo vẫn tìm tới. Để trừng phạt tôi, lần này anh bày đủ kiểu hành hạ tôi suốt đêm. Đến sáng, tôi mệt đến mức không thể cử động nổi ngón tay.

Không còn cách nào, tôi lại phải quay về tiệm vòng hoa làm thêm một người giấy. Lần này tôi vẽ khuôn mặt một nữ minh tinh đang nổi, rất xinh đẹp, có thể gọi là tuyệt thế giai nhân, hy vọng sau khi Chu Nguyên Hạo có được cô ấy, anh sẽ chuyển sự chú ý và đừng quấy rầy tôi nữa.

Ai ngờ vừa mới vẽ xong khuôn mặt, người giấy lập tức biến dạng như thể bị nước làm ướt. Tôi rùng mình, chẳng lẽ Chu Nguyên Hạo không chấp nhận?

Theo quy tắc nghề chúng tôi, búp bê giấy đốt xong trót lọt thì nghĩa là người chết hài lòng. Nếu lửa tắt giữa chừng hoặc búp bê biến dạng vô cớ, nghĩa là người chết không hài lòng, nhất định phải làm lại.

Tôi không từ bỏ, lại làm thêm một cái nữa, nhưng vẫn bị biến dạng, nước mắt tôi lập tức tuôn trào.

Sách nói rằng, ma quỷ bám người sống là để hút dương khí, một khi hút hết dương khí, người sống sẽ chết. Chẳng lẽ số mệnh của tôi đã định là phải bị nam quỷ này bám riết đến chết sao?

Đột nhiên, người giấy trong tay phát ra những tiếng "rắc rắc", khung tre hoàn toàn gãy vụn, xẹp xuống.

"Đừng phí công vô ích."

Chu Nguyên Hạo lại xuất hiện, thì thầm bên tai tôi: "Dù phụ nữ khác có xinh đẹp đến đâu, cũng không thể sánh được với em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro