🍁Chương 247 + 248 + 249 + 250🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

🍁Chương 247: Chủ nhiệm mới🍁

Tôi bỗng thấy đầu óc choáng váng, trong lòng dấy lên nỗi bất an. Tại sao tôi lại thấy huyễn cảnh này? Chẳng lẽ đây là báo trước Chu Nguyên Hạo sẽ gặp chuyện chẳng lành?

Lúc này, Chu Nguyên Hạo đã xông tới chỗ người rối, roi Hắc Long Quang trên tay không ngừng quất tới tấp. Cùng lúc đó, đám người giấy cũng lao về phía tôi. Tôi vội vàng lấy Hấp Hồn Linh từ trong ba lô ra.

Chiếc chuông Hấp Hồn Linh này là một món đồ tôi mua được tại buổi đấu giá của Lưu gia, nhưng chỉ là một món đồ hư. Vân Kỳ đã giúp tôi sửa lại. Nó có uy lực rất lớn, có thể hút hồn phách vào trong. Nếu tôi điều khiển được nó thành thạo, có thể khiến những hồn phách bị hút vào tan biến thành vũng máu.

Tiếc là tôi chưa đủ mạnh để sử dụng hết uy lực của nó, chỉ có thể hút được những hồn phách yếu ớt. Nhưng như vậy cũng đủ để ngăn cản bước tiến của đám người giấy kia.

Tôi vận linh lực vào Hấp Hồn Linh, chiếc chuông lập tức to ra gấp đôi. Một luồng khí lạnh tỏa ra, tôi lắc mạnh chiếc chuông. Tiếng chuông đinh đang vang lên, đám người giấy đang lao đến bỗng chậm lại, loạng choạng bước tiếp.

Bất chợt, tôi nhìn thấy chiếc đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên Hỷ Đường, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Tôi vung tay, dùng lực dẫn dắt hai chiếc đèn lồng xuống, ném vào đám người giấy, lửa bùng lên thiêu rụi chúng.

Tôi lao tới xé nát một người giấy, những mảnh vụn bốc cháy rơi xuống những người giấy khác. Trong chớp mắt, cả khoảng sân chìm trong biển lửa.

Tôi thoát khỏi vòng vây chạy tới chỗ Chu Nguyên Hạo. Không ngờ trận chiến đã kết thúc, con rối bị chia thành hai mảnh, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Chu Nguyên Hạo.

"Không ngờ ngươi lại mạnh đến vậy, ta đã đánh giá thấp ngươi. Nhưng thân thể thật của ta không ở đây, ngươi tiêu diệt con rối này cũng vô dụng thôi." Giọng nói của Triệu Vân - chủ nhân con rối, vang lên. "Ngươi không giết được ta, ta cũng không giết được ngươi, chi bằng chúng ta giảng hòa? Có thêm một bằng hữu là ngẫu nhân sư còn hơn có thêm kẻ thù."

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi dám dùng hình ảnh của mẹ ta làm mồi nhử, sỉ nhục bà, ép bà phải cưới một con rối xấu xí, thì giữa chúng ta vĩnh viễn không thể nào giảng hòa."

Triệu Vân vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, phía sau ta là cả Triệu gia, ngươi thật sự muốn đối đầu với chúng ta sao?"

Âm thanh Chu Nguyên Hạo băng lãnh lẫn sát ý: "Ta thề sẽ giết ngươi, diệt cả Triệu gia của ngươi."

Nói xong, anh bóp nát đầu con rối, một quả cầu lửa màu xanh lam xuất hiện trên tay, ném thẳng vào vị trí trái tim con rối. Tiếng kêu thét thảm thiết vang lên.

"Đây là gì?" Tôi tò mò hỏi.

"Những hình nhân giấy kia là hồn phách bị ngẫu nhân sư bắt giữ. Trong tim con rối có một lá bùa liên kết với bản thể thật của hắn. Lửa Địa Ngục thiêu đốt lá bùa, Triệu Vân cũng sẽ phải chịu nỗi đau tương tự." Chu Nguyên Hạo cười lạnh. "Hy vọng hắn chưa chết, anh còn nhiều cách để chơi với hắn."

Tôi không khỏi rùng mình, không nghĩ tới Chu Nguyên Hạo lại hung ác đến đáng sợ như vậy.

Anh ném thêm mấy quả cầu lửa Địa Ngục ra xung quanh, cả trạch viện bốc cháy dữ dội. Đây là không gian quỷ do tên ngẫu nhân sư tạo ra bằng hồn phách, bên cạnh chắc chắn có Lệ Quỷ thực lực cường đại bảo vệ, nhưng Chu Nguyên Hạo dùng lửa Địa Ngục đốt cháy không gian quỷ, tên bố trí ra quỷ không gian chắc chắn cũng bị thương nặng.

"Đi thôi." Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi rời khỏi trạch viện. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy phía trên khoảng sân lửa bốc lên ngùn ngụt, biến thành hình đầu lâu gào thét trong đau đớn, rồi tan biến giữa không trung.

Chúng tôi lái xe dọc theo đường cũ trở về. Lúc trước đi mất gần hai ba tiếng, giờ chỉ lái xe nửa tiếng đã ra đến đường lớn. Ngã ba lúc nãy cũng đã biến mất.

Thị trấn lúc nãy cũng xuất hiện trở lại, cảm giác nguy hiểm cũng tan biến.

Tôi biết Triệu Vân không phải kẻ duy nhất theo dõi chúng tôi. Hắn chỉ là kẻ ra mặt, còn những kẻ đứng sau vẫn âm thầm quan sát. Nếu chúng tôi yếu thế, chúng sẽ như lũ kền kền lao vào xâu xé.

Nhưng sau khi chứng kiến thực lực của Chu Nguyên Hạo, bọn chúng sợ hãi rút lui, có lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định, đang tìm cơ hội ra tay.

Chờ chúng tôi trở lại Sơn Thành, những người này đã giải tán.

Vừa về đến nơi, tôi nhận được tin nhắn của Tống Tống nhắc tôi mau chóng trở về thi, nếu không cả học kỳ này coi như bỏ. Tôi giật mình nhớ ra ngày mai là thi cuối kỳ, suýt nữa thì quên mất.

Tôi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau trở lại trường trong tình trạng mệt mỏi sau một chặng đường dài. Vừa bước vào phòng thi, giám thị đã ân cần hỏi thăm sức khỏe của tôi, còn nói nếu tôi không ổn thì có thể đăng ký thi lại vào học kỳ sau.

Tôi cười gượng cảm ơn lòng tốt của cô ấy.

Mặc dù học kỳ này tôi không đến lớp nhiều, nhưng may mắn là nhờ tu vi đã đạt đến Tam Phẩm, trí nhớ tăng tiến vượt bậc, những kiến thức trong sách trước đây đều nhớ rõ ràng. Bài thi cuối kỳ không làm khó được tôi, chưa đầy nửa tiếng đã làm xong.

Giám thị nhìn tôi thở dài, rồi nói: "Không sao, học kỳ sau thi lại cũng được."

Tôi xạm mặt lại, đoán chừng là cô ấy nghĩ tôi làm bài nhanh như vậy là do làm bừa.

Thi xong, nhiều bạn học tới an ủi, nhưng trong mắt không giấu được vẻ hả hê.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Ngay cả Tống Tống và Lâm Bích Quân cũng nhìn tôi với ánh mắt thương hại, tình nguyện giúp tôi học bù trong kỳ nghỉ đông.

Ba ngày sau có kết quả, tôi cùng Tống Tống và Lâm Bích Quân đến phòng giáo vụ lấy bảng điểm. Giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi là Lý Quý Hoa, một phụ nữ trung niên khá mập mạp, quanh năm diện vest đen và đeo kính gọng đen dày cộp.

"Tiểu Lâm, hôm nay cô không nên ăn mặc như vậy." Tống Tống khẽ nói.

"Sao thế?" Tôi cúi xuống nhìn bộ đồ đang mặc, chỉ là một chiếc áo khoác đỏ bình thường, không có gì đặc biệt.

Tống Tống giải thích: "Lý Quý Hoa không giống thầy Bành trước đây đâu. Bà ta mới ly hôn, nghe nói là bị một nữ sinh viên đại học cướp chồng nên rất ghét những cô gái xinh đẹp. Lần đầu tiên bà ta đến đây, trong một cuộc họp lớp, bà ta đã mắng xối xả những đứa con gái xinh đẹp trong lớp. Cô may mắn thoát nạn vì hôm đó nghỉ học."

Lâm Bích Quân cũng gật đầu: "Quách Na lớp mình trước đây cũng từng đi làm tình nguyện viên, không đến lớp nên bị bà ta ghi là trốn học, không chỉ bị hạ hạnh kiểm mà còn bị trừ điểm. Cô ấy khóc muốn chết."

Quách Na là hoa khôi của lớp, tính tình rất tốt bụng và nhiệt tình. Lâm Bích Quân chơi thân với Quách Na nên không khỏi bênh vực cô ấy.

"Dù sao Quách Na cũng không đến lớp thật, chúng ta không thể bắt bẻ Lý Quý Hoa được." Tôi nói.

"Hừ." Tống Tống bĩu môi. "Nếu bà ta đối xử công bằng với mọi người thì không sao, đằng này đám con trai trong lớp trốn học còn nhiều hơn, bà ta chẳng làm gì bọn hắn."

Đang nói chuyện thì đã đến trước cửa phòng giáo vụ, Tống Tống vội vàng nói nhỏ vào tai tôi: "Tiểu Lâm, cô về thay đồ đi, chọn bộ nào xấu xí cũ kỹ vào, tốt nhất là làm mặt xấu xí một chút, kẻo bị bà ta mắng cho."

Tôi trầm mặc suy nghĩ, nếu gặp phải kiểu giáo viên như thế, chắc tôi phải biến thành ninja mới sống yên ổn được.

"Ai ở ngoài đó?" Một giọng nữ the thé vang lên từ trong phòng. "Vào đi."

Tống Tống trừng mắt ra hiệu cho tôi. Cả ba cùng bước vào. Ánh mắt Lý Quý Hoa lướt qua chúng tôi, dừng lại trên người tôi.

Tôi cảm nhận rõ sự ghê tởm trong ánh mắt ấy.

"Thưa cô," Tống Tống lên tiếng, "chúng em đến lấy bảng điểm ạ."

"Tên." Giọng bà ta lạnh lùng.

Chúng tôi lần lượt báo tên. Nghe đến tên tôi, sắc mặt Lý Quý Hoa thay đổi, ngước lên nhìn tôi, nghiêm giọng nói: "Em là Khương Lâm?"

Tôi gật đầu: "Phải."

Lý Quý Hoa hừ lạnh một tiếng: "Thành thật khai báo đi."

Tôi ngơ ngác: "Khai báo gì?"

Lý Quý Hoa trừng mắt: "Chuyện chính em làm, mình không biết sao?"

Tôi mờ mịt lắc đầu, bà ta tỏ vẻ thất vọng: "Khương Lâm à Khương Lâm, tôi thật sự thất vọng về em. Nghỉ học lâu như vậy, bây giờ mới chịu đến lớp, đáng lẽ em phải biết trân trọng cơ hội này chứ. Không ngờ em lại không chịu khó học hành, còn gian lận trong kỳ thi!"

Khóe miệng tôi giật giật hai lần: "Cô không thể nói bừa như vậy được. Em gian lận chỗ nào?"

"Còn dám cãi?" Lý Quý Hoa giận dữ nói. "Chính em xem lại mình học được mấy buổi trong học kỳ này đi! Em nói em đi chữa bệnh, được, tôi tin. Nhưng em xem điểm số của em đi, toàn điểm tối đa! Em có biết bao nhiêu năm rồi khoa chúng ta không có ai đạt điểm tuyệt đối không? Em gian lận quá trắng trợn."

Tống Tống và Lâm Bích Quân ngạc nhiên nhìn tôi, dường như không thể tin tôi lại được điểm tối đa ở mấy môn.

Tôi bình tĩnh nói: "Lời nói phải có căn cứ. Cô không thể chỉ vì em được điểm cao mà kết luận em gian lận. Mặc dù em nghỉ học nhưng vẫn luôn tự học ở nhà."

"Cho dù em tự học, cũng không thể được điểm tối đa." Lý Quý Hoa nghiêm nghị nói, " những sinh viên Học Viện Mỹ Thuật chúng ta không phải không biết, chỉ có thành tích không tốt mới đến học nghệ thuật. Nếu là thiên tài thật thì đã vào Thanh Hoa, Bắc Đại hết rồi, còn ở đây làm gì?"

Câu nói này thật quá đáng. Tống Tống và Lâm Bích Quân biến sắc. Tống Tống vốn tính tình nóng nảy, không nhịn được nữa cao giọng nói: "Cô Lý, lời này của cô không đúng. Học Viện Mỹ Thuật của chúng ta cũng rất coi trọng điểm số văn hóa, thành tích của em cũng không tệ. Lúc thi đầu vào em có số điểm rất cao."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 248: Kẻ buôn ma túy🍁

Lý Quý Hoa nhìn Tống Tống một lượt, lạnh lùng nói: "Em là Tống Tống à? Nhìn bảng điểm học kỳ này xem, vừa đủ điểm qua môn. Môn chuyên ngành thì lẹt đẹt, chắc kỳ thi tốt nghiệp trung học em gian lận rồi."

Tống Tống tức giận định lên tiếng, nhưng tôi đã ngăn lại: "Có chuyện gì cứ từ từ nói. Cô nói em gian lận, cứ đưa ra bằng chứng."

"Cần bằng chứng à?" Lý Quý Hoa cười khẩy, đập tay xuống bảng điểm trên bàn, "Đây chẳng phải bằng chứng rõ ràng sao?"

Tôi hít một hơi thật sâu: "Phòng thi có camera, em có gian lận hay không, xem lại đoạn ghi hình là rõ."

Lý Quý Hoa sững người, dường như mới nhớ ra chuyện camera. Vì năm ngoái có nhiều trường hợp gian lận nên năm nay phòng thi đã được lắp đặt camera.

Bà ta hít một hơi, nói: "Dù camera không ghi lại được, cũng không có nghĩa là em không gian lận. Tôi sẽ báo cáo lên ban giám hiệu để quyết định xử lý. Học bổng của em tạm thời bị đình chỉ."

Trường tôi có quy định, ba người đứng đầu mỗi lớp sẽ được nhận học bổng, với thành tích của tôi, chắc chắn tôi sẽ đứng nhất với phần thưởng là ba ngàn tệ.

"Không cần chờ." Tôi lạnh lùng nói, "Em sẽ tự mình đi gặp hiệu trưởng. Nếu nhà trường cho rằng em gian lận, cứ mang đề thi ra, em sẽ làm lại trước mặt mọi người."

Nói xong, tôi quay người bước đi.

Lý Quý Hoa hoàn toàn bất ngờ, bà ta không nghĩ tôi lại cứng rắn đến vậy. Những học sinh trước đây đều sợ sệt bà ta, bà ta cứ nghĩ tôi cũng sẽ nhẫn nhịn, không ngờ tôi lại không để mình bị bắt nạt.

Bà ta cười lạnh: "Em nghĩ hiệu trưởng dễ gặp lắm à? Cứ đi đi, rồi xem ai thiệt ai hơn."

Tôi không quan tâm đến bà ta nữa. Tống Tống và Lâm Bích Quân đuổi theo: "Tiểu Lâm, bọn tôi đi cùng cô."

Tôi nói: "Đây là chuyện rắc rối, hai cô đừng dính vào thì hơn."

Tống Tống tức giận: "Cô xem bọn tôi là gì? Cô giúp bọn tôi nhiều như vậy, giờ cô bị vu khống, bọn tôi mà bỏ mặc thì còn ra thể thống gì?"

Lâm Bích Quân cũng gật đầu phụ hoạ: "Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."

Tôi cảm động nói: "Cảm ơn hai người."

"Cảm ơn gì chứ, đi tìm hiệu trưởng nói rõ mọi chuyện thôi."

Ba chúng tôi đi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng. Văn phòng này chia làm hai gian, gian ngoài là chỗ thư ký hiệu trưởng ngồi.

Chu hiệu trưởng mất rồi, hiệu trưởng mới tên là Đồng. Tôi bước lên hỏi: "Cho hỏi, Đồng hiệu trưởng có ở đây không?"

Cô thư ký xinh đẹp đang chơi game trên điện thoại, ngẩng lên nhìn chúng tôi: "Các em có hẹn trước không?"

"Không có."

"Không có mà còn đến đây làm gì?" Cô thư ký trợn mắt, "Hiệu trưởng đâu phải muốn gặp là gặp."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Đúng lúc đó, Lý Quý Hoa cũng đến. Thấy bà ta, cô thư ký lập tức đứng dậy, tươi cười chào đón: "Cô Lý, cô đến tìm hiệu trưởng ạ."

Nhìn bộ dạng nịnh nọt của cô ta, tôi biết ngay Lý Quý Hoa này chắc chắn là họ hàng của Đồng hiệu trưởng.

Lý Quý Hoa đắc ý liếc tôi, hỏi: "Tiểu Trương, anh rể tôi có ở đây không?"

"Dạ có, mời cô vào." Cô thư ký mỉm cười mở cửa.

Lý Quý Hoa liếc tôi một cái rồi bước vào phòng hiệu trưởng. Không lâu sau, cô thư ký đi ra mở cửa, nghiêm nghị gọi: "Khương Lâm, vào đây."

Tôi bình tĩnh bước vào. Tống Tống và Lâm Bích Quân cũng định vào theo nhưng bị cô thư ký cản lại, cô ta lạnh lùng nói: "Hiệu trưởng chỉ gọi mỗi Khương Lâm."

Tôi mỉm cười với họ: "Không sao, tôi tự giải quyết được."

Bước vào phòng, tôi thấy Đồng hiệu trưởng dáng người thấp béo, đầu đã hói. Quả thật không thể phủ nhận, ông ta trông rất giống Lý Quý Hoa.

Ánh mắt Đồng hiệu trưởng đảo qua người tôi với vẻ dâm dục khó che giấu, có lẽ vì có Lý Quý Hoa ở đây nên ông ta không dám quá lộ liễu.

Tôi nhíu mày.

"Em là Khương Lâm?" Hiệu trưởng lên tiếng, "Nghe nói em gian lận trong kỳ thi?"

"Em không gian lận." Tôi lạnh lùng đáp, "Em có thể thi lại, kiểm tra lại bài giảng đó."

Hiệu trưởng mỉm cười, nói với tôi: "Thầy cô thật sự rất tin tưởng em, nhưng kết quả kỳ thi này có phần khác thường. Thi lại không phải là không được, nhưng em nghĩ xem, nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì không hay cho cả trường mình lẫn em đâu. Dù sao thì em cũng còn học ở trường vài năm nữa, cô Lý cũng còn làm chủ nhiệm của em. Vậy nên, chúng ta cùng nhau nhường nhịn một chút nhé. Điểm số của em vẫn được công nhận, nhưng học bổng thì tạm thời chưa phát. Đợi đến cuối kỳ sau, nếu kết quả vẫn tốt như vậy thì thầy cô sẽ phát cả thể nhé?"

Tôi liếc nhìn Lý Quý Hoa, thấy bà ta đang vênh mặt lên đắc ý nhìn tôi. Tôi hừ lạnh một tiếng, nói với Đồng hiệu trưởng: "Sự thật sẽ chứng minh tất cả. Em không thể vô cớ mang tiếng gian lận được. Em yêu cầu được thi lại."

Đồng hiệu trưởng tỏ vẻ khó xử: "Em Khương Lâm, em nên suy nghĩ kỹ. Em còn phải học ở trường mình nhiều năm nữa."

Tôi đang định nói tiếp thì chợt khựng lại, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được rồi, em có thể đồng ý không nhận học bổng, nhưng em có một yêu cầu."

Lý Quý Hoa nghe thấy tôi nói vậy, cứ tưởng hiệu trưởng đã dọa được tôi nên nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ: "Em còn dám ra yêu cầu? Thầy cô không truy cứu chuyện gian lận của em đã là nhân từ lắm rồi."

Tôi phớt lờ bà ta, nhìn thẳng vào Đồng hiệu trưởng nói: "Nếu như kỳ sau em vẫn đạt thành tích tốt như vậy, thì học bổng kỳ này phải được trả lại đầy đủ cho em."

Đồng hiệu trưởng nhẹ gật đầu: "Đương nhiên rồi, em cứ yên tâm."

"Vậy em đi trước." Tôi lùi lại một bước, nhìn thoáng qua phía sau Đồng hiệu trưởng với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi bước ra khỏi phòng.

Lý Quý Hoa hừ lạnh: "Anh rể, loại người này cần phải dạy dỗ cho đàng hoàng, nếu không nó sẽ không biết thế nào là tôn sư trọng đạo, sớm muộn cũng leo lên đầu lên cổ chúng ta."

Đồng hiệu trưởng lạnh lùng liếc bà ta: "Tôi vất vả lắm mới đưa cô vào làm giáo viên phụ đạo, cô đừng có vừa vào đã gây chuyện cho tôi. Có mấy đồng bạc học bổng mà cô làm ầm ĩ lên như vậy?"

Lý Quý Hoa bị mắng đến cúi gằm mặt: "Em biết rồi, anh rể đừng giận. Lần sau em sẽ chú ý hơn."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Đồng hiệu trưởng phẩy tay chán nản: "Thôi được rồi, lần sau không được làm thế nữa. Chuyện do cô gây ra thì cô tự giải quyết cho ổn thỏa, đừng để lùm xùm ra ngoài."

"Anh cứ yên tâm, mấy đứa học sinh nhát gan lắm, nhất là mấy đứa nhà nghèo mà học giỏi." Lý Quý Hoa nói.

"Được rồi, ra ngoài đi."

Tôi bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, Tống Tống và Lâm Bích Quân vội chạy đến: "Tiểu Lâm, thế nào rồi?"

Tôi nhíu mày: "Mọi chuyện đã được giải quyết, hai người đừng lo. Tôi còn có việc gấp, phải về trước đây."

Tôi chào tạm biệt hai người họ rồi vội vã rời đi. Hai người họ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Trong lòng tôi vô cùng bất an. Lúc nãy nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng hiệu trưởng, tôi thấy một người đàn ông trẻ tuổi, trên tay anh ta đang cắm một ống tiêm, ánh mắt đầy căm hận và phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Đồng hiệu trưởng.

Người đàn ông đó tôi biết, là thầy giáo khoa điêu khắc của trường. Anh ta rất tài năng, những bức tượng thạch cao do anh ta tạo ra đã từng đoạt giải lớn ở Pháp. Trước khi nghỉ học, tôi đã từng rất say mê những tác phẩm của anh ta.

Nhưng tôi nghe nói, nửa năm trước anh ta đã qua đời vì sốc thuốc trong phòng học, bên cạnh còn có một bức tượng thạch cao chưa hoàn thành.

Thực ra, trong giới nghệ thuật, chuyện này không phải hiếm. Các nghệ sĩ khi thiếu cảm hứng thường dùng ma túy để kích thích bản thân, tìm kiếm nguồn cảm hứng mới. Thậm chí, có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng cũng làm như vậy.

Ai cũng biết, một khi sa chân vào ma túy, con đường phía trước sẽ đầy chông gai. Có người cho rằng nghiện ngập cũng chỉ là thú vui nhất thời, nhưng thực tế cai nghiện vô cùng khó khăn, ngay cả thuốc lá còn khó bỏ, huống chi là ma túy.

Khi nghe tin anh ta dính vào ma túy, tôi đã vô cùng tiếc nuối, nhưng hôm nay xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Kim Giáp tướng quân," tôi khẽ nói, "phân một phân thân ra, giám sát Đồng hiệu trưởng."

Kim Giáp tướng quân lập tức tuân lệnh, tách ra một phân thân, lặng lẽ lẻn vào văn phòng hiệu trưởng.

Chúng tôi vừa rời đi không lâu, điện thoại của Đồng hiệu trưởng đã reo lên. Ông ta nhếch mép cười, nói vào điện thoại: "Các người muốn hàng? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng."

Tôi ra hiệu cho phân thân Kim Giáp tướng quân tiến lại gần hơn, bò vào ngăn kéo bàn làm việc. Tiếng nói từ loa điện thoại vọng ra: "Đồng hiệu trưởng, lần này là ba mươi triệu tiền hàng, nếu có sai sót gì, đừng trách tôi trở mặt."

Đồng hiệu trưởng lấy ra một điếu xì gà, châm lửa, rít một hơi dài rồi nói: "Mã tiên sinh, anh còn không tin tôi sao? Tôi đảm bảo sẽ sắp xếp ổn thỏa cho anh."

Mã tiên sinh khịt mũi: "Lần trước chẳng phải bị một giáo viên của trường các anh phát hiện sao?"

Ánh mắt Đồng hiệu trưởng lóe lên vẻ tàn nhẫn, nói: "Chuyện đó tôi đã giải quyết ổn thỏa. Anh cứ yên tâm, giấu hàng trong tượng thạch cao tuyệt đối không có vấn đề gì."

"Tốt nhất là vậy," Mã tiên sinh nói, "Tôi sẽ thông báo địa điểm giao hàng sau."

Cuộc gọi kết thúc, Đồng hiệu trưởng nhìn vào điện thoại, khinh khỉnh nói: "Làm như mình tài giỏi lắm. Không có tôi, làm sao các người làm ăn thuận lợi được như vậy?"

Tôi nhíu mày. Xem ra mọi chuyện đã rõ ràng, giáo sư Mễ của khoa điêu khắc chính là do Đồng hiệu trưởng sát hại.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 249: Chu Nguyên Hạo tức giận🍁

Tôi để Kim Giáp tướng quân nhìn chằm chằm Đồng hiệu trưởng, còn mình thì trở về nhà kể lại chuyện này cho Chu Nguyên Hạo. Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nói: "Vị hiệu trưởng mới nhậm chức này có thể đang buôn lậu thuốc phiện."

Tôi nên sớm nhận ra điều này. Ông ta tiêm ma tuý quá liều cho giáo sư Mễ, có thể dùng cách này giết người, chắc chắn có liên quan đến ma túy.

Tôi nghiến răng nói: "Bọn chúng chắc chắn đang dùng tượng thạch cao của khoa điêu khắc để giấu ma túy. Giáo sư Mễ phát hiện ra nên bị diệt khẩu."

Chu Nguyên Hạo ôm tôi vào lòng, nói: "Chuyện này hãy để cảnh sát xử lý. Chúng ta lo việc âm phủ, không quản chuyện dương gian."

Tôi gật đầu, liền gọi điện cho Tư Đồ Lăng. Anh ấy nghe xong, nghiêm nghị nói: "Tiểu Lâm, manh mối này rất quan trọng. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho vị giáo sư quá cố một câu trả lời."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hy vọng Đồng hiệu trưởng và tên họ Mã kia sẽ sớm bị bắt.

******

Mà vào lúc này, Lâm Bích Quân và Quách Na cầm đèn pin đi vào tòa nhà khoa điêu khắc.

Nhà Quách Na nghèo, nên cô ấy đã xin được một công việc dọn dẹp các tác phẩm nghệ thuật trong trường. Hôm nay sau khi dọn dẹp tượng thạch cao ở khoa điêu khắc và khóa cửa về nhà, cô ấy mới phát hiện ví tiền của mình bị rơi trong phòng học. Cho nên cô ấy vội vã quay lại trường.

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, trường học đã nghỉ đông và không còn ai ở lại. Tòa nhà dạy học buổi tối trống rỗng, lại bị cắt điện, trông rất đáng sợ.

Lâm Bích Quân vẫn chưa về nhà, nên Quách Na đành nhờ cô ấy đi cùng. Lâm Bích Quân miễn cưỡng đồng ý.

Cửa chính tòa nhà dạy học ban đêm không khóa, hành lang tối om, chỉ có ánh đèn xanh của lối thoát hiểm chiếu sáng, khiến không gian càng thêm âm u đáng sợ.

Quách Na kéo tay áo Lâm Bích Quân, nói: "Bích Quân, hay chúng ta về đi. Nơi này đáng sợ quá, giáo sư Mễ của khoa điêu khắc đã chết ở đây."

Lâm Bích Quân vỗ lưng cô ấy, an ủi: "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi. Trong ví có tiền chữa bệnh cho mẹ cậu, bệnh viện đang chờ nộp đấy."

Quách Na do dự một chút, rồi cắn môi đi tiếp.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hai người đến căn phòng cuối hành lang tầng hai. Lâm Bích Quân hỏi: "Là đây sao?"

Quách Na gật đầu, lấy chìa khóa ra khỏi túi. Vừa mới tra vào ổ khóa, họ bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân.

Tiếng bước chân đến từ cửa lớn dưới tầng trệt. Ai lại đến đây vào giờ này?

Tiếng bước chân rất hỗn loạn, nghe như có vài người. Cảm thấy có gì đó không ổn, Lâm Bích Quân nói nhỏ: "Nhanh lên, chúng ta trốn đi."

Quách Na luống cuống mở cửa phòng học. Bên trong toàn là tượng thạch cao. Hai người lo lắng nhìn quanh, rồi chui vào một tủ đồ ở góc khuất.

Gần như cùng lúc đó, cửa mở ra.

Quách Na và Lâm Bích Quân liếc nhìn nhau. Mấy người này cũng có chìa khóa phòng học sao?

Họ lén nhìn ra ngoài qua khe cửa tủ, thấy vài người đàn ông cao to lực lưỡng, ăn mặc như côn đồ chứ không phải sinh viên.

Hai người không hiểu tại sao những người này lại đến khoa mỹ thuật. Trộm đồ sao? Mấy bức tượng thạch cao của sinh viên có đáng giá bao nhiêu đâu?

Bọn côn đồ vừa vào cửa đã bắt đầu khuân những bức tượng thạch cao, xếp ngay ngắn vào thùng giấy lớn. Tên cầm đầu nói: "Cẩn thận đấy, đừng làm hỏng. Số hàng này đáng giá hơn ngàn vạn."

Hàng hơn ngàn vạn?

Hàng gì mà lại giấu trong tượng thạch cao?

Đột nhiên, cả hai đều nghĩ đến một thứ, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, suýt nữa thì kêu thành tiếng, nhưng đã kịp bịt miệng lại ngay phút cuối.

Lâm Bích Quân ra hiệu cho Quách Na im lặng.

Có rất nhiều tượng thạch cao, bọn người kia mất nửa tiếng mới dọn xong. Tên cầm đầu nhìn quanh hỏi: "Xong chưa?"

"Hình như không sót gì," một tên khác trả lời.

Tên cầm đầu bèn đánh vào đầu hắn: "Tao đã nói đây là hàng hơn ngàn vạn, thiếu một túi, Mã tiên sinh sẽ không tha cho chúng ta đâu. Đi tìm lại cho kỹ!"

"Vâng, vâng." Tên bị đánh vội vàng đáp, rồi nói với những tên khác: "Còn đứng đó làm gì, đi tìm đi!"

Lâm Bích Quân và Quách Na nín thở, máu trong người như đông cứng lại, mặt mày tái mét.

Sinh tử chỉ cách một đường tơ.

Đúng lúc này, một tên côn đồ tiến về phía tủ đồ.

Hai người Lâm Bích Quân nhìn chằm chằm vào cửa tủ, run lẩy bẩy

Ngay lúc tên côn đồ định đưa tay kéo cửa tủ, tên dẫn đầu nói: "nhanh lên, đừng phí thời gian".

Tên côn đồ kia tay thu về, hai người nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lộ ra mấy phần vui mừng, đột nhiên cửa tủ bị kéo ra, tên côn đồ kia xông tới, bắt lấy cánh tay hai người đem đẩy ra ngoài, hung hăng ném xuống đất.

"Anh Phát, phát hiện ra hai em xinh tươi".

Lâm Bích Quân và Quách Na gào thét trong sợ hãi. Tên Phát vội vàng quát: "Bịt miệng chúng lại ngay!"

Bọn côn đồ nhét khăn vào miệng hai cô gái, dùng dây thừng trói chặt họ lại.

"Anh Phát, xử lý hai em này thế nào?"

Tên Phát cười nham hiểm: "Giết thì phí quá, mang theo đi."

Hai cô gái bị lôi đến chiếc xe tải nhỏ bên ngoài tòa nhà, trong lúc đó còn bị bọn chúng sờ soạng, điện thoại cũng bị lấy đi, ném ở phía sau thùng hàng xe tải.

Bị nhốt trong thùng gỗ chật chội, Lâm Bích Quân vẫn giữ được bình tĩnh. Cô ra hiệu cho Quách Na đang khóc nức nở, dùng cằm chỉ vào giày mình.

Mãi một lúc sau Quách Na mới hiểu ý, xoay người dùng tay bị trói giúp Lâm Bích Quân cởi giày. Bên trong có một chiếc điện thoại nắp gập cũ kỹ màu xanh.

Gia đình Lâm Bích Quân không khá giả, chiếc điện thoại này đã dùng nhiều năm. Gần đây cô ấy mới đổi điện thoại mới, nhưng vì tiếc nuối nên vẫn giữ lại chiếc cũ.

Trước đó khi trốn trong tủ, cô ấy đã nhét chiếc điện thoại vào giày đề phòng bất trắc. May mắn là bọn côn đồ không có kinh nghiệm, không bắt họ cởi giày khi khám xét.

Không thể nói chuyện, họ không thể gọi 110. Lâm Bích Quân suy nghĩ một chút, tìm một số điện thoại và gửi tin nhắn.

Sau đó, cô nhìn Quách Na như muốn trấn an, rằng sẽ có người đến cứu họ.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

******

Lúc này, tôi và Chu Nguyên Hạo vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị "vui vẻ" trên giường thì điện thoại của tôi đổ chuông.

Tôi hơi bực mình, định không xem nhưng thấy tin nhắn từ Lâm Bích Quân, nên lập tức mở ra.

Bích Quân là người ít nói, ít giao du bạn bè, cô ấy nhắn tin chắc hẳn là có chuyện gấp.

Tôi hôn Chu Nguyên Hạo một cái rồi cầm điện thoại lên.

Đọc tin nhắn xong, tôi sững người.

Tin nhắn rất ngắn gọn: "Bị bắt cóc, cầu cứu cảnh sát."

Bị bắt cóc?

Tôi vừa báo cáo vụ Đồng hiệu trưởng buôn ma túy, bạn họ đã bị bắt cóc?

Chẳng lẽ là do Đồng hiệu trưởng gây ra?

Nhưng tôi chỉ kể cho Tư Đồ Lăng, anh ấy chắc chắn không phản bội tôi hay nói cho ai khác.

Chẳng lẽ... chỉ là trùng hợp?

Vận xui của Bích Quân cũng quá tệ rồi.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Nguyên Hạo khó chịu vì bị làm phiền. Tôi lo lắng nhảy khỏi giường, vơ quần áo mặc vào: "Bạn em bị bắt cóc, em phải đi cứu."

Chu Nguyên Hạo càng bực hơn, kéo tôi lại và đè xuống giường, hôn ngấu nghiến.

Nụ hôn của anh đầy chiếm hữu, lưỡi lạnh buốt nhưng có mùi cỏ thơm thoang thoảng, cảm giác như đang ngậm một que kem hương thảo.

Tôi ôm cổ anh, chìm đắm trong nụ hôn, đầu óc quay cuồng. Bất chợt, tôi nhớ ra mình chưa từng nếm thử "cậu nhỏ" của anh, không biết có mùi hương này không?

Khoan đã, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó!

Tôi đẩy anh ra, nói: "Được rồi, em còn phải đi cứu người. Anh ở nhà chờ em, em về sẽ cho anh ăn no".

"Chờ chút." Chu Nguyên Hạo nói, "Anh đi cùng em."

"Không cần đâu." Tôi nói, "Em tự lo được."

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên mấy phần sát khí: "Kẻ dám phá đám "tu luyện" của chúng ta, em nghĩ anh sẽ tha cho chúng sao?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 250: Chu Nguyên Hạo thiên tài🍁

"Đúng rồi." Anh còn nói thêm, "Gọi báo cho Tư Đồ Lăng, nếu cảnh sát đã vào cuộc, chúng ta tự ý hành động sẽ chỉ làm hỏng việc."

Tôi chợt hiểu ra, vội gọi cho Tư Đồ Lăng. Anh ấy có vẻ lo lắng nói: "Theo tin tình báo, 3 giờ sáng hôm nay chúng sẽ giao dịch ở bến tàu. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng." Anh ấy ngừng lại một chút rồi nói, "Tiểu Lâm, bây giờ không phải lúc manh động."

Tôi cau mày: "Bạn tôi đang ở trong tay chúng, hai cô gái trẻ. Nếu không cứu, họ sẽ gặp nguy hiểm."

Chắc chắn với những cô gái trẻ, hậu quả sẽ không chỉ đơn giản là bị giết.

Bích Quân gặp nguy hiểm đã nghĩ đến cầu cứu tôi vì tin tưởng tôi. Nếu tôi không cứu cô ấy, để cô ấy bị bọn khốn nạn đó làm hại, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Nhưng Tư Đồ Lăng nói đúng, nếu hành động bây giờ, chắc chắn sẽ đánh động Mã tiên sinh, mọi nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ bể, thậm chí có thể gây hại cho nhiều người.

Chu Nguyên Hạo đặt tay lên vai tôi: "Không sao, chúng ta âm thầm theo dõi, bảo vệ bạn em."

Tôi cúp máy, gật đầu: "Chỉ còn cách đó."

Chu Nguyên Hạo lấy laptop ra, bắt đầu thao tác. Mười ngón tay thon dài của anh lướt nhanh trên bàn phím, vô số dòng code hiện lên màn hình, tôi há hốc mồm kinh ngạc.

"Anh... còn là hacker sao?" Tôi không nhịn được hỏi.

Chu Nguyên Hạo liếc nhìn tôi: "Máy tính khó lắm sao? Anh 12 tuổi đã hack vào hệ thống của Cục An Ninh Quốc Gia Mỹ rồi."

Tôi lại im lặng, giơ ngón cái với anh. Màn khoe khoang này, tôi cho 100 điểm, không sợ anh kiêu.

Anh đột nhiên gõ Enter, nói: "Xong rồi."

Tôi đến gần màn hình, thấy bản đồ thành phố với một chấm đỏ đang di chuyển về phía bến tàu đêm.

"Anh hack vào vệ tinh, định vị dựa trên số điện thoại của bạn em." Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi trầm mặc một lát rồi nói: "Điện thoại iPhone thường cũng làm được mà."

Chu Nguyên Hạo cười, gõ thêm vài dòng code. Hình ảnh chuyển thành cảnh bên trong thùng xe, rất tối nhưng vẫn thấy được hai bóng người.

"Đây là?" Tôi kinh ngạc.

"Anh kết nối với camera điện thoại." Chu Nguyên Hạo trả lời, "Chúng ta có thể theo dõi trực tiếp."

Trên màn hình, hai cô gái đã tìm cách đẩy khăn bịt miệng ra, có thể nói chuyện được.

Quách Na hình như phát hiện ra điều gì, nói với Lâm Bích Quân: "Bích Quân, sao camera điện thoại cậu sáng lên vậy?"

Lâm Bích Quân khó khăn quay đầu nhìn về phía camera. Tôi hạ giọng nói vào micro: "Bích Quân, là tôi, cô đeo tai nghe Bluetooth vào nhanh lên."

"Tiểu Lâm." Lâm Bích Quân mừng rỡ. Quách Na lại gần, dùng tay bị trói lấy tai nghe Bluetooth trong túi quần Bích Quân rồi đeo cho cô ấy.

"Bích Quân, nghe này, hai cô nhất định phải giữ điện thoại cẩn thận." Tôi nói, "Yên tâm, chúng tôi sẽ đến cứu các cô."

Lâm Bích Quân gật đầu, hạ giọng nói: "Tiểu Lâm, cô cũng phải cẩn thận."

Tiếp đó, Chu Nguyên Hạo gõ thêm vài lệnh. Màn hình chia thành chín khung hình: "Đây là camera ven đường và ở bến tàu. Nhìn, họ đang trên chiếc xe tải nhỏ này, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát."

Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Thế còn gì là anh không làm được nữa?"

"Sinh con thì anh không làm được." Chu Nguyên Hạo nói, "Còn lại thì chỉ là vấn đề có tinh thông hay không thôi."

Tôi hít một hơi thật sâu, đúng là một thanh niên kiêu ngạo mà, nhưng có vốn liếng để kiêu ngạo.
Nghĩ lại thì cũng đúng, mạnh như vậy, tinh thông đủ thứ kỹ năng, mà không kiêu ngạo thì khác gì cá ướp muối?

Chu Nguyên Hạo đưa tay cắm ngón tay vào cổng USB, một luồng điện quang chạy từ đó vào người anh.

Tôi kinh ngạc: "Cái gì vậy ?"

"Anh là linh thể, nói theo khoa học thì cũng là một dạng sóng điện, nên sau khi liên kết với máy tính, anh có thể truyền hình ảnh trực tiếp vào não." Chu Nguyên Hạo giải thích, "Những hồn ma giết người qua máy tính, TV cũng theo nguyên lý này, ví dụ như Sadako của Nhật."

Tôi há hốc mồm kinh ngạc.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi." Chu Nguyên Hạo khoác áo lên người tôi, chúng tôi lên chiếc xe van mới, đi theo chiếc xe tải kia về phía bến tàu đêm.

******

Đêm đã khuya, trời nhiều mây mù mịt, không trăng sao, Chu Nguyên Hạo lái xe, đưa tôi một cái máy tính bảng, anh chỉ tay lên đó, hình ảnh camera hiện lên trên màn hình.

Thật tiện lợi, với kỹ năng này, chẳng phải muốn theo dõi ai thì theo dõi?

Quá đã!

Đường phố chỉ có ánh đèn mờ ảo, camera pixel thấp, chúng tôi bám theo đến bến tàu đêm, một trong ba bến tàu lớn của Sơn Thành, toàn là những container khổng lồ, rất dễ ẩn nấp.

Chu Nguyên Hạo đỗ xe sau một container, nơi cực kỳ kín đáo, chiếc xe tải kia cũng chạy vào bến tàu, biến mất khỏi tầm giám sát.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Bọn chúng chọn bến tàu này giao dịch, một phần vì camera an ninh ở đây rất ít, chỉ cần cẩn thận là khó bị phát hiện.

"Tiểu Lâm, chúng dừng lại rồi." Giọng Lâm Bích Quân vang lên từ máy tính bảng, "Tôi nghe thấy một giọng nói rất quen, tôi, tôi cảm thấy là..."

"Tôi biết, là Đồng hiệu trưởng."

Lâm Bích Quân hít một hơi lạnh, tức giận nói: "Không ngờ thầy Đồng cũng tham gia buôn lậu ma túy, thầy ấy là nhà giáo mấy chục năm rồi."

Tôi cười lạnh: "Giáo viên già làm chuyện đồi bại còn thiếu sao? Bích Quân, cô đừng nói nữa, yên tâm, tôi sẽ không để cô gặp chuyện đâu."

Tôi và Chu Nguyên Hạo xuống xe, đi theo định vị trên màn hình, lặng lẽ tiếp cận, rồi leo lên một container, quan sát từ trên cao.
Chu Nguyên Hạo nói nhỏ: "Có tay bắn tỉa."

Tôi nhìn quanh, thấy trên vài container có vài tay bắn tỉa mai phục, có vẻ là cảnh sát ngầm.
Bến tàu đã giăng thiên la địa võng, chỉ chờ Mã tiên sinh xuất hiện.

Lúc này, chiếc thùng gỗ chứa Lâm Bích Quân và Quách Na cũng được chuyển xuống, đưa đến trước mặt thầy Đồng, thấp giọng nói: "Hai con nhỏ này xử lý thế nào?"

Thầy Đồng liếc nhìn thùng gỗ: "Đưa cho Mã tiên sinh, ông ta thích nhất loại nữ sinh non trẻ này."

Lâm Bích Quân và Quách Na sợ hãi ôm chặt nhau run rẩy.

Tôi an ủi họ vài câu, nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều.
Chẳng mấy chốc, một chiếc Porsche xuất hiện trên đường cao tốc, lao nhanh về phía bến tàu.

Chiếc xe dừng lại bên bến, thầy Đồng lập tức dẫn người ra đón, vài người đàn ông vạm vỡ mặc áo đen nhảy xuống, đứng thành hai hàng, sau đó một người đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống.

"Mã tiên sinh." Đồng hiệu trưởng niềm nở đón tiếp, người đàn ông mặc áo khoác đen cao gầy, hơn bốn mươi tuổi, trên mặt luôn mang nụ cười nửa miệng: "Thầy Đồng, lần này giao hàng, thầy đích thân đến, tôi thật sự thụ sủng nhược kinh."

Thầy Đồng xua tay: "Lần trước bên tôi có chút trục trặc, tôi phải thể hiện chút thành ý chứ." Nói rồi, ánh mắt ông ta dừng lại phía sau Mã tiên sinh, "Vị này là?"

Theo sau Mã tiên sinh là một người đàn ông gầy hơn, mặc áo khoác lông đen, đội mũ che gần kín mặt.

"Đây là trợ thủ mới của tôi." Mã tiên sinh cười nói.

Thầy Đồng cau mày: "Mã tiên sinh, theo quy tắc, muốn dẫn người mới đến, phải thông báo trước với tôi. Anh làm vậy không đúng quy củ."

Chu Nguyên Hạo thì thầm bên tai tôi: "Người đội mũ kia là một hàng đầu sư."

Tôi nhíu mày, hắn mang theo hàng đầu sư đến giao dịch, là có ý gì?

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tư Đồ Lăng, bảo anh ấy cẩn thận.

Mã tiên sinh cười nói: "Thầy Đồng, dù sao bên thầy cũng đã xảy ra vấn đề, tôi phải có chút bảo hiểm chứ?"

Nói rồi, hắn chỉ vào một chiếc rương đối diện: "Bên trong đó là ai?"

Thầy Đồng hơi bất ngờ, Mã tiên sinh làm sao biết trong rương có người?

Ông ta cười cười, bảo tên Phát mở rương ra, để lộ hai nữ sinh bên trong: "Đây là quà tôi tặng Mã tiên sinh, không biết Mã tiên sinh có thích không?"

Mã tiên sinh liếc nhìn, hai nữ sinh sợ hãi nép vào nhau, hoảng hốt nhìn hắn, ánh mắt như những chú thỏ con đang sợ hãi, khiến hắn thấy ngứa ngáy trong lòng.
"Thầy Đồng có lòng." Mã tiên sinh cười nói, "Da thịt mềm mại thế này, tôi rất thích."

Thầy Đồng hơi nheo mắt: "Thích là tốt rồi, xem hàng trước đã."

Ông ta dẫn Mã tiên sinh đến trước một chiếc rương, mở ra, bên trong là những bức tượng thạch cao, Mã tiên sinh gật đầu với thuộc hạ, thuộc hạ dắt một con chó đến: "Đây là chó nghiệp vụ đánh hơi ma túy đã giải nghệ của Mỹ, nếu nó không ngửi thấy gì, lô hàng này coi như đạt."

Thầy Đồng cười nói: "Tôi đã thêm thứ mới vào lô thạch cao này, đảm bảo nó không ngửi ra mùi vị gì đâu."

Con chó nghiệp vụ được dẫn đến trước chiếc rương, ngửi hồi lâu, quả nhiên không ngửi thấy gì, Mã tiên sinh lộ ra nụ cười hài lòng, cầm một bức tượng thạch cao, đập vỡ ra, bên trong là một túi lớn bột trắng.

Hắn vê một ít, bỏ vào miệng nếm thử, gật đầu: "Rất tốt, thầy Đồng, lô hàng này tôi rất hài lòng."

Hắn nghiêng đầu, gật nhẹ với tên hàng đầu sư cao gầy, hàng đầu sư xách một chiếc rương kim loại tiến đến.

Thầy Đồng rất cảnh giác, ra hiệu cho tên Phát, tên Phát tiến lên nhận chiếc rương.

Tôi bỗng cảm thấy một tia nguy hiểm, sau đó hàng đầu sư mở rương ra, không ngờ bên trong không phải tiền, mà chỉ có một con rắn độc to bằng ngón tay.
Con rắn độc bất ngờ lao lên cắn vào cổ tên Phát, làm hắn hét thảm một tiếng, ngã ngửa ra sau.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro